Một nam nhân, nếu như đều đặt tinh thần và sức lực vào trong chuyện nhỏ ở hậu trạch, lòng dạ sẽ trở nên nhỏ hẹp, ánh mắt cũng sẽ trở nên thiển cận, nhưng chuyện này không có nghĩa là hắn không có quyền hiểu rõ tình hình đối với chuyện trong nhà. Nhất là Khương Từ bởi vì cơ thể mà cả ngày buồn bực ở trong phòng, Khương Hằng thì càng sẽ không giấu giếm hắn mọi điều, khiến hắn biến thành ếch ngồi đáy giếng hoàn toàn không biết gì về bên ngoài.
Nàng sẽ không vui đơn giản là sợ bên cạnh đệ đệ xuất hiên người nhiều chuyện nói năng lung tung, hiện nay nghe lời giải thích của hắn, một chút ý lạnh trong lòng cũng tiêu tán.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
A Hòa trong miệng Khương Từ là chỉ đệ đệ Khương Hòa khác mẫu với bọn họ, tiểu tử kia năm nay vừa đầy bảy tuổi, xếp hạng thứ sáu trong nam đinh ở Vinh Quốc công phủ, là cậu bé mập mạp lắm lời.
Nhắc tới chuyện này cũng kỳ lạ, rõ ràng là kế mẫu Dương thị từ nhỏ liền không cho phép cậu bé chơi đùa với tỷ đệ bọn họ, nhưng cậu bé chính là rất thân thiết với bọn họ, không có chuyện gì là không nói với bọn họ, còn lúc nào cũng vì bọn họ mà làm chút chuyện “lừa mẫu thân” ---- ví dụ như lấy đồ tốt mà Dương thị vụng trộm giấu đi chia sẻ với bọn họ, lúc trông thấy có người bắt nạt bọn họ liền ngay lập tức đi tìm Dương thị làm chủ cho bọn họ các loại, lần nào cũng làm Dương thị tức giận đến đau gan, nhưng lại bởi vì không nỡ đánh cậu bé, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp.
Mà Dương thị, bà ta xuất thân thư hương thế gia, là thê tử mà lão phu nhân trong phủ ép phụ thân Khương Hằng cưới sau. Bởi vì tính tình không hợp, quan hệ phu thê của Dương thị và Khương tam bình thường, Dương thị lại cảm thấy đây là nguyên nhân mà Khương tam vẫn nhớ mẫu thân của Khương Hằng, bởi vậy coi Khương Hằng và Khương Từ như kẻ thù. Có điều tính tình bà ta mềm mại, tâm địa cũng không xấu, mặc dù không thích tỷ đệ bọn họ, nhưng cũng sẽ không âm thầm chà đạp, nhiều lắm chính là bình thường đối đãi với bọn họ xa cách một chút mà thôi.
Khương Hằng không bất mãn với chuyện này, quan hệ giữa kế mẫu và con cái của nguyên phối trời sinh đã mang theo sự lúng túng, Dương thị không khắt khe với nàng và A Từ đã là vận may của bọn họ rồi. Huống chi….
Nhớ tới buổi sáng lúc lão phu nhân nổi trận lôi đình muốn phạt nàng, Dương thị vội vàng chạy tới, khóc nói mình làm kế mẫu không dễ dàng, xin lão phu nhân tra rõ sau đó kết luận lại, để tránh người khác hiểu lầm bà ấy không có dạy tốt nhi nữ của nguyên phối, trong mắt Khương Hằng liền nổi lên một chút ý cười.
Dương thị để ý đến thanh danh, càng để ý đến cảm nhận của phụ thân nàng, mặc dù bình thường không thân với tỷ đệ bọn họ, nhưng thời điểm then chốt thế này vẫn rất che chở cho bọn họ. Mà lão phu nhân…
Dương thị là chất nữ nhà mẹ đẻ của bà ta, bà ta từ trước đến nay vô cùng yêu thương Dương thị, cũng luôn thông cảm bà ấy làm kế mẫu của người ta không dễ dàng, bởi vậy sau khi Dương thị hu hu khóc một trận, chuyện này liền không giải quyết được gì.
Khương Hằng rất hài lòng đối với chuyện này, thấy đệ đệ còn đang trông mong nhìn qua mình, cuối cùng đưa tay xoa nhẹ cái đầu lông xù của hắn: “Khương Viện đê tiện, tỷ dọa nàng ta một cái, sau này nàng ta cũng không dám tới gần đệ nữa. Còn lão thái thái bên kia, có mẫu thân ở đó, tỷ có thể xảy ra chuyện gì?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Viện hại đệ đệ nàng phát bệnh, suýt nữa mất mạng, nàng đương nhiên cũng nên để nàng ta biết bị cái chết bao phủ là cảm giác gì. Còn có những người khác trong phủ này, nếu từng người một đều thích giả vờ câm điếc, muốn để A Từ nhà nàng ngậm bồ hòn, nàng cũng rất tình nguyện tác thành cho bọn họ, để bọn họ không thể không tiếp tục giả vờ tiếp, thuận tiện cũng nếm thử mùi vị ngậm bồ hòn.
Khương Từ nghĩ cũng phải, yên tâm, đồng thời lắc đầu né tránh tay của nàng: “Đừng làm rối tóc của đệ, vừa mới chải!”
Khương Hằng cười liếc nhìn tiểu thiếu niên đỏm dáng này một cái, muốn nói gì đó, lại thấy hắn giống như chợt nhớ tới cái gì đó ngẩng đầu lên nói: “Tứ tỷ tỷ bị tỷ làm cho sợ vỡ mất, sau này không còn dám tìm chúng ta nữa, lão thái thái có mẫu thân chống đỡ cũng không lật ra nổi sóng gió gì, nhưng tứ thẩm nương bên kia… tỷ tỷ, đây chính là người lòng dạ còn nhỏ hơn cây kim, sợ là sẽ nhờ đó mà ghi hận tỷ.”
“Ghi hận thì như thế nào? Bà ta cũng chỉ là mồm mép lợi hại hơn một chút, không tiếp bà ta là được rồi.”
Tứ phu nhân Lưu thị của Vinh Quốc công phủ, tính cách lỗ mãng xúc động, có lý không tha người*, nhưng cũng không có tâm cơ quá lớn, Khương Hằng bởi vậy cũng không để bà ta vào mắt lắm. Khương từ lại không yên lòng, nhíu đôi lông mày thanh tú nói: “Lỡ như bà ta âm thầm trả thù tỷ…”
(*:得理不饶人: Tục ngữ tiếng Hán, nghĩa là trong một cuộc tranh chấp, chỉ cần người đó có lý thì sẽ không chịu nhường bước. Còn dùng để hình dung người lợi hại, không dễ chọc.)
Người hắn nho nhỏ nhưng lại có dáng vẻ người lớn, Khương Hằng bật cười, nhét một miếng mứt hoa quả vào trong miệng hắn: “Bà ta không gây tổn thương cho tỷ được, tỷ tỷ của đệ sức mạnh vô địch.”
Đây là xem hắn như trẻ con mà dỗ, Khương Từ bất mãn, khuôn mặt nhỏ tuấn tú phồng lên: “Đệ nói với tỷ nghiêm túc đấy!”
“Biết rồi,” Khương Hằng cười bóp bóp khuôn mặt của hắn nói: “Hai tháng này tỷ nhất định cẩn thận một chút được rồi chứ?”
Hai tháng…
Khương Từ dừng lại, bỗng nhiên nhớ tới chuyện tỷ tỷ hai tháng sau liền phải xuất giá. Hắn lập tức không vui nữa, mắt rủ xuống, nói lầm bầm: “Vậy mà chỉ còn lại hai tháng.”
Hắn hiếm thấy có lúc trẻ con như vậy, Khương Hằng nhìn thấy dễ thương, lại cười híp mắt nhét vào miệng hắn một miếng mứt hoa quả: “Tòa nhà trống bên cạnh Vĩnh An bá phủ tỷ đã mua lại rồi, phụ thân cũng đã có được nhận thức chung với trong phủ này, đợi sau khi tỷ xuất giá đệ liền dọn đến nơi đó, sau này chúng ta vẫn có thể thường xuyên ở cùng nhau, thế nào, như vậy vẫn không vui?”
Có nam nhân bên ngoài muốn cướp a tỷ của hắn đi, ai gặp phải chuyện này mà có thể vui vẻ?
Khương Từ nhìn tỷ tỷ một cái, phiền muộn sâu sắc.
Ngày cưới càng gần, nhắc đến chuyện này phản ứng của hắn lại càng lớn, Khương Hằng buồn cười lại cảm thấy đau lòng, hiếm thấy dịu dàng mà trấn an nói: “Mặc kệ có xuất giá hay không, đệ đối với tỷ tỷ mà nói mãi mãi là người quan trọng nhất.”
Trong đôi mắt phượng xinh đẹp của Khương Từ lập tức liền hiện lên một chút ánh sáng, hắn liếc mắt cười một tiếng, lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ: “Mặc dù tỷ tỷ nói như vậy đệ rất vui, nhưng đệ vẫn hy vọng tỷ đừng xuất giá. Lạc Đình kia có cái gì tốt, vai không thể khiêng tay không thể nâng, dáng dấp không tuấn tú như đệ, đầu cũng không thông minh như đệ…’
Nhìn đệ đệ vẻ mặt chân thành kể lể khuyết điểm của Lạc Đình, dáng vẻ “Đệ thật sự là vì muốn tốt cho tỷ”, Khương Hằng: “…”
Tiểu tử thúi càng lớn càng khó dỗ rồi.
**
Hai tỷ đệ dịu dàng thắm thiết mà trò chuyện, cùng trong một phủ, tứ cô nương Khương Viện lại đang nằm nhoài trên giường hận đến khóc lên: “Nha đầu chết tiệt kia rõ ràng đánh ta còn suýt chút nữa dìm chết ta, vì sao tổ mẫu không phạt nó? Vì sao!”
“Lão thái thái không phải là không muốn phạt nàng ta, mà là tam phu nhân…” Nha hoàn Hạnh Chi đau lòng nhìn nàng ta: “Cô nương đừng khóc, ngũ cô nương không để lại vết thương trên người của người, lại đánh bất tỉnh đám nô tài đi vào hành hung, có thể thấy được là có chuẩn bị mà đến. Dưới tình huống như vậy, lão thái thái còn có thể lập tức tin lời của người, tình yêu thương đối với người đã tăng lên rồi, đổi lại là người bên ngoài… ai lại tin ngũ cô nương dáng dấp yếu đuối, ở trong phủ lại hung ác như vậy chứ?”
Hai chữ “hung ác” lập tức khiến Khương Viện nhớ tới dáng vẻ Khương Hằng trước đó vừa nắm lấy tóc nàng ta ấn vào trong nước, vừa mỉm cười kề sát bên tai nàng ta nói “Ta cảm thấy tứ tỷ tỷ lần sau nhìn thấy A Từ thì tốt nhất vẫn là đi đường vòng”.
Đây… đây có chỗ nào là tiểu thư khuê các? Rõ ràng chính là du côn lưu manh!
Trong lòng nàng ta sợ hãi không thôi, nhưng lại vô cùng không cam lòng, một đôi mắt trừng đến đỏ ngầu, cùng với nước mắt, càng có vẻ thảm hại.
“Được rồi đừng khóc nữa,” Tứ phu nhân Lưu thị bỗng nhiên đẩy cửa vào, trên mặt mang theo vẻ đau lòng phẫn hận: “Tổ mẫu con không báo thù, mẫu thân báo thù cho con.”
“Báo…” Khương Viện đột nhiên ngẩng đầu, muốn nói cái gì đó, lại cắn môi dừng lại.
Nàng ta đương nhiên là muốn báo thù. Là nữ nhi một của tứ phòng, lại là tôn nữ mà lão phu nhân thương yêu nhất, nàng ta từ nhỏ chính là thuận buồm xuôi gió, kiêu ngạo đắc ý, chưa từng chịu sự uất ức như vậy. Nhưng nàng ta dù sao cũng lớn lên trong khuê phòng, Vinh Quốc công phủ lại tự xưng là nhà thư hương môn đệ, từ nhỏ đã giáo dục nữ hài trong nhà phải nhã nhặn tao nhã, không được thô lỗ vô lễ, cô nương giống như Khương Hằng nói ra tay là ra tay…
Khương Viện không thể không thừa nhận, bản thân mình sợ rồi.
Nha đầu chết tiệt kia quá hung ác, lúc ấy nàng ta thật sự có loại cảm giác cho rằng mình sẽ chết trong tay nó.
Nhìn ra sự e ngại của nữ nhi, tứ phu nhân càng ngày càng đau lòng, lại nghĩ tới chuyện này để lại ấn tượng xấu cho Quảng An bá phu nhân, nữ nhi cũng không thể nào gả vào Quảng An bá phủ nữa, chợt cảm thấy một hơi chặn ở ngực, sắc mặt xanh hơn mấy phần.
Nhị công tử của Quảng An bá phủ tuổi trẻ tài cao, tướng mạo anh tuấn, Quảng An bá phủ gia phong cũng tốt, cực kỳ thích hợp làm quan hệ thông gia, bà ta mất sức lực rất lớn mới làm cho Quảng An bá phu nhân động tâm tư tới cửa xem Khương Viện, không nghĩ tới…
Tứ phu nhân thở sâu, lại không đè xuống được lửa giận trong lòng, bà ta đưa tay lau đi nước mắt trên mặt nữ nhi, giọng nói lạnh lùng: “Gần đây không phải quan hệ của con và tam cô nương nhà An Quốc công rất tốt sao? Lúc trễ một chút hẹn nàng ta ra gặp mặt.”
“Tề… Tề tam cô nương?” Khương Viện lập tức liền mờ mịt, hẹn gặp mặt Tề Hà và trả thù Khương Hằng thì liên quan gì?”
Tứ phu nhân nói nhỏ với nàng ta một phen, mắt Khương Viện từ từ phát sáng lên, đến cuối cùng càng không nhịn được xoạt một cái ngẩng đầu lên: “Lại có chuyện như vậy!”
“Mẫu thân cũng là ngoài ý muốn biết được.” Thấy nàng ta rốt cuộc cũng nín khóc mà cười, sắc mặt tứ phu nhân thoáng tốt hơn một chút. Bà ta quan tâm nữ nhi, đương nhiên là biết gần đây nàng ta qua lại thân cận với ai, không giống như Khương Hằng, quan hệ với Khương Viện bình thường, đương nhiên không biết được động tĩnh của nàng ta: “Được rồi, đừng khóc nữa, đi sắp xếp đi, nếu như việc này có thể thành, ta xem Khương Hằng nó còn làm sao phách lối được.”
Khương Viện cũng hưng phấn theo: “Con biết rồi mẫu thân, con đi ngay!”
Nhìn bóng dáng nữ nhi lau nước mắt vội vàng bò dậy, tứ phu nhân cười lạnh.
Một thù trả một thù, hai tỷ đệ các ngươi hủy đi hôn sự của nữ nhi ta, ta đương nhiên cũng nên trả lại ngang bằng.
**
Lục Quý Trì hoàn toàn không biết về sóng ngầm bên trong Vinh Quốc công phủ, từ hôm đó sau khi thành công xóa bỏ sát tâm của hoàng đế đối với mình, hắn lại bắt đầu thỉnh thoảng vào cung tìm hảo cảm của Chiêu Ninh Đế.
Hắn chăm chỉ tới, lại luôn tận lực giả ngây giả dạy chọc cho Chiêu Ninh Đế vui vẻ, quan hệ của hai huynh đệ dần dần tốt hơn nhiều.
Lục Quý Trì rất hài lòng với chuyện này, không cần lúc nào cũng lo lắng bị rơi đầu đối với hắn mà nói đã là rất đáng được ăn mừng rồi. Chuyện khác còn nhiều thời gian, hắn có nhiều thời gian để từ từ tính toán.
Ngày hôm đó hắn đang cùng Phương Trân Châu ăn cơm, Chiêu Ninh Đế mang theo Hoàng hậu Sở thị đến thỉnh an.