Bốn Tháng Yêu Chưa Đủ

Chương 8: Ngoại tộc
Mùi thức ăn xông vào mũi khiến Dịch Nhân tỉnh dậy, ông mở mắt ra thì thấy ánh nắng mặt trời đã chiếu vào nửa căn phòng. Trong bếp có tiếng người nói, Dịch Nhân rời khỏi giường đi về phía phòng bếp, từ xa Dịch Nhân đã nhìn thấy Tịnh Ngôn đang bận rộn với bữa sáng.
“Em dậy sớm thế?” Dịch Nhân chạy lại đỡ lấy đĩa thức ăn từ tay Tịnh Ngôn.
Tịnh Ngôn mỉm cười nói, “Hôm nay em phải dậy sớm, nếu không anh lại dậy trước làm bữa sáng cho em”.
Sáng tháng Năm trời rất sáng, Tịnh Ngôn mặc bộ quần áo ngủ ôm át người, mái tóc dài buông xuống toát lên vẻ dịu dàng ở cô.
Tịnh Ngôn cúi nhìn đồng hồ và ngồi xuống ghế mỉm cười nói, “Vẫn còn sớm, ăn sáng xong anh vẫn có thể nghỉ một lát rồi đi làm”.
Dịch Nhân đáp, “Mấy giờ rồi mà em bảo anh nghỉ ngơi? Hôm nay anh phải đến công ty sớm”.

Tịnh Ngôn mỉm cười và nói, “Thôi được, lát nữa em tiễn anh ra cửa nhé”.
Tịnh Ngôn cười rất mãn nguyện, lúc này cô mới bắt đầu ăn sáng.
Đang ăn, Tịnh Ngôn bỗng nhớ ra điều gì đó, cô ngẩng đầu lên nói với Dịch Nhân, “Hôn lễ của Uy Liêm và Âu Dương…”
Dịch Nhân rót sữa vào cốc cho Tịnh Ngôn mỉm cười nói, “Hoa tiểu thư còn căn dặn gì nữa không?”.
Tịnh Ngôn suy nghĩ rất lâu rồi nói, “Thôi được, anh đang rất bận em có thể đi một mình được mà, nếu không đến đó lại phải giới thiệu và giải thích anh là ai”.
Dịch Nhân nói, “Hôm đó anh không bận gì cả, anh có thể đưa em đi, em yên tâm nếu như em cảm thấy phiền phức khi giới thiệu thì anh có thể tự giới thiệu về mình”.
Tịnh Ngôn rất ít khi thấy vẻ mặt tự ti của Dịch Nhân nên cô mỉm cười và nói, “Không sao, không phải là em sợ phiền phức”.
“Tịnh Ngôn!” Dịch Nhân tự nhủ, “Phải chăng thời gian gần đây mình đã quá nghe lời cô ấy?”.
Tịnh Ngôn đứng dậy hôn nhẹ lên má Dịch Nhân và nói, “Thôi được, em sẽ nói với Uy Liêm, hôm đó anh và em sẽ đến dự đám cưới của cậu ấy”.
Lão Mạch đã đợi sẵn dưới xe, khi nhìn thấy Dịch Nhân và Tịnh Ngôn, ông liền cúi đầu chào từ xa.
Chiếc xe khởi động và chạy rất chậm, không khí buổi sáng trong lành, Tịnh Ngôn nhìn qua cửa kính thấy có một người phụ nữ trẻ đang đẩy chiếc xe nôi đi bên ven đường, trong xe có một đứa trẻ đang ngủ rất ngon lành, Tịnh Ngôn mỉm cười và nói, “Dịch Nhân, anh nhìn kìa, đáng yêu quá!”.
Tịnh Ngôn dựa sát vào người Dịch Nhân, trong lòng cảm thấy rất vui, ông mỉm cười nói, “Anh nhìn thấy rồi, nhưng vẫn không đáng yêu bằng con chúng ta”.

Qua sông một chút là đến nơi, Tịnh Ngôn xuống xe vẫy tay tạm biệt Dịch Nhân, vừa quay người lại cô bỗng nghe thấy có tiếng gọi:
“Tịnh Ngôn…”
“Chuyện gì thế? Sắp đến giờ làm việc rồi, hôm nay tôi rất bận.”
Phương Tòng Vân nói, “Hoa tiểu thư, hôm nay cô bận đến mấy giờ? Không biết cô có thể dành thời gian ăn tối với tôi được không?”.
Tịnh Ngôn đáp, “Nhưng tôi đã có hẹn rồi”.
Dịch Nhân lên tiếng, “Thế này nhé, em có thể đổi lịch được không? Hoặc là anh sẽ để Ken đàm phán với vị khách hàng kia”.
Tịnh Ngôn nói với Phương Tòng Vân, “Thôi được, sau khi tan ca tôi sẽ đợi anh”.
Tịnh Ngôn mỉm cười rất tươi, mặc dù đây là khu thương mại có nhiều người qua lại nhưng Dịch Nhân vẫn nắm lấy tay cô kéo vào trong xe, trong khi Tịnh Ngôn còn đang ngạc nhiên thì đã bị Dịch Nhân ôm vào lòng, “Dịch Nhân, em còn phải đi làm mà.”

Hiện tại, Tịnh Ngôn đã là vợ của Dịch Nhân nên không giống như những người phụ nữ khác, phải biết cách tận hưởng niềm vui và hạnh phúc trong cuộc sống. Dịch Nhân rất muốn quyết định thay cho Tịnh Ngôn nhưng nếu như vậy thì người đang nằm trong vòng tay Dịch Nhân lúc này không còn là Tịnh Ngôn người mà ông yêu thương nữa.
Dịch Nhân mỉm cười rất tươi, buông tay ra, vỗ nhẹ vào vai Tịnh Ngôn và nói, “Em đi đi, chiều nay anh sẽ đến đón em muộn hơn”.
Tịnh Ngôn đặt một nụ hôn lên má Dịch Nhân mỉm cười bước xuống xe và đóng cửa xe lại. Văn phòng làm việc còn vắng vẻ, Lệ Sa đứng trong quầy lễ tân lên tiếng, “Tịnh Ngôn, hôm nay chị đi làm sớm thế?”.
Tịnh Ngôn vừa đi vừa trả lời Lệ Sa, “Chào Lệ Sa, hôm nay tôi có chút việc nên phải đi sớm”.
Một ngày mới bắt đầu, sáng tháng Năm trời rất trong xanh mát mẻ.
. HẾT .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận