Chương 3: Yêu thầm
Tịnh Ngôn tỉnh dậy từ rất sớm, thứ mà cô nhìn thấy đầu tiên không phải là ánh sáng mặt trời mà là chiếc áo da màu đen của Khổng Dịch Nhân dưới cuối giường. Thực ra, cả đêm hôm qua Tịnh Ngôn không ngủ được, mãi đến gần sáng cô mới chợp mắt được một lúc. Do chưa kịp đeo kính nên ngay cả áo da cô cũng nhìn không rõ.
Tịnh Ngôn nhắm mắt lại và khẽ ngẩng đầu lên, cô thấy ngạt mũi và hơi rát họng, hai vai đau nhức, cổ mỏi khiến cô không sao nhấc nổi đầu dậy. Tiếng chuông báo thức quen thuộc vang lên, nhưng không hiểu sao hôm nay Tịnh Ngôn cảm thấy rất khó nghe, cô đưa tay tắt chuông rồi ngủ tiếp.
Một lát sau, Tịnh Ngôn cố gắng ngồi dậy và đi vào phòng tắm, dùng hai tay vỗ nước vào mặt cho tỉnh táo. Cô tự nhủ, “Một đêm mất ngủ thì thấm vào đâu chứ, lần trước trong khi bàn kế hoạch về nước làm ăn với Phương Tòng Vân mình đã mất ngủ mấy đêm liền, lần này chỉ mất ngủ có một đêm thì thấm vào đâu”.
Mặc dù nói vậy, nhưng phải một lúc lâu sau Tịnh Ngôn mới hoàn toàn tỉnh táo, cô đi ra phía ban công hít thở không khí trong lành, sau đó thay quần áo và đi làm.
Do đi làm muộn nên bị tắc đường, phải mất hơn một tiếng Tịnh Ngôn mới đến được trung tâm, như thường lệ mỗi lần nhìn thấy Tịnh Ngôn, Lệ Sa đều niềm nở chào hỏi, “Chị Tịnh Ngôn, buổi tiệc tối qua vui chứ?”
“Cũng vui nhưng tôi có việc bận nên phải về trước, Lệ Sa, cô nói nhỏ một chút có được không?” Tịnh Ngôn cảm thấy hơi đau đầu nên yêu cầu Lệ Sa nói nhỏ một chút.
Lệ Sa thấy sắc mặt của Tịnh Ngôn không được khoẻ nên nói rất nhẹ nhàng, “Hôm nay ông chủ đến rất sớm, ông ấy nói khi nào chị đến thì lên gặp ông ấy”.
“Vậy sao? Tôi lên ngay đây.” Tịnh Ngôn gật đầu và đi thẳng lên phòng Phương Tòng Vân.
Lệ Sa gọi với theo, “Chị Tịnh Ngôn, sắc mặt của chị không được tốt, chị bị cảm phải không? Hôm nay trời lạnh hơn mọi khi, chị nên chú ý giữ gìn sức khoẻ”.
Tịnh Ngôn quay lại nói, “Cảm ơn em, Lệ Sa”. Đúng vậy, sau khi tham dự bữa tiệc tối hôm qua, Tịnh Ngôn thấy trời bắt đầu lạnh hơn.
Trong phòng làm việc, Phương Tòng Vân vừa nghe nhạc vừa cầm bút ký từng tờ văn bản, Tịnh Ngôn bước vào mỉm cười và nói, “Hiệu trưởng, nghe nhạc trong khi làm việc là nét văn hoá mới của trung tâm chúng ta sao?”.
Phương Tòng Vân ngẩng đầu lên nhìn mặt Tịnh Ngôn giải thích, “Không phải như vậy, tôi phải ký một đống văn bản thế này, vừa nghe nhạc vừa ký sẽ thấy dễ chịu hơn”.
“Do sếp đi Đan Mạch lâu quá, văn bản của Trung tâm chất thành đống chờ sếp về ký.” Tịnh Ngôn vẫn cảm thấy đau đầu, cô vặn nhỏ âm thanh và nói tiếp, “Nếu sếp cảm thấy tinh thần không được sảng khoái tại sao lại nghe những bài hát buồn bã như vậy, nghe những bài hát vui vẻ có tốt hơn không?”.
“Cô nhầm rồi.” Phương Tòng Vân lắc đầu, nói, “Những bài hát vui vẻ lúc này chỉ phản tác dụng, khi nghe những bài hát buồn sẽ nhắc nhở chúng ta rằng trên thế giới này vẫn còn người đau khổ hơn mình, khi đó tôi cảm thấy vui hơn. Tối hôm qua cô có sao không?”.
“Tôi không sao, khi kết thúc bữa tiệc tôi cũng đã gọi điện cho anh đó thôi. Đúng lúc đó có một người bạn đi qua nên đã đưa tôi về nhà.” Tịnh Ngôn biết rất rõ Phương Tòng Vân đang quan tâm đến mình.
“Vậy thì tốt.” Phương Tòng Vân ngồi xuống ghế, cầm lấy chiếc túi giấy lên và nói, “Áo khoác của cô đây”.
“Cảm ơn.” Tịnh Ngôn nhận lấy chiếc túi giấy và nói. “Nếu không còn việc gì nữa thì tôi xin phép về phòng làm việc”.
“Cô chờ chút.” Phương Tòng Vân vội ngăn Tịnh Ngôn lại và hỏi, “Tịnh Ngôn, tiểu thư nhà họ Khổng hôm qua là...?”.
“Sao cơ?” Tịnh Ngôn chau mày nhìn Phương Tòng Vân.
“Trong buổi tiệc hôm qua có người nói chuyện với tôi về cô ấy, cô có biết bố cô ấy là ai không?”
“Tôi biết.” Tịnh Ngôn gật đầu và nói, “Đó là Khổng Dịch Nhân, một thương gia rất nổi tiếng”.
“Thôi không có chuyện gì nữa, cô có thể về phòng làm việc.” Phương Tòng Vân định hỏi về tấm ảnh trên tạp chí Bát quái nhưng thấy sắc mặt của Tịnh Ngôn không được khoẻ nên ông không nói gì nữa.
Tịnh Ngôn ra khỏi phòng của Phương Tòng Vân, nhưng chợt nhớ ra điều gì đó nên quay lại hỏi, “Hiệu trưởng, những người tham dự buổi tiệc của Thương hội đều là người quen của gia đình họ Khổng đúng không?”.
“Giám đốc khách sạn trực tiếp gửi giấy mời cho Khổng Dịch Nhân nhưng ông ấy không tham dự mà cho con gái và con rể tham dự.”
“Khách sạn? Khách sạn nào vậy?” Tịnh Ngôn hỏi.
“Hình như là Khách sạn Bốn mùa, nhưng nghe nói hai ba hôm nữa họ mới về nước, có chuyện gì sao?”
“Không có chuyện gì cả, tôi về phòng làm việc đây”. Nói xong Tịnh Ngôn quay người đi về phòng làm việc.
Phương Tòng Vân gọi với theo, “Tịnh Ngôn, thế còn Chu Thừa Khải…?”.
Tịnh Ngôn không quay đầu lại, giọng lạnh lùng, “Hiệu trưởng, lần sau đừng nhắc đến tên anh ta, hiện tại tôi và anh ta không còn liên quan gì với nhau nữa”.
Sau một ngày làm việc bận rộn, lúc gần hết giờ làm, điện thoại của Tịnh Ngôn vang lên, cô nhấc điện thoại lên nghe, người ở đầu dây bên kia là Uy Liêm.
“Tịnh Ngôn, tối nay cậu có rảnh không?”
“Hiện tại thì chưa có kế hoạch gì, tôi muốn về nhà sớm để nghỉ ngơi, Uy Liêm, có chuyện gì thế?”
Uy Liêm đáp, “Tôi có chút việc muốn nhờ cậu giúp nhưng không tiện nói qua điện thoại”.
Uy Liêm là một người sống độc lập, tương đối thành công trong sự nghiệp, chưa bao giờ anh ấy cầu xin sự giúp đỡ của Tịnh Ngôn, không hiểu lần này có chuyện gì quan trọng mà tìm đến cô vậy. Tịnh Ngôn vừa suy nghĩ vừa cúi xuống đồng hồ rồi nói, “Tôi cần phải giải quyết một vài việc nữa, hãy nói cho tôi biết chúng ta hẹn gặp nhau ở đâu?”.
*******
Nhà hàng được xây dựng toàn bằng kính, khung cửa gỗ nên có thể nhìn thấy rõ những món ăn trên bàn, Uy Liêm mặc áo da, trên cổ quàng một chiếc khăn màu đỏ. Tịnh Ngôn đến nhà hàng rất đúng hẹn, mặc dù buổi sáng đã uống thuốc cảm nhưng vừa ngồi xuống bàn ăn vẫn cảm thấy hơi đau đầu, cô thả lỏng hai vai và xoa bóp nhẹ lên hai thái dương cho đỡ đau.
Hai người ngồi ăn ở chiếc bàn sát cửa sổ, Tịnh Ngôn không muốn ăn, một tay cầm đũa một tay chống xuống bàn lắng nghe Uy Liêm tâm sự.
“Âu Dương đã đem lòng yêu cậu?” Sau khi nghe Uy Liêm giãi bày một thôi một hồi, Tịnh Ngôn liền ngắt lời và hỏi một câu như tổng kết.
Uy Liêm nói tiếp, “Đúng ra tôi cũng phải có trách nhiệm, tôi không nên...”. Tịnh Ngôn bắt đầu hình dung khuôn mặt đầy cảnh giác của Âu Dương đã bị Uy Liêm đánh bại.
Tịnh Ngôn tiếp lời anh ta, “Lẽ ra cậu không nên hôn cô ấy có đúng không?”, Tịnh Ngôn vẫn cảm thấy hơi đau đầu, cô cầm ly nước lên uống và nói tiếp, “Cậu không có chút cảm tình gì với cô ấy sao?”.
“Cậu là người hiểu tôi nhất, cần gì phải hỏi nữa chứ.” Uy Liêm nhìn Tịnh Ngôn và nói.
“Tôi biết, người mà cậu không sao quên được vẫn đang ở Nhật Bản đúng không?” Tịnh Ngôn đặt đũa xuống bàn chau mày nhìn Uy Liêm và nói tiếp, “Đã vậy tại sao cậu còn đưa cô ấy về nhà làm gì?”
“Hôm đó tôi và Âu Dương cùng ăn cơm với mấy người ở Thương hội, chỉ có một mình cô ấy là nữ nên mọi người đều mời cô ấy uống, như vậy làm sao tôi không đưa cô ấy về được?”
Tịnh Ngôn bắt đầu cảm thấy hơi bực mình với Uy Liêm, “Cậu đưa cô ấy về nhà cũng được nhưng cậu hôn cô ấy làm gì?”
“Cô ấy uống say, khi cười rất giống người yêu cũ của tôi...” Nói đến đây Uy Liêm tỏ vẻ rất hối hận.
Tịnh Ngôn lớn tiếng, “Cậu đúng là dại dột, nhưng hai người đều đã lớn rồi, cậu chỉ cần giải thích cho cô ấy hiểu là được mà.”
“Cậu bảo tôi phải giải thích như thế nào chứ? Lẽ nào tôi nói với cô ấy rằng, Trưởng khoa Âu Dương, xin lỗi, lần trước tôi đã nhầm cô với người yêu cũ của tôi nên đã hôn cô, chỉ là hiểu lầm thôi, cô đừng để bụng nhé...”
“Trưởng khoa? Cô ấy năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Cậu đừng nói với tôi là năm nay cô ấy ngoài bốn mươi đấy nhé.”
“Không, năm nay cô ấy mới hơn hai mươi tuổi, vừa mới được bổ nhiệm phó trưởng khoa.”
“Tôi hiểu rồi, cậu không dám đắc tội với cán bộ nhà nước phải không? Uy Liêm, đến Trung Quốc chưa lâu mà sao cậu giỏi quan hệ thế?” Tịnh Ngôn mỉm cười và nói.
“Sáng nay, cô ấy đến công ty chúng tôi để trao đổi một số việc.”
“Trao đổi một số việc hay là đến tìm cậu? Con gái bây giờ quá mạnh dạn.” Tịnh Ngôn mỉm cười.
Uy Liêm vò đầu bứt tai và nói, “Trước khi ra về cô ấy đã đến phòng làm việc của tôi và nói, tối mai cô ấy sẽ tổ chức sinh nhật ở nhà hàng và chính thức mời tôi. Tịnh Ngôn, hãy giúp tôi, cậu đi cùng tôi nhé!
“Tôi ư?” Tịnh Ngôn chau mày nhìn Uy Liêm và nói, “Cậu đã nói gì với cô ấy?”
“Tôi không nói gì cả.” Uy Liêm vội vàng giải thích.
“Nhưng cô ấy làm ở phòng Công thương, tôi không muốn làm ảnh hưởng đến mối quan hệ với cô ấy. Hơn nữa, đó chỉ là buổi tiệc sinh nhật thôi mà, chỉ cần cậu đi cùng tôi đến đó là cô ấy tự hiểu ra thôi.”
“Hóa ra cậu cầu cứu tôi là vì chuyện này.” Tịnh Ngôn mỉm cười, nói, “Uy Liêm, cậu có chắc là tôi đi cùng với cậu đến đó sẽ giải quyết được vấn đề không?”
“Tịnh Ngôn!” Uy Liêm thở dài, “Nhìn thấy cậu, có tới 99% đàn ông cũng rút lui chứ nói gì là phụ nữ.”
“Cậu đang nịnh tôi đấy à, cảm ơn.” Tịnh Ngôn phá lên cười.
Bên ngoài cửa sổ ánh đèn đường rất sáng, trên phố người qua lại nhộn nhịp, hai người nói chuyện với nhau say sưa đến mức không để ý gì đến cảnh tượng ngoài phố. Bỗng nhiên, Tịnh Ngôn nhìn thấy phía bên kia đường có một đám người đang xách túi lớn túi nhỏ và hỏi, “Tiểu thư, cô có muốn đi dạo nữa không? Hay là gọi lái xe đến đưa cô về?”
“Tôi không muốn đi dạo nữa, tôi muốn về khách sạn.” Khổng Hy Âm quay đầu lại mỉm cười và nói với đám người đi theo.
Khi Khổng Hy Âm bước vào tiền sảnh của khách sạn, tất cả nhân viên của khách sạn đều cúi chào cung kính, “Khổng tiểu thư.”
Khổng Hy Âm không đáp lại, cô đi thẳng vào thang máy lên tầng thượng, phòng của Khổng Hy Âm là phòng VIP chuyên dành cho các quan chức, đứng bên cửa sổ có thể nhìn ngắm toàn bộ cảnh đêm của thành phố, nhưng do đã quá quen thuộc với nơi này nên Khổng Hy Âm không để ý. Cô chạy sang phòng Khổng Dịch Nhân và gọi, “Bố ơi, bố!”
Cánh cửa phòng mở, ánh sáng đèn màn hình vi tính hắt ra, một giọng nói trầm ấm cất lên, “Bố đang đọc tin tức trên mạng.”
“Bố, con có cái này muốn cho bố xem.”
“Gì thế?” Khổng Dịch Nhân gật đầu, đóng cửa lại và đi về phía con gái. Khi còn trẻ, Dịch Nhân quá bận rộn nên không có thời gian chăm sóc cô con gái lớn của mình. Thời gian hai cha con ở bên nhau là rất hiếm nên ông có chút chiều chuộng cô, mọi yêu cầu hợp lý đều được ông đáp ứng.
Khổng Hy Âm mở máy ảnh ra chỉ từng bức ảnh cho Dịch Nhân xem, Dịch Nhân không thấy bất ngờ.
“Đó là Hoa Tịnh Ngôn, hôm nay con nhìn thấy Tịnh Ngôn rất thân mật với bạn trai trong một nhà hàng. Bố, hôm qua con đã nói rằng cô ta là người lẳng lơ nhưng bố không tin, mỗi ngày cô ta thay một bạn trai mới, con người này thật đúng là...”
“Hy Âm!”
Hy Âm nói rất hưng phấn, cô hoàn toàn không để ý đến phản ứng của ông, Khổng Hy Âm nói tiếp, “Bố nhìn điệu bộ cô ta cười này, lát nữa con sẽ đưa cho Chu Thừa Khải xem, để xem anh ấy có còn coi cô ta như vàng nữa không?”
“Hy Âm! Con biết là bố không thích con làm như vậy mà.” Giọng Dịch Nhân bỗng trở nên xa lạ, nhìn sắc mặt của ông, Hy Âm không nói được gì.
Ánh mắt của Dịch Nhân rất nghiêm nghị, từ bé tới giờ Hy Âm chưa bao giờ nhìn thấy khiến cô lo lắng. Sao thê? Tại sao bố lại tức giận như vậy? Mặc dù ngay từ nhỏ hai cha con rất ít khi gặp nhau nhưng ông rất chiều chuộng và thương yêu cô, vậy mà chỉ vì một cô gái như Tịnh Ngôn, chỉ vì... Trời đất! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đây?
*******
Sau khi chia tay với Uy Liêm, Tịnh Ngôn lái xe về nhà. Như thường lệ, khi bước vào phòng, Tịnh Ngôn bỏ chìa khóa xe vào chiếc bình gốm trên tủ giầy và bật công tắc điện. Tiếng kêu của chiếc chìa khóa trong lọ gốm và ánh đèn bật sáng không làm xua tan đi sự trống vắng của căn phòng, mà ngược lại càng làm cho căn phòng trở nên lạnh lẽo hơn.
Tịnh Ngôn vẫn cảm thấy hơi đau đầu, cô vội vàng vào phòng ngủ, căn phòng tối om, chỉ có ánh trăng lờ mờ rọi vào qua ô cửa sổ. Chiếc áo khoác vẫn nằm nguyên dưới đất.
Tịnh Ngôn bật đèn, mở tủ quần áo lấy chiếc túi giấy ra, sau đó quay sang nhặt chiếc áo da lên, chất liệu da rất mềm, Tịnh Ngôn nhìn kỹ đường kim mũi chỉ rất tinh tế, nhãn mác cũng rất nổi tiếng, một chiếc áo da được làm thủ công như thế này, người dân bình thường phải nhịn ăn nhịn mặc một đến hai năm mới mua được, giờ đây chiếc áo bỗng dưng nằm trong tay Tịnh Ngôn.
Tịnh Ngôn nhắm mắt lại suy nghĩ rất lâu, có nên trả lại chiếc áo cho Dịch Nhân không? Không nói đến giá của chiếc áo, chỉ cần khi biết được thông tin đây là chiếc áo của Dịch Nhân thôi, hai năm sau chắc chắn chiếc áo này sẽ được bán với giá rất cao, mặc dù nó không đáng giá với Dịch Nhân nhưng đối với Tịnh Ngôn thì đây là một tài sản tương đối giá trị.
Ý tưởng này chỉ lóe lên trong đầu Tịnh Ngôn trong phút chốc, sau đó cô đã suy nghĩ lại. Trong quan hệ xã giao, Tịnh Ngôn rất ít khi đắn đo nên kết bạn với ai, nhưng cô rất chú trọng đến việc không nên kết bạn với những người như thế nào. Chiếc áo khoác này mặc dù rất đắt tiền, nhưng tốt nhất nên trả lại cho chủ của nó.
Sáng hôm sau Tịnh Ngôn tỉnh dậy rất sớm, cô cảm thấy đầu đau hơn, cô thấy hối hận vì tối hôm qua không uống thuốc trước khi ngủ, cô nằm trên giường một lúc lâu mà không sao dậy được, đành phải nhấc điện thoại gọi cho Phương Tòng Vân để xin nghỉ làm.
“Hiệu trưởng, hôm nay tôi bị cảm nên xin nghỉ.” Tịnh Ngôn vẫn rất đau họng, sau khi ho sù sụ mới nói tiếp được hết câu.
“Sao? Cô bị cảm à? Để tôi bảo Văn Thù đến đưa cô đi bệnh viện nhé?” Giọng Phương Tòng Vân có vẻ lo lắng. Tịnh Ngôn là con người của công việc, nếu như không bị ốm nặng thì không bao giờ cô gọi điện xin nghỉ.
“Không sao đâu, hôm nay Văn Thù phải đi làm dự án, tôi đã uống thuốc rồi, ngủ một lát chắc sẽ đỡ thôi.” Tịnh Ngôn rất sợ đến bệnh viện, chỉ cần đi ngang qua bệnh viện là đã thấy khiếp rồi.
“Cô chắc là không có chuyện gì chứ?”
“Tôi khẳng định là không có chuyện gì cả.” Tịnh Ngôn khẳng định với Phương Tòng Vân và toan tắt điện thoại.
“Cô đừng tắt máy.” Phương Tòng Vân dặn dò Tịnh Ngôn, “Nếu có chuyện gì thì cô phải gọi điện ngay cho tôi nhé.”
“Vâng, thưa Hiệu trưởng...” Tịnh Ngôn nhẹ nhàng đáp.
Uống thuốc xong, Tịnh Ngôn leo lên giường ngủ tiếp, một lúc sau cô mơ màng nghe thấy tiếng nhạc du dương. “Ai đấy?” Tịnh Ngôn nhắm mắt đưa tay quờ quạng, một lát sau mới sờ thấy chiếc điện thoại di động, Tịnh Ngôn nghe máy với giọng khó chịu, “A lô.”
“Tịnh Ngôn, cậu đang ở đâu đấy? Sao mãi không bắt máy? Đừng nói với tôi là cậu đã quên lời hứa với tôi hôm qua đấy nhé.” Người ở đầu dâu bên kia là Uy Liêm.
“Uy Liêm...” Tịnh Ngôn mở to mắt và ngồi bật dậy, “Tôi không quên, nhưng...”
“Nhưng, Tịnh Ngôn, xảy ra chuyện gì vậy?”
Do ngồi dậy quá đột ngột nên Tịnh Ngôn cảm thấy đầu hơi choáng váng, cô đưa tay sờ lên trán, trán vẫn mát không có dấu hiệu bị sốt, “Không có chuyện gì cả, tôi không ở công ty, tôi bị cảm nên xin nghỉ ở nhà.”
“Cảm ư?” Uy Liêm bắt đầu thấy lo lắng, “Có sốt không? Hay là tôi...”
“Không sao đâu.” Tịnh Ngông ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, trời đất cô đã ngủ đẫy một ngày rồi. “Bây giờ tôi thấy khỏe hơn rồi, tôi gặp cậu ở đâu đây?”
“Tôi qua đón cậu.” Giọng của Uy Liêm rất cảm kích, “Cậu cứ ở nhà đợi tôi, chỉ cần cậu xuất hiện tại bữa tiệc một lát, sau đó tôi sẽ đưa cậu về nhà nghỉ ngơi.”
Tịnh Ngôn nhìn chiếc túi để bên cạnh giường và nói, “Uy Liêm, tôi cũng có việc này muốn nhờ cậu, trước khi về nhà, phiền cậu đưa tôi qua khách sạn Bốn mùa nhé.”
*******
Địa điểm tổ chức sinh nhật là ở tầng bốn toà nhà Trung tâm thương mại. Đây là nhà hàng chuyên nấu các món ăn truyền thống của Trung Quốc và Thượng Hải. Âu Dương đã đặt phòng trước, khi bước vào cửa chỉ cần nói tên Âu Dương, nhân viên phục vụ sẽ dẫn đến tận phòng tiệc.
Vừa bước vào nhà hàng, Tịnh Ngôn nói với Uy Liêm, “Âu Dương đúng là một cô gái rất coi trọng truyền thống”. Cô bắt đầu thấy hiếu kỳ bởi vì Âu Dương là một cô gái rất coi trọng truyền thống còn Uy Liêm là người thích phong cách phương Tây.
Uy Liêm mỉm cười một cách đau khổ, chưa kịp trả lời Tịnh Ngôn thì chiếc thang máy dừng lại ở tầng bốn, mở cửa bước vào, Uy Liêm nhìn thấy trong phòng chỉ có một chiếc bàn tròn, trên bàn đã bày sẵn bát đĩa, một vài người đang nói chuyện vui vẻ, khi nhìn thấy Uy Liêm và Tịnh Ngôn bước vào mọi người đều rất ngạc nhiên.
Uy Liêm cũng thấy rất ngạc nhiên, trước mắt Uy Liêm không phải là một bữa tiệc sinh nhật dành cho các bạn trẻ như anh tưởng tượng, những người đang ngồi xung quanh bàn đều đáng tuổi cô, dì của Âu Dương, Uy Liêm hiểu ngay đây không phải là tiệc sinh nhật mà là bữa cơm tụ họp gia đình.
Năm nay Âu Dương hai mươi bảy tuổi, rất xinh xắn, dịu dàng. Cha mẹ cô ở nước ngoài, từ nhỏ cô đã sống với bà nội. Do sống xa bố mẹ nên mọi người trong gia đình cô dì chú bác đều rất yêu thương Âu Dương nên việc học hành và công việc của cô rất thuận lợi.
Tục ngữ có câu “Được cái nọ mất cái kia”, do Âu Dương được mọi người yêu thương chiều chuộng quá mức nên đến bây giờ cô vẫn chưa có mảnh tình vắt vai. Sự xuất hiện của Uy Liêm dường như là ánh sáng của cuộc đời cô, Âu Dương luôn nghĩ rằng một người tài giỏi như Uy Liêm sẽ không bao giờ có cảm tình với cô, nhưng không ngờ tối hôm đó anh đã một mình đưa cô về nhà và hôn cô khi xuống xe, nằm mơ Âu Dương cũng không dám nghĩ đến điều đó, mỗi lần nghĩ lại, hai má cô lại ửng hồng.
Âu Dương mất ngủ mấy đêm, khó khăn lắm cô mới tận dụng được cơ hội lấy hết dũng khí mời Uy Liêm dùng cơm, không ngờ Uy Liêm đã nhận lời. Có thể là do quá vui nên Âu Dương đã bị cô của mình phát hiện có biểu hiện bất thường nên đã gặng hỏi, sau nhiều lần quanh co, cuối cùng cô cũng đành phải khai thật. Lúc đầu chỉ muốn một mình mời cơm Uy Liêm, nhưng trước tình cảnh này, cô đành ngồi thẫn thờ giữa các cô, các dì đang háo hức muốn biết mặt bạn trai của mình. Khi nhìn thấy Uy Liêm bước vào, Âu Dương đang định đứng dậy xin phép giới thiệu với mọi người thì thấy Hoa Tịnh Ngôn đi theo sau, sắc mặt của Âu Dương bỗng trở nên tái mét.
Tịnh Ngôn cũng rất bất ngờ, cô tự nhủ, “Uy Liêm, cậu hại tớ rồi, tại sao lại dẫn tớ đến tham dự bữa cơm tụ họp gia đình của nhà người ta?”. Tịnh Ngôn cảm thấy rất xấu hổ, đành liếc mắt nhìn Uy Liêm.
Phản ứng gượng gạo của Uy Liêm và Tịnh Ngôn không qua được mắt các cô, dì của Âu Dương, hai người vẫn ngơ ngác nhìn nhau. Người sốt ruột nhất là cô của Âu Dương, không khí trong căn phòng bỗng nhiên trầm xuống, cô của Âu Dương lên tiếng, “Âu Dương, đây là Uy Liêm mà cháu đã nói với mọi người ư?”
“Vâng, thưa cô”, khó khăn lắm Âu Dương mới lấy lại được tinh thần, cô đứng dậy và nói, “Uy Liêm, rất xin lỗi, đây là các cô, dì của em, họ…”.
“Thưa Trưởng khoa Âu Dương, các cô, các dì, đây là Tịnh Ngôn, Hoa Tịnh Ngôn.” Từ trước tới giờ chưa gặp trường hợp này bao giờ nên Uy Liêm cảm thấy hơi lúng túng.
Thấy sắc mặt của cháu mình tái nhợt, cô của Âu Dương xót quá liền hỏi, “Âu Dương, tại sao lại thế này?”.
Tịnh Ngôn càng cảm thấy đau đầu. “Âu Dương tiểu thư, xin chào”, Tịnh Ngôn chào rất lịch sự. “Tối hôm qua Uy Liêm có nói với tôi hôm nay là sinh nhật của cô, chúng tôi cứ nghĩ là bữa tiệc sinh nhật này cô tổ chức dành cho bạn bè nên Uy Liêm mới rủ tôi đi cùng, nào ngờ đến đây mới biết là chúng tôi đã nhầm, hay là chúng tôi…”
“Đã đến đây rồi thì xin mời hai người ở lại dùng cơm với chúng tôi đã.” Hiểu ý của Tịnh Ngôn, cô của Âu Dương đứng dậy đỡ lời.
Uy Liêm với Tịnh Ngôn không muốn gây khó xử ọi người nên đành phải ngồi lại dùng cơm.
“Hoa tiểu thư là bạn của Âu Dương phải không?” Tịnh Ngôn chưa kịp cầm đũa, cô của Âu Dương liền hỏi.
Tịnh Ngôn cố gắng giữ bình tĩnh trả lời, “Xin lỗi, đây là lần đầu cháu gặp Âu Dương tiểu thư, cháu chỉ là bạn của Uy Liêm”.
“Uy Liêm, Hoa tiểu thư đây là bạn cũ của cậu hay là sau khi quen Âu Dương nhà tôi rồi cậu mới quen Hoa tiểu thư?”
“Tịnh Ngôn là bạn cũ của cháu, lâu lắm rồi chúng cháu không gặp nhau, lần này sang Thượng Hải cháu mới gặp lại cô ấy.” Uy Liêm lễ phép giải thích.
Chỉ có Âu Dương cúi đầu không nói gì, tất cả ánh mắt còn lại đều đổ dồn về phía Uy Liêm, vậy thì cậu còn hôn cháu gái tôi làm gì chứ, khiến con bé xấu hổ không biết giải thích thế nào, phải công nhận cậu rất đẹp trai và đào hoa, nhưng cậu nghĩ gì mà lại mang bạn gái đến đây chứ, dường như cậu đã quá coi thường chúng tôi rồi đấy!
“Âu Dương, tại sao cháu không nói gì?” Người cô ngồi bên cạnh vỗ nhẹ vào vai Âu Dương và hỏi.
Âu Dương giật mình ngẩng đầu lên nói lắp bắp, “Cháu, cháu…”. Không khí bàn ăn trở nên nặng nề, Tịnh Ngôn liếc nhìn Uy Liêm ra hiệu, “Hay là chúng mình ra về?”.
Uy Liêm hiểu ý Tịnh Ngôn, đang định nói thì cô của Âu Dương lại hỏi, “Hoa tiểu thư làm gì?”.
“Dạ, cháu làm tư vấn đào tạo ạ.” Tịnh Ngôn lễ phép trả lời.
Dì của Âu Dương nói, “Như vậy chắc chắn Hoa tiểu thư là một người rất giỏi. Nhưng Âu Dương nhà chúng tôi luôn là một học sinh xuất sắc, nấu ăn rất ngon, ngoài ra còn biết chơi Thái cực quyền, đã giành được rất nhiều giải thưởng cao! Đúng là mắt con trai có vấn đề nên đến bây giờ Âu Dương vẫn chưa có bạn trai”. Bà vừa nói vừa đưa mắt nhìn Uy Liêm.
Cảm thấy lời nói của bà ta có chủ ý nhằm vào Uy Liêm, Tịnh Ngôn không nói gì.
“Xin mọi người đừng nói nữa”, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Âu Dương. “Cô, dì, mọi người có biết chính vì mọi người như vậy mà cháu…”, mặt Âu Dương đỏ bừng, cô không thể nói tiếp được nữa liền bỏ chạy ra ngoài.
“Âu Dương!” mọi người gọi với theo, duy chỉ có Tịnh Ngôn vẫn tỉnh táo, vỗ vai Uy Liêm và nói, “Cậu chạy theo Âu Dương đi, đề phòng xảy ra chuyện không hay”.
Uy Liêm nhận thấy câu chuyện bắt đầu trở nên phức tạp liền đứng dậy chạy theo Âu Dương, nhưng khi chạy đến gần cửa, Uy Liêm quay lại hỏi, “Tịnh Ngôn, thế còn cậu…”.
“Không sao đâu, tôi tự về nhà được mà, cậu cứ yên tâm.” Tịnh Ngôn không biết Âu Dương chạy đi đâu nên tiếp tục giục Uy Liêm đuổi theo cô ấy.
Lúc này ở trong phòng chỉ còn lại Tịnh Ngôn và một vài người cô, dì của  Dương đang ngồi thất thần trên ghế. Tịnh Ngôn mỉm cười lắc đầu, đứng dậy và nói, “Xin phép mọi người, đã đến lúc cháu phải về rồi”. Khi ra đến cửa, Tịnh Ngon còn quay lại nói, “Mọi người cứ thế này thì sẽ không giúp gì được cho Âu Dương đâu”.
“Nhưng Âu Dương vẫn chưa có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, chúng tôi làm vậy cũng chỉ vì lo lắng cho chuyện trăm năm của Âu Dương mà thôi.” Mọi người dường như đã biết lỗi của mình nên đều thấy hối hận.
Một lúc sau Tịnh Ngôn nói câu cuối cùng trước khi rời nhà hàng, “Âu Dương dám chủ động mời Uy Liêm dùng cơm là mạnh dạn hơn cháu rồi đấy”.
*******
Tịnh Ngôn xách chiếc túi giấy rời khỏi Trung tâm thương mại, trong lòng cô thầm cảm ơn vì mình đã biết để phòng trước, Khi đến đây, Uy Liêm không hiểu tại sao Tịnh Ngôn nhất định phải mang theo chiếc túi giấy ấy bên mình, bên trong đó chắc hẳn phải là một thứ rất quý giá.
Tháng Giêng, Thượng Hải còn rất lạnh nhưng trên phố vẫn có rất nhiều người qua lại. Tịnh Ngôn đứng bên đường bắt taxi, nhưng chiếc taxi nào cũng đang chở khách. Do chưa hết cảm cúm nên mỗi khi có cơn gió lạnh thổi qua đều khiến cô rùng mình, cảm thấy đầu và họng đau hơn, cúi xuống nhìn chiếc túi giấy Tịnh Ngôn bỗng cảm thấy hơi bực mình.
Cuối cùng cô cũng bắt đươc một chiếc taxi, vào trong xe, cô bỏ chiếc khăn trên cổ và nói với lái xe, “Khách sạn Bốn mùa, cảm ơn”.
“Khổng tiên sinh, xin mời lên xe!” Lái xe mở cửa xe đợi sẵn ở cửa khách sạn, Khổng Dịch Nhân gật đầu ngồi vào trong xe, cửa xe từ từ đóng lại, xe bắt đầu chuyển bánh thì bỗng có tiếng gọi từ phía sau, “Lão Mạch, xin chờ ột chút”.
Lão Mạch ngạc nhiên quay đầu nhìn lại thấy một cô gái mặc chiếc áo khoác đen bó sát eo, trên tay xách một chiếc túi giấy đang bước vội ra khỏi taxi và đi về hướng xe của mình, một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ khiến Lão Mạch không nhận ra người đang gọi tên mình.
Do phải chống chọi với cơn đau đầu chóng mặt, Tịnh Ngôn không quan tâm gì đến xung quanh, cô vội vàng chạy vào trong khách sạn. Do không khí thay đổi đột ngột từ lạnh sang nóng nên Tịnh Ngôn bị ho. Nhân viên quầy lễ tân khách sạn mỉm cười gật đầu chào Tịnh Ngôn, đợi đến khi Tịnh Ngôn ho xong, cô ta nhẹ nhàng hỏi, “Xin chào quý khách, cô cần gì?”.
“Tôi có một ít đồ muốn nhờ cô chuyển giúp tới một vị khách đang ở trong khách sạn này.”
“Là thứ gì? Vị khách đó ở phòng nào?” Nhân viên lễ tân hỏi.
“Đây là món đồ tôi chuyển cho Khổng Dịch Nhân tiên sinh, cô tra giúp ông ấy ở phòng nào?” Tịnh Ngôn cố gắng kiềm chế cơn đau đầu, cô đặt chiếc túi lên quầy lễ tân.
“Khổng tiên sinh?” Nhân viên lễ tân bỗng nhiên đổi giọng, nhìn Tịnh Ngôn với ánh mắt thận trọng và nói. “Thưa cô, chúng tôi không thể tự tiện vào phòng của Khổng tiên sinh được, phải có sự cho phép của ông ấy, hay là cô tự mình…”.
“Tự tôi mang vào phòng của ông ấy ư?” Tịnh Ngôn có vẻ hơi thất vọng. Cô cầm lại chiếc túi, vừa đi vừa nghĩ không biết phải làm thế nào. Một người đàn ông trung niên đi ngang qua trước mặt đến quầy lễ tân, sau khi nói một vài câu tiếng Nhật với nhân viên lễ tân liền vội vàng chạy ra ngoài cửa khách sạn, do sơ ý nên đã chạm mạnh vào Tịnh Ngôn khiến cô ngã soài trên mặt đất. Trong lúc Tịnh Ngôn chưa hết bàng hoàng thì bỗng có người tới đỡ cô ngồi dậy. Tịnh Ngôn thoáng thấy mùi hương quen thuộc, ngẩng mặt lên thì nhìn thấy Dịch Nhân đang đỡ lấy vai mình.
Dịch Nhân nói một vài câu tiếng Nhật với người đàn ông Nhật Bản đứng bên cạnh đang luôn miệng nói xin lỗi rồi quay sang đỡ lấy Tịnh Ngôn và hỏi, “Tịnh Ngôn, cô có sao không?’.
Khó khăn lắm Tịnh Ngôn mới đứng vững được, cô vẫn còn chưa hết bàng hoàng. Tịnh Ngôn không hiểu sao những lúc như thế này cô đều gặp Dịch Nhân. Trong khi chưa nhìn rõ khuôn mặt của Dịch Nhân, ông đã đưa tay sờ lên trán cô và vẫn giọng nói nhẹ nhàng và ấm áp như mọi khi, ông hỏi, “Cô đang sốt phải không?’. Tịnh Ngôn rất muốn trả lời “Tôi không sao” nhưng cô không sao nói được. Cô cảm thấy xấu hổ khi phải gặp Dịch Nhân trong hoàn cảnh như thế này.
*******
Trong đêm, tiếng khóc khe khẽ của Tịnh Ngôn nghe rất rõ, cô cố gắng giữ bình tĩnh nhưng những ký ức thời thơ ấu cứ ùa về trong tâm trí khiến cô xúc động. Khi còn nhỏ, Tịnh Ngôn cũng rất hay bị ốm.
"Con gái cưng!" Nghe thấy giọng nói quen thuộc của bố, Tịnh Ngôn cất tiếng hỏi, "Là bố ư?" Tịnh Ngôn rất vui, bố cô vội bỏ hành lý xuống, chạy đến bế cô lên và nói: "Trời đất! Con sốt cao quá, mẹ con đâu?"
Tịnh Ngôn bỗng cảm thấy mắt hơi cay, "Bố, bố không nhận ra con gái của bố đã lớn đúng không? Trong mắt bố con luôn là một đứa trẻ, bởi vì con không có cơ hội để được có bố ở bên chứng kiến con đã trưởng thành như thế nào."
"Con đã điện thoại ẹ, nhưng mẹ vẫn đang rất bận." Tịnh Ngôn nhẹ nhàng nói.
Tịnh Ngôn kể lại lời của mẹ: "Mẹ còn nói con cần phải mạnh mẽ hơn vì con đã mười một tuổi rồi, chỉ cảm cúm một chút thôi cũng khóc, còn gì là dũng khí nữa chứ? Con nhìn mẹ đây này, dù bận rộn và mệt mỏi đến mấy mẹ cũng đâu có kêu một lời nào, trong ngăn kéo có thuốc đấy, con lấy thuốc ra uống và ngủ một giấc, dậy sẽ đỡ thôi..."
Tịnh Ngôn chưa kịp nhớ lại những lời mẹ nói, khi mở mắt ra đã thấy mình đang ở trong bệnh viện, y tá chuẩn bị tiêm thuốc ình, mũi kim sáng loáng, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng cảm giác vào bệnh viện vẫn khiến Tịnh Ngôn sợ hãi, cô đành phải nhắm mắt lại.
"Con yêu đừng sợ, nào hãy nhìn bố đây này." Tay của bố xoa nhẹ vào hai má Tịnh Ngôn để trấn an, nhưng Tịnh Ngôn vẫn khóc thét lên khi cô y tá tiêm vào tay.
"Con lại khóc rồi?" Mẹ của Tịnh Ngôn vội vàng chạy vào viện chưa kịp hỏi han một câu đã trách móc cô bé, giọng của bà rất mệt mỏi.
"Con gái sốt rất cao, tại sao em để con ở nhà một mình chứ?" Bố cao giọng hỏi.
"Hôm nay một nhân viên trong công ty xin nghỉ việc nên em không thể rời công ty được, em cứ nghĩ tối qua Tịnh Ngôn đã uống thuốc rồi, sáng hôm nay sẽ đỡ thôi..." Mẹ giải thích với bố.
"Không nỡ rời công ty, lẽ nào công ty quan trọng hơn con gái? Em là mẹ mà như vậy à?"
"Ý của anh là gì? Anh đi công tác suốt ngày, có tư cách gì mà nói với em câu đó chứ?"
"Bố mẹ đừng như vậy nữa!" Tịnh Ngôn vừa khóc vừa nói với vẻ mặt sợ hãi. Cả bố và mẹ luôn bận rộn, nhưng thường ngày họ đối xử với nhau rất khách sáo và lễ phép, đây là lần đầu tiên Tịnh Ngôn thấy hai người to tiếng với nhau, sau đó không lâu, bố của Tịnh Ngôn đã...
Sau này khi trưởng thành Tịnh Ngôn mới hiểu quan hệ vợ chồng đôi khi rất phức tạp, nhưng những gì diễn ra từ thời thơ ấu luôn khắc sâu trong lòng cô, mặc dù Tịnh Ngôn không nói gì nhưng cô biết chắc chắn lần to tiếng trong bệnh viện là nguyên nhân chính khiến bố mẹ cô chia tay. Từ đó trở đi, Tịnh Ngôn không muốn bước chân vào bệnh viện, mỗi lần nhìn thấy những vật dụng trong bệnh viện là Tịnh Ngôn cảm thấy hoảng loạn và bất an.
Tiếng cãi vã của bố mẹ vẫn tiếp diễn, Tịnh Ngôn không muốn nghe nữa cô đành bịt tai lại và chỉ muốn hét thật to để hai người dừng lại, nhưng bỗng nhiên Tịnh Ngôn nghe thấy tiếng gọi cô từ rất xa, giọng nói rất ấm áp và nhẹ nhàng, "Tịnh Ngôn! Tịnh Ngôn!"
Những hồi ức đau buồn thời thơ ấu nhanh chóng biến mất, trán Tịnh Ngôn ướt đẫm mồ hôi, những ngón tay thô ráp của Dịch Nhân xoa nhẹ lên làn da mềm mại của Tịnh Ngôn khiến cô cảm thấy dễ chịu không muốn mở mắt ra.
"Tịnh Ngôn, đã đến bệnh viện rồi." Giọng nói xa lạ khiến Tịnh Ngôn giật mình tỉnh dậy, cô mở to mắt nhìn Dịch Nhân và nói, "Không cần đâu, tôi không muốn vào bệnh viện."
*******
Nghe đến hai từ bệnh viện Tịnh Ngôn vô cùng sợ hãi, cô không sợ vì phải vào đó chữa bệnh mà sợ khi vào viện những kí ức kinh hoàng thời thơ ấu hiện về khiến cô không sao chịu đựng nổi. Khuôn mặt Tịnh Ngôn trắng bệch, lông mày chau lại, trán ướt đẫm mồ hôi, đôi môi tái nhợt. Hai lần trước gặp Tịnh Ngôn, Dịch Nhân đều có ấn tượng rất sâu sắc bởi Tịnh Ngôn là một cô gái can đảm, nghị lực, mạnh mẽ và tràn đầy sức sống, nhưng lần này bỗng nhiên thấy tinh thần cô lo lắng hoảng loạn, Dịch Nhân cảm thấy rất đau lòng.
Trên chiếc xe chở Tịnh Ngôn nhanh chóng đến bệnh viện, Dịch Nhân cảm thấy đoạn đường này thật dài. Ông nghe thấy Tịnh Ngôn mơ màng nói điều gì đó với vẻ mặt rất đau khổ. Dịch Nhân nhìn kỹ thì không phải Tịnh Ngôn kêu đau mà hình như cô đang gặp ác mộng. Dịch Nhân chưa kịp gọi cô tỉnh lại, thì đã nghe thấy tiếng Tịnh Ngôn nói, "Không, tôi không muốn vào bệnh viện."
Tịnh Ngôn dần dần nhìn rõ khuôn mặt của Dịch Nhân, đôi mắt nâu trầm của ông đang chăm chú nhìn cô lo lắng. Tịnh Ngôn vội lấy lại bình tĩnh, mở to mắt nhìn Dịch Nhân và nói, "Tôi không sao, không cần phải vào bệnh viện đâu."
"Vừa rồi cô bị hôn mê do sốt cao quá, đã đến đây rồi hay là..."
"Không, tôi không vào viện đâu." Tịnh Ngôn kiên quyết từ chối vào viện, Lão Mạch vẫn ngồi trên xe kiên nhẫn chờ đợi. Tịnh Ngôn sau nhiều lần từ chối, thấy làm phiền mọi người quá đành phải nói thật với Dịch Nhân, "Tôi luôn cảm thấy hoảng loạn mỗi khi vào bệnh viện."
Tịnh Ngôn vẫn chờ đợi quyết định của Dịch Nhân, một lúc sau Dịch Nhân mới mỉm cười và nói, "Hoa tiểu thư lớn như thế này rồi mà vẫn sợ tiêm sao?"
Đây là bệnh viện tư nhân nên tác phong phục vụ của bác sỹ và y tá đều rất nhiệt tình chu đáo. Tịnh Ngôn nắm chặt tay và lên gân, hai tay run bần bật khiến y tá không sao lấy được máu để làm xét nghiệm. Sau nhiều lần động viên an ủi, cô mới chịu để cho y tá lấy máu làm xét nghiệm, Tịnh Ngôn nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt, căng thẳng tới mức toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Do quá nể lời Dịch Nhân nên cô mới đồng ý vào viện, vào viện rồi cô mới biết mình phải lấy máu để xét nghiệm, nhưng lúc này hối hận cũng không kịp đành nhắm mắt đồng ý cho y tá lấy máu của mình.
"Tịnh Ngôn!" Giọng nói ấm áp và dễ nghe cuả Dịch Nhân khiến cô cảm thấy yên tâm hơn, ông đưa tay sờ lên trán và thì thầm vào tai cô, "Cô khó chịu lắm phải không?"
Tịnh Ngôn ngẩng lên nhìn Dịch Nhân và nói, "Tôi cảm thấy dễ chịu hơn rồi." Tịnh Ngôn thấy đau nhói ở đầu ngón tay, một giây lát sau nữ y tá nói với Tịnh Ngôn, "Tôi đã lấy máu xong rồi."
*******
Một vị bác sỹ trung niên trực tiếp khám cho Tịnh Ngôn, ông mỉm cười, “Tiêm một mũi là cô sẽ hạ sốt thôi.”
Tịnh Ngôn kiên quyết từ chối, “Tôi không muốn tiêm”. Vị bác sỹ ngạc nhiên vì sắc mặt của Tịnh Ngôn tái nhợt nhưng thái độ và giọng nói của cô rất mạnh mẽ.
“Không tiêm thì rất khó hạ sốt.” Mặc dù miệng vẫn khuyên Tịnh Ngôn nhưng ông vẫn tôn trọng quyết định của bệnh nhân.
“Chỉ cần uống thuốc là được, xin bác sỹ hãy kê đơn thuốc cho tôi.” Tịnh Ngôn kiên quyết trả lời.
“Tịnh Ngôn”, Dịch Nhân tiến lại gần phía Tịnh Ngôn vỗ nhẹ vào vai cô và nói, “Cô nghe lời bác sỹ có được không?”
“Sẽ không sao đâu.” Dịch Nhân mỉm cười động viên Tịnh Ngôn, sau đó ông nói với bác sỹ, “Bác sỹ, hãy tiêm cho Tịnh Ngôn một mũi.”
Lúc này Tịnh Ngôn biết không thể từ chối được đành ngoan ngoãn nằm xuống giường, hai mắt nhắm nghiền. Các nữ y tá ở đây đã nghe nói về cô gái đặc biệt Tịnh Ngôn, nên đến giường tiêm cho cô họ đều cười rất tươi. Trước tiên họ dùng bông cồn lau sạch vị trí tiêm trên cánh tay, Tịnh Ngôn vẫn rất run, khi y tá chọc mũi kim vào tay Tịnh Ngôn la lên.
Cô mở mắt ra nhìn Dịch Nhân đang ngồi trên sofa bên cạnh giường, người hơi ngả về phía trước nhìn cô với ánh mắt ấm áp, “Cô có cần tôi thông báo cho người nhà không?”
“Không cần đâu, tôi sống một mình, mẹ tôi đang ở nước ngoài…” Tịnh Ngôn nhẹ nhàng đáp.
Dịch Nhân hỏi tiếp, “Có cần thông báo cho bạn bè cô không?”
Nhắc đến bạn bè, Tịnh Ngôn nhớ ngay đến Phương Tòng Vân, Văn Thù và Uy Liêm…, Tịnh Ngôn lắc đầu nói, “Không cần đâu, tôi tự lo liệu được mà, hôm nay đã làm phiền ông quá, lát nữa tôi tự về cũng được, ông…”
Tịnh Ngôn thấy tay hơi đau, một lát sau y tá nói, “Xong rồi”.
Tịnh Ngôn quay lại nhìn thì thấy mũi kim tiêm đã được cắm vào bắp tay, cô y tá mỉm cười nhìn Tịnh Ngôn và hỏi, “Cô có thấy đau không?” Tịnh Ngôn lắc đầu trả lời, “Không”. Hôm nay Tịnh Ngôn cảm thấy rất xấu hổ vì đã một mực không nghe lời Dịch Nhân vào viện.
Một lúc sau Tịnh Ngôn mới lên tiếng, “Tôi thực sự không sao đâu, ông…”
Hôm nay khuôn mặt của Dịch Nhân rất hiền hoà và thân thiện, không còn vẻ lạnh lùng của một đại gia và vẻ nghiêm nghị của một nhà kinh doanh. Dịch Nhân chưa nói gì với Tịnh Ngôn thì bỗng có chuông điện thoại reo, ông xin lỗi và ra ngoài nghe điện thoại.
Dịch Nhân nói tiếng Anh rất lưu loát, “Dịch Quần? Đúng, chuyến bay tối ngày mai…”. Vừa nói, Dịch Nhân vừa đứng dậy và nhìn Tịnh Ngôn với ánh mắt trìu mến.
Tịnh Ngôn ra hiệu cho Dịch Nhân, “Không sao đâu…”. Dịch Nhân ra khỏi phòng bệnh và đóng cửa lại, căn phòng trở nên im lặng, mọi người đã về hết, Tịnh Ngôn tự nhủ, “Mình sẽ không bao giờ quay trở lại đây nữa”. Cô nhắm mắt lại để nghĩ xem tiếp theo phải làm thế nào, lúc này cô chỉ muốn về nhà…
*******
Cửa phòng bệnh không đóng kín, Tịnh Ngôn vẫn nghe thấy giọng của Dịch Nhân, khi nào ông mới về nhà? Làm sao cô có thể trốn về được bây giờ? Sau khi tiêm một mũi Tịnh Ngôn vẫn không hạ sốt nên bác sỹ đã quyết định truyền nước cho cô. Phòng bệnh rất yên tĩnh, chỉ có những làn gió nhẹ thổi qua ô cửa nhỏ, do quá mệt mỏi nên Tịnh Ngôn ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Sau khi Dịch Nhân kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại với Dịch Quần, Lão Mạch chạy đến nói với Dịch Nhân, “Khổng tiên sinh, bữa tiệc tối nay…”.
Khi đó Dịch Nhân mới nhớ ra bữa tiệc, tối nay Dịch Nhân còn phải tham dự một buổi tiệc và thoả thuận về một vài hợp đồng quan trọng liên quan đến sự tồn vong và phát triển của công ty tại Thượng Hải, cần phải nghiên cứu rất kỹ. Dịch Nhân nhìn vào phòng bệnh thấy Tịnh Ngôn vẫn đang ngủ, ông gọi nhỏ Lão Mạch, “Mạch…”.
Lão Mạch vội vàng đáp, “Tôi đi lấy xe”.
“Không, cậu về trước đi và bảo Robert đến dự buổi tiệc tối nay thay tôi, ngoài ra cậu cầm tập tài liệu ở trong xe vào đây cho tôi.”
Lão Mạch nhanh chân chạy ra xe nhưng vẫn không khỏi ngạc nhiên tại sao Dịch Nhân không tham dự buổi tiệc quan trọng tối nay.
Nói xong, Dịch Nhân mở cửa bước vào phòng Tịnh Ngôn, căn phòng hơi tối, chỉ có ánh đèn ngủ ở phía đầu giường, Tịnh Ngôn vẫn đang ngủ, dưới ánh đèn khuôn mặt cô rất dịu dàng và đáng yêu, không còn vẻ cương nghị và mạnh mẽ như lúc thức, Tịnh Ngôn lúc này giống như một đứa trẻ sau khi nô đùa mệt lăn ra ngủ.
Dịch Nhân nhẹ nhàng ngồi xuống ghế ngắm khuôn mặt Tịnh Ngôn khi ngủ bằng ánh mắt thân thương trìu mến. Bao nhiêu cảm xúc chợt ùa về trong tâm trí ông, kể từ ngày mẹ của Hy Âm mang Phương Ngẫu ra đi, Dịch Nhân trở nên vô cảm khi gặp gỡ tiếp xúc với các cô gái đẹp, nhưng không hiểu sao khi gặp Tịnh Ngôn ông không thể kiềm chế nôỉ tình cảm của mình.
Tại sao lại là Tịnh Ngôn kia chứ? Cho đến lúc này Dịch Nhân cũng không hiểu nổi tại sao, Tịnh Ngôn đúng là một cô gái vô cùng hấp dẫn, nhưng với ông điều đó chưa đủ. Dịch Nhân tự hỏi, “Tại sao mình bị cuốn hút bởi cô gái này? Phải chăng là do cô ấy xinh đẹp, trẻ trung và đáng yêu? Hay là vì trong xe cô ấy lúc nào cũng có mùi hương của trà sữa? Hay là do hôm đó, cô ấy kịch liệt phản bác Hy Âm, nhưng khi nhìn thấy mình, vẻ mặt cô ấy lại tỏ ra bị tổn thương?”.
Lúc trước, khi thấy Tịnh Ngôn xuất hiện ở cổng khách sạn, Dịch Nhân nhanh chóng xuống xe để sánh bước cùng cô vào khách sạn, vừa rồi khi Tịnh Ngôn không muốn vào viện chữa bệnh với vẻ mặt đáng thương, ông lại có cảm giác rất đau lòng.
Cho đến bây giờ Dịch Nhân vẫn nhớ rất rõ ký ức về người yêu đầu tiên. Ngày ấy, ông không muốn gì hơn chỉ cần được nhìn thấy cô ấy hoặc chỉ cần có cô ấy ở bên cạnh là ông cảm thấy vui vẻ hạnh phúc, những lúc như vậy dường như tất cả mọi thứ đều không quan trọng với ông. Mối tình đầu của Dịch Nhân đã qua đi cách đây hai chục năm, không ngờ bây giờ ông lại được sống trong cảm giác đó.
“Tôi không muốn tiêm…” Hình như Tịnh Ngôn đang nằm mơ, Dịch Nhân thấy cô vẫn ngủ ngon lành trên giường bệnh nhưng miệng lại lẩm bẩm điều gì đó, Dịch Nhân nhìn bộ dạng Tịnh Ngôn lúc này vừa thấy thương nhưng vừa thấy đáng yêu bởi tính cách trẻ con của cô.
Tịnh Ngôn không biết mình ngủ được bao lâu, cô mở mắt tỉnh dậy thấy toàn thân đã hết mệt mỏi, đầu đỡ nóng hơn, cảnh tượng trước mắt khiến cô vô cùng ngạc nhiên.
Ảo giác ư? Tịnh Ngôn cắn nhẹ vào môi và thấy có cảm giác đau, như vậy không phải là ảo giác. Tịnh Ngôn ngạc nhiên bởi vì đúng ra Dịch Nhân phải về từ lâu rồi, nhưng không hiểu sao ông vẫn đang ngồi trên ghế, đầu hơi cúi xuống, tay cầm bút, chăm chú đọc các văn bản.
Tịnh Ngôn định gọi Dịch Nhân nhưng đột nhiên cô dừng lại. Tất cả mọi thứ trước mắt đều trở nên mờ ảo chỉ còn lại bóng dáng của Dịch Nhân đang ngồi đọc tài liệu. Vô số câu hỏi chợt loé lên trong đầu Tịnh Ngôn, “Khổng tiên sinh, tại sao ông còn ngồi ở đây? Tại sao ông chưa về?”, nhưng Tịnh Ngôn không sao cất lên lời, tinh thần hoảng loạn trong hai ngày qua khiến cô không còn đủ tỉnh táo để hỏi Dịch Nhân, cảm giác xa lạ vẫn choáng ngợp trong con người cô.
Dịch Nhân có cảm giác Tịnh Ngôn đã tỉnh dậy, ông ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của Tịnh Ngôn đang nhìn mình khiến cô thảng thốt nhắm mắt lại.
*******
Bỗng có tiếng người mở cửa, cô y tá đứng ở bên ngoài nhẹ nhàng nói, “Tôi đến xem bệnh tình của cô thế nào rồi.”
Tịnh Ngôn vội vàng ngồi dậy, vịn tay vào thành giường và nói, “Xin chờ ột lát.” Một lúc sau, y tá bước vào, tiến vào gần giường sờ tay lên trán Tịnh Ngôn và nói, “Vẫn còn hơi sốt, cô có muốn truyền thêm một chai nước nữa không?”
“Không cần đâu, tôi đã khỏe hẳn rồi mà.” Tịnh Ngôn vội vàng đáp. Cô vừa quay sang Dịch Nhân thì bắt gặp ánh mắt của ông cũng đang nhìn mình. Do khoảng cách quá gần, Tịnh Ngôn có thể nhìn rất rõ ràng từng nét trên khuôn mặt Dịch Nhân, đặc biệt là đôi lông mày dài và rậm làm nổi bật khuôn mặt. Ông hiểu ý Tịnh Ngôn nên đã nói nhỏ với y tá, “Cô ấy đỡ rồi, có lẽ không cần truyền nước nữa đâu.”
Tịnh Ngôn không còn thấy đau đầu, tinh thần không còn nặng nề như hai hôm trước, cuối cùng cô cũng được ra viện. Khi hai người rời bệnh viện cũng là lúc trời vừa hửng sáng. Trước khi lên xe về nhà, Tịnh Ngôn vươn vai hít thở không khí trong lành của buổi sáng.
“Cô lạnh lắm phải không?” Dịch Nhân đến gần chiếc xe và mở cửa cho Tịnh Ngôn.
“Không, tôi không lạnh lắm.” Tịnh Ngôn nhẹ nhàng đáp, “Khổng tiên sinh, cảm ơn ông.”
“Cô lên xe đi.” Vẻ mặt của Dịch Nhân rất thân thiện không nghiêm nghị như mọi khi.
Chiếc xe từ từ lăn bánh, tiếng nhạc trong xe êm ái, chưa bao giờ Tịnh Ngôn được nghe bản nhạc du dương như vậy, cô tranh thủ tận hưởng và hòa mình vào từng giai điệu của bài hát.
Bài hát kết thúc, nhưng Tịnh Ngôn dường như vẫn còn mơ màng, câu hỏi của Dịch Nhân đã kéo cô trở về thực tại, “Cô có thích không?” Tịnh Ngôn lấy lại tinh thần và nói, “Có, tôi rất thích bài hát này, đây là ca sĩ nào hát vậy? CD này được bán ở đâu?”
Dịch Nhân mỉm cười nói, “Đây là một bài thánh ca, rất khó cảm nhận những giai điệu của bài hát, cũng không ở đâu bán đĩa CD này bởi vì đó là giọng hát của con gái tôi.”
Tịnh Ngôn ngạc nhiên, “Có phải là Khổng Hy Âm không?”
“Không phải.” Dịch Nhân chau mày nói, “Đó là giọng hát của Phương Ngẫu, cô con gái nhỏ của tôi.”
Tịnh Ngôn cảm thấy hiếu kỳ nên hỏi lại, “Khổng tiên sinh có mấy người con?”
“Hai, Hy Âm và Phương Ngẫu, Hy Âm thì cô đã gặp rồi, còn Phương Ngẫu đang sống với mẹ ở Mỹ.”
Tịnh Ngôn mỉm cười và gật đầu.
Dịch Nhân biết Tịnh Ngôn đã hiểu ý, ông đưa mắt nhìn ra ngoài cửa xe, sáng sớm nên đường phố vẫn vắng vẻ, ông chợt cảm thấy chiếc xe chạy quá chậm. Dịch Nhân nhìn Tịnh Ngôn trầm ngâm, “Tôi và mẹ của Hy Âm đã chia tay nhau cách đây mấy năm, ngay cả Phương Ngẫu tôi cũng rất ít khi gặp mặt.”
Không ngờ Dịch Nhân trả lời cụ thể đến vậy, Tịnh Ngôn thấy rất ngạc nhiên, cô im lặng không nói câu nào. Đã rất lâu rồi Dịch Nhân không được gặp Phương Ngẫu chắc chắn ông rất nhớ cô bé nên luôn mang theo đĩa CD của cô bên mình.
Nghĩ đến tình cha con, Tịnh Ngôn bỗng thấy chạnh lòng, cô tự nhủ, “Bố, bao nhiêu năm qua không có con ở bên cạnh, không được gặp mặt con, bố có nhớ con như vậy không?”
“Thế còn gia đình của Tịnh Ngôn?” Một lần nữa câu hỏi của Dịch Nhân lại đem cô trở về với thực tại.
“Mẹ của tôi ở Canada, bố thì...,” Tịnh Ngôn hạ thấp giọng nói tiếp, “Kể từ ngày mẹ mang tôi đi, tôi không được gặp bố nữa.”
“Ông ấy vẫn ở trong nước ư? Vậy thì vẫn có thể liên lạc được mà.”
“Không được nữa rồi...,” giọng của Tịnh Ngôn run run, đây là niềm tiếc nuối lớn nhất trong đời cô, Tịnh Ngôn tự hứa với mình là sẽ giấu kín nỗi đau đó trong lòng, nhưng không hiểu sao cô lại buột miệng nói với Dịch Nhân, “Bố của tôi đã qua đời, tôi không bao giờ được gặp ông nữa.”
Nói đến đây mắt của Tịnh Ngôn đẫm lệ, cô cố gắng kìm nén cảm xúc, bỗng Tịnh Ngôn cảm thấy hai má mình âm ấm, cô giật mình lấy lại tinh thần, Dịch Nhân vội vàng rụt tay lại, nhìn Tịnh Ngôn mỉm cười và nói, “Tịnh Ngôn, trên đời này có rất nhiều chuyện ông Trời đã sắp đặt từ trước.”
“Ông nói sao?” Tịnh Ngôn ngạc nhiên hỏi.
“Trong cuộc sống, điều hạnh phúc nhất là chúng ta làm được những gì mình muốn, tuy nhiên, đôi khi không phải cứ muốn là chúng ta đều có thể thực hiện được, cô thấy đó, tôi cũng đâu có níu giữ được những người mà tôi rất muốn níu giữ.”
Sự xúc động trong lòng Tịnh Ngôn tạm thời lắng xuống, cô tự nhủ, “Trên thế giới này vẫn có những người ngay cả Khổng Dịch Nhân cũng không níu giữ nổi ư? Sao lại có chuyện như thế được?”
Dịch Nhân như đọc được suy nghĩ của Tịnh Ngôn nên nói, “Đó là lỗi của tôi không đủ hấp dẫn để níu giữ họ.”
Tịnh Ngôn hỏi lại, “Chẳng lẽ trên thế giới này vẫn còn có người như vậy ư?” Câu hỏi của Tịnh Ngôn khiến Dịch Nhân phải nói thật lòng mình, “Thực ra mẹ con Phương Ngẫu yêu Chúa hơn yêu tôi.”
*******
Tịnh Ngôn cảm thấy chủ đề này hơn thiên về chuyện riêng tư nên cô im lặng, Dịch Nhân cũng không nói gì nữa, một lúc sau hai người cùng cất lời, bốn mắt nhìn nhau và cùng phá lên cười.
Không khí trở nên thoải mái hơn, họ bắt đầu nói chuyện về giới doanh nghiệp và tài phiệt trong nước, đây mới thực sự là chuyên môn của Tịnh Ngôn nên cô nói rất say sưa, Dịch Nhân vừa lái xe vừa chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng nói chen vào vài ba câu khiến Tịnh Ngôn cảm thấy thực sự thoải mái như đã gặp được người bạn tri âm vậy. Khoảng cách giữa bệnh viện và nhà của Tịnh Ngôn không phải là gần, nhưng hai người nói chuyện rất say sưa nên đoạn đường dường như ngắn lại, đến khi chiếc xe dừng trước cửa khu chung cư, Tịnh Ngôn mới dừng câu chuyện.
Bảo vệ khu chung cư không ngạc nhiên khi nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, Dịch Nhân không quan tâm đến thái độ của người bảo vệ, ông dừng xe trước cửa tòa nhà của Tịnh Ngôn. Cô tháo dậy an toàn, cảm ơn Dịch Nhân và bước xuống xe, trời bên ngoài rất lạnh khác hẳn không khí ấm áp trong xe khiến cô có cảm giác không muốn rời khỏi xe.
Dịch Nhân ngồi trước vô lăng và gọi, “Tịnh Ngôn.”
“Có chuyện gì thế?” Tịnh Ngôn hỏi lại.
“Tối hôm nay tôi bay sang Mỹ, nếu có thể... trưa nay cô cùng ăn cơm với tôi được không?”, Dịch Nhân ấp úng nói.
Tịnh Ngôn không ngờ một người bản lĩnh, mạnh mẽ và từng trải như Dịch Nhân lại xấu hổ trước một cô gái trẻ như cô. Trong đầu Tịnh Ngôn lúc này có nhiều suy nghĩ khác nhau. Cô chỉ là một cô gái thuần khiết, bình thường như bao cô gái khác, nhưng tình cảm đặc biệt của Dịch Nhân dành cho cô khiến cô bắt đầu thấy lo lắng. Dịch Nhân là một người giàu có, nổi tiếng và giỏi giang, hơn nữa cô quen Dịch Nhân từ chuyện không hay xảy ra với Hy Âm nên cô không tin mình có thể trở thành đối tượng theo đuổi của Dịch Nhân.
Điều mà Tịnh Ngôn không dám nghĩ tới rốt cuộc cũng đã xảy ra, cô không biết phải phản ứng thế nào? Bỗng trong đầu Tịnh Ngôn chợt lóe lên suy nghĩ, “Có gì mà không được chứ?”
Chưa kịp suy nghĩ kỹ, Tịnh Ngôn đã tìm ra câu trả lời, “Nhưng đương nhiên là không thể được, vì ông ấy là Khổng Dịch Nhân cơ mà.”
Trong đầu Tịnh Ngôn lại xuất hiện câu hỏi, “Khổng Dịch Nhân thì sao chứ?”
Đúng, ông ấy là Khổng Dịch Nhân thì sao chứ? Mấy hôm nay, hình bóng Chu Thừa Khải đã hoàn toàn phai mờ trong tâm trí của Tịnh Ngôn, cô bắt đầu có ấn tượng đặc biệt với Dịch Nhân.
Dịch Nhân vẫn đứng cạnh xe chờ câu trả lời từ Tịnh Ngôn, ông nhìn thẳng vào mắt cô nhưng không nói gì.
Nhìn ánh mắt của Dịch Nhân, Tịnh Ngôn cảm thấy yên tâm, có thể là do những năm qua cô phải bươn chải và sống một mình nên cảm thấy quá mệt mỏi chăng? Năm nay cô đã hai mươi tám tuổi, cô rất cần một bến đỗ và tìm ình một chỗ dựa vững chắc về tinh thần.
Sự lựa chọn của Chu Thừa Khải đã làm cho Tịnh Ngôn vô cùng đau khổ, cô không còn tin vào tình yêu và bắt đầu cảm thấy sợ, cô không muốn một lần nữa phải chịu sự dằn vặt đau khổ trong chuyện tình cảm. Tuy nhiên, những gì xảy ra với Chu Thừa Khải không đáng là bao so với những gì hiện tại cô đang phải đối mặt. Trong lòng Tịnh Ngôn đang rối bời, “Mình có nên nhận lời không?” Lời mời của Dịch Nhân khác rất nhiều so với những đề nghị của Chu Thừa Khải. Một lúc sau Tịnh Ngôn tự nhủ, “Không, đây có thể lại là một cái bẫy, chỉ cần mình đồng ý, có thể sẽ bị mắc bẫy.”
Mọi suy nghĩ trong đầu Tịnh Ngôn bỗng nhiên biến mất, Tịnh Ngôn quay sang nhìn Dịch Nhân và nhẹ nhàng đáp, “Vâng,” câu trả lời của Tịnh Ngôn hoàn toàn trái ngược với những gì cô nghĩ trong đầu, trả lời xong cô mới cảm thấy hối tiếc.
“Sao cơ?” Dịch Nhân nghe không rõ nên nhẹ nhàng hỏi lại.
Tốt quá, Dịch Nhân vẫn chưa nghe rõ, điều đó có nghĩa là cô vẫn còn cơ hội để rút lại lời nói, Tịnh Ngôn tiếp tục đáp lại lời của Dịch Nhân, nhưng không hiểu sao câu trả lời của cô vẫn ngược lại với những gì cô đang suy nghĩ trong đầu, “Vâng, tôi nói là vâng.”
*******
Tịnh Ngôn mở cửa bước vào ngôi nhà quen thuộc của mình, mọi thứ trong nhà đều trở nên mờ ảo. Tịnh Ngôn soi mình vào chiếc gương trên tường, cô ngạc nhiên khi thấy bộ dạng mình trong gương.
Do phải nằm tiếp nước ở bệnh viện nên quần áo nhăn nhúm, đầu tóc rối bù, trước khi rời bệnh viện Tịnh Ngôn cũng không sửa sang lại, mặc dù đã hạ sốt nhưng mặt vẫn đỏ bừng, đôi mắt hơi sưng, thậm chí cô còn chưa đánh răng…
Tịnh Ngôn chợt thấy xấu hổ khi nhớ lại bộ dạng của mình lúc ở bên Dịch Nhân. Cô nằm xuống giường, mắt mơ màng nhớ lại những gì vừa xảy ra, cô cảm thấy hình như mình đang nằm mơ, lẽ nào một người như Khổng Dịch Nhân lại mời một cô gái ngay cả răng cũng không kịp đánh như mình ư?Tiếng điện thoại vang lên khiến Tịnh Ngôn giật mình tỉnh giấc, cô nhấc điện thoại lên nghe, lại là giọng nói trầm ấm của Dịch Nhân, “Tịnh Ngôn, tôi còn quên một chuyện”.
Chiếc điện thoại bỗng dưng trở nên rất nặng, Tịnh Ngôn thấy tay hơi run nhưng cô cố gắng lấy lại bình tĩnh và hỏi, “Chuyện gì vậy?”.
“Hôm nay cô nghỉ ở nhà hay đi làm?”
“Tôi đi làm, lát nữa tôi sẽ đến trung tâm.”
“Vậy mười hai giờ đúng tôi sẽ đợi cô ở dưới toà nhà, được không?’ Có thể là do Dịch Nhân đã quen quyết định mọi việc nên mặc dù hỏi ý kiến của Tịnh Ngôn nhưng qua giọng nói có thể thấy Dịch Nhân đã có ý quyết định và sắp xếp từ trước.
Phản ứng đầu tiên trong đầu Tịnh Ngôn lúc này là xác định rõ không phải mình đang nằm mơ.
“Tịnh Ngôn?” Thấy Tịnh Ngôn không trả lời, Dịch Nhân lại hỏi tiếp.
“Vâng.” Tịnh Ngôn vội lấy lại tinh thần.
“Tốt, vậy trưa nay chúng ta gặp nhau nhé!” Dịch Nhân rất vui, mặc dù nói chuyện qua điện thoại nhưng Tịnh Ngôn cảm thấy rất rõ. Cô cúp máy và bắt đầu cảm thấy hối hận khi nhận lời Dịch Nhân.
Mười hai giờ đúng, Văn Thù gõ cửa gọi, “Tịnh Ngôn, trưa nay chúng mình cùng đi ăn cơm nhé…” Tịnh Ngôn chưa kịp trả lời thì Văn Thù đã mở cửa bước vào ngạc nhiên và hỏi, “Tịnh Ngôn, trưa nay chị có hẹn sao?”.
Tịnh Ngôn tự nhiên cảm thấy xấu hổ, cô tiếp tục mặc áo khoác và đeo thắt lưng, chỉnh lại chiếc váy, sau đó lấy chiếc khăn len sau cánh cửa quàng vào cổ để che bớt đi cái cổ dài của mình. Văn Thù thấy vậy liền hỏi, “Tại sao chị phải che cái cổ lại như vậy, cổ của chị rất đẹp, mà tôi chưa bao giờ thấy chị mặc bộ váy nào nữ tính như vậy, chị bỏ chiếc khăn quàng cổ ra cho tôi xem nào”.
“Đừng làm ầm lên như thế, tôi có hẹn đi ăn trưa, bây giờ đã muộn rồi.” Tịnh Ngôn nói xong vội vàng ra khỏi phòng làm việc.
“Ai vậy? Người con trai nào mà khiến Tịnh Ngôn trang điểm kỹ như vậy chứ?”
Trước đây, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày Tịnh Ngôn đều mặc những bộ quần áo rất nghiêm chỉnh để đi làm. Mõi lần hẹn gặp Chu Thừa Khải, Tịnh Ngôn đều chuẩn bị một bộ váy mang theo, đến sát giờ hẹn gặp cô mới vội vàng thay quần áo, và cũng đâu có trang điểm kỹ như hôm nay? Sáng sớm hôm nay khi gặp Tịnh Ngôn, Văn Thù thấy cô mặc bộ váy khác hẳn với những bộ quần áo trang nghiêm hàng ngày, do tò mò nên Văn Thù quyết tâm hỏi bằng được nguyên nhân tại sao hôm nay Tịnh Ngôn đột ngột thay đổi cách ăn mặc như vậy.
“Một người bạn sắp về Mỹ, trước khi đi, cậu ấy mời tôi ăn cơm.” Tịnh Ngôn dừng lại ở trước cửa thang máy và nói với Văn Thù.
Văn Thù định hỏi Tịnh Ngôn điều gì đó thì bỗng Tịnh Ngôn quay lại nói với vẻ nghiêm túc, “Văn Thù, các tư liệu chuẩn bị cho cuộc họp chiều nay, cô đã chuẩn bị xong chưa?”
Văn Thù hiểu ý của Tịnh Ngôn nên không nói gì, cô đứng lại và vẫy tay tạm biệt khi Tịnh Ngôn bước vào thang máy.
Vừa ra khỏi cửa trung tâm, Tịnh Ngôn đã nhìn thấy Dịch Nhân từ rất xa. Hôm nay Dịch Nhân không đi chiếc xe sang trọng và lịch sự như thường ngày mà đổi sang một chiếc xe bốn chỗ giản dị hơn, sợ Tịnh Ngôn không nhận ra chiếc xe nên Dịch Nhân đã đứng bên cạnh chiếc xe đợi cô. Ông mặc chiếc áo choàng màu tro như lần đầu tiên hai người gặp mặt, đang là giờ ăn trưa nên mọi người ra vào toà nhà rất đông, tuy nhiên ai đi qua cũng đổ dồn ánh mắt về phía Dịch Nhân. Người bình thường chắc chắn sẽ rất xấu hổ khi mọi người nhìn mình với ánh mắt tò mò như vậy, nhưng với Dịch Nhân do đã quá quen với sự chú ý của nhiều người nên ông vẫn thấy hoàn toàn bình thường.
Khi nhìn thấy Tịnh Ngôn đang đi về phía mình, Dịch Nhân mỉm cười rất tươi. Cô cảm thấy tim mình đang đập rất mạnh, mặc dù chân muốn bước nhanh nhưng không hiểu sao não lại cố gắng kiềm chế. Tịnh Ngôn sợ mọi người xung quanh thấy thái độ ngập ngừng e ấp và vẻ xúc động của mình khi gặp Dịch Nhân.
“Tịnh Ngôn!” Dịch Nhân cất tiếng gọi, gọng ông rất ấm áp, Tịnh Ngôn thẹn thùng gật đầu, “Dạ”.
“Lên xe đi, chúng ta đi ăn cơm”, Dịch Nhân mở cửa xe, một tay đỡ lấy eo Tịnh Ngôn và nói: “Cẩn thận”. Tịnh Ngôn ngồi vào trong xe, cảm giác hồi hộp và thẹn thùng bỗng nhiên biến hết, lúc bày cô cảm thấy yên tâm và thoải mái hơn.
Không khí trong xe rất ấm, Tịnh Ngôn tháo chiếc khăn len quàng trên cổ ra, Dịch Nhân ngồi bên cạnh hỏi, “Cô muốn ăn gì? Tôi không thông thạo nơi này lắm, không biết Tịnh Ngôn có đề xuất gì hay không?”
Tịnh Ngôn vui vẻ gật đầu và nói, “Được , để cảm ơn ông đã cứu tôi ở khách sạn hôm qua, tôi sẽ đưa ông đi ăn một món rất ngon chắc chắn ông chưa từng được ăn”.
Đôi mắt của Tịnh Ngôn ánh lên niềm vui, ẩn chứa trong đó những bí mật thú vị về món ăn, Dịch Nhân mỉm cười khi thấy bộ dạng vui vẻ thoải mái của Tịnh Ngôn.
*******
Quán ăn mà Tịnh Ngôn muốn giới thiệu nằm khuất sâu trong ngõ nhỏ của một khu phố sầm uất, con phố này có rất nhiều quán ăn nhanh, Dịch Nhân từ từ đánh xe vào xen đường, mặc dù chỉ là một dãy phố nhỏ nhưng lúc nào cũng tấp nập người qua lại, mọi người đến đây chủ yếu là các thực khách sành ăn. Các món ăn ở đây vừa rẻ lại vừa ngon, do đó con phố này được gọi là phố ẩm thực, chủ yếu là những món ăn truyền thống của Thượng Hải và Trung Quốc. Trong nhà hàng bài trí rất đơn giản, chỉ có những chiếc bàn nhỏ xéo liền nhau nhưng khách đến ăn rất đông, Dịch Nhân thấy rất ngạc nhiên.
Lần đầu tiên Tịnh Ngôn nhìn thấy bộ dạng ngạc nhiên của Dịch Nhân, cô mỉm cười và nói, “Dịch Nhân, đến rồi, ông đánh xe vào ven đường được không?”.
“Đến rồi ư?” Dịch Nhân nhìn ra ngoài qua cửa kính xe, hai bên đường xe đỗ san sát, có cả những loại xe đắt tiền. Dịch Nhân đưa mắt quan sát quán đông người nhất, mọi người xếp thành hàng dài, gồm đủ mọi lứa tuổi già trẻ giá trai, cán bộ viên chức, học sinh sinh viên, có cả những người ăn mặc rất lịch sự, khách du lịch nước ngoài… mọi người nhốn nháo xếp hàng chờ đợi. Dịch Nhân vô cùng ngạc nhiên khi lần đầu tiên được chứng kiến cảnh người xếp hàng ồn ào náo nhiệt như vậy nên đã hỏi Tịnh Ngôn, “Họ xếp hàng chờ cái gì vậy?”.
“Họ đang chờ để được mua món ăn mà ông chưa từng được ăn, chờ một chút.” Tịnh Ngôn mở cửa xe đang định bước xuống thì Dịch Nhân vội ngăn lại, “Xe chưa dừng hẳn, cô đừng vội vàng, còn phải đợi lâu nữa không?”.
“Không, vừa rồi tôi đã gọi điện cho ông chủ cửa hàng, ông ấy đã phần cho chúng ta hai suất rồi, nếu không phải đợi đến khi nào mới mua được đồ để ăn?”
Dịch Nhân ngạc nhiên hỏi, “Cô quen chủ cửa hàng?”.
“Chủ cửa hàng này là bạn cũ của bố tôi, hồi nhỏ tôi và bố thường đến đây ăn.” Tịnh Ngôn vừa hỏi vừa bước xuống xe.
“Đợi tôi đỗ xe vào ven đường đã rồi chúng ta cùng xuống.” Dịch Nhân nói.
“Cửa hàng rất nhỏ và nhốn nháo, ông không quen, để tôi xuống mua sau đó mang lên xe mình cùng ăn.” Tịnh Ngôn giải thích.
Dịch Nhân không nói gì, ông đánh xe vào đỗ ven đường, sau đó mới quay sang nói với Tịnh Ngôn, “Vậy ư? Nhưng tôi vẫn muốn vào xem thế nào, được không?”.
Cửa hàng ăn nhỏ nhưng kinh doanh rất hiệu quả. Chủ quán là một người đàn ông trung niên da ngăm đen, nhìn thấy Tịnh Ngôn ông ta rất vui mừng, khi nhìn thấy Dịch Nhân đứng bên cạnh Tịnh Ngôn ông ta mỉm cười và nói, “Hoa Tịnh Ngôn, lâu lắm rồi không thấy cháu đến chỗ chú, chú cứ nghĩ là cháu đã quên chú rồi cơ!”.
“Làm sao cháu có thể quên được một người như chú chứ?” Tịnh Ngôn mỉm cười nói, sau đó chỉ tay về phía Dịch Nhân giới thiệu, “Đây là bạn của cháu, Khổng Dịch Nhân!”.
“Xin chào.” Khổng Dịch Nhân mỉm cười bắt tay với chủ quán, mặc dù chỉ mở một cửa hàng nhỏ nhưng chủ quán là một đầu bếp tài ba nổi tiếng đất Thượng Hải, hàng ngày ông tiếp xúc với rất nhiều thương gia, quan chức và khách quý, do đó ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, chủ quán đã đoán được Khổng Dịch Nhân không phải là người bình thường, vừa bắt tay chủ quán vừa đưa mắt nhìn về phía Tịnh Ngôn với ánh mắt khen ngợi.
Tịnh Ngôn cảm thấy xấu hổ nên muốn chuyển chủ đề, “Còn chỗ nào ngồi nữa không chú?”.
“Cháu đã đến đây, sao không có chỗ nào cơ chứ?” Chủ quán mỉm cười kéo ra một chiếc bàn, tìm một góc còn trống rồi đặt chiếc bàn xuống và nói. “Qua đây ngồi đi, chú đã bảo thím làm cho cháu hai suất rồi đó”.
“Vâng ạ.” Tịnh Ngôn cười rất tươi.
“Thức ăn có rồi đây”, vợ chủ quán cười rất tươi bê hai đĩa thức ăn ra, bên trong bát canh là những miếng gân bò đã được hầm nhừ, màu sắc quyến rũ, hương vị cũng rất hấp dẫn.
“Cảm ơn cô”, Tịnh Ngôn mỉm cười nói, một tay cầm thìa tay cầm đũa với vẻ rất hào hứng.
Vợ chồng chủ quán liên tục chạy đi chạy lại quanh bàn của Dịch Nhân và Tịnh Ngôn, cười rất tươi và luôn miệng giục, “Hai người mai ăn đi, để nguội ăn sẽ không ngon”.
Đã rất lâu Tịnh Ngôn không ăn món này nên không cần phải giục nhiều, cô cầm đũa chuẩn bị ăn. Bỗng cô chợt nhớ ra có Dịch Nhân đang ngồi bên cạnh, cô ngẩng lên nhìn thì thấy Dịch Nhân đang mỉm cười nhìn cô với ánh mắt trìu mến.
Ánh mắt trìu mến của Dịch Nhân khiến cô cảm thấy bối rối, thiếu chút nữa đánh rơi đũa. Tịnh Ngôn trấn tĩnh lại và nói, “Ông nhìn gì thế, mau ăn đi chứ”.
“Cô yên tâm, tôi chưa từng ăn món này bao giờ, nên sẽ từ từ thưởng thức.” Dịch Nhân nói với vẻ rất thoải mái.
*******
Bát canh nóng hổi với những sợi mỳ tròn dài, thịt lợn thái mỏng, bề mặt của bát canh có một lớp váng mỡ rất mỏng, khi ăn có mùi thơm của hành và vừng. Khi đưa sợi mỳ vào miệng lúc đầu có cảm giác hơi nóng bốc lên, nhưng sau khi cho gia vị vào thì nguội dần. Chỉ là một gói gia vị nhỏ nhưng có rất nhiều mùi vị khác nhau tạo thành một mùi hương thơm nhè nhẹ rất hấp dẫn, khiến ột người từng ăn rất nhiều sơn hào hải vị như Khổng Dịch Nhân cũng phải gật đầu khen ngon.
"Ông ăn có thấy ngon không?" Tịnh Ngôn nhìn biểu hiện của Dịch Nhân, nheo mắt cười, hỏi nhỏ.
"Rất ngon." Dịch Nhân mỉm cười nói.
"Vậy thì tốt, tôi sợ Khổng tiên sinh chỉ ăn những món sơn hào hải vị, không quên với những món ăn bình dân như thế này."
"Hãy gọi tôi là Dịch Nhân." Dịch Nhân dùng đũa rất thành thục và ung dung ngồi ăn trong một quán ăn chật hẹp, "Tôi chỉ là một thương nhân bình thường, không sành ăn như cô nghĩ đâu, hơn nữa đã là ẩm thực thì không phân biệt bình dân hay quý tộc."
Chỉ là một thương nhân? Khổng tiên sinh, ông quá khiêm tốn rồi... Trong lòng không chịu, Tịnh Ngôn phản bác lại, "Sao có thể không phân đẳng cấp cơ chứ, tôi cược với ông đại đa số những người ngồi ở đây chưa từng ăn món này."
"Tịnh Ngôn thích ăn những món ăn phương Tây không?" Dịch Nhân dùng đũa, hỏi.
"Những món ăn đó rất khó ăn, tôi là người Trung Quốc, chỉ hợp với những món ăn truyền thống." Cô nói chân thành, Dịch Nhân cười rất to, đã rất lâu rồi ông mới có tâm trạng vui vẻ như thế này. Ông đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc dài óng ả của Tịnh Ngôn.
Bàn tay ấm áp của ông chạm nhẹ vào vai Tịnh Ngôn khiến tim cô đập mạnh hơn, cô sợ đỏ mặt nên vội kiếm chuyện để nói, "Tôi nói sai ư?"
"Không, cô nói rất đúng."
"Chỉ là sở thích thôi mà, nhưng nếu không có tiền thì ngay cả cơ hội để so sánh cũng không có. Tất nhiên, với Khổng tiên sinh thì không có thứ gì là không thể thưởng thức!"
"Gọi tôi là Dịch Nhân," ông nhấn mạnh một lần nữa. "Thực ra, tiền có thể mang đến niềm vui nhưng cũng chỉ là niềm vui tức thời, có những thứ mình muốn dù nhiều tiền đến mấy cũng không thể mua được."
"Ví dụ?" Cô nhìn thẳng vào mắt ông ta, trong lòng tự nhủ, "Có thứ gì vô giá mà đến ông cũng không thể mua được cơ chứ?"
"Rất nhiều," Dịch Nhân mỉm cười nhìn Tịnh Ngôn và nói, "Ví dụ như sức khỏe, tuổi thanh xuân, vận may..."
"Ông đã bao giờ thất bại chưa?" Cô nghi ngờ, trên đời này có những người cả đời vất vả bận rộn nhưng không một ngày thành công, ngược lại có những người ngay từ khi mới sinh ra, cuộc sống đã thuận buồm xuôi gió, Khổng Dịch Nhân đang ngồi trước mặt cô đây nhất định thuộc dạng người thứ hai.
"Tịnh Ngôn biết mà!"
Tịnh Ngôn đáp lại, "Tôi biết, nhưng với ông thì không có gì là không thể làm được."
Dịch Nhân nhìn thẳng vào mắt Tịnh Ngôn và nói, "Có một điều mà tôi không thể làm được, đó là giải thích cho Hy Âm hiểu..."
Chợt nhớ lại những lần gặp mặt Khổng Hy Âm, Tịnh Ngôn không sao nhịn được cười.
Dịch Nhân hạ thấp giọng, một nụ cười ấm áp hiện lên trong mắt, nói tiếp, "Ngoài ra, dù nhiều tiền đến mấy cũng không mua được những giây phút như lúc này!"
Không hiểu do cửa hàng quá chật và đông người hay là do bát canh quá nóng mà Tịnh Ngôn đỏ bừng mặt, trán ướt đẫm mồ hôi. Cô cởi chiếc áo khoác ra vắt vào thành ghế và ngồi xuống ăn tiếp.
Cả cửa hàng bỗng chốc im lặng, Tịnh Ngôn ngẩng lên nhìn thì thấy mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía mình khiến cô cảm thấy bối rối, một lát sau không khí trong quán lại ồn ào náo nhiệt như cũ.
Chắc trong mắt của Khổng Dịch Nhân, trông cô cũng rất buồn cười, nhưng chắc ông không nói mà thôi.
Tịnh Ngôn đặt đũa xuống bà và nói, "Tôi ăn no rồi."
"Được, chúng ta đi thôi." Dịch Nhân đứng dậy cầm chiếc áo khoác của Tịnh Ngôn và nói, "Cô mặc áo vào đi."
"Cám ơn ông." Tịnh Ngôn xỏ tay vào áo không kịp chào tạm biệt vợ chồng cô chú chủ quán, cúi đầu bước nhanh ra khỏi quán.
*******
Khi ra đến xe, trong lòng Tịnh Ngôn bỗng trào dâng nhiều cảm xúc khác nhau nhưng cô cố gắng kìm nén, mở cửa ngồi vào trong xe. Lúc này đã không còn sớm, Tịnh Ngôn chợt nhớ ra chiều nay cô có cuộc họp quan trọng, hôm qua cô nghỉ nên hôm nay có rất nhiều việc phải giải quyết, điều quan trọng nhất với cô lúc này là không được để lộ tình cảm lưu luyến với Dịch Nhân.
"Khổng tiên sinh..." Không có tiếng trả lời, ngừng một lát, cuối cùng Tịnh Ngôn phải thay đổi cách xưng hô, "Dịch Nhân, tôi lên phòng làm việc đây."
Dịch Nhân gật đầu đáp, "Ừ, cô lên làm việc đi."
Tịnh Ngôn xuống xe, đang định vẫy tay tạm biệt thì Dịch Nhân mở cửa kính xe và nói vọng ra, "Tịnh Ngôn!"
"Gì vậy?"
Nét mặt tươi cười, Dịch Nhân nói bằng một giọng ấm áp, "Tôi quên không nói với cô là cô rất đẹp."
Tịnh Ngôn đỏ mặt và nhẹ nhàng nói, "Cảm ơn."
"Giữ gìn sức khỏe nhé."
"Chúc ông đi đường bình an." Nói xong Tịnh Ngôn quay người đi về phía tòa nhà trung tâm, lúc đến cửa, cô quay đầu lại thì thấy xe của Dịch Nhân vẫn đỗ ở vị trí cũ, trong lòng cô cảm thấy xốn xang, đi đến cửa thang máy Tịnh Ngôn vẫn chưa hết cảm xúc lưu luyến trong lòng.
Vừa thấy Tịnh Ngôn về đến cửa phòng làm việc, Văn Thù đã chạy ngay sang hỏi nhưng bị Tịnh Ngôn ngăn lại và vội vã đi vào phòng, cô ngồi xuống ghế, cởi áo khoác vắt lên thành ghế và bật máy vi tính.
Cửa sổ mật khẩu hiện ra, nhưng Tịnh Ngôn vẫn ngồi thất thần trước màn hình vi tính, câu nói "Tịnh Ngôn, có sợ không?" bỗng vang lên trong đầu Tịnh Ngôn.
"Sợ gì chứ?"
"Đó là Khổng Dịch Nhân mà."
Đúng, ông ta là Khổng Dịch Nhân. Bỗng nhiên cô cảm thấy cơ thể mềm nhũn, trống rỗng, cô vùi mặt vào cánh tay. Không phải là cô chưa từng yêu, khi còn ở bên Chu Thừa Khải, cô không ngờ tình cảm vui vẻ của mối tình đầu lại sâu sắc, mãnh liệt đến vậy. Sau khi biết tin Chu Thừa Khải kết hôn với Khổng Hy Âm, Tịnh Ngôn vẫn tự tin rằng cô và Chu Thừa Khải yêu nhau say đắm như vậy thì không có chuyện gì là không vượt qua được. Nhưng, sự thực vẫn là sự thực, giữa sân bay ồn ào náo nhiệt, cô cắn răng, giấu nỗi đau, chỉ biết hận anh đã bỏ cô một mình mà ra đi.
Ở bên Dịch Nhân, cô thấy mình như vừa ở ngoài khơi sóng to gió lớn bỗng tìm được bến bờ phẳng lặng, một cảm giác ấm áp, bình yên bao quanh. Cảm giác đó thực sự cuốn hút cô, dù có tự tin đến đâu, trước một người như Dịch Nhân, Tịnh Ngôn vẫn cảm thấy mình nhỏ bé. Cùng với niềm vui hạnh phúc ấm áp, Tịnh Ngôn bắt đầu cảm thấy lo lắng, sau lưng Dịch Nhân còn có Chu Thừa Khải và Khổng Hy Âm, hai người này sẽ không bao giờ chấp nhận tình cảm của cô với Dịch Nhân. Tuy nhiên, điều quan trọng là tình cảm của Dịch Nhân đối với cô là tình cảm chân thành hay chỉ xuất phát từ sự rung động nhất thời? Chưa biết chừng một ngày nào đó Dịch Nhân nhận ra rằng tất cả chỉ là trò đùa và rời xa cô mãi mãi...
Trong khi Tịnh Ngôn đang suy nghĩ miên man thì tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, Tịnh Ngôn nhấc điện thoại lên nghe, vẫn giọng nói ấm áp quen thuộc của Dịch Nhân ở đầu dây bên kia, "Tịnh Ngôn!"
Cô ngẩng đầu lên, cô không ngờ ngón tay mình lại có thể run đến vậy, cô trả lời, "Vâng."
"Tịnh Ngôn," Khổng Dịch Nhân hơi do dự, "Lần này trở về Thượng Hải, kỳ thực là do tôi đã thấy được triển vọng thị trường trong nước, tôi đang định chuyển Tổng công ty ở khu vựa Châu Á về Thượng Hải."
"Hả?" Tịnh Ngôn không hiểu tại sao Khổng Dịch Nhân lại nói chuyện này với mình.
"Do đó thời gian tới có rất nhiều việc đòi hỏi tôi phải tự mình giải quyết."
Tịnh Ngôn dần dần hiểu ra ý của Dịch Nhân nên cô nhẹ nhàng đáp, "Vậy sao?"
Dịch Nhân bỗng hạ giọng, "Đúng vậy, vừa rồi tôi quên không nói với cô, tôi sẽ quay về Thượng Hải nhanh thôi, cô đừng quá lo lắng."
Tịnh Ngôn mỉm cười gật đầu và nói, "Tôi hiểu."
Tịnh Ngôn cảm thấy trong lòng vô cùng sung sướng mãn nguyện, cô đứng lên, cởi áo khoác ra. Bên ngoài bỗng có tiếng gõ cửa nhè nhẹ, Văn Thù bước vào và nói
"Tịnh Ngôn, Hiệu trưởng cho gọi cô đến phòng họp."
"Tôi đến ngay đây." Tịnh Ngôn vội vàng đứng dậy, vơ vội tài liệu trên bàn để đi họp. Vừa bước vào phòng họp mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Tịnh Ngôn, cô kéo ghế ngồi xuống và khẽ mỉm cười.
Có tiếng một người khẽ gọi, "Tịnh Ngôn?"
Không trả lời, thật ra có những việc vốn dĩ không cần trả lời, một chữ cũng không cần.