“Nương nương thứ tội, nô tỳ đã nói phải thông báo trước, thế nhưng Vương phi…”
“Được rồi, ngươi lui xuống đi.” So với Lục Quý Trì, Sở hoàng hậu không kinh ngạc một chút nào với việc Việt vương phi đột nhiên xuất hiện, rõ ràng đã sớm biết nội tình trong này.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Quý Trì tò mò không thôi, muốn nói gì đó, Việt vương phi đã giành trước một bước khóc ròng nói: “Muội muội, muội giúp ta đi, giúp ta và An Vinh đi! Ta tự biết có tội, không dám cãi lại, cho dù bệ hạ muốn ta ngay lập tức đi chết thì ta cũng tuyệt đối không có nửa câu oán hận, nhưng An Vinh… An Vinh không biết gì cả, con bé vô tội! Bệ hạ không muốn gặp ta, muội giúp ta cầu xin bệ hạ, cầu xin bệ hạ để An Vinh ở lại đây đi! Nó còn nhỏ như thế, thật sự không chịu được sự giày vò như vậy…”
Lời nói này, chẳng lẽ là Chiêu Ninh Đế bắt được cái đuôi cáo của nàng ta, tìm được người giật dây rồi?
Mắt Lục Quý Trì thoáng cái liền sáng lên.
Mặc dù đã ném hết tất cả những chuyện vớ vẩn này cho ca ca được lợi, bản thân mình không hỏi đến, nhưng chuyện này cũng không hề đại biểu cho việc hắn không muốn biết rốt cuộc người hãm hại sau lưng hắn là ai, bởi vậy thấy bà mẹ bên cạnh cũng một mặt bình tĩnh, thiếu niên vội vàng tiến tới thấp giọng hỏi: “Xem ra những ngày con dưỡng thương đã bỏ qua không ít chuyện, mẫu hậu mau nói đi, rốt cuộc đây là thế nào?”
Phương Trân Châu thích mỹ nhân, mới đầu cũng rất thích dung nhan của Việt vương phi, nhưng làm một người cuồng nhan sắc có nguyên tắc, sau khi biết được sau lưng nàng ta đã làm những chuyện xấu gì, bà không thích nổi nàng ta nữa.
Cháu trai nhẹ nhàng vỗ vỗ cái tay nhỏ mũm mĩm đang vẫy vẫy, hừ hừ hai tiếng, không biết muốn biểu đạt cái gì, mặt mũi Thái hậu nương nương như gặp xui xẻo hừ một tiếng: “Con còn không biết à, vết thương trên người con chính là do tẩu tử tốt này của con ban tặng đấy.”
Lục Quý Trì sững sờ, giật mình không thôi, cuộc ám sát ở bãi săn lại có liên quan đến nàng ta?!
“Đám dã thú đột nhiên xuất hiện trên đài thi đấu kia chính là do người mà nàng ta đưa vào bãi săn giở trò quỷ, mục đích chính là phân tán sự chú ý của chúng ta, để cho Lâm Phúc Lai có cơ hội ra tay với ca ca của con.” Phương Trân Châu quét qua Việt vương phi đang nước mắt như mưa cầu xin Sở hoàng hậu: “Nói là hoàng gia xuất hành, canh phòng nghiêm ngặt, những kẻ xấu kia không trà trộn vào được liền lấy An Vinh ra uy hiếp nàng ta, ép nàng ta yểm trợ cho bọn chúng.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô nhi quả phụ, làm việc lại khiêm tốn, còn có Chiêu Ninh Đế xưa nay đối xử nhân từ với Việt vương phủ, người phía dưới cũng không dám làm khó bọn họ, bọn thích khách vì vậy mà tìm Việt vương phi, chuyện này cũng không phải quá khó hiểu. Chỉ là kế hoạch của những người đó, Việt vương phi thật sự không biết chút nào sao?
Mặc kệ người khác có tin hay không, dù sao Lục Quý Trì cũng không tin.
Về phần Chiêu Ninh Đế…
“Ca ca của con có tin hay không thì ta cũng không biết, ngược lại chỉ nói để mẫu nữ bọn họ đi thủ lăng cho Việt vương, sau này không có triệu kiến thì không được hồi kinh.”
Thủ lăng gì đó, đừng thấy nghe vào thì không có gì, thật ra điều kiện gian khổ, sinh hoạt nặng nề, còn có người phụ trách trông coi, đối với người có thân phận như Việt vương phi mà nói, xem như là sự trừng phạt không nhỏ. Đương nhiên, ám sát thánh giá vốn là tội chết, Chiêu Ninh Đế làm như thế cũng coi như là hạ thủ lưu tình rồi.
“Vậy thân phận của Lâm Phúc Lai và những người kia thì sao? Tra được chưa?”
“Vẫn chưa có tin tức cụ thể, mặc dù nghe nói cũng đã có một chút manh mối…”
Lời của Phương Trân Châu vẫn chưa nói xong, Việt vương phi bên kia đột nhiên không dám tin mà ngẩng đầu lên: “Dù nói thế nào chúng ta cũng là tỷ muội cùng cha, muội muội sao có thể nhẫn tâm như vậy?!”
Lục Quý Trì nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy cả người nàng ta run lên, tràn đầy trên khuôn mặt xinh đẹp thanh nhã là sự thương tâm: “Giữa chúng ta từng có một chút hiểu lầm, muội muội trách ta hận ta ta đều có thể hiểu được, chỉ là An Vinh vô tội, muội muội sao có thể giận lây sang nó chứ? Nói thế nào nó cũng là cháu gái của muội, dòng máu chảy trên người cũng giống như muội…”
Trên khuôn mặt xinh đẹp tỏa ra tứ phía của Sở hoàng hậu lập tức liền lộ ra một vệt cười lạnh: “Vậy thì thế nào? Bổn cung là hoàng hậu, muốn giận cá chém thớt ai thì giận cá chém thớt người đó, nếu vương phi không phục, cứ việc nhào lên cắn chết ta.”
Mặc dù hai người là tỷ muội cùng cha khác mẹ, nhưng sau khi lão Trấn Quốc công cưới mẫu thân của Sở hoàng hậu về làm kế thất, Việt vương phi liền được ngoại tổ mẫu của nàng ta đón về nhà mẹ của mẫu thân nàng ta ở ---- lão thái thái trong phủ kia khi còn bé từng bị kế mẫu ngược đãi, lo lắng cho cháu gái của mình cũng sẽ gặp phải chuyện như vậy, liền khăng khăng đón nàng ta về.
Do đó Việt vương phi lớn lên ở Vệ phủ thế gia trăm năm thư hương, tình cảm tỷ muội với Sở hoàng hậu cũng không thắm thiết. Thậm chí bởi vì chịu sự ảnh hưởng của Vệ lão thái thái, từ nhỏ nàng ta đã ôm định ý với muội muội khác mẹ này.
Ngược lại Sở hoàng hậu khi còn bé đã từng ngưỡng mộ người tỷ tỷ tài mạo song toàn này, nhưng sau khi phát hiện ra nàng ta không thích nhìn thấy mình thì không còn mặt dày sáp lại nữa. Có điều khi đó nàng cũng chỉ cảm thấy lạc lõng, cũng không oán hận hay là chán ghét nàng ta. Mãi đến mấy năm trước, nàng bất ngờ phát hiện ra dấu vết của Việt vương phi trong sự cố khiến cho mẫu thân của mình những năm gần đây vẫn luôn triền miên trên giường bệnh, hai tỷ muội mới hoàn toàn trở mặt, từ đó không còn qua lại nữa.
Có tiền căn trước kia như vậy, sau này lại phát hiện tỷ tỷ tồi này từng có tình cũ với phu quân nhà mình, đồng thời sau khi nàng gả cho hắn còn không hết lòng gian mà tính toán nối lại tình cũ với hắn, mặc dù Sở hoàng hậu vô cùng buồn nôn nhưng cũng không quá kinh ngạc --- mẫu thân chưa bao giờ nghiêm khắc với nàng ta mà nàng ta cũng có thể ra tay hại bà ấy, người đúng sai không phân rõ, tâm địa ác độc như vậy, có chuyện gì là không làm được đây?
Bời vậy lúc này nàng cũng lười lá mặt lá trái với nàng ta, thấy Việt vương phi quay đầu liền nhìn về phía Phương Trân Châu và Lục Quý Trì giống như cầu xin, ánh mắt lập tức lạnh lẽo, muốn sai người đuổi nàng ta ra ngoài.
Mẫu hậu nhẹ dạ, Thập nhất từ trước đến nay cũng kính trọng tẩu tử này, lỡ như bọn họ bị dáng vẻ ái nữ sốt ruột này của nàng ta làm cảm động…
“Cắn thì chỉ sợ là cắn không chết, nhìn tẩu tử răng lợi không được tốt, chẳng bằng thử dùng nước mắt làm hoàng tẩu chết đuối xem?”
“Đứa trẻ này, sao lại nói vậy? Khóc dầm khóc dề xui xẻo cớ nào! Vả lại khóc nhiều sẽ chảy nước mũi… không được, chỉ nghĩ thôi ai gia cũng hít thở không thông rồi.”
Việt vương phi lập tức liền ngớ ra.
Cái này… cái này không giống như nàng ta nghĩ!
Sở hoàng hậu cũng rất kinh ngạc, nhưng lập tức liền không nhịn được mà bật cười ra tiếng: “Vương phi nghe thấy rồi chứ? Nếu ngươi không phục, cứ việc sử dụng thủ đoạn của ngươi là được, nhưng muốn để bổn cung cầu tình với bệ hạ cho ngươi, xin lỗi, bổn cung không phải là thánh mẫu, không thể nương tay với tiện nhân giết hại mẫu thân ta, lại vọng tưởng cướp đi phu quân của ta.”
Đứa trẻ nhỏ tuổi như An Vinh quả thật hoàn toàn vô tội trong chuyện này, nhưng chẳng lẽ mẫu thân nàng có tội? Nàng có tội? Việt vương phi có thể hạ quyết tâm làm tổn thương bọn họ, lại dựa vào cái gì mà yêu cầu nàng mặc kệ hiềm khích lúc trước, giúp đỡ nữ nhi của nàng ta?
Không cảm thấy quá mất mặt sao!
Nàng kiên quyết như vậy khiến Việt vương phi cuối cùng không nhịn được nữa mà đổi sắc mặt: “Nương nương nhẫn tâm như vậy, không sợ sau khi bệ hạ biết sẽ…”
“Chuyện này thì không làm phiền vương phi quan tâm,” Sở hoàng hậu khẽ dựa vào ghế, nhìn móng tay sơn đỏ của mình hững hờ nói: “Cái gọi là phu thê một thể, bệ hạ là phu quân của bổn cung, bổn cung từ trước đến này chưa từng nghĩ che giấu điều gì trước mặt bệ hạ. Huống hồ cho dù bệ hạ biết bổn cung vô tình với ngươi thì thế nào? Nếu bệ hạ chịu gặp ngươi thì ngươi sẽ không tới đây cầu xin bổn cung. Nếu như bệ hạ đã không muốn gặp ngươi, bổn cung làm như vậy cũng là đang vâng theo thánh ý, ngươi lại dựa vào cái gì mà cảm thấy bệ hạ sẽ vì vậy mà trách tội bổn cung?”
Đôi mắt chứa nước mắt của Việt vương phi hơi lóe lên, mang theo một chút thương hại khẽ than một tiếng: “Bệ hạ bây giờ đang nổi nóng, không muốn gặp ta là chuyện bình thường, nhưng ta và bệ hạ đến cùng… muội muội, ta làm như vậy cũng là đang giú muội, sau khi bệ hạ nguôi giận thì tâm tình đương nhiên sẽ không giống như bây giờ nữa, nếu muội có thể thuận theo tâm ý của bệ hạ, bệ hạ chắc chắn sẽ cảm kích sự quan tâm của muội.”
Lời nói này, Lục Quý Trì lập tức liền buồn nôn, chỉ là cũng không thể không thừa nhận, một chiêu này nhìn như vụng về nhưng thật ra cũng rất cao minh.
Trong tình yêu bên nào động lòng trước thì bên đó luôn luôn hèn mọn, Sở hoàng hậu thích Chiêu Ninh Đế, Chiêu Ninh Đế vẫn chưa động lòng với nàng, hơn nữa thoạt nhìn dường như vẫn còn có chút tình cũ chưa hết với Sở vương phi, dưới tình huống như vậy, nhịn xuống sự không vui trong lòng mà đi lấy lòng người mình thích, đúng là lựa chọn mà đa số người sẽ chọn. Nhất là Sở hoàng hậu còn là hoàng hậu của một nước phải hiền lành rộng lượng…
“Người đâu, vả miệng.”
Lục Quý Trì quay đầu nhìn về phía mẹ mình đột nhiên lên tiếng, Sở hoàng hậu cũng sững sờ nhìn về phía bà.
“Ngươi không cần danh dự của bản thân nhưng bệ hạ vẫn cần, vả lại dám gây chia rẽ tình cảm phu thê của bệ hạ và hoàng hậu ngay trước mặt ai gia, thật sự là rất to gan!” Phương Trân Châu học theo các thái hậu trong phim truyền hình ánh mắt lạnh lùng liếc một cái, cuối cùng rất nhanh ném cho Lục Quý Trì một ánh mắt “Có phải mẹ ngầu lắm không”.
Lục Quý Trì: “…”
Khá lắm, đối tác nữ tốt nhất chính là mẹ rồi.
Phương Trân Châu thỏa mãn, tiếp tục liếc mắt nói: “Vả miệng ba mươi cái răn đe, lần sau còn để cho ai gia nghe thấy như vậy nữa, đừng trách ta cho người may miệng của ngươi lại!”
Khuôn mặt Việt vương phi lập tức không còn chút máu: “Mẫu hậu, con cũng không phải là…”
Phương Trân Châu không cho nàng ta cơ hội giải thích: “Ngớ ra làm gì vậy, động thủ!”
“Vâng.” Ngọc Dung nói xong liền mang theo một cung nữ cao lớn vạm vỡ tiến lên đè Việt vương phi lại.
Việt vương phi hoàn toàn mơ hồ rồi, nàng ta đặc biệt tính toán thời gian tới cửa tốt rồi, nghĩ đến cho dù không đi được con đường này của hoàng hậu thì cũng còn có thái hậu và Tấn vương, tóm lại chỉ cần có thể để nàng ta nhìn thấy Chiêu Ninh Đế, nàng ta liền có cách thuyết phục hắn thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, nhưng mà…
Sở hoàng hậu thì cũng thôi, thái hậu và Tấn vương từ lúc nào đã trở nên tâm địa sắt đá như vậy rồi?!
Sự việc thoát khỏi khống chế, trong lòng nàng ta vốn dĩ đã tính trước cuối cùng sinh ra một vẻ bối rối, chỉ là rốt cuộc đã chuẩn bị đầy đủ, Việt vương phi ổn định tâm tình, đưa tay liền không dấu vết mà nhéo nữ nhi bên cạnh một cái.
An Vinh quận chúa vẫn muôn rũ đầu ngơ ngác quỳ gối bên cạnh nàng ta, yên tĩnh giống như không khí bỗng nhiên co rúm lại một cái, phát ra tiếng khóc sắc nhọn: “Hoàng tổ mẫu đừng đánh mẫu phi con! Đừng đánh mẫu phi con -----”
Lục Quý Trì bị âm thanh kia làm cho giật nảy mình, muốn nói gì đó, nữ hài nhi gầy gò nhỏ bé đột nhiên quay đầu nhìn về phía Chiêu Ninh Đế chẳng biết đã đến từ lúc nào bổ nhào qua, ôm chặt lấy bắp đùi hắn ta: “Hoàng thúc mau cứu mẫu phi! Hoàng thúc mau cứu An Vinh! An Vinh không muốn đi thủ lăng! An Vinh sợ… An Vinh rất sợ!”
Hắn chung quy vẫn tới rồi!
Trong lòng Việt vương phi vui mừng, hai mắt đẫm lệ, dáng người tươi đẹp hướng về phía hắn ta mà phủ xuống: “Bệ hạ, ngài rốt cuộc cũng chịu gặp thần phụ rồi…”
Chiêu Ninh Đế đưa tay ôm lấy An Vinh khóc đến mức thở không ra hơi, ánh mắt ý tứ không rõ mà rơi trên người Việt vương phi.
“Trẫm là đến tìm hoàng hậu dùng cơm trưa.”
“Không phải là tới gặp ngươi.” Lục Quý Trì theo bản năng bổ sung thêm một câu.
Sở hoàng hậu: “…Phụt.”