Ngày hôm sau, Hứa Vãn Tinh trở về nhà chính của mình ngay đúng thời gian bữa cơm trưa diễn ra.
Cô thản nhiên ngồi vào bàn, nói với Hứa Chấn Hiên, “Chú, cháu muốn về tập đoàn Hứa thị làm việc chính thức.”
Cả ba người nhà Hứa Chấn Hiên nghe thấy lời này như sét đánh ngang tai, Hứa Chấn Hiên cũng không thể tin nổi nhìn cô.
Hứa Vãn Tinh cười cười, “Từ lúc cháu về nước đến giờ đã đến công ty phụ giúp rất nhiều việc, nếu bây giờ không có một chức vụ để cháu cố gắng thì hơi không ổn cho lắm.
Ý chú thế nào?”
Hứa Chấn Hiên giả bộ vẫn còn bình tĩnh, ông ta nâng tách trà lên uống một ngụm, từ tốn nói: “Cháu muốn về công ty làm việc hả? Chuyện này không gấp được, để chú xem xem có chức vị nào phù hợp với cháu, đến lúc đó chú sẽ sắp xếp cho cháu vào ngay.”
Hứa Vãn Tinh cười nhạt, cô đã sớm biết rõ mọi thứ sẽ không thuận lợi mà.
Nào có chuyện Hứa Chấn Hiên lại dễ dàng đồng ý cho cô làm việc ở công ty như vậy, ông ta chắc chắn sẽ đề phòng cô.
Hứa Vãn Tinh khoát tay, nói: “Không cần phiền phức như thế đâu, chú cho cháu bắt đầu từ thực tập sinh đi lên đi.”
Hứa Chấn Hiên tỏ vẻ kinh ngạc.
“Như thế đâu có được.
Cháu là người nhà họ Hứa chúng ta, là du học sinh từ nước ngoài về, để cháu làm thực tập sinh thì người khác sẽ nghĩ chú của cháu không đối xử tốt với cháu...” Lâm Mỹ Hoa nói có vẻ chân thành, nhưng Hứa Vãn Tinh lại nghe ra được sự giả đối trong giọng nói của bà ta.
Trong lòng Lâm Mỹ Hoa bây giờ chắc chắc đang chửi rủa cô điên cuồng, mắng cô gây đủ thứ phiền phức với chồng bà ta.
“Ôi trời, mấy ngày nay hơi bận, cháu buồn ngủ quá.
Cháu nghĩ là cháu phải đi ngủ bây giờ đây, chú sắp xếp giúp cháu nhé.” Hứa Vãn Tinh cắt ngang lời Lâm Mỹ Hoa, đứng lên đi về phòng ngủ của mình.
“Chờ đã.” Hứa Chấn Hiên muốn gọi cô lại, nhưng Hứa Vãn Tinh không hề làm theo ý ông ta, bởi nếu bây giờ cô quay lại, Hứa Chấn Hiên nhất định sẽ tìm đủ mọi cách để từ chối cô.
Cứ bỏ đi như vậy, giao lại mọi chuyện cho Hứa Chấn Hiên là tốt nhất, không để cho ông ta đàm phán với cô thêm.
“Bố, con có ý này.” Hứa Vy Vy chợt nói, “Con luôn thấy Hứa Vãn Tinh đang che giấu điều gì đó.
Hay là chúng ta tìm ra điểm yếu của nó rồi tống cổ nó ra nước ngoài, không bao giờ được quay về nữa.”
Được nhắc nhở, Hứa Chấn Hiên mới nghĩ đến sự khác thường của Hứa Vãn Tinh từ khi cô về nước đến giờ.
Hứa Vãn Tinh thường xuyên không ở nhà, buổi tối cũng có khi sẽ không về nhà, chẳng ai biết cô đi đâu, ngủ ở đâu.
Rốt cuộc...!
Hứa Chấn Hiên muốn xem xem con bé đó đang giấu diếm bí mật gì.
Buổi chiều hôm đó, Hứa Vãn Tinh lại rời nhà, đây đúng là thời cơ tốt để Hứa Chấn Hiên theo dõi xem cô đi đâu làm gì, đang giấu diếm thứ gì.
Hứa Vãn Tinh đi đón Hứa Hoan Nhan và Hứa Dịch Thần, dùng xe của Mộ Nhược Hoan đưa hai đứa trẻ đến một khu nghĩa trang.
“Mẹ à, chúng ta đi thăm ai vậy?” Hứa Hoan Nhan tò mò hỏi.
Hứa Vãn Tinh ôm theo một bó hoa cúc trắng, trả lời: “Đi thăm ông bà ngoại của các con.”
Hứa Hoan Nhan và Hứa Dịch Thần nhìn nhau, có vẻ hơi ngẩn người, nhưng không hề thắc mắc nữa mà lon ton đi theo chân mẹ.
Cả hai đứa chưa đến thăm mộ ông bà ngoại bao giờ, nhưng chúng đều biết rõ trên đời này, người đối xử với Hứa Vãn Tinh tốt nhất chính là ông bà ngoại.
Đứng trước mộ phần của bố mẹ mình, Hứa Vãn Tinh đặt bó hoa cúc trắng xuống, rồi cô ôm vai hai đứa trẻ, nói với bố mẹ: “Bố, mẹ, con đưa hai đứa trẻ đến thăm bố mẹ đây.”
Hứa Hoan Nhan nghiêm túc nói: “Ông bà ngoại, cháu là Hứa Hoan Nhan, cháu gái của ông bà.
Đây là em trai của cháu, Hứa Dịch Thần.
Ông bà ngoại ơi, hai người không cần quá lo lắng cho mẹ đâu, chúng cháu sẽ bảo vệ mẹ thật tốt.”
Hứa Vãn Tinh nhoẻn miệng cười.
“Hai đứa ngoan lắm.
Bây giờ mẹ muốn nói chuyện riêng với ông bà, hai đứa ra kia chơi đi, nhớ là đừng đi xa quá.”
Đợi hai đứa nhỏ rời đi, Hứa Vãn Tinh mới nói: “Bố, mẹ, con tìm được rồi, bố của hai đứa nhỏ ấy.
Anh ấy là Phong Lăng Dạ, là người thừa kế duy nhất của nhà họ Phong, năng lực rất xuất sắc, rất đẹp trai.
Nhưng...! Nhưng anh ta còn không nhớ con là ai...”
Hứa Vãn Tinh ngửa mặt lên trời, lấy tay vuốt nước mắt đi, lại nói: “Con sẽ không vì anh ta mà yếu đuối đâu.
Trước đây con không có bất cứ năng lực nào để chống trả, chỉ có thể thuận theo gia đình chú, nhưng hiện tại sẽ không.
Con nhất định sẽ không bị đánh bại đâu! Con sẽ giành lại Hứa thị và báo thù cho bố mẹ!”
Bức hình của Hứa Thần Hoa và Lâm Tịnh trên bia mộ giống như đang mỉm cười với Hứa Vãn Tinh, cổ vũ cô, tiếp thêm sức mạnh cho cô.
“Mẹ...” Hứa Hoan Nhan đứng ở đằng xa nhìn về phía Hứa Vãn Tinh, không thể nghe thấy cô nói gì trước bia mộ của ông bà ngoại, nhưng cô bé thấy mẹ khóc thì không khỏi đau lòng.
Ánh mắt của Hứa Dịch Thần trở nên nghiêm túc, dường như cậu bé đã trưởng thành hơn rất nhiều so với người chị sinh đôi của mình.
Hứa Dịch Thần mang đường nét của Phong Lăng Dạ, khi cậu bé trở nên nghiêm nghị cũng sẽ giống như bố mình, đều toát lên khí thế khiến người ta phải tin tưởng và nghe theo.
Có được loại năng lực tinh thần mạnh mẽ như vậy, nhưng trong suy nghĩ của một cậu bé mới sáu tuổi lúc này, chỉ có mẹ là quan trọng nhất với cậu.
Nhìn thấy nước mắt của mẹ rơi, Hứa Dịch Thần nghiêm khắc nhắc nhở chính mình, cậu nhất định phải bảo vệ mẹ và chị gái thật tốt!
Hứa Vãn Tinh còn nói thêm vài điều gì đó với bố mẹ mình, sau đó mới gọi hai đứa trẻ đang ngoan ngoãn đứng phía xa, “Nhan Nhan, Thần Thần, hai con lại đây nào.”
Hứa Hoan Nhan, Hứa Dịch Thần nhanh chóng chạy về phía cô.
Hứa Vãn Tinh ôm hai đứa nhỏ, nói: “Tạm biệt ông bà ngoại đi rồi chúng ta về nhà nào.”
Bất chợt, Hứa Vãn Tinh cảm thấy có một đôi mắt dõi theo mình từ phía sau.
Cô nghi hoặc quay đầu, thần kinh căng chặt, đề phòng mình bị theo dõi.
Hứa Chấn Hiên không biết từ bao giờ đã đứng ngay sau cô, vẻ mặt có chút phức tạp.
Hứa Chấn Hiên, sao ông ta lại ở đây vào lúc này?
Hứa Chấn Hiên trông thấy Hứa Vãn Tinh mang theo hai đứa trẻ lạ mặt đến trước mộ bố mẹ mình đã là chuyện rất lạ, huống hồ còn để chúng nói chuyện cùng bố mẹ cô, Hứa Chấn Hiên tò mò chịu không nổi nữa mới quyết định bước ra, làm như tình cờ nhìn thấy Hứa Vãn Tinh ở đây rồi moi móc thông tin, “Vãn Tinh à, thật khéo, cháu cũng ở đây.”
Hứa Vãn Tinh lạnh nhạt hỏi: “Chú, sao chú đến đây?”
Hứa Chấn Hiên nhanh chóng bịa ra một lý do đầy đủ: “Chú đến thắp hương cho anh trai và chị dâu, báo cho bọn họ biết cháu đã về rồi.”
Nói hay thật đấy.
Hứa Vãn Tinh đã về nước gần một tháng rồi, ông ta mới nghĩ đến chuyện tới đây thắp hương báo bình an cho bố mẹ cô sao? Hứa Vãn Tinh dùng đầu gối cũng có thể nhìn ra Hứa Chấn Hiên theo đuôi mình đến đây, và cái lý do ông ta dùng để qua mặt cô đúng là cẩu thả hết thuốc chữa.
Hứa Vãn Tinh uyển chuyển từ chối, “Không cần đâu, cháu vừa thắp hương cho bố mẹ rồi, hơn nữa còn nói với họ rằng chú đối xử với cháu rất tốt, không chỉ cho cháu đi du học mà còn định cho cháu vào công ty rèn luyện nữa.
“Ha ha...” Hứa Chấn Hiên cười khan hai tiếng, sau đó liếc mắt nhìn qua hai đứa trẻ đứng kế bên chân Hứa Vãn Tinh, hỏi: “Hai đứa trẻ này là...”
Có lẽ là do trực giác mà Hứa Hoan Nhan bỗng nhiên phát run khi nhìn vào ánh mắt của Hứa Chấn Hiên.
Cô bé cảm thấy đó không phải là ánh mắt mà con người nên có, đó là ánh mắt của loài diều hâu, là ánh mắt của những tên biến thái bệnh hoạn, mà cái ánh mắt đó lại đang nhắm vào Hứa Hoan Nhan, coi cô bé như con mồi, chỉ chực chờ cơ hội nuốt chửng cô bé.
Hứa Hoan Nhan lùi lại một bước, Hứa Dịch Thần nhận ra điều này cũng nhanh chóng bước lên chắn trước mặt chị mình, bộ dạng như thể muốn nói “Ông đụng đến chị tôi, tôi sẽ liều chết với ông” vậy.