Bổn Tiểu Thư Bảo Kê Cho Tổng Tài


Không cần Phong Lăng Dạ gọi điện, Nhan Nhan và Thần Thần còn chưa kịp đọc số điện thoại của Hứa Vãn Tinh, một chiếc xe Ferrari Roma màu đỏ chói mắt dừng lại bên cổng trường.
Mộ Nhược Hoan mở cửa xe, gọi: “Thần Thần, Nhan Nhan! Mẹ đến đón hai đứa đây.”

Phong Lăng Dạ liếc mắt, bây giờ mới nhớ ra cô gái mình gặp ở bữa tiệc của Hứa gia này chính là mẹ của hai đứa trẻ.
Mộ Nhược Hoan cũng thiếu điều muốn vấp té ngã dập mặt xuống đường, đỡ phải nhìn thấy Phong Lăng Dạ đột nhiên xuất hiện ở đây.
Như đã nói, Phong Lăng Dạ rất đẹp trai, rất anh tuấn, rất đàn ông, khí chất đầy người, có điều lại không phải gu của Mộ Nhược Hoan, còn là hôn phu của Hứa Vy Vy, kẻ thù của Hứa Vãn Tinh, Mộ Nhược Hoan cũng không có thiện cảm với hắn cho lắm.
Nhưng nhìn lại biển hiệu của ngôi trường là Trường Tiểu học Phong Thị, Phong Lăng Dạ xuất hiện ở đây cũng chẳng có gì lạ, cô nàng chỉ biết thở dài.
Mộ Nhược Hoan cười giả lả, “Ồ, Phong tiên sinh, sao anh lại ở đây?”

Phong Lăng Dạ ném cho Mộ Nhược Hoan một ánh nhìn không hài lòng, bắt đầu mở miệng chất vấn cô nàng, “Sao bây giờ cô mới đến đón bọn trẻ? Cô có biết để chúng đứng một mình ở nơi xa lạ nguy hiểm như thế nào không? Nhan Nhan và Thần Thần chưa phải là học sinh của trường, cán bộ nhà trường sẽ không chịu trách nhiệm nếu xảy ra bất cứ chuyện gì với chúng đâu.”

Có lẽ là vì đụng đến Nhan Nhan và Thần Thần, nên hình tượng tổng tài lạnh lùng của hắn trong mắt người khác liền bay sạch mất, bao gồm coả Mộ Nhược Hoan, cả người tiếp đón đến từ trường tiểu học và bao gồm cả chính bản thân hắn.
Nói nhiều với người mới gặp đến lần thứ hai không phải là phong cách của hắn, từ trước đến giờ đều như vậy, nhưng cũng chỉ vì hai đứa nhỏ mới gặp đến lần thứ ba mà nói nhiều như vậy, còn có phần hơi thất thố với Mộ Nhược Hoan nữa.

Đây là con nhà người ta cơ mà, hắn quan tâm như vậy làm gì?

Đối diện với chất vấn của Phong Lăng Dạ, Mộ Nhược Hoan miễn cưỡng nặn ra một nụ cười cứng ngắc, tỏ vẻ hối lỗi, “Xin lỗi, tôi vừa về công ty xử lí chút chuyện gấp, may mà vẫn đến đón chúng kịp.
May mà có anh ở đây cùng chúng, hai đứa mới không bị người lạ bắt mất.”

Ngượng quá...
Mộ Nhược Hoan không biết phải nói gì với người này nữa.

“Mẹ!” May thay, tiếng gọi của Thần Thần đã cứu rỗi bầu không khí quái dị này.

Mộ Nhược Hoan xoa đầu hai đứa trẻ bên chân mình, dịu dàng hỏi: “Ngoan, các con làm bài có tốt không?”

Nhan Nhan tự tin nói: “Đề dễ lắm ạ, bọn con đều làm được hết!”

Thần Thần lại hỏi: “Mẹ, mẹ Vãn Tinh không đến ạ?”

Mộ Nhược Hoan xoa đầu Thần Thần, giải thích, “Mẹ Vãn Tinh có việc ở công ty nên bảo mẹ qua đón hai đứa.
Hôm nay hai đứa thể hiện xuất sắc đấy, mẹ sẽ thưởng cho các con.
Được rồi, muốn ăn gì nào?”

Như thường lệ, hai cái thùng không đáy này chỉ cần được cho ăn mỗi khi được thưởng, chúng có thể vui vẻ đến ngày mai.

Nhan Nhan nghe thấy Hứa Vãn Tinh không đến được, khoé mắt liền rưng rưng, “Ôi không...’

Thần Thần vẻ mặt quẫn bách, ghé vào tai Nhan Nhan nói: “Chị, em có ý này.”

Mộ Nhược Hoan quay sang Phong Lăng Dạ, thầm nghĩ sắp thoát khỏi cái người kì lạ này rồi, cô nàng cười còn tươi hơn hoa, “Phong tiên sinh, chúng tôi phải đi trước đây.
Hẹn gặp lại anh...”

“Mẹ...” Chưa để Mộ Nhược Hoan kịp nói lời tạm biệt tử tế và hoa mỹ một chút, Thần Thần liền kéo tay áo cô nàng.

Mộ Nhược Hoan cúi xuống nhìn Thần Thần, hỏi: “Sao thế?”

Nhan Nhan bày ra vẻ mặt đáng thương, “Nếu đi ăn, mẹ có thể đồng ý một yêu cầu của chúng con không?”

Mộ Nhược Hoan cảm thấy dường như có điều gì đó không ổn, nhưng vẫn phải chấp nhận, hào phóng nói: “Được chứ.
Hôm nay hai đứa muốn gì mẹ cũng chiều.”

“Chúng con muốn...” Nhan Nhan và Thần Thần đều cùng đưa mắt nhìn Phong Lăng Dạ, càng làm cảm giác không ổn trong người Mộ Nhược Hoan tăng lên đến đỉnh điểm.

...--o0o--...

Nhà hàng lẩu cay Khải Dương – nơi phục vụ món lẩu cay tốt nhất thành phố.

Mộ Nhược Hoan tuy ngồi cùng một bàn với Phong Lăng Dạ và hai đứa trẻ, nhưng lại chẳng khác nào người ngoài đang nhìn ba cha con ăn lẩu cay.
Một người, hai người rồi lại ba người đều há miệng thở liên tục, hình như là rất cay.
Phong Lăng Dạ còn giữ được chút hình tượng, sắc mặt không thay đổi nhiều, nhưng miệng cứ hà hơi liên tục, mồ hôi cũng ứa ra một chút.
Hai đứa trẻ thì hít hà dữ dội, trong miệng xuýt xoa nhưng tay vẫn gắp lia lịa.

“Phù, phù...
Cay quá, thích quá!” Nhan Nhan kêu lên.

Phong Lăng Dạ, người duy nhất vẫn giữ được vẻ mặt điềm tĩnh trong ba người: “Hà...
Cay mà còn ăn.”

Thần Thần đáp: “Phải cay mới ngon!”

Thường ngày Hứa Vãn Tinh ít khi cho hai đứa nhỏ ăn cay, bảo rằng ăn cay nhiều không tốt cho dạ dày, khiến cho hai cái miệng nhỏ có khẩu vị nặng này thèm đồ cay không thôi.
Mộ Nhược Hoan đưa chúng đi ăn chuyến này, trở về chắc chắn sẽ bị Hứa Vãn Tinh cầm dao phay chém chết.

Nhìn cảnh ba người kia ăn cay đến đỏ cả mặt mà vẫn tỏ ra mình ổn, Mộ Nhược Hoan vẻ mặt quẫn bách.
Đúng là tự mình làm khổ mình.

Nhưng cũng may Phong Lăng Dạ biết suy nghĩ cho hai đứa trẻ, không để chúng ăn cay quá nhiều, còn gọi thêm nhiều món khác cho chúng ăn.
Hai đứa cũng không ăn một mình, ngoài gắp đồ ăn cho Mộ Nhược Hoan còn quan tâm gắp cho cả Phong Lăng Dạ.
Nhan Nhan gắp một miếng gan lợn vào bát của Phong Lăng Dạ, nói: “Chú Lăng Dạ, chú ăn gan lợn đi.”

Thần Thần cũng gắp đồ ăn cho hắn, “Người lớn đều thích tỏi chín, cho chú này.”

Mộ Nhược Hoan cảm thấy như ba cái người này là bố con vậy.

Cả ba người cùng nhìn vào một đĩa đầy những thứ màu xanh, toàn là rau củ, ánh mắt lộ ra vẻ ghét bỏ, dứt khoát đẩy chiếc đĩa đó sang phía Mộ Nhược Hoan.

“Chị không thích ăn mấy thứ này.” Nhan Nhan bĩu môi phụng phịu.

Để ý thấy Phong Lăng Dạ cũng ghét bỏ cái đĩa, Thần Thần hỏi: “Chú Lăng Dạ cũng thế sao?”

Phong Lăng Dạ lưỡng lự một lát mới đáp: “Ừ.”

Kỳ thực hắn cũng ăn rau, nhưng cứ nhìn thấy bất cứ thứ gì được đặt chung với cà rốt thì đều biến thành thứ chướng mắt đối với hắn, bao gồm cả đĩa rau củ kia.

Nhan Nhan thấy chú đẹp trai này khẩu vị có vẻ giống hai chị em cô bé, bèn dò hỏi, “Cháu không thích ăn cà rốt với củ cải.”

“Chú cũng thế.”

“Cháu thích ăn nho.”

“Chú cũng thế.”

Nhan Nhan và Thần Thần lại tiếp tục bày tỏ mình thích ăn gì, không thích cái gì, Phong Lăng Dạ trước sau như một đều đáp đúng một câu.
Không phải hắn lười trả lời cho có, mà là thật sự khẩu vị của hai bên quá giống nhau, điều này làm hắn rất ngạc nhiên, còn hai đứa trẻ lại vô cùng thích thú, thiện cảm đối với Phong Lăng Dạ liền tăng lên nhanh chóng.

Trái ngược với bọn họ, Mộ Nhược Hoan ngồi một bên chỉ muốn vỗ trán.

Thật chẳng khác nào hội bà tám của những kẻ háu ăn!

Ăn xong rồi, cái bụng nhỏ của Nhan Nhan và Thần Thần phình ra như cái trống, chúng sảng khoái ngửa ra ghế, nói: “Ngon quá, no quá...”

“Chú Lăng Dạ, lần sau chú đến nhà chúng cháu ăn đi.”

Phong Lăng Dạ vẫn giữ vẻ chỉnh tề vốn có, đáp: “Được thôi, sau này hai đứa cũng đến nhà chú ăn nhé.”

Nhìn ba người một lớn hai bé ríu rít nói chuyện, bàn bạc chuyện nên ăn gì như thể đang bàn về hợp đồng bạc tỷ, Mộ Nhược Hoan không thể chen chân vào nổi, chỉ muốn mắng cả ba người đừng có tự ý quyết định như vậy chứ!

Xin lỗi Vãn Tinh...
Cậu bảo phải để hai đứa tránh xa Phong Lăng Dạ...
Nhưng có ai ngờ bọn họ lại hợp nhau như thế này…

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui