An Lạc đi trên đường, gió lạnh phần phật thổi tới, không khỏi kéo áo choàng, tự quấn chặt mình thêm một ít.
Dưới chân là bùn đất màu đen dính ướt, chung quanh một mảnh đen nhánh, thường thường có một sinh vật không rõ bò qua.
An Lạc cũng không biết nơi này là địa phương nào, cũng không muốn biết, cậu chỉ cần biết rằng nơi này là thế giới Vu Hách sống là đủ rồi.
Hiện tại cậu đã biến thành Vu tộc, dưới áo choàng đen nhánh là sương đen hư vô mờ mịt, cậu vừa tỉnh liền phát hiện mình biến thành như vậy, nó thật hợp với tâm ý cậu, cậu cũng không cần biết vì sao biến thành như vậy. Quan trọng trước nay đều là kết quả.
Cậu có cảm giác cậu cách ánh sáng của mình gần thêm một bước.
Nhớ tới lúc trước ở nhà, cậu từng nói với Vu Hách hai chữ “Chờ em”, Vu Hách hiện tại còn được chứ? Có phải thật sự đang đợi cậu không? Một tháng lại một tháng? Một năm lại một năm nữa?
Nghênh diện một sinh vật giống thằn lằn to lớn đánh úp lại, thẳng tắp xuyên từ đầu này sang đầu khác của An Lạc, toàn thân trên dưới bọc đầy sương đen nồng đậm, một lát sau, sương đen chậm rãi thẩm thấu vào từ làn da của thằn lằn lớn, ăn mòn tới khi chỉ còn sót lại một bộ xương trắng.
“A!” Trước khi chết, quái vật cuối cùng kêu một tiếng.
An Lạc mặt vô biểu tình nhìn bộ xương trắng kia, dưới chân không ngừng nện bước.
Cậu muốn đi nhanh lên, lại nhanh lên, cậu gấp không chờ nổi muốn đi gặp Vu Hách.
Tưởng niệm giống như độc dược, ăn mòn nội tâm cậu.
“Là trưởng lão, trưởng lão Ayer, trưởng lão Ayer đã trở lại, mau bắt lấy hắn!”
“Mau trở về bẩm báo vương! Trưởng lão Ayer làm phản đã trở lại!”
Khi còn cách vương thành vài bước chân, cậu nghe thấy có người gọi cậu như vậy. Háo ra Vu Hách đã giải trừ phong ấn, cậu xuyên thành trưởng lão làm phản.
Khóe miệng An Lạc chậm rãi lộ ra nụ cười tươi.
Mấy tên binh lính của Vu tộc đi lên bắt lấy cậu, dùng thần quang gắt gao trói chặt cậu, thần quang chính là kim quang lúc trước phong ấn Vu Hách, chỉ là loại thần quang dùng để trói cậu này, uy lực ít hơn nhiều với của Vu Hách.
Cậu bị đưa tới một quảng trường rộng lớn, bầu trời đầy mây đen, không khí áp lực, nơi này là nơi chấp hành mệnh lệnh của Vu tộc, người Vu tộc bị phán tử hình sẽ bị xử cực hình ngay tại đây.
An Lạc nhìn về phía phương xa, ánh mắt thanh minh, khi có trưởng lão bị xử cực hình, vương của Vu tộc sẽ ở một bên xem Hình.
Quả nhiên, chỉ nghe người Vu tộc ở xa hét lớn: “Vương tới.”
Vì thế binh lính Vu tộc vây quanh cậu, ngay ngắn trật tự lùi sang hai bên, xếp thành hàng, lộ ra người cách đó không xa đang chậm rãi đi về phía An Lạc.
An Lạc kinh ngạc mở to mắt, bộ dáng người nọ, thế nhưng giống hình người của cậu như đúc.
Vu Hách thức tỉnh thành bộ dáng của cậu, cậu không khỏi nghĩ đến lúc trước mình mua tấm poster kia, hóa ra thứ vẽ trên poster, lại là thật.
Vu Hách đi đến trước mặt cậu, An Lạc cảm giác được ánh mắt quỷ quyệt đang đánh giá cậu, đến từ chính Vu Hách.
Trên mặt không khỏi lộ ra một mạt si mê, lần này, Vu Hách của cậu chân chân chính chính đứng trước mặt cậu.
Cậu kích động không nói nên lời, chỉ có thể si ngốc nhìn chằm chằm Vu Hách.
Cậu thấy người trước mặt không vui nhíu nhíu mày, sau đó nói với cậu: “Nước miếng ngươi sắp chảy ra rồi, tiểu gia hỏa.”
Tiểu gia hỏa, chúng ta lại gặp mặt.
Tiểu gia hỏa, ngươi là của ta.
Tiểu gia hỏa, đừng tưởng rằng đổi bộ dáng ta liền không nhận ra ngươi.
Tiểu gia hỏa, cho dù ngươi là trưởng lão đã phong ấn ta, ta cũng, cũng tha thứ cho ngươi.
……
Vu Hách tay không bóp nát phong ấn trên người An Lạc, các binh lính kinh hãi.
“Vương! Không thể!”
“Vương! Người này là là phản đồ!”
“Vương! Ngài bị phong ấn hơn phân nửa là do người này ban tặng a!”
Vu Hách âm ngoan liếc mắt nhìn bọn họ một cái, dọa những người đó ngậm miệng lại.
Hắn vươn một bàn tay về phía An Lạc, hỏi: “Muốn đi theo ta không?”
Cho dù ngươi không muốn, ta cũng muốn mang ngươi đi. Vu Hách đã âm thầm hạ quyết định.
Dưới áo choàng An Lạc vụt ra một sợi sương đen tinh tế, chạm lên bàn tay Vu Hách.
Khóe miệng Vu Hách câu ra tươi cười nhợt nhạt, An Lạc thế nhưng xem đến mê mẩn, cậu chưa bao giờ biết, mình cũng có thể cười đẹp như vậy, chủ yếu là linh hồn trong thân xác, là Vu Hách đi.
Vu Hách đột nhiên bế An Lạc lên.
Sương đen trong thân thể An Lạc, gắt gao quấn trên người Vu Hách, thật chặt chẽ.
Muốn ôm, muốn hôn môi, muốn làm tình cùng Vu Hách.
*
Chính văn đến đây kết thúc, mọi người có thể xem như đây là một câu chuyện cổ tích đi, không cần tích cực, kỳ thật vốn dĩ định viết dài một chút, ngày hôm qua suy nghĩ nửa ngày cách an bài tình tiết, cuối cùng vẫn là cảm thấy như vậy tương đối tốt, phía dưới còn có mấy phiên ngoại nhỏ manh manh đát.
【 Tương nhận thiên 】
Trong tẩm cung.
An Lạc biến thành hình người, ngồi trong lòng Vu Hách, đột nhiên hỏi: “Anh làm sao liếc mắt một cái liền nhận ra em?”
Vu Hách ngạo mạn ngẩng đầu, hừ nhẹ một tiếng: “Trừ em ra, còn ai sẽ tham lam nhìn chằm chằm anh như vậy.” Hai má đáng xấu hổ nhiễm đỏ ửng nhè nhẹ.
【 Hôn môi thiên 】
“Em muốn hôn anh.” An Lạc nói.
Vu Hách: “???” ( Vu tộc không có tập tục hôn môi, bọn họ đến miệng còn không có.)
“Em muốn hôn anh.” An Lạc lại nói.
Nói xong không đợi Vu Hách trả lời, ôm cổ đối phương trực tiếp hôn lên.
Tiểu! Gia! Hỏa! Dâm! Đãng! Này! Thế nhưng! Lại! Duỗi! Đầu! Lưỡi! Đến!! Miệng! Hắn!, là muốn ăn hắn sao! Muốn ăn cũng là hắn ăn cậu ta a!
Vì thế, Vu Hách bá đạo cắn đầu lưỡi An Lạc đang tiến công, tinh tế mút vào.
Kỹ năng hôn lưỡi trong lúc vô ý sáng lên……
【 Giao phối thiên 】
Vu Hách hung tợn trừng cậu: “Mau cởi sạch.” Ở chung lâu như vậy, tiểu gia hỏa thế nhưng một lần cũng chưa cầu giao phối với hắn!
An Lạc: “Làm sao vậy?”
“Cởi ra, nghe nói hai điểm trước ngực dự ngôn giả các em rất giống quả hồng mọng của Vu tộc, anh, anh muốn xem.” Nói xong, trên mặt rất đáng xấu hổ mà đỏ ửng lên.
“Ơ? Anh không phải không thích sao. Anh cũng có thể tự cởi đồ mình tự xem, chúng ta lớn lên giống nhau.”
“Ai nói anh không thích!”
“……” An Lạc không nói gì, vậy vì sao lúc trước một khi cậu cởi sạch Vu Hách liền biến mất không thấy đâu.
Bất quá An Lạc vẫn là thực nghe lời cởi hết.
Nhìn chằm chằm hai điểm trước ngực An Lạc, Vu Hách ra vẻ trấn định hỏi: “Lạc, anh có thể cắn hai cái không?”
An Lạc ôm cổ Vu Hách, chủ động đưa đến bên miệng Vu Hách. Vu Hách tham lam cắn một ngụm, híp híp mắt, lộ ra biểu tình thỏa mãn lười biếng.
Quả nhiên mỹ vị hơn quả hồng mọng.
……
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn địa lôi X2 của【 canh gác 】, moah moah, chính văn đến đây là kết thúc rồi ~(≧▽≦)/~
Ở chỗ này cầu một chút tích phân, tích phân vẫn luôn dừng ở 199, có dám cho tui phá 200 không a lật bàn!!!!!
Đây là truyện mới, trữ thêm hai ngày nữa sẽ mở, xem văn án cảm thấy manh cũng có thể cất chứa nga, mắt lấp lánh ~Oa oa oa hoàn rồi ~ Tui đang nghĩ có phải để xưng hô chỗ phiên ngoại có hơi ngọt ngào quá không, mà thôi kệ đi