“Vậy đệ lấy cái này đi.”
Chiêu Ninh Đế lập tức nhướng mày: “Cái này?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thiếu niên buột miệng nói ra hoàn hồn lại, cười hắc hắc: “Thái y nói miệng vết thương của đệ sẽ để lại sẹo, có cái này thì không sợ nữa.”
Hắn một bộ dáng vẻ đỏm dáng, Chiêu Ninh Đế nhìn mà khóe mắt giật một cái. Có điều thứ này hắn ta cũng không quá coi trọng, bởi vậy không chút do dự đáp lời: “Đệ muốn thì lấy đi đi.”
“Đa tạ hoàng huynh!”
Nhìn hùng đệ đệ đắc ý, lại nhìn đồ hắn ôm trong tay, Chiêu Ninh Đế hơi dừng lại, đột nhiên nở nụ cười: “Thái y nói vận động nhiều có thể giúp cho sự khôi phục của vết thương, nếu đệ có thể xuống giường đi lại rồi vậy thì từ ngày mai trở đi đến Tần gia đi.”
“!” Lục Quý Trì thoáng cái liền cứng đờ: “Đệ cái đó, vết thương còn đau…”
Chiêu Ninh Đế cười híp mắt nhìn hắn: “Chính là như vậy nên mới phải đi. A Tranh là người luyện võ, lúc trước cũng toàn bị thương, hắn biết phải làm thế nào mới có thể khiến cho đệ nhanh khôi phục hơn.”
Lục Quý Trì trầm mặc một lúc, ôm chặt bảo bối trong tay quay đầu chạy mất: “Cái đó, thần đệ đột nhiên nhớ tới trong phủ còn có chút chuyện phải làm, thần đệ xin được cáo lui trước!”
Hắn một bộ dáng vẻ tai vạ đến nơi, lập tức liền khiến Chiêu Ninh Đế khẽ chậc một tiếng, nhịn không được mà cười lên.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôi chao, đột nhiên phát hiện ra bắt nạt hùng đệ đệ là một chuyện rất khiến cho người ta vui sướng đấy.
**
Lam Ngọc ngàn năm Lục Quý Trì định đưa cho mẹ, hắn định giữ lại xem --- dựa theo tình hình trước mắt, hắn và mẹ sợ là phải làm tốt công tác chuẩn bị để ở lại đây cả đời. Bởi như vậy, một chút ký ức trong đầu này của nguyên chủ liền không đủ dùng, dù sao thì hắn ta chỉ là một thiếu niên ảo tưởng sức mạnh mười mấy tuổi, kinh nghiệm từng trải cũng có hạn. Mà cuốn này là một cuốn sách trong truyền thuyết từ trăm năm trước do người xưa để lại có thể thông thiên địa biết mọi chuyện, nội dung bên trong gì cũng có, cực kỳ phong phú, lấy ra để bổ sung tri thức, hiểu thêm về thế giới này là không có gì thích hợp bằng.
Ngọc cơ cao còn lại, Lục Quý Trì định tìm thời gian đưa cho Khương Hằng làm quà cưới.
Về phần vết sẹo trên người hắn…
“Thuốc trừ sẹo? Không cần, trên người không có một chút sẹo thì sao gọi là nam nhân được!”
Nhìn thiếu niên vẻ mặt thỏa mãn sờ lấy vết sẹo trên bụng mình, thậm chí còn có chút kiêu ngạo, khóe miệng Tề Ngạn hơi giật: “Lại là thế này, không cảm thấy rất xấu sao?”
Lục Quý Trì khinh bỉ nhìn hắn ta một cái: “Đại lão gia cần đẹp làm gì.”
“Huynh không hiểu được nhỉ, thời đại này không chỉ nam nhân thích sắc đẹp, nữ nhân cũng thích lang quân xinh đẹp, huynh không vì bản thân thì cũng phải cân nhắc vì tức phụ sau này chứ! Nếu không tương lai đêm động phòng hoa chúc vừa cởi sạch…”
“Cút đi!” Một bàn tay đẩy đồng bọn càng nói vẻ mặt càng hèn mọn này, Lục Quý Trì vừa mặc y phục vừa trợn mắt nói: “Không phải gần đây ngươi bận đi xem mắt sao, sao đột nhiên lại tới chỗ ta?”
Chiêu Ninh Đế nói được làm được, sáng sớm hôm nay đã để Tần Tranh tới bắt người rồi. Lục Quý Trì giả chết cũng vô dụng, bị Tần Tranh xách tới Tần phủ tập luyện hơn nửa canh giờ mới thả cho về.
Bởi vì cố kỵ vết thương của hắn vẫn chưa khỏi hẳn, Tần Tranh thật ra cũng không để hắn quá mệt, chỉ là sáng sớm bị người ta quấy rầy mộng đẹp, Lục Quý Trì vẫn tức giận đến mức muốn cào tường, sau khi về phủ ngủ bù một giấc lại tắm rửa một cái, tâm tình mới một lần nữa tốt lên.
Lúc Tề Ngạn tới, hắn vừa mới tắm rửa xong đang mặc y phục, cũng bởi vì vậy, hai người mới có thể nói đến chuyện trừ sẹo này.
“Đừng nhắc đến chuyện này nữa, huynh cũng không biết cô nương mẫu thân tìm cho ta đều là thứ gì…” Nghĩ tới chuyện này Tề Ngạn liền suy sụp, giơ cao hai tay biểu thị đầu hàng: “Không nói chuyện này nữa, chúng ta ra ngoài đi dạo đi, ta mời huynh, coi như chúc mừng huynh đại nạn không chết, chúc huynh sớm ngày khỏi hắn!”
Lục Quý Trì ở trong nhà buồn bực lâu như vậy, đã sớm buồn chán không chịu được rồi, nghe thấy lời này, không chút do dự liền gật đầu: “Đi chơi ở đâu? Chơi thế nào?”
Lúc này Tề Ngạn mới cao hứng trở lại: “Chọi gà chơi bóng, nghe hát xem kịch, huynh muốn chơi thế nào ta đều tháp tùng!”
Lục Quý Trì suy nghĩ một chút, trong lúc nhất thời không nghĩ ra trò gì đặc biệt muốn chơi, nhân tiện nói: “Ra ngoài trước đã, sau đó vừa đi vừa nhìn.”
“Được!”
**
Đã là đầu mùa hạ, thời tiết dần dần nóng lên, sau khi đi dạo trên đường chẳng có mục đích, Lục Quý Trì cảm thấy hơi nóng, liền nói với Tề Ngạn: “Đi đến quán trà trước mặt nghe sách đi, thuận tiện uống miếng trà nghỉ ngơi một chút.”
“Được, vậy thì đi…” Tề Ngạn nói xong đột nhiên dừng lại nhìn về phía nơi nào đó phía trước.
“Làm sao vậy?” Thấy vẻ mặt hắn ta khác thường, Lục Quý Trì ngẩng đầu nhìn qua theo: “Lê Viên? Làm sao vậy, ngươi muốn nghe kịch?”
“Không phải,” Tề Ngạn nhíu mày: “Vừa rồi hình như ta nhìn thấy Lạc Đình…”
“Lạc Đình?” Lục Quý Trì sững sờ: “Hắn ta thế nào?”
“Lén lén lút lút đi vào…” Tề Ngạn nhìn Lục Quý Trì một cái, trên mặt mất đi ý cười: “Hà Nhi cũng ở Lê Viên, ta tự đưa muội ấy tới, nói là có hẹn với bằng hữu.”
Lục Quý Trì: “… Không phải ngươi nói bọn họ đã hoàn toàn cắt đứt rồi sao?”
“Thoạt nhìn thì quả thật cắt đứt sạch sẽ rồi…” Tề Ngạn do dự: “Vậy là ta nhìn nhầm người rồi?”
“Cho dù không nhìn nhầm, hắn cũng không chắc chắn là đi tìm muội muội ngươi, có lẽ chỉ là trùng hợp…” Lục Quý Trì theo bản năng an ủi, chỉ là lời còn chưa nói hết liền nghĩ tới Lạc Đình mất hồn mất vía lúc đi săn mùa xuân, dáng vẻ tâm sự nặng nề.
… Không thể nào?
Trong lòng không hiểu sao sinh ra một loại dự cảm không tốt, Lục Quý Trì dừng lại, lời còn lại trên đầu lưỡi lượn quanh một một vòng, biến thành: “Có điều nếu ngươi cảm thấy không yên lòng, chúng ta đi theo xem thử là được.”
“Hợp ý ta!” Không phải là Tề Ngạn không tin muội muội nhà mình, hơn nữa Tề Hà có tiền lệ, chuyện này lại liên quan đến thanh danh của toàn bộ An Quốc công phủ, hắn ta thực sự không dám chủ quan.
“Đi.”
Hai người liền quay đều đi về phía Lê Viên.
“Tề công tử ngài tới rồi! Nhanh nhanh nhanh, mời vào trong!”
Tề Ngạn là khách quen của nơi này, người phục vụ ở cổng đều biết hắn ta, vừa nhìn thấy hắn ta liền xông tới liên tục không ngớt. Tề Ngạn hỏi hai câu, rất nhanh đã xác định được người vừa rồi kia thật sự là Lạc Đình.
“Hắn thường xuyên đến chỗ này của các ngươi?”
“Cũng không phải là thường xuyên, gần đây mới bắt đầu tới.”
Tề Hà cũng là mới thích nghe kịch gần đây… mắt phải của Tề Ngạn nhảy lên, tiếp tục nói: “Hắn đi cùng người khác hay đi một mình?”
“Một mình, thế tử nói lúc thế tử xem kịch không thích có người khác ở bên cạnh quấy rầy.”
“Vậy lần trước hắn tới là lúc nào?”
“Hình như là… ba ngày trước, đúng, là ba ngày trước, hôm đó có mưa, tiểu nhân nhớ ra rồi.”
Lần trước Tề Hà cùng bằng hữu tới nghe kịch cũng là ba ngày trước!
Tề Ngạn hoàn toàn thay đổi sắc mặt, quay đầu chạy về phía trên lầu.
Lục Quý Trì nào còn không hiểu, lúc này liền thầm mắng một tiếng, bước nhanh đi theo.
**
Lầu một của Lê Viên là đại sảnh hát kí khúc, dưới sảnh cung cấp chỗ ngồi nghỉ ngơi, nhưng nhà giàu có đều sẽ lựa chọn sương phòng ở lầu trên có cửa sổ đối diện đại sảnh, thứ nhất là thanh tịnh, thứ hai là tầm mắt rộng, thứ ba là tính riêng tư tốt, thuận tiện cùng bằng hữu tụ họp nói chuyện phiếm.
Sương phòng tổng cộng chia làm hai tầng, tầm mắt ở tầng hai tốt nhất, khách khứa lui tới nhiều nhất, tầng ba cao hơn sân khấu một chút, tầm mắt không tốt bằng tầng hai, khách khứa đều không thích.
Nhưng Lạc Đình lại chọn tầng ba, lại dặn dò tiểu nhị, hắn ta có sương phòng cố định, ở bên cạnh cầu thanh tầng ba.
Nhớ tới chỗ sương phòng mà Tề Hà và đám bằng hữu đi vào ở bên cạnh cầu thang tầng hai, chỉ cách căn phòng của hắn ta một cái cầu thang ngắn ngủi, thái dương của Tề Ngạn thình thịch nhảy lên.
Bởi vì muội muội làm phiền lòng này từng có tiền án nói dối, ngay từ đầu lúc nàng ta nói muốn ra ngoài tụ họp cùng bằng hữu, hắn rất không yên lòng, đều tự mình hộ tống nàng ta đi. Bằng hữu của nàng ta hắn cũng đều từng gặp, đều là một vài quý nữ xuất thân thế gia, cũng không có gì không ổn. Lại thấy trạng thái của nàng ta càng ngày càng tốt, cũng không nhắc tới Lạc Đình nữa, thời gian dần qua hắn liền yên tâm, không còn tự mình đưa đi nữa, chỉ là phái người đi theo…
Đúng rồi, hắn đã phái người đi theo nàng ta! Nhưng những người kia đâu?!
Trong lòng Tề Ngạn càng ngày càng kinh sợ, ba chân bốn cẳng xông lên lầu hai, nhấc chân liền muốn đá văng cửa lớn căn phòng mà bình thường Tề Hà và bằng hữu gặp nhau, bị Lục Quý Trì kéo lại.
“Động tĩnh quá lớn sẽ bứt dây động rừng, ngươi có còn muốn biết chân tướng nữa không?”
Đương nhiên là muốn.
Tề Ngạn nắm chặt hai tay thở sâu, miễn cưỡng bình tĩnh lại.
Sau đó, hắn tiến lên gõ cửa một cái.
“Ai vậy?” Rất nhanh liền có nha hoàn mở cửa.
Lục Quý Trì nhìn thoáng qua bên trong một cái, không nhìn thấy Tề Hà, ngược lại nhìn thấy Khương Viện.
Cô nương này đã từng hãm hại Khương Hằng trước mặt mọi người, bởi vậy hắn có ấn tượng rất sâu với nàng ta, lại nghĩ tới sau đó nàng ta hại đệ đệ Khương Hằng phát bệnh, bị Khương Hằng tàn nhẫn đánh một trận, Lục Quý Trì lập tức liền nhướng mày.
Tại sao nàng ta lại ở đây?
“Hà Nhi muội muội? Muội ấy vừa mới rời đi, nhị công tử tới chậm một bước rồi.” Mấy cô nương ngồi trong phòng đều là bằng hữu của Tề Hà mà Tề Ngạn đã từng gặp, nhìn vẻ mặt của bọn họ, rõ ràng là cũng không biết xảy ra chuyện gì.
“Vậy sao, thật đúng là không khéo,” Tề Ngạn miễn cưỡng nở nụ cười, nhịn một chút, lại giống như thuận miệng mà nói: “Chỉ là buổi sáng lúc muội ấy ra ngoài có nói ăn cơm tối cùng các ngươi, sao lại đi sớm như vậy?”
“Ăn cơm tối?” Một cô nương áo trắng trong đó hơi nghi hoặc nghiêng đầu: “Hà Nhi muội muội chưa bao giờ ăn cơm cùng chúng ta, lần nào muội ấy cũng về nhà vào giờ này, nói là muốn hầu hạ lệnh đường dùng bữa… sao nhị công tử lại không biết?”
Trái tim Tề Ngạn hoàn toàn chìm xuống.
Mỗi lần Tề Hà cùng bằng hữu tới nghe kịch đều là sau khi ăn cơm tối xong mới về nhà.
“Một tên công tử bột cả ngày không có ở nhà như hắn thì có thể biết được gì,” Lục Quý Trì âm thầm vỗ hắn ta một cái, giảng hòa nói: “Được rồi, lần sau nếu tâm huyết dâng trào muốn đó muội muội ngươi về nhà thì nhớ đến sớm một chút là được.”
Tề Ngạn hoàn hồn, miễn cưỡng gật đầu một cái, cáo từ với đám người.
Cửa phòng một lần nữa bị đóng lại, Lục Quý Trì rất nhanh nhìn Khương Viện từ sau khi hắn và Tề Ngạn xuất hiện vẫn cúi đầu không thấy rõ thần sắc, nhíu mày lại.
Một người có khúc mắc với Khương Hằng, lại là bằng hữu của Tề Hạ, còn xuất hiện ở nơi này…
Đây chỉ là trùng hợp, hay là…?
**
Sự tình đến bước này đã rất rõ ràng, nhưng chưa tận mắt nhìn thấy, trong lòng Tề Ngạn vẫn không tránh khỏi mà ôm một tia hy vọng, mãi đến khi…
“Lạc ca ca không cần phải ưu phiền, huynh yên tâm, hôm nay trôi qua là chúng ta có thể quang minh chính đại ở bên nhau, sau này cũng không cần phải trốn trốn tránh tránh nữa!”
Giọng nói hoạt bát quen thuộc, Tề Ngạn nghe thấy trong lòng tức gận ầm một cái nổ tung, sắc mặt trở nên tái mét.
Tề Hà…
Muội ấy lại thật sự dám!
“Nhưng… nhưng nàng ấy vô tội, chúng ta làm như vậy có phải hơi quá đáng rồi không…”
Giọng nói của Lạc Đình trầm thấp, nghe chần chờ mà bất an, trong lòng Lục Quý Trì lộp bộp một tiếng, kéo lại Tề Ngạn đang nhấc chân muốn phá cửa: “Chờ một chút đã!”
“Chờ cái gì mà chờ! Lão tử một khắc cũng không chờ được nữa!” Tề Ngạn đã giận điên lên rồi, nào còn có nghe lọt lời nào, tránh khỏi tay Lục Quý Trì một cước đá văng cửa phòng, vọt vào giống như gió lốc.
Hai người đang thân mật ôm nhau ở trong phòng lập tức cực kỳ sợ hãi, ngẩng đầu lên nhìn thấy là Tề Ngạn, ngay lập tức mặt trắng bệch, cùng nhau xụi lơ trên mặt đất.
“Tên khốn kiếp! Nếu hôm nay không đánh chết ngươi, lão tử sẽ theo họ của ngươi!” Tề Ngạn hận đến mức hai mắt ứ máu, xốc Lạc Đình lên liền hung hăng đánh một quyền lên mặt hắn ta.
Lạc Đình lập tức kêu lên thảm thiết.
“Ca ca!” Tề Hà bỗng nhiên khẽ run rẩy hồi thần lại, thét lên chói tai rồi nhào tới: “Ca ca đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!”
Tề Ngạn trở tay cho một cái tát: “Muội con mẹ nó câm miệng cho ta! Chờ trừng trị hắn xong lại trừng trị muội!”
Một cái tát này của hắn không chút lưu tình, Tề Hà bị đánh ngã trên mặt đất, khuôn mặt đau nhức đồng thời đầu váng mắt hoa một trận. Nàng ta không dám tin mà ngây người, hồi lâu mới kịp phản ứng, thương tâm lại sợ sệt rơi lệ: “Ca ca… ca ca vậy mà lại đánh muội?!”
Nàng ta một bộ dáng vẻ vô cùng uất ức, Lục Quý Trì nhìn mà trong lòng bàn tay ngứa ngáy, rất muốn đi lên giúp Tề Ngạn bổ sung thêm hai cái bạt tai. Chỉ là trước mắt còn việc gấp, hắn nhịn một chút, bước nhanh đi đến trước mặt nàng ta hỏi: “Câu nói vừa rồi của tên cháu trai này là có ý gì? Cái gì gọi là nàng ấy vô tội? Nàng ấy là ai? Có phải là Khương Hằng không?”
Chợt nhìn thấy hắn, Tề Hà đầu tiên là sửng sốt một chút, đợi đến lúc kịp phản ứng lại thì lập tức ngạc nhiên nghi ngờ đan xen: “Ta… ta không biết ngươi đang nói cái gì…”
Sao Tấn vương cũng tới? Còn có, hắn đây là… đang quan tâm Khương Hằng?
“Không biết?” Lục Quý Trì chịu đựng sự sốt ruột trong lòng, cười lạnh một tiếng nói: “Ngươi có tin bổn vương liền giết chết Lạc Đình, để ngươi cả đời đều không thể đạt được mong muốn không?”
“Không!” Tấn vương tính cách tùy tiện, không có việc gì mà hắn không dám làm, Tề Hà lập tức liền co rúm lại một cái, lại thấy Lạc Đình đã bị đánh đến kêu cũng không kêu được, nhất thời bất chấp tất cả, cắn răng một cái liền vò đã mẻ không sợ rơi nói: “Trong bụng ta… trong bụng ta đã có cốt nhục của Lạc ca ca! Nếu như các ngươi còn ép ta nữa, ta liền mang theo đứa con chết cho các ngươi xem!”
Như một tiếng sấm sét, Tề Ngạn đột nhiên cứng đờ.
Lạc Đình mặt mũi tràn đầy máu tươi mềm nhũn từ trong tay hắn trượt xuống, tròng trắng trợn lên, thoi thóp.
Lục Quý Trì cũng ngây dại.
Cái này con mẹ nó lại còn tạo ra sinh mạng?!
“Lạc ca ca, huynh thế nào? Huynh có sao không?” Tề Hà nhân cơ hội này bổ nhào qua ôm lấy Lạc Đình, đau lòng khóc lớn nói: “Ca ca sao có thể nhẫn tâm như vậy! Huynh đây là muốn đánh chết huynh ấy mà@”
Lạc Đình trợn trắng mắt nói không ra lời, Tề Ngạn ra tay không lưu tình, hắn ta hiện tại cảm thấy mình đã hồn bay lên trời rồi.
“Muội… muội cùng ta về nhà trước.”
Tề Ngạn bị nàng ta khóc đến tỉnh táo lại. Tình thế nghiêm trọng, đã không phải là chuyện mà một mình hắn có thể xử lý nữa, hắn thở sâu miễn cưỡng đè xuống lửa giận trong lòng, túm lấy Tề Hà.
“Muội không đi! Lạc ca ca thành dáng vẻ này, huynh bảo muội làm sao yên tâm được!” Tề Hà lại ôm Lạc Đình khóc ròng nói: “Ca ca mời đại phu cho huynh ấy trước đi! Nếu còn như vậy nữa huynh ấy sẽ chết!”
Tề Ngạn lúc này đang hận không thể phanh thây xé xác Lạc Đình đấy, nào có đồng ý, thấy muội muội náo loạn không ngừng, nhịn không được lại đưa tay cho nàng ta một bạt tai: “Muội câm miệng cho ta!”
Thân thể Tề Hà vốn yếu ớt, liên tục chấn kinh bị đòn, lúc này liền ôm bụng phát ra tiếng than đau đớn: “Bụng… bụng của muội đau quá…”
Tề Ngạn sững sờ, muốn nói gì đó, hai mắt nàng ta bỗng nhiên nhắm lại ngất đi.
Mặc dù tức giận đến mức muốn giết người nhưng hắn cũng không thật sự muốn mạng của muội muội, thiếu niên kinh hãi, ôm lấy nàng ta liền muốn xông ra ngoài, nhưng nghĩ đến dưới lầu có nhiều người như vậy lại miễn cưỡng dừng lại.
“Không được, không thể đi ra ngoài được, phải mời đại phu tới!”
Mặc dù cảm thấy Tề Hà hoàn toàn đáng đời, nhưng nếu như nàng ta thật sự vì một cái tát này mà xảy ra chuyện gì, Tề Ngạn chỉ sợ kiếp sau cũng sẽ không tốt hơn, Lục Quý Trì hoàn hồn, vuốt vuốt thái dương nói: “Ngươi ở đây, ta giúp ngươi đi gọi.”
Hắn nói xong bước nhanh đi đến bên cạnh Lạc Đình, vỗ vỗ mặt hắn ta nói: “Còn có ngươi, nói, các ngươi rốt cuộc làm gì Khương Hằng rồi?”
Không biết là cảm giác lương tâm hay là sợ, Lạc Đình hơi mở con mắt sưng đỏ ra, hơi thở mong manh gạt ra mấy chữ: “Linh… Linh An tự…”
“Linh An tự? Các ngươi làm gì nàng ấy rồi?”
Lạc Đình mở miệng, lại nói không ra, Lục Quý Trì gấp đến mức véo người hắn, nhưng cũng vô cụng, hắn ta rất nhanh liền mất đi ý thức mà ngất đi.
“…”
Cảm giác này quả thật là rất chó, Lục Quý Trì thở sâu đứng thẳng người, quay đầu liền chạy ra ngoài.
Tề Hà nói qua hôm nay nàng ta và Lạc Đình liền có thể quang minh chính đại ở bên nhau, đều này nói rõ mặc kệ thủ đoạn của bọn họ là gì, mục đích nhất định là ép Khương Hằng chủ động từ hôn Lạc Đình.
Lại nghĩ đến câu nói “Như vậy có phải hơi quá đáng không” của Lạc Đình… ngoại trừ thủ đoạn hủy đi sự trong sạch của nàng trực tiếp nhất cũng hữu hiệu nhất, hắn thực sự không nghĩ ra bọn họ còn có thể làm thế nào.
Mẹ nó một đôi cẩu nam nữ lòng dạ ác độc! Hắn nhịn không được thầm mắng, sắc mặt càng ngày càng thêm khó coi.
Tề Ngạn thấy vậy phút chốc kinh ngạc, sao hắn lại tâm vị Khương ngũ cô nương kia như vậy? Nhưng lúc này nhiều việc, hắn ta không rảnh để ngẫm nghĩ, chỉ vội vàng tiến lên giữ chặt Lục Quý Trì, vô cùng bực mình nói: “Chuyện này không thể truyền đi được, nhưng hôm nay ta đi ra ngoài không có mang theo người, nha đầu chết tiệt kia cũng như vậy…”
Đây là muốn bảo hắn phái một số người đến khống chế tình hình một chút, miễn cho chuyện xấu này truyền đi, ảnh hưởng đến thanh danh Tề Hà và An Quốc công phủ, nhưng mà Khương Hằng rõ ràng đang ở trong nguy hiểm, Lục Quý Trì nào có tâm tư sắp xếp những thứ này cho hắn ta, huống hồ…
“Vừa rồi gây ra động tĩnh không nhỏ, bây giờ nói chuyện này thì chỉ sợ đã chậm rồi.”
---- Đương nhiên cho dù chưa muộn, hắn cũng không muốn giúp.
Đã có gan làm ra chuyện xấu như vậy thì nên có gan chịu, nếu không đối với Khương Hằng mà nói chẳng phải là càng thêm không công bằng?
Nhìn hắn thế nào cũng là dáng vẻ tức giận? Tề Ngạn lập tức sững sờ: “Nhưng mà…”
“Ta sẽ cho người đi nhà ngươi báo tin.” Lục Quý Trì nói xong lời này liền vội vàng rời đi, lập tức thổi còi ám hiệu ngầm gọi hai ám vệ tới, nhanh chóng phân phó nói: “Chuẩn bị ngựa, ta muốn đi Linh An tự! Ngoài ra mời một đại phu tới, lại phái người đi An Quốc công phủ báo tin!”
“Vâng!”