Lục Quý Trì vừa mới nói ra mấy lời này, Mạnh Uyển Nghiên liền biết chuyện ngày ấy đã bị bại lộ, sắc mặt nàng ta càng thêm tái nhợt, lại không chống chế, chỉ có thể chịu đựng kinh sợ trong lòng thấp giọng nói: “Bọn họ biết chuyện ta và tiểu thúc, nếu ta phản bội bọn họ, bọn họ sẽ… Sẽ chiêu cáo chuyện này khắp thiên hạ.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Quý Trì nâng mắt nhìn nàng ta: “Cho nên?”
Tuy rằng không nói rõ, nhưng trong mắt hắn cũng là uy hiếp rõ ràng, Mạnh Uyển Nghiên cắn chặt răng nói: “Ta có thể nói tất cả mọi chuyện ta biết cho điện hạ, nhưng điện hạ phải có cách lấp kín miệng bọn họ, bảo vệ bí mật của ta và tiểu thúc.’
“Này không khó, ngươi nói cho bổn vương biết bọn họ là ai, bổn vương tự nhiên xử lý bọn họ, làm bọn họ câm miệng.”
Mạnh Uyển Nghiên lại lắc đầu: “Điện hạ không hiểu.”
Lời nói này làm cho Lục Quý Trì có cảm giác bất an: “Ngươi muốn nói cái gì?”
Mạnh Uyển Nghiên nhấp môi: “Người uy hiếp ta, hẳn là cũng được người khác sai khiến, cho dù điện hạ có thể giải quyết được nàng ta, nhưng những người sau lưng nàng ta thì sao?”
“.....”
Tuy rằng đã đoán được, nhưng khi chân chính nghe những lời này, Lục Quý Trì vẫn vô cùng khó chịu.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một người lại một người, này mẹ nó là không để yên nha!
Nhưng mà mặc kệ nói thế nào thì cũng đã có manh mối, so với lúc trước người mù sờ tượng thì tốt hơn nhiều, Lục Quý Trì thầm than, trên mặt cười lạnh nói: “Bổn vương tự nhiên sẽ nhổ tận gốc.”
“Nhưng này cần rất nhiều thời gian….” Mạnh Uyển Nghiên cố gắng giữ cho mình khỏi thất thố, đôi mắt cũng không thể khống chế mà đỏ lên: “Thời gian này điện hạ có thể chờ được, nhưng ta và tiểu thúc thì không, nếu những người kia biết ta tiết lộ tin tức, điện hạ cảm thấy bọn họ sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?”
Nàng ta nắm chặt hai tay, từng câu từng chữ mà nói, “Ta cầu xin điện hạ, không chỉ vì chính mình, tiểu thúc thúc… Hắn thật sự không dễ dàng mới có được thành tựu như bây giờ, ta không thể để cho bọn họ hủy hoại hắn! Nếu là…. Nếu điện hạ không thể đáp ứng, như vậy ta sẽ mang theo tên của người kia vào hố sâu, tuyệt đối không nói một chữ với điện hạ!”
Ý tứ chính là, ngươi đối phó với bọn họ thì có thể, nhưng không thể mang chúng ta ra làm bia đỡ đạn, nếu không ta tình nguyện chết đi, làm cho ngươi giỏ tre múc nước, phí công giã tràng.
Nàng ta chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ thân bất do kỷ, Lục Quý Trì cũng không có tâm tư khó xử nàng ta, chỉ vì muốn nàng ta nói thật, mới cố ý làm ra vẻ vừa rồi. Bây giờ thấy mọi chuyện không sai biệt lắm, chỉ nhìn nàng ta một cái nói: “Ngươi đây là đang uy hiếp bổn vương?”
Mạnh Uyển Nghiên khom lưng hành lễ với hắn: “Thần nữ không dám, chỉ là điện hạ… Trên đời này luôn có những thứ quan trọng hơn so với sinh mệnh!”
Âm thanh của nàng ta rất nhẹ, lại tràn ngập kiên quyết. Lục Quý Trì còn chút rung động, lại nghĩ đến người đứng sau màn độc thủ này còn đang chờ mình tiến cung cầu thánh chỉ tứ hôn, tức khắc ánh mắt lóe lên, kế hiện ra.
“Được rồi, đứng lên đi, bổn vương đồng ý với ngươi là được.”
Thân thể đang căng cứng của Mạnh Uyển Nghiên bỗng nhiên thả lỏng: “Đa tạ điện hạ, chỉ là… Không biết điện hạ định làm thế nào?”
“Tương kế tựu kế, chiếu ngược bọn họ một quân.” Lục Quý Trì nói, thaapsp giọng nói kế hoạch của chính mình ra.
Mạnh Uyển Nghiên càng nghe càng kinh ngạc, cuối cùng đôi mắt bỗng nhiên sáng ngời, lộ ra vui mừng: “Điện hạ anh minh!”
Lục Quý Trì cũng cảm thấy chính mình rất anh minh, nghĩ nghĩ, lại bổ sung vài câu, cuối cùng mới ngồi dậy nói: “Bây giờ có thể nói cho bổn vương người sai khiến ngươi tính kế ta là ai chưa?”
Thân hình Mạnh Uyển Nghiên hơi ngừng lại, trong mắt hiện lên thần sắc thấu hận: “Người uy hiếp ta dụ dỗ điện hạ, chính là thái tử phi trước đây, bây giờ chính là Việt vương phi Sở Hàm Nguyệt.”
***
Việt vương phi Sở thị Hàm Nguyệt, xuất thân là ở phủ Trấn Quốc Công, chính là Thái tử phi thứ hai của Thái tử, bây giờ mới 25 tuổi. Sau khi tiên đế mất, vốn là Thái tử kế vị, nhưng Thái tử lại bị Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử liên thủ hại chết, sau khi Chiêu Ninh Đế kế vị phong là Việt Vương, góa phụ Sở thị của hắn cũng vì vậy mà trở thành Việt vương phi như bây giờ.
Việt vương phi này dung mạo đẹp đẽ, có danh là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, tính cách thông tuệ khéo léo, làm việc nhanh gọn linh hoạt, rất được Thái tử yêu thích. Nàng ta đã từng là viên minh châu trong giới kinh thành quyền quý, vô cùng lóa mắt, nhưng từ khi trượng phu bị ám sát mà chết, nàng ta liền yên lặng, ngày thường chỉ chăm sóc nữ nhi sáu tuổi an phận qua ngày, rất ít khi ra ngoài.
Nhưng mà theo lời này của Mạnh Uyển Nghiên, này hết thảy chỉ là biểu hiện giả dối bên ngoài, Việt Vương phi vô cùng hiểu biết thế cục hiện giờ, cũng nắm rõ tình hình trong nhà của nhóm quyền quý, tuy rằng nàng ta không biết sau lưng Việt vương phi là ai, lại có mục đích gì, nhưng thực hiển nhiên, Việt vương phi cũng không an phận như vẻ bề ngoài.
Nguyên chủ cùng với vị hoàng tẩu lớn hơn mình nhiều tuổi này không tới lui nhiều lắm, nhưng ấn tượng với nàng ta cũng không tồi. Lục Quý Trì bởi vậy vô cùng khiếp sợ, nhưng lời nói của Mạnh Uyển Nghiên lại vô cùng chuẩn xác, không chấp nhận sự nghi ngờ của hắn.
“Điện hạ, ta liền phái người đi theo dõi nàng ta!” Nói chuyện chính là Ngụy Nhất Đao, khi Khương Hằng vừa xuống lầu liền gặp hắn, bảo hắn lên đây.
Lục Quý Trì hoàn hồn: “Từ từ.”
“Hả?”
“Chuyện phái người theo dõi để về nhà lại bàn, bây giờ…” Thiếu niên nghiêng đầu liếc nhìn Mạnh Uyển Nghiên một cái, “Trước mắt làm theo lời của bổn vương.”
Mạnh Uyển Nghiên ngầm hiểu, gật đầu biểu thị chính mình đã chuẩn bị tốt.
Lúc này Lục Quý Trì liền đứng lên, nói với Ngụy Nhất Đao mấy câu: “Nào, mắng ta vài câu.”
Ngụy Nhất Đao: “....?!”
“Hoặc là đánh ta một chút cũng được, như vậy, chốc lát diễn mới chân thật được.” Để sớm bắt được người đứng sau, an tâm mà sống, Lục Quý Trì quyết định liều mạng.
Ngụy Nhất Đao hiểu, nhưng mà…
“Loại chuyện phạm thượng như này, ta làm không được nha.” Thanh niên cao to hung dữ vẻ mặt đầy khó xử mà nói.
Lục Quý Trì xua tay: “Không có việc gì, cứ việc làm, bổn vương không trách ngươi.”
“Nhưng….”
Lục Quý Trì không kiên nhẫn: “Dong dài cái gì, có phải là nam nhân không vậy?”
Ngụy Nhất Đao nuốt nước miếng: “Vậy… Ta làm nhé?”
“Nhanh lên! Còn vô nghĩa liền ăn đánh….”
Bộp!
Cùng với tiếng “bộp” thanh thúy, là tiếng thanh niên gầm như sấm: “Nhãi ranh sao dám nói chuyện như vậy với gia gia! Muốn chết hả?!”
“.....”
Yên tĩnh giống như đã chết.
Hồi lâu, Lục Quý Trì che lại gáy bị đánh đến ong ong, mắt đầy sao mà ngẩng đầu: “Chuyện phạm thượng này ta không làm được?”
Giống như không cẩn thận đánh hơi mạnh…. Ngụy Nhất Đao chột dạ mà thu tay về, Lục Quý Trì đã nhảy dựng lên, “Này còn không làm được? Này cmn còn nói là không làm được? Đầu của lão tử bị ngươi đánh đến nỗi nứt rồi!!”
Ngụy Nhất Đao vắt chân lên cổ mà chạy: “Ngoài ý muốn! Đây là ngoài ý muốn nha điện hạ!”
“Ngoài ý muốn cái đại gia ngươi!”
***
Đau đớn làm cho người ta táo bạo, Ngụy Nhất Đao thành công chọc lửa giận của Lục Quý Trì, khi hắn đen mặt mà đi xuống lầu, hội giao lưu vừa mới kết thúc.
“Điện hạ! Điện hạ chậm một chút, chờ ta!”
Mới từ nhã gian đã nghe thấy âm thanh to lớn thô lỗ của Ngụy Nhất Đao từ cầu thang truyền đến, Khương Hằng hơi ngừng lại, ngẩng đầu nhìn qua.
Thiếu niên banh mặt, ánh mắt âm trầm, khuôn mặt anh tuấn xệ dài, thoạt nhìn tức giận không nhẹ. Theo sau hắn, thanh niên cao lớn hùng tráng nhắm mắt mà theo đuôi, sắc mặt vội vàng.
“Đây là làm sao? Ai chọc điện hạ tức giận?” Lại là Minh Vinh quận chúa nghe thấy âm thanh, tò mò mà đi qua.
“Không có gì, bổn vương còn có việc, đi trước, đường tỷ chơi vui vẻ.” Lục Quý Trì không trả lời, banh mặt mà nói xong lời này liền đi.
Đúng lúc ấy, Mạnh Uyển Nghiên từ trên lầu theo xuống dưới: “Điện hạ thứ tội, thần nữ lúc nãy….”
Nghe thấy âm thanh của nàng ta, sắc mặt Lục Quý Trì càng thêm khó coi, cười lạnh một tiếng, sau đó phất tay áo thật mạnh, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Mọi người lập tức đều nhìn về phía Mạnh Uyển Nghiên.
Trên mặt Mạnh Uyển Nghiên lộ ra vài phần bất đắc dĩ, có người là khuê mật của nàng ta vội vàng tiến lên dò hỏi: “A Nghiên, xảy ra chuyện gì?”
“Mới vừa rồi ta ở trong Tàng Thư Các đọc sách, Tấn Vương điện hạ cũng tới, nói là muốn tìm sách, vừa hay ta biết cuốn sách mà ngài ấy muốn tìm là gì, liền thuận tay giúp ngài ấy, sau đó….”
“Sau đó làm sao vậy?”
“Sau đó không biết vì cái gì, điện hạ đột nhiên bực mình, quăng mạnh cuốn sách kia thì không nói, còn lớn tiếng trách mắng ta một phên.” Mạnh Uyển nghiên ủy khuất lại có chút không vui mà nhấp môi, “Ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.”
Lục Quý Trì không gần nữ sắc, đối với cô nương không có phong độ, chuyện này mọi người đều biết, nghe xong lời này, mọi người vô cùng đồng tình với Mạnh Uyển Nghiên, ngay cả Minh Vinh quận chúa cũng thương tiếc mà nhìn nàng ta một cái: “Có lẽ là lúc vô ý ngươi đã nói gì chọc đến hắn, không cần quan tâm hắn làm gì, hắn cũng không bắt ngươi làm gì.”
Mạnh Uyển Nghiên cười khổ, tự nhận xui xẻo mà gật gật đầu, không nói gì nữa.
“Được rồi, đều về nhà đi, hôm nào có thời gian chúng ta lại tụ tập.”
Minh Vinh quận chúa nói xong lời này liền rời đi, Mạnh Uyển Nghiên cũng cùng bằng hữu vừa nói nhỏ vừa đi xuống lầu, Khương Hằng nhìn theo bóng dáng nàng ta suy tư gì mà cười một cái, cũng chậm rãi về nhà.
***
Khi Lục Quý Trì về phủ, Tôn tiên sinh đang thích ý mà cho chim ăn ở trong sân, dựa vào sự tín nhiệm của nguyên chủ, hắn vẫn luôn ở trong phủ, hưởng thụ đãi ngộ của nửa chủ nhân này.
Gáy của Lục Quý Trì vẫn còn nóng rát và đau, vừa nhìn thấy cảnh này, trong lòng lập tức tạch tạch mà nổi lửa -- nếu không phải mấy tên vương bát đản này ở sau lưng gây sóng gió, sao hắn phải sống cuộc sống lo lắng đề phòng như vậy, sao hắn phải diễn cả ngày, sao phải chịu một cái đánh như lúc nãy? Kết quả nhìn cuộc sống nhàn nhã của người ta, lại nhìn lại hắn….
Tức giận trong lòng càng nhiều hơn, hoàn toàn không cần Ngụy Nhất Đao đánh lần thứ hai, Lục Quý Trì trừng mắt trợn mày, nhấc chân đi về phía Tôn tiên sinh.
“Điện hạ? Ngài trở về….”
Lời của Tôn tiên sinh còn chưa dứt, Lục Quý Trì đã dùng chân đá mạnh vào bụng hắn, “Ngươi đề cử một Vương phi tốt!!!”
Tôn tiên sinh đột nhiên không kịp phòng ngừa lập tức kêu một tiếng thảm thiết, lảo đảo ngã trên mặt đất.
“Điện hạ?!”
Tôn tiên sinh hoàn toàn ngây ngốc, đã xảy ra chuyện gì???
Tức giận của Lục Quý Trì đến cũng nhanh mà trôi qua cũng nhanh, đá xong một đạp thì cũng thoải mái hơn nhiều, nhưng lúc này hắn vẫn cần thiết phải ‘còn đang tức giận’, bởi vậy chỉ lạnh lùng mà nhìn hắn một cái rồi vô tình rời đi.
Chỉ còn lại Ngụy Nhất Đao đang “đồng tình” mà nâng Tôn tiên sinh dậy, nhỏ giọng nói chân tướng: “Điện hạ thấy Mạnh nhị cô nương ở Văn Uyên các, vốn dĩ đều rất tốt, nhưng ai biết Mạnh nhị cô nương nói một câu, chọc giận điện hạ….”
“Cái….” Tôn tiên sinh là một tên thư sinh văn nhược trói gà không chặt, một đã này của Lục Quý Trì thiếu chút nữa hụt hơi mà chết. Sau một lúc lâu, hắn mới hoãn lại, vội vàng hỏi, “Nói cái gì? Nàng ta nói cái gì?”
….