Bổn vương muốn yên tĩnh

 
Lục Quý Trì thả trung niên áo tím và con chó đen lớn kia ra, sau đó hỏi Thập công chúa có muốn hồi cung hay không.
 
Thập công chúa mặc dù đã trở lại bình thường nhưng bởi vì nhớ tới bóng ma tuổi thơ nên cũng không có hào hứng du ngoạn gì nữa, rất ngoan ngoãn gật đầu.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Lần sau rảnh lại mang muội đi chơi.” Lục Quý Trì nói xong, cho Tần Tranh một ánh mắt “Cách xa muội muội của ta một chút”, lại không dấu vết là làm khẩu hình với Khương Hằng “Tối nay gặp”, lúc này mới dẫn muội muội rời đi.
 
Để lại Tần Tranh nhìn hắn giống như nhìn đồ ngốc, quay đầu hừ lạnh với Khương Hằng: “Tiểu tử này không biết bị trúng gió gì, cảm thấy ta có ý đồ với Thập công chúa.”
 
“Huynh không có à?” Khương Hằng hoàn hồn, ý vị không rõ cười cười với hắn: “Ta chưa từng thấy huynh hiền lành với cô nương nào như vậy.”
 
Tần Tranh nhìn biểu muổi mặt ngoài ôn nhu vô hại thật ra trên xong đầy ý nghĩ xấu này, kéo môi: “Chẳng qua là cảm thấy nàng ấy có chút giống A Nguyệt.”
 
Không nói rõ ràng thì biểu muội tồi này sợ là quay đầu liền bán hắn đi với mẫu thân hắn, nói hắn có ý với Thập công chúa.
 
Nhớ tới mẫu thân mỗi ngày thúc giục hắn tìm tức phụ đều sắp tẩu hỏa nhập ma rồi, Tần Tranh chợt cảm thấy đau đầu, lại thấy Khương Hằng cười híp mắt nhìn mình, vẻ mặt hồ ly thì càng bất đắc dĩ hơn: “Ta nghiêm túc đó.”
 
Thập công chúa nhỏ hơn hắn nhiều tuổi như vậy, hắn làm sao có thể sinh ra suy nghĩ đó với nàng ấy? Cũng không phải là cầm thú!
 
“Biết rồi, ta cũng không nói là không tin.” Khương Hằng chớp mắt nở nụ cười: “Chỉ là, có câu nói nói thế nào nhỉ, nói miệng không bằng chứng đúng không, không biết biểu ca định làm thế nào để chứng minh lời mình nói là thật đây?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tần Tranh không biết bị nàng bẫy bao nhiêu lần lập tức mí mắt co lại: “Có chuyện gì nói thẳng, ít quanh co lòng vòng!”
 
“Biểu ca gần đây càng ngày càng biết đi rồi,” Khương Hằng cười chậc một tiếng, chậm rãi nói: “Thật ra cũng không phải việc lớn gì, ta muốn xin biểu ca thay ra đi bái phỏng An Quốc công Thế tử một chút.”
 
Tần Tranh sững sờ: “Có việc?”
 
“Ừm, tam cô nương nhà hắn mới đi tìm ta, khóc cầu xin ta đừng chia rẽ nàng ta và Lạc Đình, còn mở miệng một tiếng tỷ tỷ, làm cho ta có chút khó hiểu.”
 
Sắc mặt Tần Tranh bỗng nhiên trầm xuống, mặt mày vốn lạnh lùng trang nghiêm càng ngày càng sắc bén. Khương Hằng lại không phát hiện ra điều gì, mặt mày mỉm cười, tiếp tục nói: “Ta muốn xin biểu ca thay ta hỏi Thế tử An Quốc công phủ một chút xem đây là ý gì, nếu bọn họ thật sự có ý để tam cô nương vào phủ làm tỷ muội với ta… ta làm tỷ tỷ dù sao cũng phải sớm chuẩn bị một chút đúng không?”
 
Tần Tranh: “…”
 
An Quốc công Thế tử là người mặt mũi lớn hơn trời, mà gần đây vẫn luôn vô cùng thân thiện với hắn, dường như có ý gả nữ nhi cho hắn, nếu quả thật bị hắn dùng phương thức gần như là làm nhục này bái phỏng, chỉ sợ quay về liền treo nữ nhi lên đánh chết. An Quốc công Thế tử phu nhân lại là người tính tình mềm mại, phu quân nói một không dám nói hai, thật sự muốn ầm ĩ thì vị tam cô nương kia sợ là phải chịu không nổi rồi.
 
Đương nhiên An Quốc công Thế tử cho dù giận hơn nữa cũng không có khả năng thật sự đánh chết nữ nhi, thế nhưng có ông ta nhìn chằm chằm, vị tam cô nương kia chỉ sợ cuối cùng không có cách nào tiếp cận Lạc Đình hoặc là Khương Hằng nữa.
 
Một chiêu khơi mào lên mâu thuẫn nội bộ của quân địch, lấy địch chế địch, vĩnh viễn trừ tai họa về sau, mình lại sống chết mặc bây, không uổng công thổi gió… Nha đầu này quả thật có thể lên trời rồi!
 
Mí mắt thanh niên hơi co rút, cơn giận tràn đầy trong lòng lập tức rò rỉ ra không khí, chỉ là…
 
“Nàng ta xin muội đừng chia rẽ nàng ta và Lạc Đình? Nói như vậy chuyện này cũng không phải là nàng ta đơn phương mong muốn?”
 
“Lạc Đình bên kia tự ta xử lý, biểu ca không cần phải lo lắng.” Nghe ra sự lạnh lẽo trong giọng nói của hắn, Khương Hằng cười tủm tỉm phất tay: “Chỉ là huynh thay ta ra mặt như vậy, sợ là sẽ phải đắc tội An Quốc công phủ…”
 
“Không sao.”
 
So với biểu muội lòng dạ hiểm độc này, hắn tình nguyện đắc tội An Quốc công phủ. Huống chi nha đầu này có hung tàn hơn nữa thì cũng là muội muội nhà mình, hắn làm huynh trưởng dù sao không đến nỗi ngay cả bảo vệ nàng cũng không bảo vệ được.
 
“Vậy đa tạ biểu ca, lát nữa nếu cữu mẫu hỏi chuyện của Thập công chúa, ta nhất định sẽ không nói gì cả.”
 
Tần Tranh: “…”
 
Vốn dĩ không có chuyện gì mà có được không!
 
Bên kia Khương Hằng sau khi làm chuyện xấu thì tâm tình vui sướng quay lại chơi đùa, bên này Lục Quý Trì lại cực kỳ bực mình.
 
“Tần Tướng quân rất đẹp mắt, sức lực cũng rất lớn, mặc dù không thích nói chuyện cũng không thích cười thế nhưng ca ca à, muội từng thấy hắn cười đấy! Hắn cười lên rất đẹp, là nam tử đẹp nhất trong tất cả nam tử muội từng thấy! Giọng nói của hắn cũng rất êm tai, trầm lắng, lạnh lùng, nghe rất chững chạc! Còn có còn có, lòng dạ của hắn cũng rất hiền lành…”
 
Chẳng qua chỉ hỏi nàng một câu “Muội cảm thấy Tần Tướng quân này như thế nào”, kết quả mắt tiểu nha đầu sáng lên, che lấy khuôn mặt nhỏ đỏ bừng rồi bắt đầu nói với hắn ưu điểm của Tần Tranh, nghiễm nhiên là dáng vẻ mê muội lâu năm, hơn nữa nói xong còn lộ ra nụ cười si ngốc, cuối cùng là ngay cả “Dáng người hắn tốt, chân rất dài, cơ bắp trên người cứng rắn sờ rất tốt” cũng nói ra hết!
 
Lục Quý Trì quả thật sợ ngây người, đây là muội muội ngây thơ mềm mại đáng yêu của hắn à!
 
“Ca ca, Tần Tướng quân thật sự rất tốt, sau này huynh có thể… có thể đừng khó hắn nữa không?”
 
Tay áo bỗng nhiên bị người ta giật nhẹ một cái, Lục Quý Trì đột nhiên hoàn hồn, đối mặt với mắt to ngập nước tràn đầy khẩn cầu của tiểu cô nương: “Hắn đã cứu muội rất nhiều lần đấy…” Có lẽ là sợ hắn giận, giọng nói của Thập công chúa dần dần nhỏ lại: “Cho dù, cho dù huynh không thích hắn thì nể mặt muội, sau này đừng phạt hắn nữa được không?”
 
Đây chính là nói nguyên chủ trước kia nhìn thấy Tần Tranh thì kiểu gì cũng sẽ bới móc tìm hắn ta để gây sự.
 
Tính cách Tần Tranh chính trực, không thích nguyên chủ tùy tiện, càng nhìn không quen hành vi nhảy trên tránh dưới không ngừng tìm đường chết của hắn, bởi vậy lúc đối mặt với nguyên chủ, trong mắt lúc nào cũng chứa sự mỉa mai, thái độ lãnh đạm. Nguyên chủ kiêu căng tự mãn, nào có thể khoan nhượng cho một thần tử bất kính với mình như vậy, đương nhiên là muốn trả thù lại. Thù oán giữa hai người bởi vậy càng ngày càng sâu, một khoảng thời gian nào đó gần như là thủy hỏa bất dung, sau này Tần Tranh phụng chỉ xuất chinh, nguyên chủ lại bận bịu đại nghiệp tạo phản, lúc này mới ngừng lại.
 
Tần Tranh là tâm phúc của Chiêu Ninh Đế, không thích nguyên chủ dã tâm bừng bừng là rất bình thường, nguyên chủ là một thiếu niên trung nhị bị người ta làm hư, ghi hận Tần Tranh cũng không phải chuyện gì kỳ lạ. Lục Quý Trì đối với mấy chuyện cũ năm xưa này không có cảm giác gì, dù sao hắn cũng không phải là nguyên chủ, chỉ là….
 
“Huynh có thể không làm khó hắn, nhưng muội trung thực nói cho ca ca biết, có phải muội thích hắn không?”
 
Thập công chúa sững sờ, khuôn mặt càng hồng hơn đồng thời bỗng nhiên ngẩng đầu, hoảng hốt lại ngạc nhiên nói: “Ca, ca ca làm sao biết được?!”
 
Lục Quý Trì: “…”
 
Huynh lại không mù!
 
“Ca ca huynh đừng nóng giận, muội… muội chỉ là vụng trộm thích hắn thôi, sẽ không làm loạn. Huống hồ Tần Tướng quân xem muội là muội muội, không có khả năng sẽ cưới muội làm thê tử, muội đều biết. Huynh yên tâm, muội chắc chắn sẽ không làm gì khiến huynh không vui, khiến hắn khó xử.” Thập công chía nói xong, cắn đầu ngón tay nhút nhát bổ sung: “Nếu ca ca không tin, muội… muội xin thề nha?”
 
Lục Quý Trì nghe được thì khóe miệng co giật, lại có chút đau lòng.
 
Cùng là công chúa, cùng thích Tần Tranh, Cửu công chúa khoa trương tùy hứng, ồn ào đến mức thiên hạ đều biết, nàng lại chỉ vụng trộm giấu trong lòng, không dám nói gì.
 
Bởi vì nàng biết ca ca không thích người mình thích, cũng biết người mình thích cũng không thích  mình. Nàng không muốn vì một chút tâm tư của mình mà làm cho bọn họ khó xử không vui.
 
Quá hiểu chuyện, cũng quá ngốc nghếch.
 
Ánh mắt cũng không tốt, lại coi trọng một con trâu già lạnh lùng cứng rắn thô ráp.
 
Lục Quý Trì tâm tình phức tạp thở dài, do dự một chút, cuối cùng ngẩng đầu xoa xoa đầu nàng: “Muội là công chúa, kim chi ngọc diệp, nào có cần cố kỵ nhiều như vậy, mặc dù ca ca cảm thấy muội xứng với người tốt hơn nhưng huynh lại không hy vọng muội để lại tiếc nuối. Muội… nếu như thật sự thích hắn như vậy, vậy thì giống như Cửu tỷ tỷ của muội cố gắng đi tranh giành đi, cho dù kết quả không chắc chắn sẽ như ý nhưng ít nhất cũng không phụ lòng chính mình.”
 
Thập công chúa mờ mịt.
 
Những lời này nói ra có ý gì nàng đều biết, nhưng sao ở cùng với nhau nàng lại không rõ đây?
 
Thấy nàng ngơ ngác hồi lâu cũng không có phản ứng gì, Lục Quý Trì khó được thâm trầm văn vẻ một phen: “…”
 
Được rồi được rồi, nha đầu này còn nhỏ, chỉ sợ là căn bản chưa nghĩ tới thứ phức tạp như vậy. Lại nghĩ tới nàng thích Tần Tranh có lẽ chỉ là nhất thời cảm kích và ngưỡng mộ thôi, lớn lên một chút thì sẽ tỉnh táo lại, Lục Quý Trì lập tức thả lỏng hơn.
 
“Được rồi, nghĩ mãi mà không rõ thì đừng nghĩ nữa, huynh chẳng qua là thuận miệng nói một chút mà thôi. Đến nơi rồi, chúng ta xuống xe thôi.”
 
“…”
 
Sau khi đưa Thập công chúa hồi cung, lại thuận đường thỉnh an mẹ ruột, Lục Quý Trì cũng nhanh chóng xuất cung.
 
Ngoài cung thị vệ của Tấn vương phủ đang cưỡi ngựa chờ hắn.
 
“Đến tửu lâu Trường Phong. Mặt khác, ngũ cô nương Vinh Quốc công phủ, âm thầm mời nàng ấy theo, đừng làm kinh động những người khác.”
 
“Vâng.”
 
Thị vệ lĩnh mệnh rời đi, nửa canh giờ sau, Khương Hằng tha thướt đi tới.
 
Tửu lâu Trường Phong là sản nghiệp của nguyên chủ, Khương Hằng vào từ cửa sau, bởi vậy không có ai phát hiện ra Khương ngụ cô nương đột nhiên bị “người trong nhà” mời đi cũng không lập tức về nhà mà là đi tới chỗ này.
 
“Bái kiến điện hạ.”
 
Lục Quý Trì đang nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người hoàn hồn: “Tới rồi, ngồi đi.”
 
Khương Hằng gật đầu, đi đến đối diện hắn ngồi xuống, Lục Quý Trì cho thuộc hạ lui, rót cho nàng một chén trà.
 
“Đa tạ điện hạ.”
 
“Không cần phải khách khí, nói đi, đêm hôm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”
 
Thấy hắn nóng vội, Khương Hằng cũng không thừa nước đục thả câu, mỉm cười, mở miệng nói: “Đêm hôm đó Tề tam cô nương trù tính dẫn ta đến vườn hoa nhìn nàng ta và Lương Đình hẹn hò…”
 
Lời này khiến cho suy nghĩ của Lục Quý Trì trong chớp mắt chệch hướng: “Cái gì? Nói như vậy ngươi đã sớm biết chuyện của bọn họ rồi?”
 
Khương Hằng dừng lại, ánh mắt ranh mãnh lại không lộ ra dấu vết, cười: “Đêm đó đã biết rồi, Tề tam cô nương hẳn là muốn cho ta biết khó mà lui, chỉ là đáng tiếc, không thể như nàng ta mong muốn.”
 
Lục Quý Trì không nói gì, hắn nhớ tới ngày đó trên đường tình cờ gặp, mình bất an tốn sức diễn xuất.
 
Cho nên thật ra nàng biết tất cả mọi chuyện rồi, hắn vốn dĩ chính là vẽ vời thêm chuyện?!
 
Ừm… người đâu, giúp bổn vương đào một cái lỗ, bổn vương muốn chui vào yên tĩnh một chút!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui