Nhận ra chủ nhân của giọng nói kia là Khương Hằng, Lục Quý Trì đầu tiên là ngẩn ra một chút ---- sao chỗ nào cũng có nàng vậy? Chờ đến khi phản ứng lại người nói chuyện với nàng là ai thì lập tức nhíu lông mày.
Cũng biết là muội muội xui xẻo này của Tề Ngạn sẽ không dễ dàng hết hy vọng, nhưng nàng ta không đi tìm Lạc Đình, tìm đến Khương Hằng làm gì?
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ngươi… nếu ngươi biết rồi thì vì sao còn muốn gả cho huynh ấy?” Giọng nói Tề Hà nhỏ nhẹ, nghe vào vô cùng yếu đuối, tiếng ho khan nương theo đứt quãng, càng làm cho người ta thương tiếc: “Khương tỷ tỷ, ta biết ta làm như vậy có lỗi với tỷ, nhưng… khụ khụ, nhưng Lạc ca ca là mạng của ta, ta thật sự không thể mất đi huynh ấy! Cho nên… cầu xin tỷ, đừng chia rẽ chúng ta có được không?”
Ôi má bây giờ là ai chia rẽ ai vậy! Lục Quý Trì bị lời này làm cho buồn nôn đến mức chấn động, lại nghĩ tới Tề Hà là người động một chút là sẽ choáng lại nôn ra máu, lập tức có chút lo lắng ---- Khương Hằng có vẻ cũng không am hiểu xé bức*, cấp độ của Tề Hà không thấp, nàng sẽ không chịu thiệt thòi chứ? (*: Xé X hay Xé bức(撕逼): ngôn ngữ mạng Trung Quốc, thường được viết tắt là 4B. Từ này ban đầu được dùng để chỉ "cuộc chiến" giữa những người phụ nữ, hiện tại thường dùng để chỉ hai(hay nhiều) bên công kích, vạch khuyết điểm của nhau, gây ra khẩu chiến.)
Không thể từ hôn với tra nam, không thể làm chủ cuộc đời mình, bây giờ còn phải đối mặt với sự thúc ép của tiểu tam, Lục Quý Trì chỉ suy nghĩ một chút liền cảm thấy uất ức thay Khương Hằng. Lại vừa nghĩ nàng cũng chỉ lớn hơn Thập công chúa một hai tuổi, ở hiện đại vẫn là học sinh cấp ba vị thành niên, trong lòng hắn càng không đành lòng, do dự một chút, cuối cùng thả nhẹ bước chân đi về phía giọng nói truyền đến.
Các đại lão gia vốn không nên làm loại chuyện lén lút nghe góc tường của người ta này, nhưng cô nương này đã đủ đáng thương rồi, hắn không muốn nhìn thấy nàng bị ức hiếp nữa.
Vừa nghĩ như vậy Khương Hằng than nhẹ một tiếng mở miệng: “Tề cô nương ngay cả câu hắn là mạng của ngươi cũng nói ra rồi, nếu ta không đồng ý thì chẳng phải là trở thành người độc ác muốn hại tính mạng của ngươi hay sao? Thôi, ta đồng ý với ngươi là được.”
Lục Quý Trì: “…”
Mặc dù biết tính cách nàng ôn nhu, là người mềm mại nhưng nhanh như vậy đã nhận thua rồi, có phải là cũng quá không nóng nảy rồi không?
Tề Hà hiển nhiên cũng có chút không dám tin, thật lâu mới kinh hỉ nói: “Nói như vậy là ngươi nguyện ý từ hôn với Lạc ca ca?!”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Quý Trì nhịn rồi nhịn cũng không nhịn được, ngầm xoa xoa tay thò đầu ra nhìn Khương Hằng.
“Từ hôn?” Ở giữa hoa ảnh xen vào nhau, thiếu nữ một thân váy hồng cánh sen thêu hoa hơi nghiêng đầu, mỉm cười hỏi: “Tại sao phải từ hôn?”
Khuôn mặt tươi cười của Tề Hà cứng đờ: “Ngươi…. Không phải ngươi nguyện ý thành toàn cho ta và Lạc ca ca sao?”
Đúng vậy, không thoái hôn thì làm sao thành toàn? Lục Quý Trì cũng mờ mịt.
“Ta là nguyện ý thành toàn cho ngươi và Lạc ca ca, chỉ là chuyện này liên quan gì đến từ hôn đâu?” Vẻ mặt Khương Hằng ôn hòa nói: “Ngươi yên tâm, con người ta rất rộng lượng, ngày sau ngươi vào cửa, ta nhất định đối xử với ngươi như tỷ muội, tuyệt đối không để ngươi chịu thiệt thòi.”
Nàng nói xong còn vô cùng thân thiết kéo tay Tề Hà, nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Lục Quý Trì: “…”
Trong nháy mắt như vậy, hắn hoài nghi mình có nghe lầm hay không, cô nương ôn nhu tao nhã như vậy làm sao có thể nói ra lời độc như vậy đây?
Nhưng mà…
“Ngươi nói cái gì? Ngươi… ta… không phải, lời này của ngươi có ý gì? Ngươi dám… bảo ta làm thiếp?!”
Thứ tự phản ứng từ lờ mờ đến im lặng của Tề Hà nói cho hắn biết, hắn không nghe lầm.
Lục Quý Trì trầm mặc, hắn mơ hồ có một loại cảm giác giống như hiểu lầm cái gì đó….
“Thế nào Tề muội muội không phải là ý tứ này sao? Nhưng ngươi mở miệng gọi ta một tiếng tỷ tỷ…” Thấy nàng ta kích động, khuôn mặt Khương Hằng lộ vẻ kinh ngạc: “Hẳn là ta hiểu sau rồi, Tề muội muội cũng không phải muốn làm thiếp của Lạc ca ca, mà là muốn tiếp tục âm thần qua lại với hắn như trước kia? A, chuyện này ngươi càng không cần lo lắng, ta chắc chắn sẽ không ngăn cản các ngươi. Chỉ có điều….”
Nàng hơi dừng lại, mặt lộ vẻ thương tiếc: “Muội muội xuất thân công phủ, thân phận cao quý, không danh không phận đi theo Lạc ca ca như vậy uất ức cỡ nào chứ, nếu như ngươi nguyện ý, ta bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh ngươi vào phủ làm tỷ muội với ta.”
Lục Quý Trì: “…”
Nàng biết thân phận nàng ta cao quý còn nói như vậy, sợ không chọc người ta giận chết hay thế nào?
Lại thấy Tề Hà toàn thân run rẩy, màu môi trắng bệch, dáng vẻ như sắp nổi giận, hắn lập tức nheo mắt lại.
Cơ thể Tề Hà không tốt, lỡ như bị những lời công kích này làm thổ huyết hoặc là té xỉu, chỉ sợ Khương Hằng có lý cũng muốn biến thành vô lý rồi.
Người đời luôn là đồng tình với kẻ yếu.
Còn có An Quốc công phủ, cho dù biết Tề Hà đáng thời, nhưng huyết thống tình thân bày ra đó, ai có thể thực sự thờ ơ chứ? Đến lúc đó tuy rằng không đến mức oán hận Khương Hằng nhưng ít nhiều sẽ giận chó đánh mèo.
Hắn nghĩ đến liền muốn hiện thân, tránh cho sự tình lại phát triển theo hướng bất lợi cho Khương Hằng --- mặc dù biểu hiện vừa rồi của nàng đổi mới tam quan của hắn nhưng nàng là người bị hại, cho dù nói lời độc hơn nữa thì đó cũng là lẽ thường.
Không ngờ Khương Hằng lại như cười nhạo mà mở miệng: “Tề muội muội làm sao vậy? Là không thoải mái? Chuyện này cũng không tốt, An di rất coi trọng cơ thể khỏe mạnh, nếu như biết muội muội nói vài lời liền muốn té xỉu, đừng nói là vào phủ, chính là chuyện lén lút này, chỉ sợ cũng sẽ khiến cho Lạc ca ca không qua lại với muội nữa đó.”
Tề Hà bỗng nhiên cứng đờ, trong lòng Lục Quý Trì run sợ mà nhìn nàng ta, sợ nàng ta một giây sau liền muốn thổ huyết ngã xuống đất, nhưng mà…
“Ngươi uy hiếp ta?!”
Nhìn vẻ mặt kia càng thêm khó coi, hơi thở hỗn loạn bỗng nhiên dừng lại, khôi phục lại là thiếu nữ bình thường, Lục Quý Trì: “…”
Cô nương thời đại này đều ghê gớm như vậy sao?
Thua rồi thua rồi, là hắn thua rồi.
“Vì sao lại nói thế? Tam cô nương An Quốc công phủ là mỹ nhân ốm đau, chuyện này trong kinh có ai không biết? Sao ta tốt bụng nhắc nhở muội muội hai câu lại biến thành uy hiếp chứ?”
Tề Hà oán hận cắn cắn môi, muốn nói gì đó, lại không cam lòng đóng lại. Hồi lâu, nàng ta hít một hơi thật sâu: “Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, ngươi nói đi, rốt cuộc phải thế nào ngươi mới nguyện ý từ hôn với Lạc ca ca?”
Khương Hằng không nói chuyện nhìn nàng ta, hồi lâu, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Rất đơn giản, chỉ cần ngươi và Lạc Đình có thể thuyết phục được An di. Nếu như An di nguyện ý từ hôn thì ta cũng nguyện ý, nhưng nếu An di không muốn… Tề cô nương cũng không cần quá ủ rĩ, thiếp hoặc ngoại thất, cô nương vẫn là chọn chỗ trống đi.”
Lục Quý Trì bị dáng vẻ nắm lấy chân đau của người ta kéo vào chỗ chết lại vẫn tao nhã của nàng làm cho hàm răng phát đau.
Cô nương hung tàn như vậy, lúc trước hắn lại còn cảm thấy nàng ôn nhu dễ bắt nạt, lo lắng nàng chịu thiệt thòi?!
Tề Hà cũng là bị lời này chọc giận đến mức không nhịn được nữa mà bùng nổ: “Khương Hằng! Ngươi đừng quá đáng!”
Mặc dù bề ngoài yếu đuối, làm việc gì cũng hầu như là điềm đạm đáng yêu, nhưng nàng ta là đích nữ của thế gia cao quý, lại được người nhà nâng trong lòng bàn tay mà lớn lên, thực chất bên trong cực kỳ cao ngạo, trước đó có thể cúi đầu cầu xin Khương Hằng đó đều là dựa vào sức mạnh của chân ái.
Thật ra sức mạnh của tình yêu mạnh mẽ tới đâu cũng không nhịn được nhiều lần bị xúc phạm không phải sao?
Phải biết rằng trong lòng Tề tam cô nương vốn đã rất khó chịu rồi ---- người trong lòng lo nghĩ cho thân thể của mẫu thân, làm thế nào cũng không muốn làm đứa con bất hiếu chọc giận bà, vì thế còn mơ hồ lộ ra ý tứ từ bỏ tình cảm giữa bọn họ; ca ca từ trước đến nay thương nàng ta nhất biết được nỗi lòng của nàng ta, chẳng những không giúp nàng ta mà còn hiếm thấy phát cáu với nàng ta muốn giam lỏng với nàng ta, nếu không phải nàng ta đóng kịch mềm mại, đồng ý với hắn sau này không làm loạn nữa thì bây giờ còn đang bị nhốt trong phòng tự kiểm điểm đấy!
Nhưng tại sao nàng ta phải tự kiểm điểm?
Nàng ta chẳng qua là yêu một người mà thôi!
Tề Hà càng nghĩ càng thấy uất ức, nhịn không được mà đỏ tròng mắt: “Ngươi biết rõ Lạc ca ca hiếu thuận nhất, không thể chủ động nhắc tới chuyện từ hôn với Vĩnh Yên hầu phu nhân…”
Sau khi mềm yếu trong một cái chớp mắt, nàng ta lại hít sâu giương cằm lên: “Ta nhớ ngươi có một đệ đệ đúng không, chỉ cần ngươi đồng ý từ hôn với Lạc ca ca, ta liền cầu xin gia gia của ta nhận hắn làm học trò, gia gia của ta lúc trước là Thái phó của Thái tử, trong kinh này không biết có bao nhiêu người muốn bái ông làm thầy, nếu đệ đệ ngươi có thể trở thành đồ đệ của gia gia ta, ngày sau nhất định có thể tiền đồ vô lượng. Còn có hôn sự của ngươi ta cũng có thể đền bù cho ngươi, giúp ngươi tìm một lang quân như ý khác…”
Cách đó không xa mơ hồ truyền đến tiếng cười của mấy người Lạc Như, Khương Hằng không có tâm tư đùa giỡn với Tề Hà nữa, mỉm cười ngắt lời nàng ta: “Cửa hôn sự này là mẫu thân ta khi còn sống quyết định cho ta, ta tuyệt đối sẽ không chủ động từ hôn, cho nên Tề cô nương không cần nói gì thêm nữa. Mặt khác, ta không hy vọng sau này ngươi lại vì chuyện này mà tìm ta, nếu không ta coi như rộng lượng không nổi.”
Không chỉ rất biết oán hận người ta, còn rất biết uy hiếp người ta, sức chiến đấu cao đến mức có thể trực tiếp nghiền địch nhân có chuẩn bị mà đến thành cặn bã.
Mà hắn lại hoàn toàn không nhìn ra… Lục Quý Trì đờ đẫn giật môi một cái, cảm thấy mình có thể cần phải đi khám nhãn khoa một chút.
Đây cũng quá mù rồi!
“Ngươi sẽ hối hận!”
Cuối cùng, Tề Hà sắc mặt tái xanh mắng rồi giậm chân rời đi.
Nhìn bóng lưng nàng ta ốm yếu mang theo vài phần phẫn nộ, Khương Hằng nhíu mày, có chút thất vọng với người Tề gia.
Còn tưởng rằng bọn họ có thể giúp nàng giải quyết Tề Hà đây.
Thấy nàng cúi đầu sửa sang váy lại một chút muốn đi ra, Lục Quý Trì nhịn không được ho nhẹ một tiếng hiện thân.
Khương Hằng dừng lại, có chút kinh ngạc nhìn sang: “Tấn vương điện hạ?”
Lục Quý Trì nghiêm mặt, có chút phức tạp nhìn nàng một cái: “Ừm.”
“Sao điện hạ lại ở đây?”
“… Đi ngang qua.” Lục Quý Trì hàm hồ nói xong, chậm rãi đi đến trước mặt nàng: “Bổn vương còn tưởng rằng ngươi sẽ từ hôn Vĩnh Yên hầu phủ.”
Lời này tới đột ngột, Khương Hằng sửng sốt một chút: “Điện hạ…”
“Là bởi vì hôn sự này là mẫu thân ngươi quyết định cho ngươi khi còn sống?” Nghe ý tứ trong lời nói vừa rồi của nàng, chính nàng cũng không có ý từ hôn chút nào, thế nhưng là vì sao? Biết rõ đối phương là tra nam còn muốn gã đi, chuyện này quá không có trách nhiệm với cuộc đời của mình rồi!
Lục Quý Trì có chút giận không nói ra, nhưng mà nhiều hơn vẫn là nghi ngờ và khó hiểu, bởi vậy hắn chỉ như không có việc gì mà hỏi một câu, cũng không khoa tay múa chân bày tỏ cái nhìn của mình.
Khương Hằng không trả lời ngay, chỉ giương mắt nhìn hắn, dường như rất không hiểu vì sao hắn muốn hỏi cái này.
Lục Quý Trì bị nàng nhìn mà không khỏi chột dạ, vội vàng học dáng vẻ của nguyên chủ liếc nàng một cái: “Nhìn cái gì, cứ trả lời bổn vương là được.”
Hắn như vậy không khiến nàng cảm thấy kính sợ hoặc phản cảm, ngược lại không biết vì sao lại có một loại xúc động muốn cười. Ánh mắt Khương Hằng hơi xoay chuyển, che giấu ý cười nơi khóe miệng: “Không hoàn toàn là như vậy.”
“Vậy là sợ người nhà ngươi không đồng ý?”
Hắn dường như rất cố chấp muốn biết chuyện này, nhưng mà nhìn không có ác ý gì… ánh mắt Khương Hằng hơi sâu hơi nhíu mày lại, thuận theo đáo: “Vởi vì mẫu thân và muội muội của Lạc Đình đều rất tốt với ta.”
Đợi hồi lâu cũng không thấy nàng nói tiếp, mí mắt Lục Quý Trì co lại: “… Sau đó thì sao?”
“Sau đó…” Khương Hằng chớp mắt: “Hết rồi.”
Lục Quý Trì: “…”
Đây là đáp án quỷ gì vậy? Ngươi lại không phải gả cho mẹ và muội muội hắn!
Dường như nhìn ra hắn đang suy nghĩ gì đó, Khương Hằng không nhịn được, thấp giọng bật cười. Hồi lâu, nàng mới nén khóe miệng hơi nhếch lên: “Điện hạ cảm thấy xuất giá quan trọng nhất là phải nhìn cái gì?”