Mộ Nhược Hoan bắt lấy cổ tay Hứa Vãn Tinh, lo lắng nói: “Cậu nói không sao nhưng nhìn cậu cứ thế nào ấy, tớ lo lắm...”
“Nhược Hoan, xin lỗi...
tớ...” Cổ họng Hứa Vãn Tinh nghẹn lại, “Tớ chưa thể nói cho cậu ngay được...
Cảm ơn cậu đã quan tâm đến tớ, tớ thực sự...”
Không thể mở miệng chia sẻ chuyện này với bất cứ ai cho dù là Mộ Nhược Hoan, trong lòng Hứa Vãn Tinh cũng vô cùng khó chịu.
“Được rồi được rồi, không nói cũng không sao mà.” Mộ Nhược Hoan ra vẻ không để tâm, nhưng lại có vẻ hờn dỗi quay ngoắt đi, “Tớ cũng quen rồi.”
Hứa Vãn Tinh ngẩn ra, “Tớ hay như vậy lắm hả?”
“Thôi nào, đừng có giả vờ!” Mộ Nhược Hoan bực bội đưa tay nhéo chóp mũi của Hứa Vãn Tinh, “Có phải cậu hay có chuyện giấu tớ lắm không?”
Hứa Vãn Tinh ôm mũi kêu đau, nhưng lại không có lý do gì phản bác lại được.
“Chắc lại là chuyện về cha của mấy đứa trẻ chứ gì.
Mặc dù tớ không biết anh ta là ai, nhưng mỗi lần tâm trạng cậu rối loạn đều có liên quan đến anh ta cả.” Mộ Nhược Hoan lại nói, “Tớ biết cậu đã từng trải qua nhiều chuyện không hay trong quá khứ và muốn chôn sâu nó, tớ hiểu...
Nhưng Vãn Tinh à, mỗi lần nhìn cậu buồn lòng mà tớ lại không thể giúp được gì cho cậu, tớ cũng tức giận với bản thân mình lắm...”
Mộ Nhược Hoan nắm chặt tay Hứa Vãn Tinh, tựa như muốn cố gắng truyền cho cô thêm chút sức mạnh để tiếp tục sống.
Hứa Vãn Tinh cúi mặt, tựa hồ cảm thấy có chút xấu hổ.
“Tớ không bắt cậu phải nói hết tất cả mọi chuyện, nhưng đối với tớ, khi người bạn thân nhất của mình gặp chuyện buồn mà tớ không thể an ủi được, tớ không tài nào chấp nhận nổi cảm giác đó.”
Hứa Vãn Tinh nhìn vào đôi mắt đầy chân thành của Mộ Nhược Hoan, trong phút chốc lại muốn rơi nước mắt.
Cô nhẹ nhàng thốt lên, “Nhược Hoan...”
Mộ Nhược Hoan kéo Hứa Vãn Tinh lại, ôm chầm lấy cô, dịu dàng nói: “Vãn Tinh, hứa với tớ.
Bất cứ khi nào cậu muốn khóc thì hãy cứ tới tìm tớ, tớ sẽ luôn ở bên cạnh cậu, nên cậu cũng đừng chịu đựng một mình.”
Hứa Vãn Tinh ngước lên nhìn trần nhà, ngăn không cho nước mắt lại rơi, thấp giọng đáp, “Ừ!”
Cô cảm thấy bản thân mình thật ngu ngốc!
Cô nên sớm nhận ra, bây giờ cô đã khác trước rồi.
Bên cạnh cô còn có nhiều người yêu thương cô, có Nhan Nhan, có Thần Thần, có Mộ Nhược Hoan, có Hứa Thừa Phong, và họ đều là những người thân nhất mà cô cần bảo vệ.
Cô cũng không phải chiến đấu một mình như trước nữa, bởi vì cô không chỉ có một mình.
Hứa Vãn Tinh buông Mộ Nhược Hoan ra, cuối cùng cũng có thể nở một nụ cười tươi sáng rạng rỡ, “Cảm ơn cậu, Nhược Hoan, tớ thấy khá hơn nhiều rồi.” Dứt lời, cô còn bổ sung thêm, “Đợi sau khi buổi lễ này kết thúc, về nhà tớ sẽ kể cho cậu nghe tất cả nhé.”
Mộ Nhược Hoan thiếu chút nữa tưởng mình nghe lầm, trố mắt kinh ngạc, “Thật chứ?”
“Cậu vui đến vậy sao?”
“Tất nhiên rồi, mình tò mò lâu lắm rồi mà!”
Hứa Vãn Tinh phì cười.
Đúng rồi, không được khóc nữa.
Chẳng phải người đàn ông đó cũng từng nói rồi sao?
“Khóc cái gì mà khóc, xấu chết đi được.”
Làm sao cô có thể trưng cái bản mặt xấu xí khi mình khóc cho người khác thấy được!
Hứa Vãn Tinh cuối cùng cũng có thể lấy lại tự tin quay trở lại bữa tiệc cùng Mộ Nhược Hoan, nhưng cũng hoàn toàn không biết bóng lưng mình đã bị một người tóc vàng sáng chói thu hết vào tầm mắt.
“Ủa? Cái cô gái đó...”
“Kiều thiếu?” Thiếu nữ xinh đẹp đi bên cạnh Kiều Diễm thấy gã thất thần liền gọi.
Kiều Diễm không để ý cái nhìn nghi hoặc của thiếu nữ kia, lơ đãng hỏi: “Này, cô có biết cô gái vừa đi qua trước mặt tôi là ai không?”
Thiếu nữ vừa nhìn bóng lưng của Hứa Vãn Tinh là nhận ra, liền đáp: “À...
Cô ấy là đại tiểu thư của Hứa thị, Hứa Vãn Tinh.”
Kiều Diễm hứng thú đầy mình, ngón tay khẽ vuốt ve cái cằm nhẵn mịn, “Ồ, là đại tiểu thư cơ à? Thế thì càng phải làm quen với cô ấy thôi.”
Nói rồi, Kiều Diễm liền nhanh chóng cất bước đi về phía Hứa Vãn Tinh, dự định ngồi gần rồi giả bộ ngẫu nhiên gặp lại cô.
Thiếu nữ vội vàng gọi hắn lại, “Ơ kìa, Kiều thiếu, anh đi đâu vậy? Ở lại với em...”
Kiều Diễm phất phất tay, “Xin lỗi, tôi phải đi tìm chút vui mới được.”
Không biết tại sao mà dù bị đánh mấy lần ở lần gặp mặt đầu tiên, nhưng Kiều Diễm vẫn rất có hứng thú trêu chọc Hứa Vãn Tinh này.
Còn Hứa Vãn Tinh và Mộ Nhược Hoan vẫn chẳng hay biết gì, hai người cùng ngồi xuống một vị trí đủ đẹp để nhìn được bao quát cả đại sảnh.
Mộ Nhược Hoan vừa ngồi xuống liền nói liên tục: “Vãn Tinh, cậu không biết Hứa Vy Vy đó vênh váo thế nào đâu, nhìn thấy ớn.
Tên Phong Lăng Dạ này chắc là trong đầu có đạn nên mới đi thích cô ta.”
Hứa Vãn Tinh chợt nhớ đến cái bản kế hoạch tổ chức của Hứa Vy Vy, cô ta chắc chắn đã chèn thêm một đoạn nào đó để biến Phong Lăng Dạ thành một nhân vật sáng chói trong bữa tiệc kỉ niệm cuối năm của Hứa thị, như là để Phong Lăng Dạ lên đọc diễn văn phát biểu gì đó hoặc đại loại vậy.
“Ha ha, không cần nói cũng tưởng tượng được vẻ mặt của cô ta lúc đó...”
Dứt lời, trong đầu Hứa Vãn Tinh ngay lập tức liền hiện lên hình ảnh vô cùng chân thật về cảnh Hứa Vy Vy khoác tay Phong Lăng Dạ đứng trên sân khấu, trên mặt thiếu điều viết bằng mực đỏ mấy chữ “Đây là người thừa kế duy nhất của Phong thị!”, “Là chủ tịch Phong thị!”, “Người đàn ông của tôi!”, “Phong Lăng Dạ vạn người mê!”.
Mộ Nhược Hoan nói: “Tớ nghĩ lại rồi, cậu đừng để mấy đứa trẻ nhận anh ta làm cha nuôi nữa! Không thì cô ta sẽ lên chức mẹ nuôi mất!”
Hứa Vãn Tinh nhún vai, “Nếu để người khác tưởng cô ta là mẹ tụi trẻ chắc tớ phát điên mất.”
Trên sân khấu, người phụ trách vai trò MC của buổi tiệc đã bước lên, hắng giọng một cái nhằm thu hút sự chú ý của mọi người, sau đó dõng dạc mở màn: “Kính thưa các vị khách quý, chào mừng các vị đã đến với buổi lễ tổng kết cuối năm của Hứa thị.
Xin hãy dành một tràng pháo tay để chúng ta cùng bắt đầu chương trình ngày hôm nay.”
Tiếng vỗ tay vang lên nhiệt liệt, và kết thúc tràng vỗ tay đầu tiên luôn là lúc mọi người chú ý đến sân khấu nhiều nhất, vậy nên người phát biểu đầu tiên cũng luôn là người giữ vị trí quan trọng nhất trong buổi tiệc.
Thế nên, Hứa Vãn Tinh cũng chẳng hề ngạc nhiên khi MC nói: “Và để bắt đầu buổi tiệc, xin mời chủ tịch của tập đoàn Phong thị, Phong Lăng Dạ lên phát biểu đôi lời.”
Rất rõ ràng, vị trí này là do Hứa Vy Vy sắp xếp, trong khi Phong Lăng Dạ đến cả 1% cổ phần Hứa thị còn không có, hoàn toàn chẳng đóng vai trò gì đối với Hứa thị.
Mộ Nhược Hoan cũng có thắc mắc với việc này, Hứa Vãn Tinh chỉ đành giải thích, “Toàn bộ chương trình là do Hứa Vy Vy sắp xếp, cô ta muốn tâng bốc Phong Lăng Dạ nên mới tạo thành trò cười như vậy đó.”
“Đúng là không biết xấu hổ!” Mộ Nhược Hoan đánh giá.
“Tớ bó tay với cô ta luôn rồi, nếu tớ được quản lý kế hoạch chương trình thì còn lâu mới để chuyện này xảy ra.”
Mộ Nhược Hoan thở dài, “Đúng là đồ không có não! Vãn Tinh à, điểm duy nhất tớ có thể cảm thông cho chú của cậu là việc ông ấy có một đứa con gái ngu đần đến như vậy.”
Hứa Vãn Tinh lắc đầu phụ hoạ, “Cô ta không cần não.
Chỉ cần được gả vào Phong gia là cuộc đời cô ra coi như thành công rồi.”
.