Nếu kiếp trước có người nói với Phượng Khanh, Hiên Viên Diệp Nhiên thích ngươi đó.
Y hẳn sẽ nghĩ kẻ này hẳn là bị điên không nhẹ.
Còn nếu gã nói với Phượng Khanh, Sở Dung Ca là thật tâm yêu ngươi đó.
Phượng Khanh chắc sẽ nghĩ bản thân mình vừa nghe thấy một chuyện tếu lâm.
Một người ở bên mình quá lâu, dù không chung máu mủ, nhưng so với thân nhân còn quan trọng hơn.
Thế nhưng hiện giờ nhìn lại, bản thân y rốt cuộc từng xem Sở Dung Ca là gì.
Phượng Khanh vậy mà không thể tìm ra được đáp án.
Y đối với Sở Dung Ca là thích ư?
Dực Vương điện hạ anh minh thần võ, Định Quốc tướng quân sát phạt quyết đoán trên chiến trường, lần đầu tiên lộ ra một mặt mù mờ không rõ.
Thích một người… là gì thế?
Khi đó có người trả lời y: À, là nhìn người đó liền muốn kề cận, là lấy tất cả mọi thứ làm hắn vui lòng.
Thế nên y liền đoạt lấy giang sơn này, dâng lên cho Hiên Viên Diệp Nhiên.
Cho rằng làm như thế tức là thích một người.
Đã trải qua ba năm như địa ngục trần gian kia, tình cảm mà y từng dành cho Hiên Viên Diệp Nhiên đã phai nhạt chẳng còn một mảnh.
Trong ký ức của y, bạo quân giết người như ma và thiếu niên lúc nào cũng yên lặng ngại ngùng trong quá khứ chưa từng là cùng một người.
Có lẽ ngày đó chỉ vì để chiếm được sự tin tưởng của y, hoàng đế bệ hạ mới nhẫn nhục an phận làm một tiểu đồng nhỏ bé.
Thiếu niên dương quan thiên chân ngày ấy, vốn dĩ chỉ là một mặt nạ giả tạo mà thôi.
Tình cảm của thiếu niên Phượng Khanh khi đó, trong mắt gã chỉ là một quân cờ để lợi dụng.
Không hơn không kém.
Nghĩa phụ từng nói y có đôi mắt rất sáng, nhưng ánh mắt lại cạn.
Khó lòng nhìn thấu bản chất một người.
Kiếp trước là thế, kiếp này, cũng như vậy.
Thế rồi khi phần tình cảm đã trao sai chỗ kia tan biến, giống như phủi đi một lớp bụi dày, thứ hiện ra bên dưới lại phá lệ rực rỡ.
Đột ngột tới mức không chân thực.
Y và Sở Dung Ca, chính là thứ đồ lấp lánh rực rỡ kia.
Chẳng ai biết đó là trân bảo quý giá, hay vốn là mảnh nhọn thủy tinh.
Chạm tới lập tức máu me đầm đìa.
Hiện tại, Phượng Khanh rốt cuộc không biết được làm thế nào để thích một người nữa.
Nếu như… Y không thích Sở Dung Ca đủ nhiều.
Nếu như, tình cảm của Sở Dung Ca cũng chỉ giống như Hiên Viên Diệp Nhiên, cảm thấy y thú vị, muốn đùa giỡn, muốn chiếm được…
Lo sợ rằng thứ mình tưởng là chân tâm thật ý lại tiêu tan như hoa trong gương trăng dưới nước.
Càng lo sợ rằng sẽ đem tới cho người kia một trái tim không hoàn chỉnh, thiên sang bách khổng*, không xứng với tình cảm hắn dành cho y.
(*) Ngàn vạn lỗ thủng
Định Quốc tướng quân uy vũ một thời, lần đầu tiên nảy ra tâm tư muốn bỏ chạy.
Y không dám…
Y sợ phải lần nữa thích một người.
Dù người này có là Sở Dung Ca.
Chẳng khác nào, đựng nước vào bình vỡ, càng đổ càng vơi.
Sở Dung Ca càng làm mọi cách thân cận với y, Phượng Khanh lại càng tìm cách trốn tránh.
Mãi sau này y mới hiểu được, tình cảm một người không phải nói kìm nén, quên đi là có thể lập tức làm được.
Trên đời này có muôn vàn đạo lý, trắng đen phải trái rõ ràng.
Lại chỉ riêng ái tình, chưa bao giờ gắn với hai từ phân minh.
Nếu như có thể hiểu được sớm hơn, Phượng Khanh nhất định sẽ đuổi theo Sở Dung Ca lúc đó.
Kéo lấy tay hắn, nhào vào lòng hắn, giữ chặt người này, cầu xin hắn đừng đi.
Người trẻ tuổi, chung quy luôn phạm sai lầm.
Vạn kiếp bất phục, hối tiếc cả đời.
Phượng Khanh lúc đó chỉ nghĩ: Không vội, hai người họ còn thời gian.
Chờ trần ai lạc định, y sẽ nói cho hắn biết.
Thiên ngôn vạn ngữ chìm nổi hai đời, rốt cuộc bất đắc dĩ lắng xuống, thành một chữ chờ không đầu không cuối.
Từ hôm đó trở đi, Sở Dung Ca thật sự không còn xuất hiện trước mắt y nữa.
Chẳng qua Hữu Ảnh Tả Ảnh lại càng dụng tâm chăm sóc y, là ám vệ tay cầm gươm đao, vậy mà lại vụng về chuẩn bị từng thứ tỉ mỉ.
Y nhìn túi hương quen thuộc đã thay mới nơi đầu giường, thở dài một hơi.
– Vương gia?
Phượng Khanh ngẩng đầu, liền nhìn thấy một thiếu niên dáng người cao lớn đứng ngược sáng.
Hình bóng kia khiến y ngẩn ra giây lát, nhớ lại người thiếu niên năm ấy âm thầm bám theo phía sau y, cũng gọi y là vương gia.
Phượng Khanh buột miệng gọi.
– Dung Ca?
Tả Ảnh hơi cứng người lại, cậu chậm rãi cúi đầu, nói.
– Vương gia, tới giờ vào triều.
Thuộc hạ tới hầu hạ người sửa soạn.
Phượng Khanh lúc này mới tỉnh táo lại, nhận ra bản thân mình vậy mà đã ngồi ngây ra cả một đêm.
– Những việc của hạ nhân thế này, lần sau ngươi đừng đụng tới.
Tả Ảnh yên lặng một lúc, lắc đầu.
– Ta không phải hạ nhân của vương phủ.
Thuộc hạ là người của vương gia.
Phượng Khanh cười.
– Cái ngữ khí ông cụ non này đúng là giống như đúc chủ tử của ngươi.
Hai người các ngươi ấy, tuổi còn chưa nhược quán* mà đã như lão cán bộ.
(*) Lễ nhược quán là lễ tròn 20 tuổi.
Trong lễ nhược quán nam tử sẽ được chọn hoặc được ban tên tự cho mình.
Tả Ảnh không nói gì, vành tai như thể vì ánh nắng chiếu vào mà hơi hồng lên.
Phượng Khanh chậc lưỡi.
Ngay cả cái tính bị trêu chọc liền ngậm tăm này cũng giống nhau nữa.
Nhưng Phượng Khanh cũng không tính chọc nghẹo tiểu tử này thêm, bèn chuyển đề tài.
– Hữu Ảnh đâu?
Tả Ảnh thẳng lưng đứng một bên, nghiêm túc đáp.
– Hồi vương gia, ca ca tới y quán của Ngụy thái y.
Ngụy Thư? Nói mới nhớ, nửa năm qua hình như tần suất lui tới lui đi của hai huynh đệ họ tới y quán của Ngụy Vô Thường đúng là không ít.
Phượng Khanh hơi nhướn mày, động tác ngừng lại.
Sau đó sực nhớ ra tên tiểu tử Ngụy Thư kia là nam Khôn Trạch.
Trên môi liền nở một nụ cười hiếm hoi.
Khoan đã, hai huynh đệ Hữu Ảnh Tả Ảnh là song sinh, tâm ý tương thông, vậy có phải…?
Phượng Khanh quay đầu nhìn Tả Ảnh, trong mắt có chút thấu hiểu, vỗ vỗ vai cậu.
– Nếu ngươi rảnh rỗi thì không cần ở cạnh bổn vương, cứ đi cùng ca ca ngươi cũng được.
Các ngươi cũng không nhỏ nữa, qua năm mới đã mười bảy tuổi rồi.
Tả Ảnh: – …….???
Vương gia, não bổ là bệnh, phải trị.
Nhưng Tả Ảnh cũng không muốn cứu vãn tam quan kì quái của Vương gia nhà mình, ánh mắt rơi xuống bát canh bổ trên bàn vẫn còn nguyên từ tối qua, mày hơi nhăn lại.
________
Hữu Ảnh và đệ đệ của mình vốn là cô nhi.
Năm cậu chín tuổi, hoàng thất lục đục dẫn đến chiến tranh loạn lạc khắp nơi, cha mẹ hai người đều là nông phu, đem cậu cùng tỷ tỷ và hai đệ đệ đi hết thành này tới trấn khác kiếm kế sinh nhai.
Khi đó tiểu hài tử chưa hiểu chuyện là cậu từ từ chứng kiến ác mộng mà dùng cả kiếp này cậu cũng không thể quên.
Đầu tiên là cha hai người, suốt ba tháng mẹ nằm trên giường bệnh, ông đi khắp các dãy phố kiếm việc làm thuê.
Ai thuê gì ông cũng làm, nhiều khi còn bị kẻ khác khi dễ đánh đập, Hữu Ảnh ở nhà chăm sóc mẹ chờ cha đem thức ăn về, bữa no bữa đói.
Một ngày, xác cha bị người ta đem về vứt trước căn lều rách nát của bọn họ, nói vì kiệt sức mà chết.
Đệ đệ Tả Ảnh quỳ trước thi thể cha, khóc đến ngất đi.
Hữu Ảnh nhìn kẻ trước mặt không có lấy nửa điểm thương tâm, ném vài đồng bạc xuống đất rồi quay lưng bước đi, quệt nước mắt ôm xác cha.
Lần đầu tiên, cậu muốn trở nên cường đại.
Sau đó, Tả Ảnh sốt một trận hai ngày hai đêm, tỉnh dậy đã trở thành đứa ngốc, không cười không nói gì nữa.
Mẹ bọn họ nằm liệt trên giường bệnh, lén lấy tay áo lau nước mắt.
Đến lượt tỷ tỷ ra ngoài kiếm việc làm để hai anh em cậu ở nhà chăm sóc mẹ và trông đệ đệ.
Ngày đầu tiên, tỷ đem về rất nhiều thức ăn, cả nhà năm người được một bữa no.
Sau đó cậu lại thấy tỷ tỷ lén chùi nước mắt, một bên má đỏ ửng còn hơi sưng.
Hỏi tỷ tỷ, tỷ tỷ trả lời công việc mới rất nhẹ nhàng, vết trên mặt là không cần thận bị ngã.
Sau đó, ngày nào tỷ cũng đem về rất rất nhiều thức ăn, cả y phục mới cho bọn họ nữa, thậm chí còn đưa một số tiền bảo cậu cất đi.
Cho tới một hôm, ba huynh đệ họ chờ mãi chờ mãi cũng không thấy tỷ tỷ về, gần tối mới thấy có mấy người đến trước căn lều của nhà họ.
Cậu nghe mập mờ họ quát tháo gì đó, mất một hồi lâu mới nghe ra rằng tỷ tỷ phục vụ một công tử con quan không tốt nên đã bị y đánh chết, khiến hoa lâu của bà béo kia tổn thất nặng.
Bà ta liền sai người xông vào lều của họ cướp lấy tất cả tiền mà tỷ tỷ để dành, sau đó phủi mông rời đi.
Hữu Ảnh tay dắt Tả Ảnh, vừa cõng vừa bế đệ đệ chưa được hai tuổi khóc trước nơi gọi là hoa lâu kia hơn một ngày mới xin được xác tỷ tỷ về.
Cả người tỷ tỷ lạnh ngắt, y phục bị xé rách gần hết, trên người đều là vết xanh tím như bị cấu véo, bị đánh tới nỗi cả người biến dạng, đẫm máu khô bết lại.
Người qua đường chỉ trỏ huynh đệ bọn họ cùng tỷ tỷ, khinh thường nói dâm phụ, tiện nhân, cặn bã… Hữu Ảnh dập đầu tới chảy máu, quỳ giữa đường cái khóc cầu xin người xung quanh thương xót giúp cậu chôn xác tỷ tỷ.
Thế nhưng không ai chịu giúp hai đứa trẻ.
Người đi đường còn kéo vạt áo đi vòng qua như sợ chỉ cần liếc mắt nhìn cũng làm ô uế mắt bọn họ.
Tiểu đệ đệ còn nhỏ vốn sinh non yếu ớt lại khóc suốt một ngày, làm cách nào cũng không dỗ được nín, đến trưa ngày hôm sau khi Hữu Ảnh còn ôm xác tỷ tỷ thì đệ đệ gục xuống vai cậu ngủ thiếp đi rồi không bao giờ tỉnh lại nữa.
Khi cậu đói tới mức sắp bất tỉnh, không còn sức khóc thành tiếng, thì gặp được một thiếu niên.
Thiếu niên kia chẳng hơn bọn bọ bao nhiêu tuổi, sắc mặt còn non nớt đã hiện ra nét thâm trầm khác người.
Cũng không giúp họ mà chỉ đứng từ bên kia đường nhìn chằm chằm hai huynh đệ suốt nửa canh giờ* không rời đi.
(*) một tiếng đồng hồ
Thiếu niên kia chính là Sở Dung Ca.
Mẹ hai người bệnh nặng nằm liệt giường, mành treo trước gió, còn bị cái chết của tỷ tỷ đả kích, khóc ra huyết lệ rồi cũng rời nhân thế mà đi.
Hữu Ảnh nắm tay mẹ, quỳ dưới đất nhưng không khóc nữa.
Chỉ trong một ngày, cả nhà chỉ còn lại mình cậu và Tả Ảnh.
Sở Dung Ca yên lặng nhìn cảnh này, không nói gì tháo ra thứ duy nhất đáng tiền trên người là một mặt vòng cổ bằng hắc ngọc, đặt xuống trước mặt Hữu Ảnh, sau đó định xoay người rời khỏi.
Hữu Ảnh ngây người giây lát, vội vàng đuổi theo, bám chặt góc áo thiếu niên như bám lấy ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng.
Lúc đó, Sở Dung Ca chỉ lắc đầu, kéo góc áo ra rồi xoay người đi thẳng.
Sau này Hữu Ảnh đã quen thuộc với ân nhân của mình mới biết được thực chất Sở Dung Ca không phải người có lòng trắc ẩn hay cứu độ chúng sinh gì cả.
Hắn giúp Hữu Ảnh Tả Ảnh chỉ vì nghĩ rằng nếu đổi lại là Phượng Khanh, thì y nhất định cũng sẽ làm như vậy.
Sở Dung Ca đổi ý thu nhận hai người họ cũng vì vài ngày sau đó Phượng Khanh bị thích khách do Hiên Viên Tử Kỳ phái tới ám sát mà bị thương không nhẹ.
Hữu Ảnh nghĩ lại liền cảm thấy có chút dở khóc dở cười, thì ra hai huynh đệ họ đã bị ân nhân âm mưu đem bán ngay từ đầu.
Kẻ ngốc mới không nhìn ra được, ân nhân của cậu thích vị vương gia kia.
Thế nhưng cũng thật trùng hợp, Dực vương điện hạ lại đúng là một kẻ ngốc.
Mặc dù việc của chủ tử chẳng tới phiên thuộc hạ bọn họ xen vào.
Nhưng vương gia từ lâu đã quen với sự chăm sóc tỉ mỉ của tướng quân.
Tướng quân khi rời đi còn căn dặn bọn họ phải chăm sóc tốt cho vương gia.
Hữu Ảnh vô cùng khổ não, cậu được đào tạo trở thành ám vệ, giết người vô cùng trơn tru nhanh gọn, chăm sóc người lại chẳng biết gì.
Tả Ảnh liền mở miệng nhận việc này về phần mình.
Hữu Ảnh lấy làm quái lạ.
Người đệ đệ này của cậu về khoản chăm sóc người khác so với cậu cũng chẳng hơn là bao nhiêu.
Hồi nhỏ chịu đả kích nên tâm lý có phần u ám, sau khi khỏi rồi, ngay cả người làm ca ca như cậu cũng chẳng mấy khi moi được mấy câu từ miệng nó.
Lần này sao lại chủ động…
Sắc mặt Hữu Ảnh khẽ biến.
– Tiểu Ảnh, Sở tướng quân là ân nhân của chúng ta.
Đệ không thể…
Tả Ảnh nhìn bàn tay của ca ca nắm lấy mình, chậm chạp cất lời.
– Ca, huynh nói gì thế? Ta đương nhiên biết tướng quân là ân nhân của chúng ta.
Ta chỉ là… – Cậu ngừng một chút, lặng lẽ nói.
– Ta biết chừng mực, huynh cứ yên tâm.
Hữu Ảnh rất muốn buột miệng chửi thề.
Yên tâm thế quái nào được?!
– Ta không có tâm tư đó với vương gia.
Chỉ là muốn chiếu cố người mà thôi.
Dù sao đây cũng là điều tướng quân muốn chúng ta làm.
Hữu Ảnh nhìn đệ đệ mình đi xa, trong lòng nóng như lửa đốt.
Thế nhưng Tả Ảnh thật sự không có hành động nào quá phận, ngoài việc mười hai trên mười hai canh giờ đều nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh thủ bên cạnh Phượng Khanh ra thì không làm gì khác.
Thời gian cứ thế qua một tháng.
Cho tới một ngày Hữu Ảnh nhận được một con bồ câu đưa tin.
Trong đó không viết bất cứ lời nào dư thừa, chỉ có một câu: “Dực quân bại lộ, chạy.”
Góc giấy còn dính một vệt máu còn chưa khô.
Hữu Ảnh từ đầu tới chân như bị xối nước đá, cả người lạnh toát.
Vương gia đã trên đường vào triều, hẳn bây giờ đã tới cửa cung rồi.
Lúc này tại cửa Tử Cấm Thành, Tả Ảnh dừng ngựa, nhíu mày nhìn toán thị vệ đứng gác.
Nhóm người này hoàn toàn lạ mặt, hơn nữa nhìn kỹ còn có thân hình cao bất thường.
– Các ngươi là ai? Sao ta chưa từng thấy mặt?
Một kẻ trong đám thị vệ trả lời, ngữ điệu có điểm quái dị.
– Chúng ta là thị vệ mới tới thay phiên canh gác cửa thành.
Trong xe là Dực Vương điện hạ đúng không?
Tả Ảnh không tiếng động đưa tay ra sau lưng, trầm giọng lên tiếng.
– Chúng ta lần đầu gặp mặt, vì sao các ngươi biết ta là người của Dực Vương phủ?
Đám thị vệ liếc nhau, lập tức rút kiếm xông lên.
Tả Ảnh nắm lấy trường tiên quấn quanh eo, vung lên.
Toán người này nếu đã bất chấp việc bại lộ thì chắc chắn đã có chuẩn bị từ trước.
Tả Ảnh không phải là đối thủ của chúng, rất nhanh đã bị ép tới lùi về sau mấy bước.
– Chà, hoàng đế bệ hạ vẫn nóng vội như vậy.
Còn phái Càn Nguyên ảnh vệ tới chiếu cố bổn vương.
Đúng là coi trọng bổn vương quá rồi.
Thanh âm lười biếng mang theo chút ý cười từ trong xe truyền ra.
Một chiếc quạt giấy nạm hắc ngọc vén lên rèm che, nam nhân kia mặc cẩm y hoa phục, chậm rãi bước xuống, tủm tỉm cười tới gần một thị vệ trong đám đó.
Tả Ảnh nhìn cảnh này, trong lòng liền gấp gáp.
Nhưng Phượng Khanh ra hiệu cho cậu không cần manh động.
– Ấy, đông vui thật.
Xin hỏi vị thủ lĩnh đại ca này, trước khi chết không minh bạch có thể nói cho bổn vương biết bệ hạ vì sao muốn bắt giữ ta không?
Tên thủ lĩnh kia hơi ngẩn ra, không hiểu Dực Vương làm sao lại biết gã là thủ lĩnh ảnh vệ, nhưng vẫn lên tiếng.
– Dực Vương điện hạ đừng hiểu lầm, bệ hạ không muốn giết ngươi.
Chỉ mời ngươi ở lại trong cung làm khách một thời gian.
– Ồ, sai rồi.
– Phượng Khanh mở quạt, chậc chậc lắc đầu.
Ám vệ: – ….?
Phượng Khanh chạm một tay lên quạt giấy, cười nói.
– Vị thủ lĩnh đại ca này hình như hiểu lầm, bổn vương nói ‘chết không minh bạch’ không phải là ta.
Lời vừa dứt, tên thủ lĩnh kia lúc này mới nhận ra thì đã quá muộn.
Một sợi tơ rất nhỏ từ nan quạt lao ra, nhanh như chớp quấn lấy cổ gã.
Phượng Khanh vung tay, máu tươi liền phun ra tung tóe, bắn cả lên quạt giấy, đầu người vừa rồi còn nguyên vẹn trên cổ lập tức bị cắt rời, rơi bịch bịch trên đất.
Phượng Khanh lui lại mấy bước, ghét bỏ kéo vạt áo.
– Hầy, lần đầu sử dụng, lỡ tay rồi.
Cây quạt này y đặc biệt cho người làm thêm cơ quan ám khí.
Dù sao nếu vào cung rồi, tên cẩu hoàng đế kia mà động dục thì y phải làm sao.
Nhưng mà tên Cơ Minh đó cũng quá không có phẩm vị, máu me đầm đìa thật buồn nôn.
Đám người kia vốn là ảnh vệ xuất sắc nhất của hoàng thất do chính tay Hiên Viên Diệp Nhiên đào tạo, mất đi thủ lĩnh vẫn không ngừng xông lên.
Chết một người liền tới một người khác.
Từ khi gặp đám người này Tả Ảnh cảm thấy Phượng Khanh như biến thành một người khác.
Trên môi vẫn treo nụ cười nhưng kết hợp với ánh mắt khát máu kia càng thêm quỷ dị vặn vẹo, như thể đã mất trí, bất chấp cả mạng cũng muốn giết chết tất cả bọn chúng.
– Vương gia, đừng giết nữa.
Cơ thể người không chịu nổi!
Kinh mạch của Phượng Khanh quả thật không thể chịu nổi nội lực cường đại bị cưỡng ép bạo phát nhường này.
Thực sự đã là nỏ mạnh hết đà.
Kẻ cuối cùng ngã xuống cũng là lúc Phượng Khanh lảo đảo, thân thể nghiêng đi, liền được một người đỡ lấy.
– Vương gia!
– Ha… ha ha ha!
Tả Ảnh nhìn thấy người kia bật cười, vừa cười vừa ho ra máu.
Nhưng y vẫn cười lớn, cười ra nước mắt.
Phượng Khanh nuốt lại một ngụm máu chực phun ra, túm lấy góc áo của Tả Ảnh, khàn khàn nói.
– Dung Ca… Dung Ca gặp nguy hiểm.
Mau! Đưa ta tới Tử Hoang thành!
______Buôn dưa_____
Hỏi: Sao lại nói vương gia là trai thẳng? Rõ ràng là thẳng như cây thước dẻo từ kiếp trước qua kiếp này.
Vũ: Thẳng ở đây không nói tới xu hướng tính dục mà nói đến tư tưởng.
Phượng Khanh là cong một nghìn phần trăm, thế nhưng trong suy nghĩ của ẻm thì việc mình thích nam tử là quái dị, cũng là tội nghiệt, trái luân thường đạo lý.
Đây là suy nghĩ cổ hủ truyền thống của đa số người cổ đại, Phượng Khanh cũng không ngoại lệ.
Trong lòng Phượng Khanh đương nhiên sẽ nghĩ nam nhân thích nữ tử mới là bình thường, vì thế nên kiếp trước không tưởng tượng được Hiên Viên Diệp Nhiên thích mình, kiếp này cũng không biết được Sở Dung Ca vốn yêu mình sâu đậm.
Đây là lý do vì sao nói vương gia ‘thẳng’.