Bổn vương muốn yên tĩnh

 
 
 
Hai người đang nói chuyện, Tôn tiên sinh liền đến.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Quý Trì nhanh chóng sửa lại biểu cảm, ý bảo Ngụy Nhất Đao ngừng lại. Ngụy Nhất Đao nhanh chóng ngậm miệng lại đứng một bên.
 
“Tham kiến điện hạ.”
 
 
“Đứng lên đi, giờ này đến tìm bổn vương, là có chuyện gì?”
 
“Nghe nói hôm nay khi lâm triều, bệ đã ban bố lệnh giao thương với mấy tiểu quốc, cuối cùng cũng kết thúc chuyện này. Điện hạ, chúng ta có thể hành động rồi.” Tôn tiên sinh sắc mặt bình tĩnh, giống như đột nhiên nhớ ra một chuyện cho nên nhắc nhở Lục Quý Trì một chút, nhưng Lục Quý Trì không hề bỏ qua một chút vội vàng trong ánh mắt hắn.
 
Người phía sau quả nhiên rất coi trọng việc liên hôn giữa Tấn Vương phủ và phủ Tả tướng, hơn nữa muốn nhanh chóng thúc đẩy việc này, bằng không sẽ không hạ dược nguyên chủ. Sau khi kế hoạch thất bại họ vẫn luôn không có động tĩnh, hẳn là những lời ngày đó hắn lừa tên Tôn tiên sinh có tác dụng. Chỉ là, nhiều ngày như vậy mà hắn còn chưa tiến cung bẩm báo với Chiêu Ninh Đế, bọ họ hiển nhiên sốt ruột.
 
Trong lòng Lục Quý Trì hiểu rõ, trên mặt lại lười biếng nói, “Cái này qua mấy ngày lại nói, dù sao hoàng huynh miệng vàng lời ngọc, sẽ không chơi xấu, bây giờ bổn vương muốn ra khỏi nhà gặp nhị cô nương phủ tả tướng kia một chút.”
 
Tôn tiên sinh lập tức sửng sốt, tên tiểu quỷ này không phải từ trước đến giờ chỉ cần có lợi ích, ngay cả heo mẹ cũng cưới sao, sao đột nhiên lại muốn đi tìm cô nương nhà người ta?
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Như là nhìn ra hắn ta đang suy nghĩ cái gì, Lục Quý Trì không phục mà hừ một tiếng, “Còn không phải tên tiểu tử Tề Ngạn kia, cười nhạo bổn vương không hiểu trái tim nữ nhân, không biết ở chung với cô nương nhà người ta như thế nào, càng không biết dỗ mấy cô nương vui vẻ sao. Bổn vương đã đánh cược với hắn, trong vòng nửa tháng, nhất định sẽ bắt được cô nương Mạnh Uyển Nghiê kia, cho hắn biết sự lợi hại của bổn vương!:
 
Tôn tiên sinh lập tức nhếch mí mắt, nửa tháng? Chỉ bằng ngươi? Sợ là đang năm mờ đi! Lại nghĩ đến chuyện tốt đẹp này lại bị tên Tề Ngạn xen vào, chợt bực mình, trong lòng âm thầm ghi thù tên thiếu gia ăn chơi trác táng đáng ghét kia.
 
“Kỳ thật, chuyện bồi dưỡng tình cảm này, điện hạ hoàn toàn có thể chờ đến lúc sau khi đính hôn….”

 
“Như vậy sao được? Đã tứ hôn rồi, Mạnh Uyển Nghiên còn có thể nói không thích bổn vương? Đến lúc đó tên Tề Ngạn kia lại nói ta dùng thánh chỉ gian lận!” Lục Quý Trì nói xong liền đứng lên, “Được rồi, không nói nữa, nghe nói Mạnh Uyển Nghiên hôm nay muốn đi Văn Uyên Các tham gia hội giao lưu gì gì đó, bổn vương phải xuất môn!”
 
Hiển nhiên là đang vui vẻ, nghe lời khuyên không vào, Tôn tiên sinh chỉ có thể tạm thời nén tâm tình buồn bực, lui xuống.
 
Hắn vừa đi, Ngụy Nhất Đao liền nhanh chóng hỏi: “Điện hạ, chúng ta thật sự xuất môn sao?”
 
Lục Quý Trì gật đầu, “Núi không theo ta, ta chỉ có thể theo núi. Mạnh Uyển Nghiên là manh mối rất quan trọng, ta có dự cảm, chỉ cần tra ra bí mật của nàng ta, chúng ta liền có thể bắt được đuôi cáo của người chủ mưu.”
 
“Nhưng mục đích của bọn họ là muốn điện hạ và Mạnh Uyển Nghiên kết hôn với nhau, người làm như vậy, chẳng phải là dê vào miệng cọp sao?”
 
“... Dê cái đại gia ngươi, rõ như ban ngày, cô ta là một cô nương gia, có thể làm gì được ta? Còn có, chiêu này của bổn vương gọi là giấu trời qua biển, dụ rắn khỏi hang!”
 
“À… Vậy điện hạ thật sự muốn thông đồng cùng nàng ta?”
 
“Nè… Có biết nói chuyện không vậy?” Lục Quý Trì không nhịn được, đập hắn một cái, “Bổn vương chỉ đi tìm hiểu cô ta, xem có thể đào ra được cái gì từ miệng của cô ta không!”
 
Ngụy Nhất Đao tra không ra cái gì, nhưng đối mặt với mục tiêu của mình là Lục Quý Trì hắn, Mạnh Uyển Nghiên có thể có hoàn toàn bất động thanh sắc, không lộ ra dấu vết sao?
 
Lục Quý Trì cảm thấy, cho dù thế nào,  hắn cũng phải thử.
 
**
 
Văn Uyên Các là thư quán buôn bán tranh chữ, sách vở, nằm ở con đường phồn hoa nhất Trường An. Chủ tiệm tên là Mạnh Xuân Lâm, thứ đệ nhỏ tuổi nhất của tả tưởng, tức là tiểu thúc của Mạnh Uyển Nghiên.
 
Tuy là con vợ lẽ, nhưng Mạnh Xuân Lâm thiên tư phi phàm, tài cao học rộng, chưa đến 30 tuổi đã là đại danh hào văn chấn thiên hạ, người ngưỡng mộ vô số.
 

Hắn ta là người thích náo nhiệt, thường xuyên tổ chức những buổi giao lưu văn học với chủ đề khác nhau ở cửa tiệm của mình, mời một số tiến sĩ có tài văn chương đến làm giám khảo, thi văn, thi họa.
 
Người Chu trọng văn khinh võ, ngưỡng mộ văn sĩ phong lưu, tuy rằng mấy năm nay bởi vì chiến tranh liên miên cùng với Chiêu Ninh Đế trọng dụng quan võ mà có chút thay đổi, nhưng đại đa số mọi người từ trong xương cốt vẫn coi thường võ tướng thô lỗ, những hội giao lưu văn thơ như vậy rất được hoan nghênh, rất nhiều con cái quyền quý cũng đến tham gia.
 
Tỷ như Mạnh Uyển Nghiên, nàng ta chính là khách quen của Văn Uyển Các, cho dù là hội giao lưu chủ đề gì, chỉ cần Văn Uyển Các có hoạt động là nàng ta tha gia, đúng giờ xuất hiện, có thể nói là fans cứng của tiểu thúc mình. Danh tiếng tài nữ của nàng ta cũng truyền từ Văn Uyển Các ra, còn có bằng hữu tốt của nàng ta, phần lớn cũng là khách của Văn Uyển Các.
 
Khi Lục Quý Trì đến hội giao lưu đã bắt đầu rồi, chủ đề hôm nay là xuân, vừa mới tiến vào cửa lớn, hắn liền thấy ở sảnh chính của tiệm treo một chữ xuân lớn. Câu đối về xuân treo tứ phía, mọi người hoặc ngồi hoặc đứng, hoặc ngâm thơ hoặc vẽ tranh, mỗi người một ý kiến, cao đàm khoát luận, rất náo nhiệt.
 
Ngoại trừ văn nhân tài tử tham gia hội giao lưu, bốn phía còn có rất nhiều người vây xem, Lục Quý Trì nhìn thoáng qua, đi thẳng lên lầu.
 
Văn Uyên Các tổng cộng có năm lầu, lầu một là đại sảnh, người tới lui đều là những văn sĩ xuất thân bình thường. Lầu hai là hai căn nhã gian, chuyên dành cho những công tử quyền quý không muốn va chạm với bình dân bá tánh. Lầu ba là Tàng Thư Các, bên trong có rất nhiều sách để mượn hoặc bán. Lầu bốn là những căn phòng nhỏ để cho khách nghỉ ngơi, lầu năm thì không mở cừa tiếp người ngoài.
 
Lục Quý Trì lên lầu hai, nhã gian bên trái dành cho khách nam, hắn nhìn thoáng qua, lại nhìn về phía bên phải.
 
Cửa đóng lại, nhưng bên trong oanh thanh yến ngữ, Mạnh Uyển Nghiên hẳn là ở trong đó.
 
Trực tiếp đi vào hiển nhiên không thích hợp, cũng may cửa sổ bên hành lang không đóng lại, Lục Qúy Trì cúi đầu thở dài một cái với Ngụy Nhất Đao một tiếng, sau đó nhẹ chân nhẹ tay mà đi qua.
 
Đang muốn ngẩng đầu nhìn bên trong, một giọng nữ xa lạ lại truyền đến từ bên trong: “Quận chúa, bức họa điệp luyến bách hoa này ý cảnh sâu sắc, kết cấu tinh diệu, màu sắc hài hòa, hay ở sức sống vui tươi, thật sự là bức họa khó có được. Nhưng mà nhìn thấy kết cấu của bức họa này lại làm ta nhớ đến bức họa đạp tuyết tìm mai kia trong phòng ngũ muội nhà ta, hai người giống như không hẹn mà có cùng suy nghĩ đó!”
 
“Không có khả năng, ta nhớ loại phương pháp này chính là do quận chúa sáng tạo ra, ngay cả Mạnh tiên sinh cũng nói quận chúa chính là người đứng đầu trong phương pháp này bây giờ đó!”
 
“Đúng vậy, đúng vậy, chắc là tứ cô nương nhớ nhầm rồi….”
 
Lời mới nói ra liền bị mọi người cho rằng nhớ nhầm, vị tứ cô nương kia như có chút luống cuống, vội cười làm lành nói, “Hẳn là ta nhớ nhầm, kỹ năng vẽ tranh của quận chúa cao siêu, ta sao có thể so sánh!”

 
“Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên*, lời này ta không dám nhận.”Âm thanh vừa đạm nhiên lại kiêu ngạo, nghe có mấy phần quen thuộc, xuyên qua cửa sổ, Lục Quý Trì nhìn vào bên trong, thấy một nữ tử ngũ quan diễm lệ, thần sắc ngạo nghễ, bị mấy thiếu nữ chúng tinh củng nguyệt** vây xung quanh.
 
(*Đại khái là núi cao còn có núi cao hơn
**Chúng tinh củng nguyệt: nịnh nọt tung hô)
 
Minh Vinh quận chúa, tôn thất hoàng gia, là con gái của một vị lão Vương gia đức cao vọng trọng, nguyên chủ phải gọi nàng ta một tiếng đường tỷ. Nàng ta vô cùng nổi danh ở kinh thành, một phần bởi vì kỹ năng vẽ tranh cao siêu, không thua kém danh gia đương thời; hai là bởi vì có thể nói tình tính dữ dằn -- khi phát hiện phu nhân lén dưỡng ngoại thất ở bên ngoài, nàng ta dưới sự giận giữ không chỉ hưu tên kia, mà còn trực tiếp cắt gà nhỏ của hắn ta bắt hắn đi làm thái giám gì gì đó… Khụ!
 
Dưới người Lục Quý Trì lạnh lạnh, nhanh chóng khép hai chân lại!
 
Mà Minh Vinh quận chúa còn đang nói chuyện, “Chỉ là ngũ cô nương đã có tài nghệ này, không bằng vẽ một bức họa, để cho chúng ta mở rộng tầm mắt?”
 
Ngữ khí của nàng ta khách khí, ánh mắt lại mang theo ý vị không cho từ chối, vị tứ cô nương kia thấy vậy, nhân lúc mọi người không để ý, lộ ra nụ cười thực hiện được âm mưu. Lúc Quý Trì vừa hay nghiêng đầu, nhìn thấy.
 
…. Hắn đây là vừa hay đuổi kịp hiện trường cung tâm kế trong truyền thuyết?
 
Khóe miệng Lục Quý Trì giật giật, âm thầm đồng tình với vị ngũ cô nương bị tỷ tỷ của mình tính kế kia, vị đường tỷ này của hắn bá đạo kiêu ngạo, cũng không phải là người dễ đối phó. Nhưng mà đây cũng chỉ là màn đấu ngầm giữa mấy cô nương thôi, hẳn là sẽ không thấy máu, Lục Quý Trì bởi vậy cũng không quá để ý, chỉ chuyên tâm mà tìm Mạnh Uyển Nghiên trong đám người.
 
Nhưng mà hình như Mạnh Uyển Nghiên không có trong phòng, Lục Quý Trì có chút kinh ngạc, tầm mắt tiếp tục chuyển động.
 
Sau đó hắn liền thấy được vẻ mặt bình tĩnh của Khương Hằng.
 
“Bẩm quận chúa, việc này quả thật là tỷ tỷ hiểu lầm, bức họa đạp tuyết tìm mai kia không phải là ta họa, trên thực tế, ta hoàn toàn không biết vẽ tranh.”
 
Lục Quý Trì: “......”
 
Cái ngũ cô nương xui xẻo kia là Khương Hằng?
 
…. Thật là trăm ngàn lần không nghĩ đến.
 
Không nghĩ đến Khương Hằng nói trắng ra như vậy, Minh Vinh quận chúa sửng sốt một chút, nhưng nhanh chóng nhướng mày nói: “Ngũ cô nương không cần khiêm tốn, nếu cô không biết vẽ tranh, sao hôm nay lại tới đây? Hay là… Ngũ cô nương chắc chắn trình độ của mình cao hơn bổn quận chúa, sợ dùng bản lĩnh thật sẽ làm ta khó xử?”

 
Vừa nghe lời này, Khương Hằng liền biết cho dù mình nói cái gì cũng không có tác dụng. Minh Vinh quận chúa là người kiêu ngạo, tuyệt đối sẽ không để cho người lắm chuyện có cơ hội nghi ngờ mình -- không thi đấu, ai biết nàng có phải là sợ hãi thân phận quận chúa của nàng ta, bởi vậy mới ra vẻ khiêm tốn không?
 
Chỉ có thể vẽ.
 
Nhưng mà, kỹ thuật vẽ của nàng….
 
Nhớ chính mình từng vẽ đuôi cá chép, đưa cho đệ đệ Khương Từ xem, lại bị Khương Từ khen một câu, “A tỷ, con chim sẻ này tỷ vẻ rất đẹp”, Khương Hằng lập tức bất đắc dĩ.
 
Cá chép và chim sẻ, kia không phải là cùng một chủng tộc nha!
 
“Quận chúa bớt giận, ngũ muội nhà ta tuyệt đối không phải người bừa bãi như vậy, A Hằng, muội còn thất thần làm cái gì, mau vẽ một bức họa cho quận chúa xem, cũng để cho mọi người thưởng thức và giám định. Tuy nói mấy năm nay muội luôn ở biên quan, ta cũng không biết trình độ của muội đến đây, nhưng cho dù thế nào cũng không được giấu dốt, như vậy là bất kính với quận chúa.”
 
Lời này cao minh, chẳng những tẩy trắng cho chính mình, còn trải đường cho chuyện tiếp theo -- quý nữ thế gia ít nhiều đều học cầm kỳ thư họa, cho dù là không tinh thông, cũng không đến mức hoàn toàn không biết, cho nên cho dù nàng thật sự không biết vẽ, cũng sẽ không có quá nhiều người tin tưởng, mọi người chỉ cho rằng nàng cố ý giấu dốt. Mà dưới tình huống đã có người nhắc nhở trước, nếu nàng còn một vừa hai phải ‘giấu dốt’, vậy không chỉ là bất kính đối với Minh Vinh quận chúa, mà còn là khiêu khích nàng ta nữa.
 
Tứ tỷ tỷ này của Khương Hằng, hôm nay gây chuyện thị phi bắt nàng không thể không đắc tội với quận chúa không được.
 
Khương Hằng cười như không cười mà liếc nhìn thiếu nữ y phục màu hồng phấn bên cạnh một cái, vị này chính là tứ cô nương tam phòng của phủ Vinh Quốc Công, tên là Khương Viện, từ nhỏ đã bị trưởng bối trong nhà ảnh hưởng, chướng mắt mẹ đẻ cùng với danh con võ tướng của hai tỷ đệ Khương Hằng, luôn chèn ép hai người bọn họ.
 
Khương Hằng từ trước đến nay lười so đo với nàng ta, chỉ là hôm nay…
 
Minh Vinh quận chúa tuy là trên phương diện nào đó tương đối bá đạo, nhưng yêu ghét rõ ràng, ngay thẳng trượng nghĩa, phạm vi kết giao vô cùng lớn, đặc biệt là khuê tú trong kinh thành, hơn phân nửa đều có giao tình với nàng ta. nếu đắc tội với nàng ta, Lạc Như muốn giúp Khương Hằng nhanh chóng dung nhập với khuê tú trong kinh thành chỉ sợ cũng là uổng công.
 
Khương Hằng không thích cô phụ tâm ý người khác, sau một lát trầm ngâm, hơi hơi mỉm cười, chậm rãi đứng lên.
 
“Minh Vinh đường tỷ?” Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một thiết niên mặc văn bào cổ tròn xanh đen thần sắc kiêu căng lười biếng mà đi vào, “Thật sự là tỷ, bổn vương còn tưởng mình nghe nhầm đó.”
 
….

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận