Bổn vương muốn yên tĩnh

 
 
 
Xe như bay về phía hoàng cung, trên đường, Lục Quý Trì tìm tòi ký ức về Chiêu Ninh Đế, trong hiện lên hàng vạn câu chửi tục.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiên đế ngu ngốc, không để ý đến triều chính, hàng ngày ngoại trừ cùng phi tử chơi trò người lớn không thì chính là uống thuốc. Đại khái, ba năm trước đây, tự mình hại mình mệt đến chết.
 
Sau khi ông ta chết, vốn là Thái tử kế vị, nhưng Thái tử lại bị Nhị hoàng tử giết chết. Nhị hoàng tử lại bị Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử liên thủ cắt cổ, lúc sau lại thêm Ngũ hoàng tử, Bát hoàng tử nhập cuộc, vài vị huynh đệ của tiên đế cũng nhân cơ hội một phen, một đám người vì ngôi vị hoàng đế mà chém giết đỏ cả mắt, làm cho dân chúng lầm than, toàn bộ Đại Chu lung lay sắp đổ.
 
Lúc này cường địch lớn nhất của Đại Chu là Bắc Hạ cũng nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, đột nhiên xâm chiếm...Họa trong giặc ngoài, phong vũ phiêu diêu, lúc mà tất cả mọi người đều cho rằng Đại Chu không xong rồi, Thất hoàng tử xuất thân hèn mọn, suốt đời không được sủng ái ngang trời xuất thế, tiêu diệt hết mấy vị huynh đệ cùng với hoàng thúc, thành công bước lên ngôi vị hoàng đế.
 
Sau khi xưng đế, đầu tiên hắn dùng thủ đoạn lôi đình ổn định nội loạn, sau đó lại ngự giá thân chinh, lãnh đạo mười vạn đại quân đánh lui quân Bắc Hạ kiêu dũng thiện chiến, thành công bảo vệ giang sơn Đại Chu. Hiện giờ Đại Chu mặc dù còn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi trận hỗn loạn kia, nhưng cũng nhờ việc hắn chăm chỉ chăm lo việc nước mà dần dần hồi phục, tin tưởng mười năm sau, nhất định có thể tái hiện phồn thịnh phú cường.
 
Không sau, người mà nguyên chủ muốn làm phản, chính là nhân vật lợi hại có thể so sánh với Tần Hoàng võ tướng.
 
Lục Quý Trì quả thật muốn quỳ xuống lạy nguyên chủ vài lạy!
 
Đều là huyết mạch hoàng gia, không cam lòng thua người ta, tưởng tạo ra mấy cái mưu phản cướp vị hoàn toàn không có gì khó hiểu, trong lịch sử giết cha thay huynh, tàn nhẫn thượng vị cũng không có ít nhân vật, nhưng vấn đề là, phải xem tình thế nha thiếu niên!
 
Nếu như Chiêu Ninh Đế là tên hoàng đế phế vật giống như tiên đế thì thôi đi, nhưng người ta không phải, người ta còn còn thể biến ngươi thành nhân vật cặn bã, lấy trứng chọi đá như vậy, ngại mệnh dài hay là sợ mình quá dài?
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lại nhớ đến thủ đoạn mà Chiêu Ninh Đế dùng để đối phó với mấy huynh đệ trước, da đâu Lục Quý Trì tê dại, nhịn không được liền thúc giục: “Lại nhanh lên!”

 
Ngụy Nhất Đao ở bên ngoài đánh xe có chút khó hiểu,  nhưng nhớ tới tính tình phá phách của điện hạ nhà mình, rốt cuộc không dám hỏi nhiều, chỉ càng thêm chán ghét Chiêu Ninh Đế vài phần – đây là có bao nhiêu hư, mới có thể làm cho điện hạ nhà hắn có chút thời gian cũng không chờ được, muốn đích thân tiến cung xem hắn gặp xui xẻo?
 
Đang nghĩ, đến nói, Lục Quý Trì nhảy xuống xe ngựa, cất bước chạy về phía cung.
 
Vì tị hiềm, hoàng tử đã phong vương là không thể tùy ý đi lại hậu cung, nhưng lúc này tình huống nguy cấp, Lục Quý Trì căn bản không thể nhớ nổi điều này. Ngụy Nhất Đao muốn nhắc nhở hắn, nhưng chưa kịp mở miệng, liền thấy nội thị tâm phúc của Chiêu Ninh Đế là Lâm Phúc đến.
 
Lão thái giám mặt trắng không râu đang cười tủm tỉm mà chào hỏi một thiếu nữ mặc váy màu thủy bạc.
 
Thiếu nữ rũ đầu, không rõ dung mạo, chỉ lộ ra cằm trắng nõn. Vóc dàng này không thấp, dáng người yểu điệu, thướt tha lả lướt mà đứng ở đó, so với mấy nha hoàn giống như bánh màn thầu lên men kia hình thành đối lập, ưu nhã mỹ lệ không nói lên lời.
 
Nhưng mà, Lục Quý Trì cũng không có tâm tư mà thưởng thức mỹ nhân, theo bản năng nhìn lướt qua liền thu hồi tầm mắt. Nhưng thật ra Lâm Phúc và thiếu nữ kia nghe được tiếng bước chân, cùng quay đầu lại hành lễ với hắn.
 
“Gặp qua Tấn Vương điện hạ, sao điện hạ lại tiến cung vào lúc này?”
 
Lục Quý Trì nhìn ra thân phận của Lâm Phúc, học bộ dáng ngạo mạn của nguyên chủ mà nhìn hắn một cái: “Bổn vương tìm hoàng huynh có chuyện, người khác đâu?”
 
“Bệ hạ đang ở thư phòng...” Còn chưa đi tìm Lưu mỹ nhân liền tốt! Gánh nặng trong lòng Lục Quý Trì được thả lỏng, Lâm Phúc lại cười meo meo một cái, tiếp tục nói, “Dạy Lưu nương nương viết chữ đó.’
 
Lục Quý Trì, “...”
 
Nói chuyện không ngắt câu sẽ chết sao hả?!
 
Đau lòng mà quay người đi, Lục Quý Trì dựa theo trí nhớ của nguyên chủ mà chạy về phía ngự thư phòng. Khi đi ngang qua thiếu nữ kia, nàng cung kính mà nghiêng người: “Cung tiễn điện hạ!”

 
Thanh âm mềm mại, nghe có chút quen thuộc, nhưng lúc này Lục Quý Trì nào có tâm tình mà mà quản cái này, phản ứng gì cũng không có mà chạy đi.
 
Ánh mắt thiếu nữ liếc qua hắn một cái, hơi hơi cong môi, mang theo nha hoàn cáo từ Lâm Phúc, xoay người đi về phía hậy cung.
 
Mà Lục Quý Trì...
 
Mới vừa đến cửa liền nhìn thấy Lưu mỹ nhân đang buông một chén canh định đút vào miệng Chiêu Ninh Đế, thiếu niên hô tô một tiếng, đệt, không hề nghĩ ngợi mà xông đến trước mặt đoạt lấy chén canh đi, một hơi liền uống sạch sẽ.
 
“...”
 
Sau một lúc lâu, Lục Quý Trì trong một mảnh tĩnh mịch buông chiếc chén trong tay xuống, cười gượng gạo với Chiêu Ninh Đế: “Ta... Vừa hay có chút khát.”
 
Chiêu Ninh Đến là một thiếu niên có diện mạo văn nhã, ngũ quan chỉ được xem là thanh tú, nhưng lại trời sinh có một đôi mắt biết cười, thoạt nhìn rất hiền lành. Bây giờ hắn chỉ có 26 tuổi, đúng thời điểm đẹp nhất, mặc một thân quần áo màu trăng non, thoạt nhìn giống một thư sinh nho nhã.
 
Nhưng mà Lục Quý Trì biết,  này hết thảy đều là biểu hiện giả dối, vị đại huyng đệ này chỉ là mặt người dạ thú, ăn thịt người không chớp mắt. Bởi vậy, sau khi thấy hắn hoàn hồn nhìn chằm chằm vào chính mình không nói lời nào, trong lòng Lục Quý Trì thầm chửi thề một tiếng, sau đó dùng sức véo đùi, đôi mắt liền đỏ lên.
 
“Ta.. Thần đệ thất thố, thần đệ biết sai, chỉ là hoàng huynh, ta vừa mới...” Hắn cúi đầu, bộ dáng héo úa nhìn có chút đáng thương, “Ta vừa mới mơ một giấc mơ.”
 
Hắn từ trước giờ kiêu ngạo phô trương, nào có thởi điểm ủ rũ? Con ngươi Chiêu Ninh Đế hơi lóe lên, phất tay ý bảo đám người Lưu mỹ nhân lui đi, lúc này mới ôn thanh nói: “Được rồi, một chén canh thôi mà, nói xem, mơ thấy cái gì có thể dọa đệ thành như vậy.”
 
Lục Quý Trì soát lại ký ức của nguyên chủ, một bên véo đùi mình, một bên thấp giọng nói: “Đệ mơ thấy năm bảy tuổi, hoàng huynh vì cứu ta mà suýt nữa chết đuối...”

 
Chiêu Ninh Đế ngẩn ra.
 
“Khi đó ta tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, thấy bát sen trong hồ to mọng, một vừa hai phải nói muốn ăn, lại không cẩn thận trượt chân xuống nước, nếu không phải hoàng huynh vừa lúc đi qua, kịp thời cứu ta lên, ta sợ là đã...” Đùi đau quá, Lục Quý Trì trong lòng hung hăng đánh nguyên chủ hai cái, đôi mắt càng thêm đỏ, “Khi đó trời lạnh, hoàng huynh giãy giụa đưa ta lên bờ, chính mình lại bị chuột rút, suýt chút nữa không thể đi lên.”
 
Nhớ tới thời thiếu niên đơn thuần tốt đẹp, ánh mắt Chiêu Ninh Đế hơi ấm áp, “Đúng vậy, may mắn là đệ khóc lớn tiếng, dẫn cấm vệ quân xung quanh đến.”
 
Lục Quý Trì cũng rất phối hợp mà lộ ra vẻ hoài niệm, nhưng nhanh chóng nhấp môi: “Khi đó lòng ta vô cùng cảm kích hoàng huynh, còn âm thầm muốn đối tốt với hoàng huynh cả đời, chỉ là sau này...”
 
“Sau này cái gì?” Bất động thanh sắc mà đảo qua ngực áo hơi dính chút canh của thiếu niên, Chiêu Ninh Đế như cảm khái nói, “Trẫm nhớ rõ sau sự kiện kia, có một đoạn thời gian đệ rất dính trẫm, trẫm đi đến chỗ nào đệ cũng cũng cái đuôi nhỏ đi theo, nhưng giống như... Không đến một tháng đi, đệ liền không thèm phản ứng trẫm rồi, hỏi đệ đệ cũng không nói, chỉ bĩu bĩu môi nói trẫm quá đáng ghét.”
 
Lục Quý Trì trầm mặc một lát, sau mới thấp giọng nói: “Là Bát hoàng huynh nói với ta, huynh cứu ta, cũng không phải xuất phát từ chân tâm, mà là... Muốn mượn cái này để được phụ hoàng chú ý.”
 
Chuyện này là thật, nhưng kỳ thật nguyên chủ cũng không nhớ rõ là ai nói với hắn, dù sao Bát hoàng tử đã trở thành một con ma, Lục Quý Trì không có bất kỳ một gánh nặng nào mà đẩy cái nồi này lên lưng hắn.
 
“Thì ra là như thế.” Bát hoàng tử quả thật là người thích gây chuyện thị phi, lại nghĩ đến năm đó tiên đế xác thực vì chuyện đó mà đối tốt với hắn hơn một chút, Chiêu Ninh Đế lắc đầu bật cười, “Khó trách đột nhiên đệ không chịu để ý đến ta.”
 
Mẹ đẻ Tấn Vương Dung phi là con vợ cả của phủ Trấn Viễn hầu, thân phận cao quý, tài mạo song toàn, rất được tiên đế thích, hơn nữa lại là đứa con nhỏ nhất trong mười một đứa con của tiên đế, tiên đế vô cùng sủng ái hắn. Hài tử nuông chiều từ bé đến lớn, tự nhiên so với người khác thì ngạo khí hơn một chút, biết được ân nhân mà mình kính trọng thất hoàng huynh không phải thật lòng muốn cứu mình, mà đang lợi dụng mình, hắn tức điên lên, không bao giờ muốn nói chuyện với hoàng huynh của mình nữa, còn khi dễ hắn khắp mọi nơi.
 
Nếu không phải Dung phi trước khi Chiêu Ninh Đế đăng cơ lấy tính mạng của chính mình trợ giúp hoàng đế một phen, Lục Quý Trì cảm thấy, cái bộ dáng làm trời làm đất của nguyên chủ, đã sớm bị Chiêu Ninh Đế tiễn xuống dưới làm bầu bạn với mấy huynh đệ kia rồi. Mà hắn lại không biết quý trọng, dốc hết sức muốn đi tạo phản muốn chết...
 
Lục Quý Trì cảm thấy mình xui xẻo tột cùng, xuyên đến một tên gia hỏa như vậy, nghẹn chết mất, ngửa đầu dùng đôi mắt đỏ bừng nhìn lên Chiêu Ninh Đế: “Hoàng huynh, năm đó... Là thật tình muốn cứu ta sao?”
 
Chiêu Ninh Đế tựa hồ không nghĩ đến hắn sẽ hỏi như vậy, dừng lại một chút cười: “Đương nhiên là thật tình, cho dù có lợi, ta cũng không vô sỉ đến mức lợi dụng một đứa bé.”
 
Không đợi Lục Quý Trì trả lời, hắn lại không rõ ý vị mà nhướng mi, “Từ trước đến nay đệ luôn kiêu ngạo rộng rãi, sao hôm nay lại đột nhiên đa sầu đa cảm như vậy? Còn có bộ dáng gấp gáp vừa rồi...”
 

Hắn như tùy ý mà gõ gõ vào lưng ghế, lòng Lục Quý Trì lại như theo từng tiếng “Cạch” mà nhảy loạn.
 
Sao hắn lại cảm thấy hoàng huynh của nguyên chủ biết nguyên chủ ngầm phá chuyện... Suy nghĩ này làm cho Lục Quý Trì cả lưng lạnh toát, không hề nghĩ ngợi mà bấm đùi một cái thật đau.
 
“Khó trách trong mộng mẫu phi luôn mắng ta, nói ta mau đi xin lỗi hoàng huynh. Thì ra... Hoàng huynh, thật xin lỗi, là ta không tốt, ta không nên tin vào lời của lão vương bát đản kia, hiểu lầm huynh nhiều năm như vậy...”
 
Nhìn Lục Quý Trì ngao một cái ôm chân mình, hu hu khóc lớn, Chiêu Ninh Đế: “...”
 
Lần đầu tiên hắn phát hiện, chính mình không hiểu hùng đệ đệ của mình.
 
(hùng: hung dữ, ngỗ nghịch.)
 
Quả nhiên trưởng thành, tâm cơ càng thêm sâu sao?
 
Chính như suy tư nên nói cái gì, hùng đệ đệ lại nói chuyện: “Tối hôm qua mẫu phi hung hăng giáo huấn ta một phen, hoàng huynh, ta đã thề với bà, về sau sẽ không đối nghịch với huynh nữa! Chúng ta, chúng ta, sau này, tương thân tương ái, làm huynh đệ tốt có được không!”
 
Nhìn cặp mắt đào hoa vẫn đen nhánh như xưa lại không có chút dã tâm nào, Chiêu Ninh Đế ngẩn người ra, không biết như thế nào trong nháy mắt lại muốn tin tưởng lời nói này.
 
Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt thôi, hắn rũ mi cười, ôn hòa mà vỗ vai của Lục Quý Trì, “Đệ hiểu chuyện như vậy, mẫu phi đệ thấy được nhất định sẽ rất cao hứng.”
 
Lục Quý Trì cũng không thất vọng, thái độ của hắn đột ngột chuyển biến như vậy, Chiêu Ninh Đến lập tức tin tưởng mới là quỷ tin, nhưng mà trước mắt nguy cơ đã được giải quyết, trong lòng cậu khẽ buông lỏng, âm thầm thở một hơi.
 
Đang do dự có nên bán manh để làm cho Chiêu Ninh Đế tiếp tục tin lời mình nói nữa hay không, Chiêu Ninh Đế lại nói chuyện: “Đệ vẫn nói tối hôm qua nằm mơ, chính là do hôm qua gặp kinh hãi ở phủ An Quốc Công sao? Nói đến trẫm còn không biết xảy ra chuyện gì đâu, như thế nào đang êm đẹp lại rơi xuống nước, có trở ngại gì không?’
.....


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận