“Mày...” Hứa Vy Vy nghẹn họng.
Cô ta biết mình không hề sai, nhưng cô ta không thể nói được bất cứ điều gì, chỉ biết thốt lên, “Mày điên rồi Hứa Vãn Tinh! Phong Lăng Dạ là của tao!”
Đương nhiên, Hứa Vy Vy làm sao biết được chuyện sâu xa dây dưa giữa Hứa Vãn Tinh và Phong Lăng Dạ, trong lòng cô ta vẫn luôn đinh ninh từ đầu đến cuối Phong Lăng Dạ đều là của mình.
Hứa Vãn Tinh lười giải thích, cũng không muốn tranh cãi với cô ta, bèn đẩy cô ta ra ngoài.
“Á! Sao mày đẩy tao! Con điên!”
“Chị cút ra ngoài ngay cho tôi!”
Hứa Vãn Tinh đóng sầm cửa lại, để mặc Hứa Vy Vy đứng trước cửa gào thét: “Hứa Vãn Tinh! Mày điên rồi!”
Đúng vậy, chính xác là thế.
Hứa Vãn Tinh sắp điên rồi, không bình tĩnh được nữa.
Hứa Vãn Tinh ngồi dựa lưng lên cánh cửa, trượt dần xuống đến khi ngồi bệt trên đất.
Hai cánh tay cô ôm lấy đầu gối mình, vùi mặt vào đầu gối, nhắm mắt lại.
Nếu đây chỉ là một giấc mơ, xin ông trời hãy cho con tỉnh lại!
Lẽ nào, Phong Lăng Dạ lại cứ thế mà quên đi cô? Lẽ nào Phong Lăng Dạ cuối cùng sẽ kết hôn với Hứa Vy Vy, sau đó đứng ở phía đối địch với cô sao? Còn hai đứa trẻ, cô biết nói thế nào với chúng rằng bố của chúng là người sẽ đối địch với ba mẹ con cô trong tương lai?
Đau đầu quá! Hứa Vãn Tinh không muốn nghĩ nữa.
Hứa Vãn Tinh muốn tắm rửa rồi nghỉ ngơi, không muốn nghĩ thêm nữa.
Cô mệt mỏi ngẩng đầu lên, tầm mắt chạm vào ngăn kéo bàn trang điểm của mình.
Trong cái ngăn kéo đo, Hứa Vãn Tinh đã cẩn thận cất giữ một vật rất quan trọng với cô.
Hứa Vãn Tinh lảo đảo đứng lên, chạy đến trước bàn trang điểm, mở ngăn kéo kia ra.
Vòng cẩm thạch màu xanh lục luôn được cô lau chùi cẩn thận, giữ cho nó sáng bóng không tì vết, chỉ muốn một ngày gặp lại Phong Lăng Dạ thì chiếc vòng tín vật này sẽ làm chứng cho quan hệ của hai người.
Nhưng xem ra bây giờ không cần nữa rồi.
Phong Lăng Dạ không nhớ gì đến cô, vậy có trưng ra chiếc vòng này có lẽ cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Hứa Vãn Tinh nâng chiếc vòng nhẹ tênh bằng cả hai tay, coi nó như Phong Lăng Dạ mà thì thầm nói chuyện: “Phong Lăng Dạ à Phong Lăng Dạ, năm đó anh nói với em, anh tặng chiếc vòng này cho vợ tương lai, còn nhất định không cho em tháo nó ra.
Nhưng hiện tại anh đã quên em rồi, còn biến thành vị hôn phu của Hứa Vy Vy.
Vậy em còn giữ chiếc vòng này làm gì nữa?”
Mi mắt Hứa Vãn Tinh cụp xuống.
Cô thở dài một hơi, dường như đã hạ quyết tâm, xoay người mang theo chiếc vòng cẩm thạch ra ngoài.
Hứa Vy Vy không gây chuyện được với Hứa Vãn Tinh bèn chạy đi tìm bố mẹ cô ta kể khổ.
Ở trước mặt hai người này, Hứa Vy Vy không hề kiêng dè mà mắng mỏ Hứa Vãn Tinh.
“Bố, mẹ! Con Hứa Vãn Tinh đó bị điên rồi phải không? Hay nó đã biết được chuyện gì rồi? Không nói đến việc hôm nay nó tát Lăng Dạ, nó còn vừa bảo con cướp Lăng Dạ của nó, cướp vị hôn phu của nó! Nó đã cướp phòng của con, cướp việc của con, cướp quyền của con ở công ty, nó còn muốn cướp luôn cả Phong Lăng Dạ! Bố, mẹ, con nhỏ đó rõ ràng là muốn cướp hết tất cả của con! Chúng ta không nên để nó sống, nếu không, không biết nó còn gây ra chuyện gì nữa!”
Lâm Mỹ Hoa không coi đó là chuyện gì lớn, bà ta còn cười cười trấn an cô con gái mình, “Sợ cái gì chứ? Bây giờ cả thành phố đều biết con là bạn gái của Phong Lăng Dạ cơ mà.
Hứa Vãn Tinh chỉ là đứa không cha không mẹ, không bước chân vào được nhà họ Phong đâu.
Đúng không, Chấn Hiên?”
Hứa Chấn Hiên vẫn còn khá bực bội chuyện Hứa Vy Vy tự ý sắp xếp cho Phong Lăng Dạ lên phát biểu thay mình, ông ta có cảm giác như mình vất vả nuôi con gái bao nhiêu năm cuối cùng nó lại coi mình như bát nước đổ đi vậy, vốn không hề thoải mái với Hứa Vy Vy, cũng chỉ vì nể mặt vợ mình mà ông ta mới qua loa đáp lại vài câu: “Ừ, phải đó.
Con yên tâm đi Vy Vy.”
Hứa Vy Vy cắn răng nhẫn nhịn, “Thôi được, dù sao nó cũng sẽ chẳng cướp được gì từ con.
Càng không có chuyện con để cho nó cướp.”
Hứa Vy Vy rời khỏi phòng bố mẹ, lúc đi qua cửa lớn trong nhà vô tình nghe thấy tiếng “Cạch” một cái.
Cô ta cũng theo phản xạ quay ra nhìn.
Hứa Vãn Tinh?
Hứa Vy Vy chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của Hứa Vãn Tinh biến mất sau cánh cửa, không ngừng tự hỏi muộn rồi mà Hứa Vãn Tinh còn đi đâu, không nén nổi tò mò mà theo đuôi Hứa Vãn Tinh.
Góc sân phía sau biệt thự có một chiếc thùng rác lớn để chứa những loại rác như lá cây rụng, đó cũng là nơi Hứa Vãn Tinh đi tới.
Hứa Vy Vy thì vòng sang một lối đi khác, núp sau tường theo dõi nhất cử nhất động của Hứa Vãn Tinh.
“Con ranh này! Còn chưa thay váy mà lén lút ở đây làm gì không biết.
Mà đứng đâu không đứng, lại đứng ở chỗ thùng rác vừa bẩn vừa thối.
Định làm gì vậy chứ?”
Cũng không biết nhìn lại chính mình vẫn còn mặc nguyên chiếc váy màu xanh thẫm khoét ngực từ lúc bắt đầu buổi tiệc đến giờ, bởi vì mải mắng chửi và tố giác Hứa Vãn Tinh với bố mẹ mà quên không thay đồ.
Hứa Vãn Tinh trầm mặc, có chút lưu luyến nhìn chiếc vòng cẩm thạch thêm một lần cuối cùng, rồi dường như đã hạ quyết tâm, cô thả chiếc vòng trên tay xuống, để nó rơi thẳng vào thùng rác.
“Ơ?” Hứa Vy Vy ngây người.
Mắt cô ta không kém, mấy năm trước đã làm phẫu thuật mắt, thị lực rất tốt, có thể nhìn rõ thứ mà Hứa Vãn Tinh vứt đi là một chiếc vòng cẩm thạch màu lục nhạt.
Chiếc vòng tuyệt đẹp đó, tín vật định tình của cô và Phong Lăng Dạ cứ như vậy mà nằm yên trong thùng rác chứa đầy lá cây và vụn đất.
Hứa Vãn Tinh chợt quay đầu, ánh mắt chĩa thẳng về phía Hứa Vy Vy đang đứng, cô ta giật mình, vội vàng nấp sau tường, dùng hai tay bịt chặt miệng, cũng bịt luôn cả mũi để không phát ra tiếng.
Chính Hứa Vy Vy cũng không biết tại sao cô ta lại phải lén lút che che đậy đậy như thế, rõ ràng đây là nhà cô ta, cô ta muốn làm gì chẳng được.
Nhưng lòng hiếu kì của Hứa Vy Vy với chiếc vòng cẩm thạch lia khá lớn, vì vậy mà cô ta quyết định trốn khỏi tầm mắt của Hứa Vãn Tinh.
Hứa Vãn Tinh không phát hiện ra điều gì bất thường bèn rời đi.
Chỉ chờ có thế, Hứa Vy Vy nhanh chóng chạy tới chỗ thùng rác, bịt mũi lại rồi mới nhìn vào trong.
“Thối quá...!Mà cái vòng nó vừa vứt...”
Hứa Vy Vy rất nhanh đã nhìn thấy chiếc vòng nằm ngay trên đống lá cây, cô ta bèn nhặt nó lên, tỉ mỉ ngắm nghía, còn đem chiếc vòng giơ lên.
Dưới ánh trăng sáng rực, chiếc vòng phản chiếu ánh sáng đẹp đến kì lạ, khiến người thích sưu tập trang sức như Hứa Vy Vy phải thốt lên, “Oa, đẹp quá...”
Chiếc vòng này có màu rất đẹp, chắc chắn nó làm bằng loại ngọc đắt tiền cao cấp, thảo nào mà Hứa Vãn Tinh ban nãy lại chần chừ lâu như vậy.
Nhưng Hứa Vãn Tinh cũng thật ngu xuẩn khi vứt chiếc vòng có giá trị như vậy đi.
Hứa Vy Vy đã nhặt được nó, vậy thì nó sẽ là của cô ta, vĩnh viễn.
Cái cảm giác đoạt được thứ gì đó của Hứa Vãn Tinh khiến cho thân thể Hứa Vy Vy không ngừng run rẩy vì sung sướng, dường như cô ta cuối cùng cũng thắng được Hứa Vãn Tinh rồi, cho dù chỉ là một bước nhỏ đi chăng nữa.