Bồn Tắm Thông Cổ Kim Ta Tích Trữ Hàng Hóa Nuôi Dưỡng Đại Tướng Quân Thời Loạn


Ngô Uyên cũng phấn khởi không kém: "Đây là sơ đồ bố trí binh lực của quân địch! Nếu chúng ta đi ngược lại theo sơ đồ này thì chẳng phải sẽ phá được thế trận sao?"

"Ta cũng nghĩ như thế! Ý của ta là đêm nay chúng ta dẫn theo ba nghìn quân phá vòng vây, Ba Sơn, ngươi dẫn quân theo hướng này, ta cùng Ngô Uyên sẽ đi theo lối khác, tạo thành thế nội công ngoại kích.

La Hưng, ngươi ở lại ứng chiến và hỗ trợ, nếu thành công thì lập tức rút lui! Ngươi có nhiệm vụ phối hợp!"

Hách Liên Quyết càng nói càng kích động, tay run lên vì phấn khích.


Nhưng La Hưng lại có chút nghi ngờ hỏi: "Vương gia, ngài lấy thứ này ở đâu ra? Liệu có đáng tin không? Nhỡ đó là bẫy của quân địch!"

Hách Liên Quyết nhìn ba người nói: "Nếu ta nói thứ này do thần tiên ban tặng thì các ngươi có tin không?"

"Cái gì?" Ba người đồng loạt há hốc miệng, rồi lắc đầu.



Khí thế vừa dâng lên liền vụt tắt, nếu thần tiên thật sự hiển linh thì đã không để họ phải ở đây chịu khổ suốt một tháng!

Mặt La Hưng nhăn nhó nói: "Vương gia đừng đùa bọn thuộc hạ, nếu thần tiên có hiển linh thì sao không ban cho chúng ta chút lương thực, chứ không có đồ ăn thì làm sao đánh trận!"

Ầm!

Một tiếng động lớn vang lên, lư đồng đột nhiên đổ xuống, làm rơi ra mấy hộp cơm đầy ắp thức ăn!

Cơm trắng đầy đặn, thơm phức, nhìn qua là biết tinh tế hơn cả đồ trong cung.

Vừa nãy ba vị tướng quân còn có phần nghi ngờ kế hoạch của Hách Liên Quyết, nhưng bây giờ thì tin rồi!


“Vương gia, đây là… cơm gạo trắng?” Ba Sơn tướng quân kinh ngạc.


Phải biết rằng hơn một tháng bị vây hãm, đừng nói đến gạo trắng, ngày trước cũng chưa từng có bữa cơm tinh tế đến thế! Ngay cả hoàng thượng cũng…

“Còn có cả cà tím muối! Mặn mặn nữa chứ!” La Hưng không nhịn được chấm ngón tay vào thử, còn có vài món ăn lạ mà ông ấy chưa từng thấy qua, ông hào hứng nói: “Thật là thần tiên hiển linh, thần tiên ban lương thực cho chúng ta rồi! Thơm thật!”

“Đúng là thần tiên hiển linh, ông trời có mắt!” Hách Liên Quyết càng thêm vững tin vào phỏng đoán của mình: “Chúng ta ăn hết chỗ này, nhớ kỹ linh khí của thần tiên, một kích phá tan vòng vây!”

"Phải rồi! Nhất định sẽ phá địch thành công!"

Thơm thật! Quá thơm! Ba vị tướng quân nhìn chỗ thức ăn, nuốt nước miếng nhưng vẫn ngồi im.


“Vương gia, đã lâu rồi ngài chưa ăn gì, ngài ăn trước đi!”

“Nói cùng ăn thì cùng ăn! Ăn xong liền ra chiến đấu!” Hách Liên Quyết không đợi bọn họ phân trần liền chia đồ ăn thành bốn phần: “Có thể ăn no được phân nửa bụng, thắng rồi thì về ăn mừng, còn nếu thua… cũng không đến nỗi làm ma đói!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận