Hứa Vãn Tinh cực kì phản cảm hành động này của tên khốn đã phản bội cô, liền hất tay anh ta ra, bày vẻ mặt ghét bỏ mà lùi xuống một bước, nói: “Đủ rồi, anh có tư cách gì mà nói yêu tôi? Anh nghĩ Hứa Vãn Tinh tôi sẽ xài dép rách hay sao? Đúng là nực cười!” Dứt lời, Hứa Vãn Tinh hừ một tiếng, không muốn nhìn thấy kẻ dơ bẩn như Khương Minh Hiên nữa, liền xoay người rời đi.
“Nhanh cút đi, đừng để tôi nhìn thấy anh nữa!”
Bỗng nhiên, “Bang” một tiếng, Hứa Vãn Tinh dừng chân, liếc mắt nhìn Khương Minh Hiên.
Anh ta đang quỳ.
Người xung quanh liên tục chỉ trỏ anh ta, có người che miệng cười trộm, chung quy ánh mắt dành cho Khương Minh Hiên cũng chẳng có gì tốt đẹp.
Hứa Vãn Tinh còn nghe thấy rất nhiều lời khó nghe.
“Chà, quỳ rồi kìa! Đúng là mặt dày!”
“Đây không phải hotboy trường ta sao? Điều này là thật à?”
“Đúng là đồ cặn bã!”
Khương Minh Hiên làm lơ ánh mắt dò xét lẫn khinh thường của người xung quanh, trên mặt anh ta là vẻ lo lắng sợ hãi luôn hiện hữu.
Khương Minh Hiên nài nỉ cầu xin: “Đừng rời xa anh! Anh không thể sống thiếu em được!”
Khoé mắt Hứa Vãn Tinh như bị điện giật mà co rút liên hồi.
Tên khốn này rõ ràng là người bỏ cô trước, phản bội cô, lên giường với người khác, vậy mà bây giờ lại nói như thể cô mới là người có lỗi với hắn, là cô rời xa hắn trước.
Nếu như không phài khi Hứa Vãn Tinh bắt quả tang Khương Minh Hiên và Đường Khả Hinh đang làm chuyện kia, cô đã nghe thấy chính miệng Khương Minh Hiên thề thốt với Đường Khả Hinh rằng sẽ nhanh chóng đá cô, thì chắc bây giờ cô đã bị những lời này làm cho cảm động lê rơi đầy mặt rồi.
Có lẽ chính những người xung quanh cũng chẳng thể tin nổi những lời mùi mẫn này, họ nói: “Đừng tin lời hắn ta!”
“Cặn bã!”
“Anh ta đang đóng phim đấy à? Còn nói đừng rời xa anh, phát ói quá!”
Hứa Vãn Tinh khinh thường nhìn xuống dưới chân cô, nơi có một kẻ đáng khinh đang quỳ gối, “Đầu gối đàn ông đáng giá ngàn vàng.
Còn anh, Khương Minh Hiên, anh có đáng mặt đàn ông không?”
“Vãn Tinh! Anh thật lòng...”
Không để Khương Minh Hiên kịp nói thêm một lời buồn nôn nào nữa, Hứa Vãn Tinh nâng tay cho anh ta một cái tát.
“Tôi đã đủ thất vọng về anh rồi! Đừng để tôi khinh anh thêm nữa!”
Xung quanh, tất cả mọi người đều hô hào: “Nói hay lắm!”
Đúng ra ở những tình huống như thế này, nên có một vài người xót cho Khương Minh Hiên, nhưng hiện tại không có một ai đứng về phía anh ta, cái này phải xem lại về con người anh ta rồi!
Bất chợt, một bàn tay ấm áp đặt lên đầu vai Hứa Vãn Tinh.
Cảm giác quen thuộc này, Hứa Vãn Tinh quay đầu, ngay lập tức chạm mắt với một người đàn ông.
Tay hắn to lớn ấm áp, gương mặt đẹp trai cũng cực kì quen mắt.
Đối mặt với người đàn ông lạ này, lần đầu tiên Hứa Vãn Tinh không ra tay đánh người vì tùy tiện chạm vào người cô.
Anh ta không chỉ vô cùng vô cùng đẹp trai, mà còn rất quen, cho dù Hứa Vãn Tinh chẳng thể nhớ ra cô đã gặp hắn ở đâu.
Đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của Hứa Vãn Tinh, trong mắt tràn đầy ý cười, ngay cả trên mặt cũng treo một cái cười dịu dàng.
Phong Lăng Dạ trong lòng thầm huýt sáo.
Hắn đã không nhìn nhầm con người Hứa Vãn Tinh, cô đúng là một cô gái cá tính.
Lúc này, Hứa Vãn Tinh vẻ mặt mờ mịt mang theo một chút mê say, đôi môi mềm mại mấp máy “Anh là...”, sau đó nhận ra người đứng trước mặt chính là Phong Lăng Dạ?
Vớ vẩn, đương nhiên không phải vậy.
Hứa Vãn Tinh trợn to mắt nhìn Phong Lăng Dạ, hỏi: “Anh là ai?”
Phong Lăng Dạ tâm trạng đột ngột rơi xuống chín tầng địa ngục.
Quên rồi à?
Hắn thở hắt ra một hơi, chìa sợi dây chuyền đính đá quý ba tỷ ra.
Hứa Vãn Tinh suýt nữa thì hét toáng lên, “Đây là...”
Nhìn vẻ mặt như vừa mới nhớ ra một đoạn kí ức kinh hoàng đáng xấu hổ của Hứa Vãn Tinh, tâm tình của Phong Lăng Dạ liền tụt thêm chín tầng nữa, rơi cái bẹp xuống tầng mười tám địa ngục.
Quan hệ của cô với hắn nói ra là chuyện đáng xấu hổ, đáng giấu nhẹm đi như thế sao? Hắn chính là Phong Lăng Dạ, người muốn cùng hắn lên giường có thể xếp thành một hàng dài đủ một vòng xích đạo.
Thế nhưng Hứa Vãn Tinh vậy mà dám quên hắn! Được lắm!
“Nhớ ra tôi chưa?” Phong Lăng Dạ gằn từng tiếng, kiềm chế bản thân không được động tay động chân.
Hứa Vãn Tinh hồi phục trí nhớ, kinh hoàng chưa qua, hiện tại chỉ muốn nhanh chóng kéo cái tên háo sắc này đi khỏi đây càng nhanh càng tốt, đề phòng hắn sẽ nói ra mấy câu kinh người đại loại như “Ngủ với tôi rồi định không chịu trách nhiệm sao?”
Tóm lại với tình hình hiện giờ, chạy là thượng sách!
Hứa Vãn Tinh liền kéo tay Phong Lăng Dạ nhanh chóng rời đi, nhưng còn chưa đi được hai bước, Khương Minh Hiên ở phía sau đã gào lên: “Đứng lại! Vãn Tinh, gã đàn ông này là ai?”
Đối với Khương Minh Hiên đang cố níu giữ Hứa Vãn Tinh mà nói, sự xuất hiện của một gã đàn ông xạ lạ, chỉ với một cái dây chuyền xoè ra mà đã lôi được Hứa Vãn Tinh đi cùng, còn coi anh ta như là không khí mà nhìn nhau đắm đuối, anh ta cảm thấy mặt mũi đàn ông của mình đều không còn nữa rồi, liền mắng: “Cô đúng là không biết xấu hổ, còn dám tòm tem với thằng đàn ông khác bên ngoài!”
Hứa Vãn Tinh đang muốn nhanh chóng rời đi, nhưng một câu này của Khương Minh Hiên khiến cô phải dừng bước.
Đôi mắt màu hổ phách lạnh toát, mang theo sát khí chĩa thẳng vào Khương Minh Hiên, “Anh lặp lại một lần nữa.”
Khí thế mắng chửi vừa rồi của Khương Minh Hiên nhanh chóng bị dập tắt, anh ta tiu nghỉu cúi đầu, “Anh xin lỗi, anh lỡ miệng...”
“Khương Minh Hiên, anh là mất trí nhớ hay là cái kia bị tôi đạp đến ngu người rồi? Người tòm tem bên ngoài là anh, bây giờ lại dám hắt xô nước bẩn này lên người tôi?”
Hứa Vãn Tinh đột ngột túm lấy cà vạt của Phong Lăng Dạ, dùng sức kéo về phía mình.
Gương mặt đẹp trai đến ngạt thở của hắn ghé đến gần, mà hắn lại vẫn trưng ra nụ cười dịu dàng như trước, khiến cho Hứa Vãn Tinh dừng lại trong một khắc, bỗng nhiên lại cảm thấy lá gan của mình nhỏ đi rồi.
Thật là ngại quá, lần này phải làm phiền đến anh.
Hứa Vãn Tinh nghĩ vậy, nhưng cuối cùng vẫn kiễng chân hôn một cái lên má hắn.
Trước bao nhiêu ánh mắt kinh ngạc của người xung quanh, trước cái vẻ mặt ngây ra như trời trồng của Khương Minh Hiên, Hứa Vãn Tinh kiêu ngạo tuyên bố: “Nhìn cho rõ đây, đây là bạn trai mới của bổn tiểu thư, một người tốt hơn anh gấp vạn lần!”
Phong Lăng Dạ còn cực kì phối hợp, trưng ra cái cười tiêu chuẩn của một anh chàng đẹp trai.
Đúng, chính là bạn trai! Haha!
Khương Minh Hiên trợn mắt, một lời cũng không thể nói, “Cô...”
Hứa Vãn Tinh khoát tay, “Suy cho cùng anh nên cảm ơn tôi mới phải.
Giờ thì anh được tự do rồi đấy.
Anh thích tán ai thì tán đi, miễn là Đường Khả Hinh cho phép là được! Haha!!”
Màn kịch muốn thành công không thể chỉ có một người diễn, vì vậy Phong Lăng Dạ cũng cười cười tiếp một câu, “Vậy thì chúc hai người hạnh phúc nhé.
Bảo trọng.”
Nói rồi hắn dắt tay Hứa Vãn Tinh rời đi, bỏ lại Khương Minh Hiên mặt mũi nghệt ra như thằng ngốc đứng đó, hứng chịu đủ loại ánh mắt và bàn tán chỉ trỏ của người xung quanh.
.