Phượng Khanh tỉnh lại.
Nhìn rèm lụa thêu long phượng bằng chỉ vàng quen thuộc, lập tức nhận ra mình đang ở nơi nào.
– Ngươi tỉnh rồi đó à? – Bên cạnh vang lên một giọng nói.
Phượng Khanh nghiêng đầu, nhận ra người này là Ngụy Vô Thường.
Viền mắt cậu ta thâm quầng, mất đi dáng vẻ cà lơ phất phơ thường ngày.
Y phục chỉn chu, tóc tai gọn gàng.
Khi không nhếch nhác quả thật có dáng vẻ quân tử như ngọc, gương mặt thanh tú có chút khả ái.
Thế nhưng Ngụy Vô Thường không mở miệng nói lời bông đùa, chỉ đưa một ngón tay lên miệng ra hiệu cho y im lặng.
– Ta nói với tên hoàng đế kia nửa canh giờ nữa ngươi mới tỉnh.
Đừng phát ra tiếng động lớn, gã sẽ tới đây.
Phượng Khanh không phản đối, giữ nguyên tư thế nằm nghiêm chỉnh trên giường, thấp giọng hỏi.
– Sở Dung Ca đâu? Ta ngủ bao lâu rồi?
– Ngươi bất tỉnh ba ngày ba đêm.
Hiên Viên Diệp Nhiên sốt ruột, cho người bắt ta vào cung chẩn mạch cho ngươi.
Phượng Khanh yên lặng nghe, thế nhưng Ngụy Thư không nói gì tiếp nữa, y cau mày.
– Ngươi chưa trả lời câu hỏi đầu tiên của ta.
Ngụy Vô Thường mân mê hòm thuốc trong tay, ấp úng.
– Hắn… Ngươi đừng gấp, Hữu Ảnh đang đi tìm rồi.
Sống phải thấy người chết phải thấy xác.
Sẽ không có chuyện gì đâu.
– Ngụy Thư.
Ngụy Vô Thường giật mình nhìn lên, chạm phải ánh mắt của Phượng Khanh lập tức co rúm cả người.
– Hắn… hắn ngã xuống Đoạn Trường Nhai.
Sống chết không rõ.
Không ngờ Phượng Khanh nghe vậy cũng không giận, y chỉ vén chăn ngồi dậy, hỏi tiếp.
– Hữu Ảnh là ngươi cứu? Thi thể của Tả Ảnh thì sao? An táng chưa?
Ngụy Vô Thường không dám vòng vo nữa, vội vội vàng vàng trả lời.
– Hắn lúc đưa ngươi chạy trốn có để lại ám hiệu cho ta.
Ta đuổi theo tới nơi thì hắn đã thoi thóp suýt ngủm rồi.
Từ miệng Ngụy Thư Phượng Khanh cũng biết được đại khái tình hình.
Vô Diện quả thực không hổ là Vô Diện.
Làm việc luôn đến nơi đến chốn.
Có thể bức y đến mức này, xem như có bản lĩnh.
Ngụy Thư thấy cơ thể y dường như không còn gì đáng ngại nữa, bèn ôm hòm thuốc đứng dậy.
Đúng lúc này một chiếc trâm cài đầu đã kề ngay trên động mạch cổ của gã.
– Ngươi và Hiên Viên Diệp Nhiên sớm đã quen biết? Ngụy thái y, chúng ta trò chuyện một lát được chứ? Vì sao Dực quân của bổn vương lại bị lộ?
Thanh âm lạnh lẽo kia như một chậu nước đá dội thẳng lên đầu Ngụy Thư, gã run lên cầm cập.
– Phượng… Phượng huynh, ta thật sự không biết gì hết! Ta và hoàng đế từng gặp một lần.
Chỉ đúng một lần! Khi đó hắn ta tới phân hóa kỳ, tin tức tố hỗn loạn bất ổn, ta bị bắt tới chẩn trị cho gã…
Tin tức tố bất ổn? Phượng Khanh nhíu mày, chiếc trâm trên tay vẫn kề ngay yết hầu Ngụy Thư.
– Nếu như không có ngoại lực, tin tức tố làm sao có thể bất ổn? Chuyện gì xảy ra?
Trán Ngụy Thư lấm tấm mồ hôi, nuốt nước miếng một cái, cắn răng nói.
– Nếu như phân hóa bình thường thì tin tức tố không thể xảy ra tình huống như vậy.
Nhưng gã… gã là cưỡng ép phân hóa.
Bản thân hoàng đế vốn không đủ điều kiện để tiến vào phân hóa kỳ.
Vì vậy… vì vậy gã bắt nhốt ba mươi sáu nam tử Càn Nguyên, rút khô tuyến thể của họ, dùng lượng lớn tin tức tố Càn Nguyên cưỡng ép tuyến thể phân hóa.
Nói cách khác, Hiên Viên Diệp Nhiên vốn dĩ không phải Càn Nguyên, mà là cướp đoạt từ kẻ khác mà có.
Ngụy Vô Thường vặn vẹo hai tay với nhau, vẻ mặt như sắp khóc tới nơi.
– Ta nói đều là sự thật.
Lúc đó bản thân ta cũng vừa mới phân hóa thành Khôn Trạch, còn là phân hóa sớm hơn bình thường hai năm, cực kỳ nhạy cảm với tin tức tố của Càn Nguyên.
Mùi máu trên người gã quả thực quá nồng, suýt chút nữa đã bị thúc tới kỳ phát tình…
Phượng Khanh nghe lời này, một giây sau sắc mặt liền trắng đi.
Trâm cài trên tay lạch cạch một tiếng rớt xuống giường.
Mùi máu? Mùi máu…?
Trước mắt Phượng Khanh như tối sầm đi.
Như thể ác mộng lại lần nữa bủa vây lấy y.
Trong cơn đau đầu kịch liệt, Phượng Khanh vẫn còn đủ tỉnh táo để nhớ lại.
Đời trước Hiên Viên Diệp Nhiên phân hóa năm mười sáu tuổi, cho đến tận khi Phượng Khanh phân hóa tin tức tố của y vẫn là mùi gỗ tùng trầm ổn.
Sau đó vì củng cố hoàng vị mới động thủ giết rất nhiều người, thanh lọc triều đình, thủ đoạn vừa tàn nhẫn vừa máu lạnh, mãi về sau tin tức tố mới biến đổi thành mùi máu tanh.
Thế nhưng đời này khi vừa mới phân hóa tin tức tố của gã đã là mùi máu.
Phượng Khanh cảm thấy suy nghĩ vừa rồi của bản thân thực hoang đường.
Nhưng ngoài cách giải thích đó hoàn toàn không còn bất cứ lý do nào khác.
Hiên Viên Diệp Nhiên cũng trọng sinh, không những vậy còn trọng sinh trước y tròn sáu năm.
….
Phượng Khanh mơ thấy một giấc mơ rất dài, rất dài.
Trong mộng, y nhớ tới phụ vương của mình khi ông còn tại thế.
Nghĩa mẫu và nghĩa phụ vốn là thanh mai trúc mã.
Tiểu thư Triệu gia vừa tròn mười sáu tuổi liền được hứa hôn với tiểu lang quân mà mình thương nhớ.
Tưởng rằng từ đó trở đi hai người sẽ cử án tề mi, bạch đầu giai lão.
Thế nhưng, chàng thiếu niên lang đó không chỉ là phu quân của nàng, mà còn là đại tướng quân của triều đình.
Man tộc xâm lược, chàng phải lĩnh quân ra trận.
Nàng sờ lên chiếc bụng không còn bằng phẳng của mình, mỉm cười tiễn tướng công xuất chinh.
Nghĩa phụ của Phượng Khanh khi còn sống, hối hận nhất chính là khi đó trong một phút mềm lòng đưa tay cứu giúp một cặp mẹ con người Man tộc, bị ả ta nhân lúc không phòng bị đánh lén.
Trên lưỡi dao tẩm độc Nam Cương, không cam lòng mà ngã xuống.
Dực Vương phi khi đó, cũng là nghĩa mẫu của y, nghe tin chồng mình gặp hiểm cảnh, động thai khí, khó sinh mà chết, cả mẹ lẫn con đều hương tiêu ngọc vẫn.
Khi nghĩa phụ của Phượng Khanh trở về, chỉ có thể đối diện với ngôi mộ lạnh lẽo mà rơi một giọt nước mắt.
Thắng được cả thiên hạ, thua mất nàng.
Thiên hạ ca tụng Dực vương phủ ba đời đều là mãnh tướng, mỗi lần xuất trận đều khiến Man tộc thất bại thảm hại.
Chẳng ai biết rằng lần ra trận này của Dực vương gia thua thảm hại nhất lại là chính ông.
Từ đó trở đi, Dực vương gia Hiên Viên Thần không nạp thêm bất cứ thê thiếp nào nữa.
Dực vương phủ cũng chỉ có một vương phi.
Năm năm sau, Hiên Viên Thần nhặt được một đứa trẻ còn quấn tã trong một ngôi miếu rách.
Đứa nhỏ này rất thông tuệ, biết rằng có người tới vì thế gào khóc không ngừng, tiếng khóc lanh lảnh như tiếng chuông.
Hiên Viên Thần ôm nó, cúi đầu nhìn, khẽ lẩm bẩm.
– Phượng Nhi, nếu hài tử của chúng ta còn, có phải cũng sẽ giống đứa nhỏ này hay không?
Đứa nhỏ ngừng khóc, mở to mắt nhìn ông, cười khanh khách.
Sau đó, Hiên Viên Thần đặt tên đứa nhỏ này là Phượng Khanh.
Dành toàn bộ tình yêu thương dành cho đứa con xấu số chưa kịp chào đời cho nó.
Năm Phượng Khanh mười sáu tuổi, nghĩa phụ bị thích khách tập kích.
Phượng Khanh lúc đó còn ở quân doanh luyện võ, được tin vội vàng chạy về.
Hiên Viên Thần trọng thương không qua khỏi, y hộc ra một ngụm máu, bất tỉnh ngay cạnh giường nghĩa phụ.
Khi tỉnh lại thì nghĩa phụ đã được an táng ở hoàng lăng, tới chết cũng không thể ở cùng với nghĩa mẫu.
Phượng Khanh lúc đó mơ hồ biết được toán thích khách kia vô cùng bí ẩn, cũng không rõ là do ai phái đến, hiềm nghi lớn nhất lúc đó chỉ có Tam Hoàng Tử Hiên Viên Tử Kỳ đang ngông cuồng một tay che trời trong hoàng cung.
Là Hiên Viên Diệp Nhiên dẫn theo một nhóm ảnh vệ trung thành của vương phủ liều chết phá vòng vây mới đem được thi thể của phụ vương nguyên vẹn trở về.
Thế nhưng giấc mơ này lại có chút khác so với ký ức của y.
Phượng Khanh giục ngựa cả đêm, nhưng khi tới trước vương phủ thì lại thấy đèn đuốc sáng trưng, ngoài cửa lớn có rất nhiều binh lính.
Phượng Khanh cau mày nhìn toán lính lạ mặt này.
Bọn họ đều mặc đồ của vương phủ, thế nhưng một kẻ y cũng chưa từng gặp qua.
Y không có thời gian điều tra bọn chúng, chỉ muốn lập tức gặp được phụ vương.
Vì vậy Phượng Khanh xuống ngựa, tháo dây cương cho chiến mã của mình, sau đó thả nó đánh lạc hướng đám binh lính kia.
Bản thân thì dùng khinh công, nhảy qua tường vương phủ vào trong.
Phụ vương của y vốn là quan thanh liêm, hạ nhân trong vương phủ cũng không quá nhiều.
Thế nhưng đêm nay lại có từng toán từng toán thị vệ đi xung quanh canh phòng nghiêm ngặt.
Đều là những người y chưa gặp qua bao giờ.
Linh tính mách bảo, Phượng Khanh tránh khỏi bọn chúng, lặng lẽ tới phòng của phụ vương.
– … chết rồi?
Bên trong có tiếng người nói chuyện, Phượng Khanh lập tức ẩn hơi thở, nép vào một bên cửa.
– Thập Nhất hoàng tử xin hãy yên tâm, thi thể Dực Vương được xử lý rất kỹ càng, nhất định thế tử không nhìn ra manh mối.
Đám thích khách kia ta cũng cho người âm thầm giải quyết rồi.
Thần không biết quỷ không hay.
Thập Nhất hoàng tử…? Phượng Khanh mất một lúc lâu mới nhớ ra đây là danh xưng của Hiên Viên Diệp Nhiên.
Người con nhỏ tuổi nhất của hoàng đế bệ hạ đương triều, Thập Nhất hoàng tử.
Quả nhiên sau đó giọng nói quen thuộc vang lên.
– Canh gác cẩn thận.
Khi nào Ngụy Tử trở về, lập tức bảo bọn chúng âm thầm rút.
Vô Diện đang ở đâu?
– Bẩm điện hạ, Vô Diện đại nhân đang đuổi theo tên hạ nhân bên cạnh thế tử.
Tiểu tử kia tuổi còn nhỏ mà quá mức xảo quyệt, số thích khách người phái đi đều là bị hắn giết gần hết.
Nếu không phải Vô Diện đại nhân liệu sự như thần thì lần ám sát này có thể khiến ngài bại lộ.
– Sở Dung Ca?
– Hồi điện hạ, chính là tiểu tử đó.
Hắn bị thương không nhẹ, cho dù có chạy thoát được cũng sẽ không biết được thích khách ám sát Dực Vương là ngài phái tới.
Ở bên ngoài, sắc mặt Phượng Khanh đã trắng bệch, thân thể lảo đảo không đứng vững, hai tai ù đi.
Hai đời… Một thứ gì đó đáng sợ bị người mạnh mẽ trấn áp, phong ấn trong tâm khảm, chậm rãi xé mở huyết nhục bò ra…
– Kẻ nào?!
Phượng Khanh bị binh lính tuần tra phát hiện, y cũng không buồn bỏ chạy.
Là y nuôi ong tay áo, dẫn sói vào nhà…
Hại chết phụ vương.
Là y…
Phượng Khanh chống trường thương, một đường giết tới.
Xác người ngã xuống, chất chồng lên nhau, hết lớp này tới lớp khác.
Nhưng trong đầu y luôn có một thanh âm gào thét.
Người đáng chết là ngươi!
Kẻ đáng xuống địa ngục cũng là ngươi.
Một chiếc kim châm bằng bạc phóng tới, ghim ngay trước huyệt đạo của y.
Trên kim tẩm mê dược, nháy mắt cả người Phượng Khanh liền gục xuống.
Y không chịu thua.
Y không thể thua…
Phượng Khanh rút đoản đao, chém lên chân mình, máu tươi chảy ra xối xả.
Y cũng lấy lại được một chút thanh tỉnh.
Binh lính từ khắp nơi nhào đến, đè y xuống mặt đất.
Y ngẩng đầu, trừng mắt nhìn kẻ phía trước, trong mắt vằn lên tơ máu.
– ….
Tại sao?
Tại sao ngươi lại giết phụ vương của ta?
Tại sao ngươi phản bội ta?
Tại sao lại làm thế với ta!
Nam nhân trước mặt chỉ nhàn nhạt nở nụ cười, vô cùng dịu dàng nói.
– Không vì sao hết.
Dực Vương chết, ta mới có thể thuận lợi khởi binh ép Hiên Viên Tử Kỳ giao ra ngọc tỷ.
Trách thì hãy trách nghĩa phụ của ngươi ngu muội vô năng.
Lão Cửu là một tên hữu dũng vô mưu, không hề có tư cách ngồi lên hoàng vị, ông ta lại khăng khăng muốn phò tá gã.
Ta chỉ có thể đi trước một bước.
Nói rồi gã lại thở dài, tiến tới sờ lên gương mặt Phượng Khanh, dùng giọng điệu ôn nhu dỗ dành.
– Ngươi cũng không phải con ruột của ông ta.
Nếu Hiên Viên Thần thực sự là cha ngươi, ta nhất định sẽ không làm hại ông ấy.
Ngụy Tử, ta sẽ không làm tổn thương tới ngươi nửa phân.
Phượng Khanh nhổ ra một búng máu, giãy dụa gào lên, hệt như dã thú bị nhốt trong lồng, hai mắt đỏ như hai cục máu.
– Ta phải giết ngươi! Ta giết ngươi! Hiên Viên Diệp Nhiên, có ngon thì ngươi giết ta đi! Bản thế tử còn sống một ngày, ta nhất định sẽ lấy cái mạng chó của ngươi!
Hiên Viên Diệp Nhiên lau máu trên mặt, nở nụ cười.
– Ngụy Tử à, sao ngươi vẫn bồng bột trẻ con như thế? Ta đã có thể nói những điều này với ngươi thì tất nhiên sẽ có cách giải quyết.
Ngươi từng nghe tới cổ độc Nam Cương rồi nhỉ? Lúc trước vì thứ này mà Dực vương phi sinh non kia mà.
Vậy ngươi có biết có một loại cổ có thể ảnh hưởng tới thần trí, khiến người ta quên đi vài chuyện trong quá khứ hay không?
Thật trùng hợp.
Vài tháng trước ta tìm dược một đại vu sư người Nam Cương, gã lại rất am hiểu thứ này.
Trước giờ ta chưa có dịp chiêm ngưỡng, chi bằng hôm nay chúng ta thử một chút đi, Ngụy Tử?
Phượng Khanh nhìn nam nhân trước mắt mình, ánh mắt đó không còn là ánh mắt nhìn một người sống.
Kẻ này chẳng khác nào ác quỷ đeo mặt nạ bằng da người.
Y bị chính người mình tin tưởng nhất đâm một đao chí mạng.
Sau đó bị gã tẩy sạch trí nhớ, quên đi huyết hải thâm thù khắc sâu vào xương tủy, hồ đồ mà sống qua một kiếp.
Lãng phí cả đời yêu người không nên yêu nhất, dốc hết sức lực bảo vệ người không đáng bảo vệ nhất.
Nhiều năm qua đi, Phượng khanh vẫn nhớ sau khi tỉnh lại đã mang tâm trạng cảm kích thế nào đối diện với Hiên Viên Diệp Nhiên, sau đó vì cái chết của phụ vương mà dẫn quân xông vào hoàng cung, tống Hiên Viên Tử Kỳ vào thiên lao, phò tá kẻ thù giết cha lên làm hoàng đế, bán mạng vì gã tròn bốn năm.
Cho tới khi bị gã ném xuỗng đất giẫm đạp vẫn ôm hy vọng gã còn nhớ tình cảm thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau.
Ha ha…
_____
Ngụy Thư không hiểu rốt cuộc Phượng Khanh bị làm sao, vừa tỉnh đã lại ngã xuống bất tỉnh.
Gã vội vàng xoắn xuýt một hồi, đưa tay lên bắt mạch, chỉ thấy mạch tượng của y loạn xì ngầu, giống như kich mạch tẩu hỏa nhập ma mà nghịch chuyển.
Lúc gã vừa định lấy Bảo Tâm hoàn cho y uống, vừa ngẩng đầu đã thấy người kia mở mắt, nhìn trừng trừng lên trần nhà phía trên, giống như nãy giờ đã giữ nguyên tư thế đó.
Ngụy Thư mơ hồ nhận ra đã có chuyện gì đó không ổn, nhưng cũng không dám mở miệng hỏi.
Chốc lát sau, Phượng Khanh ngồi dậy, lập tức xuống giường.
– Hiên Viên Diệp Nhiên đang ở đâu?
__________________
Vũ: Phần bonus Sở thừa tướng x Hoàng đế ca ca của chap trước tui đã hứa đây :3
Vũ aka tác giả: Thời khắc gay cấn thế này, để bạn đọc khỏi sốt ruột, chúng ta làm một bài phỏng vấn nho nhỏ đi.
Cho hỏi hai vị, có biệt danh hay danh xưng nào của đối phương mà chỉ có mình mới gọi hay không?
Phượng Khanh: *suy nghĩ* Hình như là không có?
Sở Dung Ca: Người nhớ nhầm rồi.
Phượng Khanh: EQ của trẫm kém thật, nhưng trí nhớ vẫn rất tốt nhé.
Rõ ràng là không có.
Sở Dung Ca: Vậy câu “Phu quân xin tha mạng” đêm qua…
Phượng Khanh: Câm miệng cho trẫm!
Sở Dung Ca: Tuân lệnh.
Vũ: ….
Khụ, vậy Sở tướng quân thì sao? Có danh xưng nào mà chỉ ngài mới gọi được không?
Phượng Khanh: Không có.
/ Sở Dung Ca: Có.
Phượng Khanh:…..
Vũ: Ồ? Là?
Sở Dung Ca: Phượng ca ca, hoàng đế ca ca, bảo bối, nương tử…
Phượng Khanh: Ngươi có tin ngươi nói thêm một câu nữa, đêm nay ngươi sẽ cút về thừa tướng phủ của ngươi không?
Vũ: Không cần đâu, mọi người đều hiểu.