Trong bữa tiệc nhỏ của Hứa gia, nhiều gia đình thượng lưu cũng được mời tới.
Đáng lẽ trong một ngày như thế này, Hứa Thừa Phong nên giữ thể diện cho bố mẹ mình, gắng gượng trưng vẻ mặt tươi cười tiếp đãi khách khứa.
Nhưng Hứa Vy Vy biến mất, Hứa Thừa Phong cũng chẳng muốn làm mấy chuyện nhàm chán này, sắc mặt cậu không tốt chút nào, đôi lông mày nhăn lại, có vẻ không hề thoải mái chút nào.
Hứa Vãn Tinh đưa một ly rượu vang đến cho Hứa Thừa Phong, nhẹ giọng hỏi: “Chị bảo này.
Em kêu chị đến đây, bây giờ lại mặt mày cau có như vậy là sao? Uống chút gì đi này.”
“Cảm ơn chị.” Hứa Thừa Phong cười nhận lấy ly rượu, cảm thấy mình nên giải thích cho Hứa Vãn Tinh, liền nói, “Em chỉ thắc mắc sao anh rể vẫn chưa đến.
Em có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh ấy.”
Hứa Vãn Tinh không hề cảm thấy có hứng thú khi nói về người đàn ông mắt mờ nào đó nhìn trúng Hứa Vy Vy, bèn đáp cho có lệ, “Anh ta có vẻ rất tài giỏi nhỉ.
Chị thấy em rất sùng bái anh ta.”
Nhắc đến người nọ, Hứa Thừa Phong hai mắt liền sáng lên, đem hắn như thần tượng mà tự hào miêu tả, “Đương nhiên rồi! Anh ấy nằm trong top 3 những người giàu có nhất do tạp chí Forbes bình chọn.
Anh ta chỉ dựa vào năng lực xuất sắc của bản thân mà tiến đến vị trí này.
Không chỉ giỏi kinh doanh, anh ấy còn rất tài năng, kiến thức uyên bác, cao to đẹp trai, nhân cách đứng đắn, lại chưa từng yêu ai bao giờ.
Chỉ tiếc là mắt nhìn của anh ấy không được tốt...”
Hứa Vãn Tinh nhìn cậu em này nhắc đến anh rể tương lai mà có vẻ còn tự hào hơn cả khi nhắc đến cô nữa, cảm thấy khá kinh ngạc.
Nhưng mắt nhìn không tốt?
Lẽ nào...
“Anh ta bị mù sao?”
Hứa Thừa Phong: “...”
Hứa Thừa Phong: “Phụt! Ha ha ha ha! Chị, chị chẳng có khiếu hài hước gì cả.” Hứa Thừa Phong ôm bụng cười ngặt nghẽo, “Không có mắt nhìn đâu có nghĩa là anh ấy bị mù.
Ha ha!”
Hứa Vãn Tinh khiêm tốn thụ giáo.
“Chị nghĩ mà xem.
Người xuất sắc như anh rể, nếu ở thời cổ đại sẽ được làm phò mã của một cô công chúa tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành, cầm kì thi họa đều xuất sắc nhất thế gian.
Nhưng anh ấy lại cứ đi thích bà chị xấu tính của em, như vậy có phải là mắt nhìn có vấn đề không cơ chứ.”
“Ha ha! Cũng đúng nhỉ...” Hứa Vãn Tinh cười, “Nếu Hứa Vy Vy mà ở đây nghe thấy lời bình phẩm vừa rồi của em là em lại ăn mấy cái tát nữa cho xem.”
Hứa Thừa Phong bĩu môi, không cho là đúng, “Em sợ gì chứ, có anh rể ở đây, chị ấy không dám làm gì đâu.”
Lại là anh rể, “Tại sao? Sợ anh ta ăn thịt sao?”
Hứa Thừa Phong nhún vai, “Hai người họ đã hẹn hò với nhau lâu lắm rồi.
Chị em thì lúc nào cũng muốn kết hôn, nhưng anh rể thì lúc nào mặt cũng lạnh như băng.
Chẳng hiểu anh ấy hẹn hò để làm gì.”
“Ồ, vậy ra là cọc đi tìm trâu à.” Hứa Vãn Tinh cảm thấy thật sự nực cười.
Người như Hứa Vy Vy, mặt lúc nào cũng phải hếch lên trời, từ khi Hứa Chấn Hiên chiếm được vị trí chủ nhân nhà họ Hứa thì lại càng không coi ai ra gì, ai cũng không để vào mắt, như thế nào lại biến thành kẻ phải theo sau người khác rồi? “Em làm chị rất muốn gặp anh ta đấy.”
Tất nhiên, không phải vì thực sự muốn xem xem mắt người đó có bị mù hay không, chỉ là muốn thăm dò thực lực mà thôi.
Cô không lường trước được Hứa Vy Vy lại có bạn trai xuất sắc như vậy, rắc rối rồi đây, công cuộc lật đổ Hứa Chấn Hiên của cô sợ là sẽ gặp khó khăn.
“Mẹ!”
Đột nhiên sau lưng lại có tiếng trẻ con vô cùng quen tai, Hứa Vãn Tinh như thể bị điện giật, xoay người nhìn về phía sau, nhưng lại chẳng thấy ai cả.
Hứa Vãn Tinh lẩm bẩm, “Mình nhớ bọn trẻ quá nên bị ảo giác, hay là...”
“Chuyện gì vậy chị?” Hứa Thừa Phong nhìn theo Hứa Vãn Tinh, nhưng cũng chẳng nhìn thấy gì.
Bất chợt, hai đứa trẻ một nam một nữ không biết từ đâu chui ra nhào tới, ôm chặt hai chân của Hứa Vãn Tinh, không hẹn mà cùng đồng thanh, “Mẹ!”
Ôi trời đất ơi!
Hứa Thừa Phong nghe thấy tiếng “mẹ” này không khỏi kinh ngạc, cậu ngây ra một lúc, “Chị! Chúng là...”
Hứa Vãn Tinh ngay lúc này có một loại xúc động muốn đập đầu xuống đất, đập cho ra một cái lỗ thật lớn rồi chui xuống, mặc kệ hai đứa nhóc này luôn!
“Hello Vãn Tinh.” Mộ Nhược Hoan cũng xuất hiện ngay sau đó, trên người khoác một bộ cánh dạ tiệc màu vàng nhạt trễ vai, thanh lịch mà sang trọng.
Cô nàng lắc lắc ly rượu vang trong tay, làm động tác cụng ly với Hứa Vãn Tinh vẫn ngây mặt ra, “Suprise ~”
Hứa Vãn Tinh nhanh chóng ép mình tỉnh táo lại, nhưng vẫn không tránh khỏi sắc mặt tệ đi trông thấy, cô cố nặn ra một nụ cười, “Chúa ơi, cậu làm mình hết hồn đó Nhược Hoan.”
Mộ Nhược Hoan vô cùng vui vẻ khoác tay Hứa Vãn Tinh, nhưng lại bị Hứa Vãn Tinh kín đáo nhéo cho một cái, “Nơi này đông người quá, chúng ta tìm một chỗ khác nói chuyện đi.”
Mộ Nhược Hoan đầu chảy đầy mồ hôi, cũng vội vã đi theo Hứa Vãn Tinh.
Hứa Vãn Tinh lôi cả Mộ Nhược Hoan, cả Hứa Thừa Phong, cả Thần Thần và Nhan Nhan vào một căn phòng kín đáo.
Cô đóng chặt cửa lại, xoay chốt khoá cửa rồi mới chất vấn Mộ Nhược Hoan đang run lẩy bẩy như cá nằm trên thớt, “Được rồi, Nhược Hoan à, giải thích đi, sao cậu lại mang Thần Thần và Nhan Nhan đến đây vậy?” Cô vất vả nhờ Mộ Nhược Hoan chăm sóc cho hai đứa nhỏ này vì không muốn chúng bị Hứa Chấn Hiên phát hiện, cũng không muốn Hứa Chấn Hiên tổn hại đến hai đứa nhỏ.
Bây giờ hai đứa nhỏ lại xuất hiện ở tiệc nhà học Hứa như vậy không phải là phí bao công sức giấu chúng đi sao.
Mộ Nhược Hoan uốn lưỡi bảy lần mới dám giải thích, “À thì...
Bố mẹ mình đi nước ngoài du lịch hết rồi, người làm cũng nghỉ phép hết rồi, để hai đứa ở nhà thì mình không yên tâm.
Hai đứa cũng bảo rất nhớ cậu nữa, nên mình đưa chúng đi cùng luôn.
Hì hì...”
Thần Thần và Nhan Nhan đều mặc trang phục dự tiệc sang trọng, nhưng nhìn chúng thực sự rất đáng yêu, hai đôi mắt to tròn lấp lánh ngước lên nhìn Hứa Vãn Tinh đầy chờ mong.
Hứa Vãn Tinh cũng rất nhớ chúng, nhưng...
“Nhược Hoan.” Hứa Vãn Tinh kéo tay Hứa Thừa Phong lên, nói, “Để mình giới thiệu với cậu, đây là em trai mình, Thừa Phong.”
Hứa Thừa Phong ngại ngùng cười, cậu cảm thấy những người xinh đẹp thì chắc chắn là sẽ chơi cùng nhau rồi, bởi vì Mộ Nhược Hoan đứng trước mặt cậu thực sự rất xinh đẹp.
Cô nàng và Hứa Vãn Tinh thực sự xinh đẹp hơn bất cứ bạn học nào của cậu.
“Rất vui được gặp chị.
Chị thật xinh đẹp!”
Em trai?
Sắc mặt Mộ Nhược Hoan trong thoáng chốc đã tái đi, cô nàng thực sự đã quên mất nhà họ Hứa này có mấy mối hoạ.
Hôm nay cô nàng cứ thế mà mang hai đứa bé đến tiệc ở nhà họ Hứa, đúng là không suy tính trước sau gì cả.
Nếu cô nàng làm hỏng kế hoạch của Hứa Vãn Tinh và khiến hai đứa trẻ bị tổn thương thì...
Thần Thần chú ý tới sắc mặt của Mộ Nhược Hoan đang hiện hữu chút lo lắng, không biết có chuyện gì, nhưng khẳng định là liên quan đến việc mẹ của hai đứa nhóc quyết tâm muốn giấu hai đứa đi.
Thần Thần nắm tay Nhan Nhan, ghé vào tai cô bé nói nhỏ: “Chị, em bảo này.
Chúng ta sẽ...”
Trong lúc đó Mộ Nhược Hoan còn đang cố gắng diễn thế nào cho tự nhiên một chút.
Hứa Vãn Tinh giới thiệu, “Thừa Phong, đây là bạn chị quen ở nước ngoài, tên là Mộ Nhược Hoan.”
Mộ Nhược Hoan cười giả lả, tỏ vẻ hết sức tự nhiên bắt tay Hứa Thừa Phong, “Chào em trai, rất vui được gặp em.” Nói rồi cô nàng mạnh mẽ kéo Hứa Thừa Phong vào lòng, dùng sức xoa đầu cậu, “Sau này em cũng là em trai của chị rồi! Chị sẽ chăm sóc em.”
.