Bổn Tiểu Thư Bảo Kê Cho Tổng Tài


Phong Lăng Dạ đi bộ trong khuôn viên Hứa thị, định hóng gió cho đỡ bực mình, nhưng đầu hắn lại cứ nghĩ đến chuyện bị Hứa Vãn Tinh tát cho hai cái, trong lòng lại muốn chửi thề.


“Hừ, cái cô gái đó ra tay rõ là mạnh, không giống như đang diễn chút nào.”

Phong Lăng Dạ có thể khẳng định chắc chắn hắn chưa từng gặp qua Hứa Vãn Tinh trước đây, mặc dù vừa rồi nhìn thấy cô, hắn có hơi cảm thấy quen thuộc.
Nhưng mùi hương hoa quả thơm nhẹ còn lưu lại ở đầu ngón tay Hứa Vãn Tinh mà hắn vô tình ngửi thấy lúc bị ăn tát, hình như hắn đã từng tiếp xúc với nó ở đâu đó.


“Hửm?” Phong Lăng Dạ chợt dừng bước, nếu hắn không nhìn lầm thì phía trước là bóng lưng của Hứa Vãn Tinh đang ngồi trên ghế đá, còn gục đầu trên vai một người đàn ông tóc vàng chóe, nhìn có vẻ có quan hệ không hề bình thường.


Cái Phong Lăng Dạ nhìn thấy cũng chỉ là bóng lưng, không hề biết sắc mặt của Kiều Diễm bây giờ có chút khó coi.
Cậu ta thở dài, “Này, chị khóc thì được, nhưng đừng có nhỏ nước mũi lên áo của tôi chứ...
Cái áo này là bản giới hạn, tôi tốn rất nhiều tiền, nhờ rất nhiều bạn bè mới mua được đấy...”

Bất thình lình, trước mặt Kiều Diễm hiện lên một bóng người.
Cậu ta cũng chẳng cho là chuyện gì to tát, dù sao thì tiếng tăm đào hoa của cậu công tử tóc vàng nhà họ Kiều đã vang xa khắp thành phố A rồi, có người nhìn thấy cậu ta, cậu ta cũng chẳng sợ.
Nhưng Hứa Vãn Tinh thì khác, Hứa Vãn Tinh cần thể diện, cậu ta thấy bóng người kia càng lúc càng đến gần, định giơ tay lên che mặt cho Hứa Vãn Tinh thì đã bị người xuất hiện từ trong bóng tối doạ cho mất hồn.


Mợ nó tên Phong Lăng Dạ này xuất hiện ở đây từ lúc nào vậy? Hết cả hồn!


Kiều Diễm có thể cậy có gia tộc mà không e sợ bất cứ ai trong thành phố này, nhưng với Phong Lăng Dạ thì không.
Cho nên dù rất sợ Hứa Vãn Tinh điên lên đấm cho mình một cái, nhưng cậu ta vẫn khẩn trương hất cô ra.


Hứa Vãn Tinh lập tức phát khùng, “Làm cái gì thế hả? Không cho người ta lau nước mũi thì cũng đừng đẩy ra chứ!”

Kiều Diễm đánh mắt về phía Phong Lăng Dạ ra hiệu cho cô im miệng, Hứa Vãn Tinh nhìn theo tầm mắt của cậu ta, thiếu chút nữa tròng mắt cũng rớt luôn xuống đất.
Cô tranh thủ mấy giây tìm lại sự bình tĩnh vốn có, nói khẽ với Kiều Diễm: “Để tôi giải quyết anh ta.”

Kiều Diễm toát mồ hôi.
Không phải lại định tát cho Phong Lăng Dạ vài cái nữa chứ? Hay cô định đấm anh ta văng ra khỏi khuôn viên Hứa thị luôn?

Nhưng dù sao cũng không phải cậu ta ăn đập, Phong Lăng Dạ tự mình tìm chết thì cứ mặc kệ hắn.


Mà Phong Lăng Dạ từ đầu đến cuối đều không lên tiếng, chỉ mang vẻ mặt lạnh lùng nhìn chăm chăm bọn họ.
Hứa Vãn Tinh thấy tình thế không đúng, bèn hất hất tóc, cười nói: “Anh rể, anh đến lúc nào vậy?”

Kiều Diễm suýt chút nữa tự sặc nước miếng vì thái độ giả nai không hề quen mắt của Hứa Vãn Tinh, mà lại còn là giả nai cực kì gượng gạo, như vậy thì lừa được ai chứ.


Quả nhiên, sắc mặt Phong Lăng Dạ còn tệ hơn ban nãy, “Tôi không phải anh rể cô.”

“Anh là vị hôn phu của chị Vy Vy, không gọi anh rể thì gọi là gì?” Hứa Vãn Tinh tỏ vẻ khó xử.


Kỳ thực trong lòng Hứa Vãn Tinh đã có sẵn một câu trả lời khác hợp lý hơn, chính là em rể.


Hứa Vy Vy là con chú, nhưng từ nhỏ đã cậy lớn, coi thường Hứa Vãn Tinh không còn cha mẹ, bắt cô gọi là chị, Hứa Vãn Tinh đã nhẫn nhịn hơn hai mươi năm, rồi sẽ có ngày cô đòi lại món nợ này.
Còn về phần Phong Lăng Dạ, thân là hôn phu của Hứa Vy Vy thì cũng nên biết thân biết phận mà gọi Hứa Vãn Tinh một tiếng chị.


“Hứa tiểu thư đây thật thông minh.
Nhưng hơi quá rồi.” Phong Lăng Dạ lạnh lùng liếc mắt nhìn cô, “Cẩn thận có ngày cái miệng hại cái thân.”

Sắc mặt Hứa Vãn Tinh tệ dần, cũng chẳng buồn giữ vẻ thảo mai với Phong Lăng Dạ nữa, “Anh có ý gì?”

Phong Lăng Dạ lạnh lùng quay người bỏ đi, “Cô muốn nghĩ thế nào cũng được.”


Hứa Vãn Tinh cuộn chặt nắm đấm, có một nỗi xúc động muốn lao lên đấm vào mặt tên đàn ông kia.
Hắn tưởng rằng bỏ lại một câu lấp lửng như vậy thì sẽ rất ngầu sao?

“Này, Phong Lăng Dạ! Đồ khốn! Anh có ý gì hả?” Cái vẻ mặt khinh người đó vừa rồi của hắn là làm sao? Hắn mới là tên khốn phụ bạc cô, còn dám dùng ánh mắt như nhìn đống rác để nhìn cô, “Này, đừng...”

“Khoan khoan khoan! Đừng!” Kiều Diễm xông lên ôm chặt cổ Hứa Vãn Tinh từ đằng sau, cố gắng kìm chế cô đang muốn túm lấy Phong Lăng Dạ rồi tẩn cho hắn một trận đến nơi, “Bà cô của tôi ơi, còn tính chọc giận anh ta nữa hay sao? Bình tĩnh một chút đi được không...”

Hứa Vãn Tinh vùng ra, vung tay cho cậu ta một cái tát.


“Lần sau còn dám động vào tôi là cậu chết chắc! Tôi nói rồi đấy.”

Kiều Diễm ôm bên mặt bị tát, bất lực nói: “Xin lỗi...
Nhưng giờ chị cũng đâu có khách sáo với tôi.
Tôi cũng chỉ muốn tốt cho chị thôi mà, chị phải hiểu chứ.”

Cái tát vừa rồi cũng không đau lắm, không biết là Hứa Vãn Tinh đã khóc đến mệt rồi hay là đã nương tay với cậu ta.
Ban nãy cũng không phải cậu ta cố tình ôm cô từ phía sau, cậu ta chỉ muốn cản cô lại trước khi cô mất đi lý trí và xông tới đánh nhau với Phong Lăng Dạ mà thôi.


Sau khi Hứa Vãn Tinh hạ hoả, tỉ mỉ suy xét lại mới cảm thấy cô hành động như vừa rồi không được tốt cho lắm.
Hứa Vãn Tinh cảm thấy có chút xấu hổ, bèn gãi đầu, nói: “À ừ, xin lỗi cậu, ban nãy tôi nóng quá...”

Đối với cái tát nhẹ vừa rồi Kiều Diễm hoàn toàn không để ý, dù sao cũng không phải đánh cậu ta thành phế nhân là được.
Cậu ta sảng khoái đáp: “Không sao, da mặt tôi cũng dày lắm.
Lần sau mời tôi một bữa là được.
À phải rồi, tôi vẫn chưa giới thiệu bản thân nhỉ? Tôi là Kiều Diễm, chúng ta làm bạn đi tiểu thư Hứa Vãn Tinh.”

Hứa Vãn Tinh quan sát vẻ mặt cà lơ phất phơ trên gương mặt đẹp trai xán lạn của cậu thanh niên tóc vàng trước mặt.

Tiếp xúc một thời gian ngắn, nhưng Hứa Vãn Tinh vẫn có thể nhận ra tính tình cậu ta thực ra cũng không có vẻ ngả ngớn như bề ngoài thể hiện, mà còn là một cậu trai khá tốt bụng, hơn nữa còn là thiếu gia nhà họ Kiều, dù sao cũng đáng để kết bạn.


Hứa Vãn Tinh bèn gật đầu, “Cảm ơn cậu vì đã giúp đỡ tôi rất nhiều.
Cậu đã biết tên của tôi rồi thì tôi không giới thiệu nữa nhé.
Hôm khác mời cậu ăn cơm.” Nói rồi cô vẫn quyết định bổ sung thêm, “Mà là bạn bình thường thì được nhé, hơn nữa là không có đâu.”

Kiều Diễm thở dài thườn thượt, “Ầy, không cho tôi một cơ hội được sao...” Rồi cậu ta liếc nhìn vẻ mặt như đâm lê của Hứa Vãn Tinh, Kiều Diễm bèn vội sửa lời, “Không, không, ý tôi là làm bạn bè bình thường rất tốt, sau này có ai dọa đánh tôi thì tôi có chị bảo kê rồi...”

Hứa Vãn Tinh phì cười, “Thuê tôi làm vệ sĩ cũng được.
Phí tính theo giờ.
Chỗ bạn bè, tôi chỉ lấy của cậu 18 triệu USD thôi.”

Kiều Diễm trợn mắt há mồm, “Này bà chị của tôi ơi, chi phí thuê chị theo giờ tốn kém gần tương đương với một chiếc Bugatti La Voiture Noire đắt nhất thế giới đó.”

“Tôi chính là đắt giá như thế đấy, cậu nhắm đủ tiền thì hãy thuê tôi.”

Kiều Diễm than ngắn thở dài.



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận