Bổn vương muốn yên tĩnh

 
Mặc dù rất cố gắng muốn giữ bình tính, nhưng trong mắt hắn vẫn lộ ra mấy phần sinh không thể luyến*, Khương Hằng nín cười cúi đầu xuống nói: “Đi ngang qua.”
 
(*:生无可恋: Sinh không thể luyến: Từ ngữ trên mạng, ý tứ là chỉ cuộc sống không còn bất kì người và chuyện gì có thể lưu luyến, sinh mệnh đã không còn ý nghĩa.)
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Quý Trì: “… Đây là con hẻm cụt.”
 
Khương Hằng tiếp tục nín cười: “Được rồi, ta là đặc biệt đến tìm điện hạ.”
 
Nhớ tới lời vạch trần bỉ ổi vừa rồi của Tề Ngạn, trên mặt Lục Quý Trì lập tức nóng lên: “Ngươi… đến đây lúc nào?”
 
Lúc nhị thiếu của Tề gia nói ngươi vẫn còn là gà tơ. Trong lòng Khương Hằng nghĩ như vậy, trên mặt lại nói: “Lúc điện hạ nói muốn dùng nước mũi đưa Tề nhị thiếu đến Tây Thiên.”
 
Lục Quý Trì: “!!!”
 
Dáng vẻ hắn khiếp sợ lại lúng túng quá chọc cười rồi, Khương Hằng cũng không nhịn được nữa, tiếng cười từ bên môi tràn ra ngoài.
 
“… Quên đi chuyện này, chúng ta vẫn là bằng hữu tốt.” Lục Quý Trì cố gắng đè xuống sự xúc động che mặt chạy trốn.
 
Khương Hằng nhịn một chút: “Ha ha ha ha ha ha ha!”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Xin lỗi nàng thực sự không nhịn được nữa.”
 
Lục Quý Trì: “…”
 

Được rồi được rồi, dù sao thì nàng đã sớm biết bộ mặt thật của hắn, trong lòng thiếu niên bi thương chỉ chốc lát, cam chịu buông bàn tay phải che mũi xuống.
 
Da của hắn rất trắng, dáng vẻ cái mũi đỏ bừng hiện nay, thoạt nhìn giống như là bị người ta đánh sưng lên. Khương Hằng nghiêng đầu đi, bả vai run rẩy kịch liệt hơn.
 
Lục Quý Trì trong lòng cực kỳ mệt mỏi, khóe miệng giật một cái, thở dài: “Tranh thủ thời gian cười đi, cười xong rồi thì nói chuyện.”
 
Câu trả lời của Khương Hằng là cười càng ngày càng lớn tiếng.
 
Lục Quý Trì bị nàng cười cho không hiểu sao cũng cười theo, vừa cười vừa bất mãn nói: “Gần được rồi đấy!”
 
Khương Hằng nhìn hắn một cái, khoát tay đứt quãng nói: “Điện hạ… điện hạ vẫn là che cái mũi lại đi.”
 
Thấy nàng cười co rút, Lục Quý Trì chớp mắt một cái, có ý xấu đến gần nàng: “Tay mỏi rồi, nghỉ ngơi một lát, cũng để ngươi cười nhiều thêm một lúc.”
 
“Không cười nữa! Ta… ta không cười nữa! Ngài nhanh tránh ra…”
 
Rõ ràng không phải là chuyện buồn cười cỡ nào, nhưng Khương Hằng chính là cười đến mức suýt nữa ngất đi, Lục Quý Trì cũng vừa tiến về phía trước vừa vui cười theo nàng, hai người vịn tường, gần như muốn cười ngã xuống đất.”
 
“Bụng… đau bụng, không cười nữa… ta… ta có việc muốn nói với điện hạ…”
 
Bởi vì cười đến mức toàn thân vô lực, giọng nói của nàng êm ái nghe ra càng ngày càng ngọt ngào mềm mại, tai Lục Quý Trì giật giật, không hiểu sao mà không muốn để cho nàng dừng lại, có điều còn cười tiếp nữa thì sợ là sắp cười chết rồi, hắn nhắm mắt ép buộc mình dừng lại, lại bình phục hơi thở một chút, lúc này mới nói: “Chuyện gì?”
 
Khương Hằng cuối cùng cũng ngừng lại. Nàng đầu tiên là xoa xoa quai hàm mỏi nhừ, sau đó mới đơn giản thuật lại chuyện nghe được ở chỗ Lạc Như.
 
Trong khi Lục Quý Trì chợt lờ mờ, lập tức ý cười gì cũng biến mất.
 

“Ta nói Mạnh Uyển Nghiên bên kia làm sao còn chậm chạp không có động tĩnh… hóa ra vốn dĩ không phải bởi vì mẫu thân nàng ta bị bệnh, mà là Mạnh Xuân Lâm bên kia xảy ra vấn đề?!”
 
Chuyện Mạnh Xuân Lâm đồng ý với Mạnh Uyển Nghiên sẽ mang nàng ta cao chạy xa bay, hôm đó trong mật đạo Khương Hằng cũng nghe thấy. Còn sau đó Lục Quý Trì và Mạnh Uyển Nghiên cụ thể làm giao dịch gì, mặc dù nàng không biết nhưng trong lòng cũng đoán được mấy phần. Lúc này thấy thiếu niên ngoài kinh ngạc còn có vẻ mặt nhức cả trứng, trong lòng thiếu nữ hơi động, nhịn không được mở miệng nói: “Vì lấy được sự thưởng thức của Đổng thái phó, Mạnh Xuân Lâm có thể ngụy trang tình yêu thiêng liêng nhiều năm như vậy, bây giờ thật vất vả mới công thanh danh toại, hắn ta tuyệt đối không có khả năng bỏ đi tất cả, cùng Mạnh cô nương rời khỏi Kinh thành phồn hoa này. Chuyện này… chỉ sợ từ lúc vừa mới bắt đầu đã là lời bịa đặt. Còn Mạnh cô nương, nghe ý tứ của điện hạ, nàng ta chỉ lấy việc mẫu thân bị bệnh làm lý do kéo lấy điện hạ, nhưng không có vỡ lở ra, hiển nhiên là vẫn chưa biết bộ mặt thật của Mạnh Xuân Lâm, ta đoán, hẳn là Mạnh Xuân Lâm dùng cái cớ gì đó dỗ nàng ta rồi.”
 
Lục Quý Trì bực mình gật đầu: “Chắc chắn là vậy, chuyện rời khỏi Kinh thành nàng ta còn gấp hơn ta, nếu Mạnh Xuân Lâm bằng lòng mang nàng ta đi, chuyện đã sớm giải quyết rồi.”
 
Hắn vẫn thật sự không nghĩ tới vấn đề sẽ xảy ra trên người Mạnh Xuân Lâm. Đầu tiên, ngày đó thái độ lúc Mạnh Xuân Lâm nói chuyện với Mạnh Uyển Nghiên rất chân thành cũng rất thâm tình, hoàn toàn nghe không ra ý tứ qua loa; còn nữa, Mạnh Uyển Nghiên là ai? Đó con mẹ nó là cháu gái của hắn ta! Cho dù không phải là ruột thịt thì đó cũng là cháu gái, đây nếu không phải là chân ái, hắn ta phải có bao nhiêu lá gan mập mới có thể ôm tâm tư đùa giỡn tiếp cận nàng ta?! Lại nói Mạnh Uyển Nghiên cũng vẫn luôn là lời thề son sắt, dáng vẻ cùng Mạnh Xuân Lâm là chân ái, ai có thể nghĩ tới nàng ta lại là bị người ta lừa?
 
Lại nghĩ tới hành động của Mạnh Xuân Lâm, Lục Quý Trì quả thật say rồi, đây quả thực là cặn bã độ cao mới!
 
“Vậy bây giờ định làm thế nào?” Khương Hằng thật ra không thích xen vào việc của người khác, nhưng chuyện này lại làm cho nàng không biết tại sao lại có chút để ý không nói ra được.
 
Có lẽ là bởi vì Mạnh Xuân Lâm thật sự làm nàng ghê tởm đi.
 
“Trước tiên xem xem Mạnh Uyển Nghiên có phản ứng gì đã, về phần Mạnh Xuân Lâm…” Lục Quý Trì khinh bỉ nói: “Hắn ta thật sự là cặn bã cũng được, là giả vờ cặn bã cũng tốt, đợi Tả tướng biết được tất cả, đương nhiên sẽ không dễ dàng tha cho hắn ta.”
 
Khương Hằng gật đầu, phút chốc hơi dừng lại một chút, nhắc nhở: “A Như làm người thực tế, chưa từng nói ngoa, những việc mà nàng ấy nói, tám chín phần mười là thật. Điện hạ phải cẩn thận Mạnh Xuân Lâm tức nước vỡ bờ, một đồ vô sỉ không có ranh giới đạo đức cuối cùng, dưới tình thế cấp bách sợ là chuyện gì cũng có thể làm được.”
 
Lục Quý Trì sững sờ: “Ngươi là nói…”
 
“Mạnh cô nương hẳn là nói cho hắn ta biết chuyện mình bị người ta uy hiếp rồi đi?” Khương Hằng nhìn hắn một cái, mặt mày ôn hòa, giọng điệu ung dụng, lời nói lại làm cho người ta kinh hãi không thôi: “Ai lại thích bị người ta uy hiếp chứ? Nhất là hắn ta lại không bỏ được mọi thứ có được ở hiện tại như thế. Nếu như ta là hắn ta, ta hẳn là sẽ tìm cơ hội để Mạnh cô nương xảy ra ‘bỏ mình ngoài ý muốn’, chết không đối chứng. Cứ như vậy thì không có ai có thể lấy chuyện này uy hiếp ta được nữa, ta cũng không cần phải rời khỏi Kinh thành.”
 
Họ Mạnh bạc tình bạc nghĩa lại máu lạnh, ngộ nhỡ thật sự chán ghét Mạnh Uyển Nghiên mà từng bước ép sát…
 
Lục Quý Trì nghĩ đến sắc mặt liền thay đổi, bất chấp Khương Hằng vẫn ở đây, vội vàng lấy một thứ có hình dạng cái cỏi ra đặt bên miệng thổi một cái.

 
Chưa đến một lúc, một người có hình dạng của ám vệ im lặng xuất hiện: “Điện hạ.”
 
Dưới tay nguyên chủ có hai đội ám vệ bí mật, người này chính là một trong số đó. Lục Quý Trì vẻ mặt nghiêm túc phân phó hắn ta: “Ngay lập tức đi mời nhị cô nương nhà Tả tướng đến tửu lâu Trường Phong, liền nói bổn vương có chuyện gấp nói với nàng ta. Mặt khác lại phái mấy người theo dõi Mạnh Xuân Lâm bên kia, một khi phát hiện hắn ta có gì khác thường thì lập tức đến báo!”
 
“Rõ!”
 
Ám vệ nhận lệnh rời đi, Lục Quý Trì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm
 
Thật ra Mạnh Uyển Nghiên chết giả chết thật đối với hắn mà nói thì khác biệt không lớn --- dù sao chỉ cần nàng ta biến mất, mục đích giải quyết tận gốc của hắn liền đạt được rồi. Nhưng đó là một mạng người sống sờ sờ, hắn không khoanh tay đứng nhìn được. Huống chi Mạnh Uyển Nghiên sẽ thẳng thắn với Mạnh Xuân Lâm chuyện mình bị người ta uy hiếp, cũng bởi vì sự gợi ý của hắn, nếu như nàng ta thật sự bởi vậy mà xảy ra chuyện gì, hắn cũng có trách nhiệm.
 
Có lẽ một chút trách nhiệm ấy đối với nguyên chủ, đối với những người khác trong thế giới này mà nói không tính là gì --- ai bảo Mạnh Uyển Nghiên phối hợp với người khác tính toán hắn ta trước chứ? Nhưng đối với Lục Quý Trì mà nói, không có gì quan trọng hơn sinh mạng.
 
Hắn không che giấu tâm tình của mình, suy nghĩ rõ ràng viết trên mặt, Khương Hằng có chút bất ngờ lại không bất ngờ đến vậy mà nhìn hắn, trong mắt không tự chủ được mà hiện ra một chút ý cười.
 
Vị Tấn vương điện hạ này, thật sự thú vị hơn trong truyền thuyết rất nhiều rất nhiều đấy.
 
**
 
Trong lòng nhớ đến chuyện Mạnh Uyển Nghiên bên kia, Lục Quý Trì không ở lại thêm nữa, rất nhanh liền tạm biệt Khương Hằng.
 
Trước khi đi, hắn nghiêm túc nói cảm ơn Khương Hằng: “Lại nợ ngươi một lần, hôm nào mời ngươi ăn cơm.”
 
“Ăn cơm thì không cần,” Chưa tới hai tháng nữa nàng liền phải xuất giá rồi, sau này không tiện lén lút qua lại với hắn nữa, Khương Hằng nở nụ cười, chốc lát nói: “Nếu điện hạ thật sự muốn cảm ơn ta, không bằng giúp ta một chuyện?”
 
Lục Quý Trì vội nói: “Chuyện gì? Ngươi nói.”
 
“Ta có đệ đệ, trời sinh bệnh tim, thân thể suy yếu, nhiều năm như vậy ngày ngày triền miên trên giường bệnh. Ta vẫn luôn nghĩ cách chữa bệnh cho đệ ấy, chỉ là thấy hiệu quả quá nhỏ. Mấy tháng trước, ta ngoài ý muốn lấy được một phương thuốc, nghe nói rất có ích lợi đối với bệnh tim của đệ ấy, chỉ là một vị dược liệu trong đó vô cùng hiếm, tên là Huyết Linh Chi, ta tìm khắp tất cả các y quán trong Kinh cũng không tìm thấy, cho nên muốn xin điện hạ giúp đỡ để ý một chút.”
 
Chuyện nàng có đệ đệ bị bệnh Lục Quý Trì biết, nghe vậy không hề nghĩ ngợi liền gật đầu: “Chuyện này không thành vấn đề, có điều ngươi có đến Thái y viện hỏi chưa?”
 

“Hỏi rồi, các vị thái y đều nói thuốc đó vô cùng hiếm, không dễ tìm thấy.” Thấy hắn ngẩn người sau đó lâm vào trầm tư, Khương Hằng nở nụ cười: “Ta nghĩ nhiều thêm một người hỗ trợ thì nhiều thêm một phần cơ hội, cho nên mới xin điện hạ giúp đỡ, điện hạ cũng không cần quá để trong lòng.”
 
Nàng nói chuyện không nhanh không chậm, hơi mang theo ý cười, nghe rất dễ chịu, Lục Quý Trì nhìn nàng một cái, gật đầu: “Biết rồi, ta sẽ cho người để ý, vừa có tin tức liền lập tức nói cho ngươi biết.”
 
“Đa tạ điện hạ, vậy thần nữ cáo lui trước.”
 
“Được.”
 
“Đúng rồi,” Khương Hằng đi hai bước, bỗng nhiên quay đầu: “Phong cách từ khúc ở Xuân Phong lâu tương đối đậm rực rỡ, cách ăn mặc của các cô nương cũng tương đối diễm lệ, nếu điện hạ cảm thấy không thoải mái, lần sau không bằng đi Thiên Âm các ở thành đông, phong cách từ khúc ở đó tương đối thanh nhã, các cô nương ăn mặc cũng khá mộc mạc, có lẽ sẽ không kích thích đến cái mũi của điện hạ nữa.”
 
Lục Quý Trì đã quên mất sự chật vật vừa rồi ngẩn người, quýnh lên: “Là tên khốn Tề Ngạn kia kiên quyết kéo ta đi! Ta hoàn toàn không có hứng thú với mấy cái này!”
 
Nhiều lắm chỉ là có chút tò mò… không đúng, hiện tại ngay cả tò mò cũng hết rồi.
 
“Thần nữ chỉ là đột nhiên nghĩ đến nên thuận miệng nói, điện hạ không cần căng thẳng.” Khương Hằng hài hước cười một tiếng, ánh mắt lưu chuyển, gian trá lại ranh mãnh.
 
“… Ta không có căng thẳng.” Hắn chỉ là có chút xấu hổ, khóe miệng Lục Quý Trì giật một cái, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Không đúng! Một cô nương như ngươi sao lại hiểu rõ những nơi này như vậy?”
 
Khương Hằng chớp mắt: “Bởi vì ta đều đi qua rồi.”
 
Lục Quý Trì: “…?!”
 
“Rất kỳ lạ sao? Cuộc sống vô vị, cũng nên tìm một vài việc vui giết thời gian một chút.” Vẻ mặt Khương Hằng như chuyện đương nhiên.
 
Lục Quý Trì: “…”
 
Cho nên cách ngươi giết thời gian chính là giống như nam nhân đi đến phường ca múa mua vui?
 
Hiền lương thục đức, tiểu thư khuê các đã nói đâu?!
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận