Bổn vương muốn yên tĩnh

 
Đại phu rất nhanh liền tới, vừa nhìn thấy cái khăn kia, ông ta liền hơi thay đổi sắc mặt, lộ ra vẻ nghiêm túc.
 
Trái tim Mạnh Uyển Nghiên đột nhiên nhảy lên một cái, hai tay không tự biết mà nắm chặt. Nàng ta đương nhiên không tin Mạnh Xuân Lâm sẽ hại nàng ta, nhưng thái độ của Lục Quý Trì lại làm cho nàng ta không có cách nào không sợ.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Quý Trì nhìn cô một cái, hỏi đại phu: “Thế nào? Có nhìn ra cái gì không?”
 
Đại phu cẩn thận kiểm tra một phen, đáp lời: “Hồi điện hạ, trên chiếc khăn này bị hạ một loại độc tên là Nam Kha Nhất Mộng. Loại độc này sẽ làm cho người ta trong vòng ba ngày sau khi trúng độc sẽ ngủ chết đi, mà trạng thái chết giống như là một loại bệnh đột phát, không dễ bị nhận ra.”
 
Mặc dù đã đoán được, nhưng Lục Quý Trì vẫn có phút chốc không dám tin --- Tên khốn kiếp Mạnh Xuân Lâm này, hắn ta vậy là thật sự muốn giết Mạnh Uyển Nghiên diệt khẩu!
 
Mạnh Uyển Nghiên càng giống như bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch.
 
“Không có khả năng… không thể nào… Các ngươi… các ngươi gạt ta…”
 
Dáng dấp nàng ta nhìn rất đáng thương, Lục Quý Trì có chút muốn thờ dài, nhưng không mềm lòng.
 
Mạnh Xuân Lâm tất nhiên đáng hận, nhưng Mạnh Uyển Nghiên cũng không phải hoàn toàn vô tội --- biết rõ đối phương mà người mình không thể thích, nàng ta vẫn lựa chọn buông thả chính mình. Hơn nữa vì bảo vệ bí mật của mình, nàng ta ngược lại còn ra tay với nguyên chủ, làm hại nguyên chủ không hiểu ra sao mà ngủm mất, biến thành hắn ngày hôm nay. Mặc dù nói nàng ta cũng không phải tự nguyện, nhưng có nhiều lý do hơn nữa cũng không nên trở thành cái cớ làm tổn thương người khác.
 
Về phần nguyên chủ, mặc kệ bình thường làm người thế nào, đối với chuyện này hắn đều là người bị hại thực sự, chính là vì thân thể này, Lục Quý Trì cũng không thể có bất kỳ sự thương tiếc gì với nàng ta, cho nên hắn chỉ hơi dừng lại, sau đó đồng thời nói ra chuyện nghe được từ Khương Hằng.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
---- Xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo cho nàng ta biết chân tướng, cứu nàng ta một mạng, là chuyện duy nhất hắn có thể làm.
 
Mạnh Uyển Nghiên hoàn toàn sững sờ, hồi lâu mới toàn thân phát run ngẩng đầu: “Ngươi… ngươi gạt ta…”
 
“Bổn vương không cần phải lừa ngươi. Ngươi chết thật hay chết giả đối với bổn vương mà nói không có khác biêt gì, thậm chí nếu ngươi thật sự chết đi, đối với kế hoạch của bổn vương mà nói càng có lợi hơn, nhưng nếu ngươi không tin thì cũng có thể tự phái người đi tìm hiểu, bổn vương không có vấn đề gì.” Lục Quý Trì hơi dừng lại, lại nói: “Nếu ta là ngươi, ta sẽ ngay lập tức về nhà nói cho Tả tướng biết tất cả chân tướng, dù sao thì Mạnh Xuân Lâm nổi lên sát tâm với ngươi, một chiêu này không thành, chỉ sợ còn sẽ có chiêu thứ hai.”
 
Mạnh Uyển Nghiên liều mạng lắc đầu, muốn mở miệng cãi lại, nhưng trong đầu lại không có cách nào tự điều khiển mà hiện ra hành động mấy ngày nay của Mạnh Xuân Lâm.
 
Từ lúc vừa mới bắt đầu sợ hãi nghie nghe nàng nói bị người ta uy hiếp, đến lúc sau qua loa dỗ dành nàng nói phải xử lý những việc vặt ở Văn Uyển các trước, lại đến hôm nay lúc nhẹ nhõm đưa ra câu trả lời rõ ràng…
 
Trong này cũng không phải không có sơ hở, chỉ là nàng xưa nay chưa từng nghĩ nhiều mà thôi.
 
Lại tưởng tượng Mạnh Xuân Lâm quả thực vẫn luôn có dấu hiệu qua lại với nữ tử khác, Mạnh Uyển Nghiên hoàn toàn sụp đổ, gần như là rít gào khóc lên: “Vì sao… vì sao lại như vậy?!”
 
**
 
Sau nửa canh giờ, Mạnh Uyển Nghiên thất hồn lạc phách rời khỏi tửu lâu Trường Phong.
 
Trước khi đi, nàng ta khổ sở cầu xin Lục Quý Trì cho nàng ta thời gian mấy ngày, Lục Quý Trì suy nghĩ một chút, nói ra: “Bổn vương nhiều nhất chỉ có thể cho ngươi thêm thời gian một ngày. Sau một ngày, nếu nhưng Mạnh gia nhị cô nương ‘còn sống’, bổn vương cũng chỉ có thể phái người tiễn hắn ta một đoạn đường.”
 
Mạnh Uyển Nghiên mặc dù bị đả kích lớn, nhưng hiển nhiên vẫn ôm một tia hy vọng với Mạnh Xuân Lâm, không hoàn toàn hết hy vọng, lúc này không tiện ép nàng ta, miễn cho nàng ta không cam lòng lại gây ra cái việc thiêu thân gì khác.
 
Mạnh Uyển Nghiên còn muốn nói tiếp gì đó, Lục Quý Trì phất phất tay, không nghe nữa, để cho thủ hạ đưa nàng ta trở về.
 
Đợi sau khi nàng ta đi, hắn nói với ám vệ bên cạnh: “Tiếp tục theo dõi nàng ta và Mạnh Xuân Lâm, nếu phát hiện ra có gì đó không bình thường, lập tức báo cho Tả tướng biết tất cả chân tướng, để ông ta đưa Mạnh Uyển Nghiên rời kinh. Mặt khác, bổn vương muốn tìm một loại dược liệu tên là Huyết Linh Chi, phân phó xuống dưới, bảo tất cả mọi người hỗ trợ để ý.”
 
“Vâng.”
 
Khương Hằng giúp hắn không ít, Lục Quý Trì suy nghĩ, lại bổ sung: “Còn có, nếu phát hiện ra đơn thuốc tốt gì đó trị liệu bệnh tim, nhớ thu thập, có ích bổn vương trọng thưởng.”
 
“Hiểu rõ.”
 
Ám vệ lĩnh mệnh lui xuống, Lục Quý Trì cũng quay người trở về phủ.
 
Buổi sáng hôm sau, hắn còn đang ngủ, Ngụy Nhất Đao đột nhiên vội vàng mà đến: “Điện hạ! Xảy ra chuyện!”
 
Lục Quý Trì đang nằm mơ tới Chiêu Ninh Đế cười híp mắt chống đao trên cổ hắn, đột nhiên nghe thấy tiếng hô của hắn ta, giật nảy mình, hét to một tiếng “Hoàng huynh tha mạng” ngồi dậy.
 
Ngụy Nhất Đao: “…”
 
Lúc trước điện hạ nằm mơ đều kêu là “Quỳ xuống cho bổn vương”, “Bổn vương mới là chúa tể của thiên hạ này”, bây giờ…
 
Sợ rồi sợ rồi, thật sự sợ rồi.
 
Lục Quý Trì ngồi yên thật lâu mới hồi phục tinh thần lại, sờ lên cái cổ lạnh lẽo, trong lòng thiếu niên khổ cực kỳ, đậy thật sự là nằm mơ cũng không được yên lòng!
 
“Điện hạ? Điện hạ dậy chưa?” Ngụy Nhất Đao lại gọi một tiếng.
 
“Dậy rồi…” Lục Quý Trì lau mặt một cái: “Vào đi.”
 
Ngụy Nhất Đao lúc này mới đẩy cửa vào: “Điện hạ, Văn Uyển các cháy rồi!”
 
Lục Quý Trì sững sờ: “Cháy? Đang êm đẹp sao lại cháy?”
 
“Là Mạnh Uyển Nghiên làm, nàng ta một một lửa đốt đi Văn Uyển các, kéo Mạnh Xuân Lâm đồng quy vu tận rồi!”
 
Lục Quý Trì: “!!!”
 
“Nhưng mà nàng ta không chết, chính là mặt bị bỏng, đoán chừng sẽ để lại sẹo.”
 
Lục Quý Trì hoàn hồn, nhất thời im lặng.
 
Lần đầu lúc gặp mặt, hắn liền nhìn ra Mạnh Uyển Nghiên là người cương liệt, nhưng thế nào cũng không nghĩ tới nàng ta thế mà lại cực đoan như thế --- báo thù thì báo thù, bồi thêm chính mình vào tính làm gì? Có nghĩ tới phụ mẫu sẽ thêm khổ sở hay không? Có nghĩ tới bằng hữu sẽ thêm thương tâm hay không? Quả thật là vừa ngốc vừa ích kỷ.
 
Hắn xoa xoa thái dương, thật lâu mới hỏi: “Vậy Mạnh Xuân Lâm thì sao?”
 
“Gặp báo ứng rồi.” Ngụy Nhất Đao dữ tợn cười một tiếng: “Đùi phải bị cột nhà đập gãy, toàn thân phần lớn bị bỏng, mặc dù vẫn còn có một hơi nhưng cho dù chưa khỏi thì cũng là phế nhân, lại không lật ra sóng gió gì nữa.”
 
Người này hoàn toàn đáng đời, Lục Quý Trì không đồng tình một chút nào, suy nghĩ, lại nói: “Vậy Mạnh Uyển Nghiên hiện tại ở đâu?”
 
“Về nhà rồi, Thập Thất đã nói cho Tả tướng biết toàn bộ chân tướng sự việc, Tả tướng bao Thập Thất chuyển lời tới điện hạ, ông ta biết nên làm như thế nào, xin điện hạ yên tâm.” Thập Thất là ám vệ mà Lục Quý Trì phái đi theo dõi Mạnh Uyển Nghiên, chính hắn ra cứu Mạnh Uyển Nghiên ra từ trong biển lửa.
 
Lục Quý Trì gật đầu, tảng đá lớn trong lòng hoàn toàn rơi xuống: “Rất tốt.”
 
**
 
Văn Uyển các đột nhiên bốc cháy, chuyện Mạnh Uyển Nghiên và Mạnh Xuân Lâm một “chết” một bị thương nhanh chóng trở thành chủ đề trong kinh.
 
Mới đầu mọi người nhao nhao cảm thán trời cao đố kỵ anh tài, hồng nhan bạc mệnh, lời nói có bao nhiêu tiếc hận. Nhất là những người ngưỡng mộ Mạnh Xuân Lâm, càng là một mảng tiếng khóc, không thể chấp nhận được sự thật này.
 
Nhưng mà không quá nửa ngày…
 
“Ngươi nghe nói chưa? Lúc quan binh đến Văn Uyển các điều ra nguyên nhân cháy, từ trong mật thất của Mạnh tiên… phi, Mạnh Xuân Lâm tìm được quần áo thiếp thân* của hai cô nương!” (*: Quần áo lót.)
 
“Không chỉ có quần áo thiếp thân của cô nương, còn có rất nhiều ‘đồ chơi’ không thể nhìn, thú vui của kỹ nữ, lừa trẻ nhỏ, còn có những bằng chứng của việc hắn ta lén lút qua lại với phụ nữ có chồng!”
 
“Ta không tin! Văn Uyên tiên sinh phẩm hạnh cao quý, làm sao có thể là người như vậy!”
 
“Ta cũng không muốn tin tưởng, nhưng những vật kia đều là ta nhìn tận mắt quan binh khiêng xuống từ lầu năm của Văn Uyên các…”
 
“Cho nên cái gì mà đối với tiên phu nhân tình sâu không dứt, cái gì mà nguyện ý vì nàng cả đời không lập gia đình, tất cả đều là giả?!”
 
“Đúng vậy, đều là giả, họ Mạnh này chính là ngụy quân tử ghê tởm, hạ lưu!”
 
“Trời ạ…”
 
Nghe thấy tiếng đám người trên đường hoặc là không dám tin hoặc là phẫn nộ khinh bỉ, Lục Quý trì đang đi về phía hoàng cung nghiêng đầu chậc chậc với Ngụy Nhất Đao: “Gừng càng già càng cay.”
 
Khiến một người thân bại danh liệt, đối với một người sống như phế nhân mà nói, chuyện này so với trực tiếp giết hắn thì hả giận hơn nhiều. Lần ra tay này của Tả tướng, Mạnh Xuân Lâm thật sự là sống không bằng chết.
 
“Nếu là ta ta liền trực tiếp bóp nát đầu hắn, phí nhiều sức lực như vậy làm gì!” Ngụy Nhất Đao lại có chút xem thường, vẻ mặt dữ tợn siết quả đấm, dọa hai đứa trẻ đang chơi đùa ở ven đường “Oa” một tiếng khóc lên.
 
Lục Quý Trì: “…”
 
Ngụy Nhất Đao buồn bực nhìn bọn chúng một cái: “Đang êm đẹp sao lại khóc? Trẻ con thật là kỳ lạ.”
 
Khóe miệng Lục Quý Trì co giật, người kỳ lạ rõ ràng là ngươi!
 
Đang im lặng, đối diện đột nhiên có người ăn mặc như gã sai vặt đi tới, giọng nói trầm thấp nói: “Tham kiến Tấn vương điện hạ, điện hạ, Tướng gia nhà ta cho mời.”
 
Tướng gia? Tả tướng? Trong lòng Lục Quý Trì khẽ động, nhẹ gật đầu: “Dẫn đường.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui