Bổn vương muốn yên tĩnh

 
 
 
“Nàng ta nói, luận về tài đức làm vua, đừng nói đời trước, đời sau cũng không có ai có thể sánh được với đương kim thánh thượng.”
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chỉ…. Chỉ như vậy?”
 
“Này chẳng lẽ không đủ?” Ngụy Nhất Đao theo sự sắp xếp của Lục Quý Trì, vẻ mặt nghiêm túc mà lừa dối nói, “Điện hạ luôn có khúc mắc với vị trong cung kia, cũng ghét nhất người khác nói mình không bằng hắn, thái độ này của Mạnh cô nương, điện hạ sao có thể không tức giận? Phải biết rằng điện hạ đối xử với nàng ta như là vương phi tương lai, là thê tử, sao có thể không cùng lòng với phu quân, ngược lại còn tán thưởng kẻ thù của hắn?”
 
Cũng đúng, tiểu quỷ kia bản chất vẫn là thằng nhỏ chết tiệt chưa trưởng thành, bởi vì như vậy mà nổi trận lôi đình gì gì đó, tuy rằng có chút não tàn, nhưng cũng không kỳ lạ…
 
Còn là tức giận nha!
 
Lúc nào mà hắn chịu uất ức như vậy!
 
Lại là kiểu ngã hình chữ X trên đất, tư thế chật vật!
 
Tôn tiên sinh xanh cả mặt, lại không thể không cố gắng áp sự cáu giận trong lòng xuống: “Rốt cuộc là chuyện như thế nào, vì sao Mạnh cô nương lại đột nhiên nói câu kia, còn mong Ngụy huynh nói tỉ mỉ từ đầu đến cuối cho ta nghe một lần?”
 
“Cái này không thành vấn đề, lúc ấy là như thế này….”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Xác định Mạnh Uyển Nghiên chỉ là vô tình, sau khi thấy Lục Quý Trì tức giận thì cố gắng cứu chữa, sắc mặt Tôn tiên sinh mới hòa hoãn đôi chút: “Vậy Ngụy huynh cũng biết, điện hạ định tính như thế nào với Mạnh cô nương?”
 
“Ngươi nói đi?” Ngụy Nhất Đao liếc hắn một cái, nỗ lực thuộc lời của Lục Quý Trì, “Ngươi cũng biết tình tình của điện hạ, ngoại trừ Mạnh cô nương có cách làm cho điện hạ nguôi giận, bằng không vị trí Vương phi này chỉ sợ phải đổi người rồi.”
 
Thành công ở trước mắt, lại đột nhiên bị đâm ngang, cảm giác này quả thật rất chó nha! Thái dương của Tôn tiên sinh giật giật, nhất thời cũng không đi dỗ Lục Quý Trì, ra vẻ trấn định mà đuổi Ngụy Nhất Đao đi, sau đó liền che bụng đau mà lẻn trốn ra khỏi phủ.
 
Ngụy Nhất Đao vẫn luôn tránh trong chỗ tối nhìn hắn cười gian xảo, lặng yên không tiếng động mà đi theo.
 
**
 
Sau nửa canh giờ.
 
“Điện hạ, tên Tôn tiên sinh kia đi vào một khách điếm ở phía đông gọi là Hoan Nghênh Khách Đến!” Chuyện rốt cuộc cũng có tiến triển, Ngụy Nhất Đao rất hưng phấn, nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng, “Sau khi hắn đi vào không bao lâu, liền có một tiểu nhị đi về phía phủ tả tướng.”
 
Lục Quý Trì đã nguôi giận, đang nằm trên giường ăn trái cây, lập tức vừa lòng: “Người uy hiếp Mạnh Uyển Nghiên và người đứng sau Tôn tiên sinh quả nhiên là cùng một người.”
 
“Vậy tiếp theo chúng ta….”
 
“Theo kế hoạch hành sự,” Lục Quý Trì nói, “Dưới gối tả tướng chỉ còn một nữ nhi chưa xuất giá là Mạnh Uyển Nghiên, mục tiêu của bọn chúng chính là muốn Tấn Vương phủ và phủ Tả tướng trói buộc với nhau, vậy khẳng định sẽ không dễ dàng buông bỏ Mạnh Uyển Nghiên. Tên tiểu nhị mà ngươi nói kia khẳng định đi truyền tin tạo áp lực với Mạnh Uyển Nghiên, sau khi Mạnh Uyển Nghiên nhận được tin sẽ tìm cách tiếp cận ta, nhằm đền bù ‘sai lầm’ lúc trước, ta cũng sẽ chậm rãi làm bộ dáng tan chảy, miễn cho bọn họ thấy tình hình không ổn, chó cùng rứt giậu. Còn về các ngươi, nhân cơ hội này đi tra Việt Vương phi, bây giờ nàng ta mới là manh mối quan trọng nhất.”
 
“Nhưng thời gian này….” Ngụy Nhất Đao chần chờ, “Nhỡ đâu chúng ta còn chưa bắt được đuôi cáo của Việt Vương phi, mấy tên tôn tử kia không kìm nén được thì làm sao bây giờ? Không phải điện hạ nói bọn họ rất gấp sao?”
 
“Cái này không có việc gì, ta vốn dĩ cũng không có tính toán kéo dài bọn họ.” Hắn và Mạnh Uyển Nghiên diễn vở kịch này, không chỉ vì kéo dài thời gian, càng là muốn rút củi đáy nồi, hoàn toàn đập nát kế hoạch không rõ vì mục đích gì của người đứng sau.

 
Ngụy Nhất Đao vẻ mặt mờ mịt mà “A” một tiếng. Hắn là hồi lâu sau mới lên lầu, không nghe thấy lời nói của Lục Quý Trì và Mạnh Uyển Nghiên, bởi vậy còn không biết thâm ý trong đó.
 
Vì đại huynh đệ này chính là người duy nhất Lục Quý Trì có thể tin tưởng là sai bảo, Lục Quý Trì cũng không muốn dấu hắn, đơn giản mà kể lại chuyện ở trong Tàng Thư Các cho hắn nghe, sau mới cười nói: “Nếu thuận lợi, qua mấy ngày Mạnh cô nương sẽ ‘bị bệnh nặng mà chết’. Không có nàng, ta xem kế hoạch bọn họ tiếp tục như thế nào?”
 
Ngụy Nhất Đao vô cùng khiếp sợ, hồi lâu mới vỗ tay bốp một cái: “Diệu kế! Diệu kế!”
 
“...... Đừng học kiểu nói chuyện của mấy bọn Tôn tiên sinh, khó chịu.”
 
“À, chủ ý này con mẹ nó hay!”
 
Lục Quý Trì, “.....”
 
“Nhưng mà, điện hạ, Mạnh cô nương bên kia đáng tin sao? Tả tướng chính là một lão già cổ hủ ăn mềm không ăn cứng, người bảo Mạnh cô nương thẳng thắn với ông ta, nhỡ đâu ông ta tức giận, nháo chuyện lớn lên thì làm thế nào? Không phải điện hạ nói không thể để người phía sau biết chúng ta biết bí mật của bọn họ sao?”
 
“Lão già kia chỉ là tình tình không tốt, lại không phải kẻ ngốc, chuyện này liên quan đến thanh danh của Tả gia, nếu như ông ta đã biết, khẳng định còn sốt ruột đè nó xuống hơn chúng ta.”
 
Còn đè nó xuống như thế nào, một người là tiểu khuê nữ mà ông ta yêu thương nhất, một người là đệ đệ mà ông ta nhìn lớn lên, chỉ cần chuyện không bị truyền ra, ông ta dù tức cũng không có khả năng lấy mạng bọn họ. Ngược lại, ông ta sẽ càng nhanh đồng ý chuyện Mạnh Uyển Nghiên và Mạnh Xuân Lâm giả chết rời kinh, cao chạy xa bay, cũng giúp bọn họ thu dọn tàn cục.
 
Đây cũng chính là lý do vì sao Mạnh Uyển Nghiên lại tỏ ra vui mừng - nàng ta đã sớm muốn cùng Mạnh Xuân Lâm song túc song tê, chỉ là vẫn luôn không tìm được cơ hội để thẳng thắn, cho nên mới kéo dài đến hiện tại. Kế hoạch này của Lục Quý Trì không chỉ có thể bảo vệ bí mật của nàng ta và Mạnh Xuân Lâm, còn cho nàng ta một cơ hội hoàn mỹ, sao nàng ta có thể không vui chứ?
 
Bởi vậy Lục Quý Trì sẽ không lo lắng Mạnh Uyển Nghiên lâm trận bỏ chạy hoặc là không tận tâm.
 
Ngụy Nhất Đao hiểu được, ánh mắt sáng ngời mà giơ ngón tay cái lên: “Điện hạ thật thông minh!”
 
Kia khẳng định là thông minh hơn ngươi. Lục Quý Trì cười hehe, muốn nói cái gì, thanh niên kia lại buồn bực gãi đầu, “Nhưng mà ta hình như càng ngày càng ngốc, trước kia điện hạ nói cái gì ta cũng phản ứng được, bây giờ sao lại có cảm giác không theo kịp nhỉ…..”
 
“....” Lục Quý Trì nghiêm túc mà vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Lớn tuổi đều như vậy, ăn nhiều hạch đào một chút, bổ não.”
 
Ngụy Nhất Đao ngừng một lát như bị bóp trái tim: “.... Vâng.”
 
***
 
Sắp xếp xong chuyện về sau, lại sai Ngụy Nhất Đao nhìn chằm chằm Tôn tiên sinh, Lục Quý Trì liền tiến cung thỉnh an mẫu thân.
 
Mới vừa bước vào đại môn Thọ Ninh Cung đã ngửi thấy một mùi  thịt quen thuộc, Lục Quý Trì ngẩn người, sắc mặt khẽ thay đổi, đồng thời quay người chuẩn bị chạy, lại bị cung nữ Ngọc Dung bên người Phương Trân Châu ngăn cản.
 
“Điện hạ, Thái Hậu mời ngài vào.”
 
Lục Quý Trì muốn giãy giụa: “Bổn vương đột nhiên nhớ đến trong phủ vẫn còn chuyện phải làm, vẫn là ngày mai lại….”
 
“Điện hạ qua cổng không vào, Thái Hậu sẽ đau lòng.”
 
Lục Quý Trì: “.....”
 
Ngọc Dung nén cười làm tư thế mời.
 
Khóe miệng Lục Quý Trì hơi giật giật, sau một lúc lâu vẫn là nhận mệnh mà thở dài: “Mẫu hậu hôm nay lại làm đồ gì?”
 
“"Tên món ăn là hồng vận phủ đầu, cụ thể..."  Ngọc Dung khẽ ho nhẹ một tiếng, "Ngài vào xe,m là sẽ rõ."
 
Nhất thời mí mắt của Lục Quý Trì không ngừng giật giật.
 
Phương Trân Châu là một người rất thích náo nhiệt, khác xa với Xa thái hậu dịu dàng ít nói, khi vừa mới đến bà còn có thể nhẫn nhịn, một lúc sau thì không thể nhịn nổi nữa rồi. Nhưng hình tượng cũng không thể thay đổi quá nhanh, hơn nữa đây là thâm cung hậu viện, cũng không có hoạt động vui chơi giải trí gì, vì thế bà suy nghĩ một chút, quyết định tĩnh tâm nghiên cứu đồ ăn ngon, cố gắng rửa đi ô danh "sát thủ phòng bếp".
 
Lúc ấy Lục Quý Trì thiếu chút nữa quỳ xuống trước mặt mẹ mình, cầu xin bà bỏ qua suy nghĩ này, lại bị Phương Trân Châu nói lại một câu "Thằng con bất hiếu này, mày muốn mẹ bị chứng uất ức sao?" làm cho ngậm miệng lại.
 
Còn về những người khác, tuy rằng lúc này những nữ tử xuất thân cao quý thường không vào bếp, nhiều nhất chỉ là đứng bên cạnh nhìn, cụ thể vẫn để cho hạ nhân đi làm, nhưng Xa thái hậu xuất thân thấp hèn, từ trước đến giờ không quá câu nệ mấy thứ này, vì vậy khi Phương Trân Châu xắn tay áo đi vào trong phòng bếp, nói muốn tự mình làm đồ ăn bồi bổ cho Chiêu Ninh Đế gần đây đã gầy đi không ít, đám người Ngọc Dung mặc dù kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng chấp nhận.
 
Trước mặt bệ hạ, Thái hậu từ trước đến giờ cũng chỉ là một người mẹ bình thường.
 
Sau khi Chiêu Ninh Đế nghe xong việc này cũng tỏ vẻ kinh ngạc và xúc động, trưa hôm đó đặc biệt để bụng đói đến Thọ Ninh Cung, chuẩn bị nếm thử bữa cơm từ ái của mẫu hậu.
 
Ngày đó Lục Quý Trì cũng ở đây, Phương Trân Châu bảo hắn ở lại dùng cơm, mới đầu Chiêu Ninh Đế còn không đồng ý -- Thái hậu thân phận tôn quý, hắn là con ruột thì thôi đi, nhưng Lục Quý Trì sao có tư cách thưởng thức đồ ăn mà bà tự làm chứ?
 
Đến khi ăn xong....
 
"Gần đây trẫm quốc sự bận rộn, sợ là không có nhiều thời gian đến, nếu A Trì không muốn vào cung thượng triều, vậy thì bồi mẫu hậu nhiều hơn giúp trẫm đi."
 
"???!!!"
 
Lục Quý Trì thiếu chút nữa không nhịn được mà ném chén ngọc ở trong tay vào mặt hắn.
 
Ngược lại Phương Trân Châu vô cùng vui vẻ, luôn miệng nói được được, một bộ rất vui mừng vì có người cổ vũ.
 
Chiêu Ninh Đế mỉm cười nhìn bà, ánh mắt quét Lục Quý Trì sắc mặt đau khổ nhưng vẫn ăn hết đồ ăn, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác khâm phục với hùng đệ đệ này.
 
Nhưng mà cái gọi là người tài giỏi thì có thể chịu khổ nhiều, bệ hạ cảm thấy, nhiệm vụ bồi mẫu hậu dùng cơm này cho Lục Quý Trì, quả thật không thể thích hợp hơn rồi.
 
Bởi vì chuyện này, mỗi ngày Lục Quý Trì đều có lý do vào bồi Phương Trân Châu dùng cơm, chẳng qua là...
 
"Mẹ, con cầu xin người, hôm nay con nghỉ ngơi một ngày được không?" Nhìn một đống đen thùi lùi trong đĩa, căn bản không nhìn ra cái gì gọi là hồng vận phủ đầu, cổ họng Lục Quý Trì phát đắng, không nhịn được thấp giọng cầu xin tha thứ.
 
"Không được, ta đã nấu xong, không ăn rất lãng phí!" Phương Trân Châu gắp một miếng bỏ vào bát hắn, thề thốt, "Con nếm thử một chút, tuy hình thức không được đẹp, nhưng lần này mùi vị rất khá, lão Vương cũng khen ta đã tiến bộ đó."
 
Lão Vương là một ngự trù Lục Quý Trì mời từ ngự thiện phòng về dạy Phương Trân Châu nấu ăn -- hắn còn muốn sống thêm mấy năm, không muốn bị mấy món ăn 'hắc ám' của bà hạ độc chết.
 
"Thật hay giả?" Lục Quý Trì không quá tin tưởng, nhưng nhìn ánh mắt mong chờ của mẹ mình, rốt cuộc cũng bịt mũi mà gắp miếng đen thùi lùi kia vào miệng.
 
"Sao, sao?" Phương Trân Châu mặt đầy mong chờ mà hỏi.
 
Lục Quý Trì không lên tiếng, hồi lâu mới hồi phục lại đầu lưỡi tê dại mà cười lạnh một tiếng: "Nhìn là một người đàng hoàng nghiêm túc, lại là một tên a dua nịnh hót, bổn vương phải đuổi việc hắn!"
 
"Ý của con là ta không có chút tiến bộ nào?" Phương Trân Châu mất hứng.
 
"Vẫn có một chút."
 
"Cái gì?"
 
"Hôm nay làm ít hơn hôm qua."
 
Phương Trân Châu: "....."
 
***
 
Mặc dù chê tay nghề của mẹ già, nhưng ăn nhiều năm như vậy, thật ra Lục Quý Trì cũng đã quen rồi, hơn nữa từ nhỏ đã bị mẹ dạy thành thói quen không thể lãng phí thức ăn, vì vậy cho dù đồ ăn khó nuốt bao nhiêu, chỉ cần gọi rồi, hắn cũng sẽ nhắm mắt ăn hết.
 
Buông chén đũa xuống, Lục Quý  Trì có cảm giác thoát chết trong nháy mắt, đang chuẩn bị nói mấy chuyện xảy ra mấy ngày qua, Ngọc Dung lại bưng một đĩa nhỏ vào.
 
"Đây là cái gì?"
 
"Bạch ngọc cao, sáng nay ai gia vừa mới học, Thập Nhất mang về làm điểm tâm đi."
 
Khóe miệng Lục Quý Trì co quắp, theo bản năng muốn từ chối, đồ ăn của mẹ già, nhất định rất khó khăn, đây là luật sắt. Nhưng mà thấy vẻ bề ngoài của bánh ngọt kia trắng trắng mềm mềm, cũng không tính là quá nát, trong lòng hắn bỗng nhiên khẽ động, cười xấu xa.
 
"Vâng, đa tạ mẫu hậu."
 
Lục Quý Trì nói xong cũng không để ý Phương Trân Châu lẩm bẩm, bưng đĩa bạch ngọc cao kia đứng dậy cáo từ rời khỏi Thọ Ninh Cung.
 
Sau đó....
 
"Hoàng huynh, đây là bạch ngọc cao mẫu hậu tự tay làm, người bảo thần đệ mang đến cho huynh nếm thử một chút!" Trong chốc lát, thiếu niên mặt đầy vô hại xuất hiện trong ngự thư phòng.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui