Bồn Tắm Thông Cổ Kim Ta Tích Trữ Hàng Hóa Nuôi Dưỡng Đại Tướng Quân Thời Loạn


“Ủa? Rõ ràng vừa để đây mà, sao lại không thấy nữa rồi?”

Triệu Huyên Huyên bực mình tới dậm chân.


Cô vốn là một diễn viên nhỏ hạng mười ba, vất vả lắm mới được nhận một vai —

Một vai nha đầu bên cạnh vị chiến thần thống lĩnh mười vạn đại quân, lại bởi vì đủ loại nguyên nhân mà chết thảm.


Vai diễn này tuy nhỏ nhưng không dễ gì nhập vai.


Chủ yếu là vì bối cảnh lịch sử phức tạp, còn nam chính thì số xui tận mạng, đất nước bị tàn phá bởi chiến tranh và thiên tai, dân chúng khốn đốn trăm bề.


Oái oăm thay, vị hoàng đế bất tài phía sau lại bị nịnh thần xúi giục muốn loại trừ hắn, dù bản thân hắn là một võ tướng yêu nước thương dân nhưng cuối cùng lại vô lực cứu vãn.

Cuối cùng, vị chiến thần này chết thảm giữa chiến trường!

Bạn nói xem nhân vật này bi kịch cỡ nào, nhập vai khó thế nào, và vai nha đầu bên cạnh hắn cũng đâu phải dễ diễn.



Tối nay cô còn định nghiên cứu cảm xúc để nhập vai đây, nhưng giờ thì sao, kịch bản đã bay đi đâu mất rồi!

Triệu Huyên Huyên sốt ruột đến mướt mồ hôi, chẳng có kịch bản thì đừng nói nhập vai, lời thoại còn không nhớ hết! Lúc đó chắc đạo diễn sẽ mắng cô té tát!

“Kịch bản đâu rồi?” Triệu Huyên Huyên tìm quanh bồn tắm, lục lọi hết lần này đến lần khác…

“Mình vừa ngâm mình trong bồn tắm vừa đọc mà, có mang đi đâu đâu… Khụ khụ khụ!”

Ống nước lại còn bốc mùi nữa chứ, thật là! Ai mà lại đi thắp nhang cầu nguyện trong nhà vệ sinh vậy, không thấy hôi sao!

Cô nhìn bồn tắm mà bực thêm, mẹ cô đã nghe quảng cáo trên phố nào là ‘bồn tắm gỗ dưỡng sinh’ gì đó.


Thế là mẹ cô liền bỏ cả đống tiền ra để mua về!

Nghe đồn tắm một lần sẽ thần thanh khí sảng, hai lần sẽ tiêu tan bách bệnh, ba lần kéo dài tuổi thọ! Xì! Cô còn trường sinh bất lão ấy chứ!

Triệu Huyên Huyên lẩm bẩm: “Cái đám bán hàng giả này đúng là lừa đảo, chuyên lừa tiền người già, phải cho họ cầm lấy kịch bản ra chiến trường thì mới phải! Hừ!”


---

Đại Uyển Quốc.


Năm Thành Tổ thứ ba, kinh thành xảy ra nạn đói lớn, núi rừng héo rũ, người dân không có gì ăn.


Năm Thành Tổ thứ tư, tháng mười, nạn châu chấu tràn ngập bầu trời.


Năm Thành Tổ thứ sáu, tháng tư, trời đông giá rét, tháng sáu lại tuyết rơi, mùa màng thất bát!

Năm Thành Tổ thứ bảy, động đất, dân chúng đói khổ lầm than, xác chết rải rác khắp nơi!

Năm Thành Tổ thứ chín, trong thành biên giới.


Một người nam nhân cao gầy, mặc áo đen đang cúi đầu cầu nguyện trước bài vị tổ tiên:

“Con cháu bất hiếu Hách Liên Quyết, mang tiếng có võ nghệ cao cường nhưng lại phụ lòng tổ tiên, để gia nghiệp rơi vào tay giặc.

Hôm nay quân địch đã bao vây thành, cố thủ mấy chục ngày không thể cầm cự lâu thêm, ngày mai ta sẽ phá vây cầu cứu, sống chết tùy duyên.

Hôm nay thắp nén hương cuối cùng mong tổ tiên và thần linh phù hộ.

Mong trời cao có mắt, để ngày mai phá vây thành công, tìm được viện binh, cứu lấy mười vạn đại quân!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận