Bổn vương muốn yên tĩnh

 
“Vậy…” Ánh mắt đảo qua hộp bạch ngọc trong tay Khương Hằng, Lục Quý Trì quả quyết nói: “Vậy thì ta đi xin hoàng huynh, để huynh ấy tìm giúp ta!”
 
Khương Hằng tuyệt đối không nghĩ tới sẽ nghe được câu trả lời này: “…?!”
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoàng huynh của ngài nghe được sợ là sẽ muốn đánh người đó?
 
“Dưới tay huynh ấy có nhiều người như vậy, chắc chắn có người phù hợp với yêu cầu của ngươi! Còn có hoàng tẩu và mẫu hậu, bọn họ bình thường đều rất thích làm mai mối, trong tay hẳn là cũng có không ít tài nguyên nam thanh niên chưa lập gia đình, chờ lát nữa ta hỏi bọn họ, nhất định sẽ giúp ngươi tìm được một lão… tướng công tốt hơn Lạc Đình gấp một vạn lần!” Lục Quý Trì đã tính trước mọi việc nói xong, cho thiếu nữ khóe miệng hơi giật một ánh mắt khích lệ: “Cho nên tuyệt đối đừng làm việc ngốc biết rõ là hố lửa còn nhảy vào nữa, cuộc đời tốt đẹp như vậy, chúng ta phải cố mà quý trọng!”
 
Khương Hằng: “…”
 
Thấy nàng trầm mặc không nói, Lục Quý Trì cho rằng nàng còn đang do dự, lại tận tình mà khuyên bảo vài câu.
 
Khương Hằng vẫn không lên tiếng.
 
Lục Quý Trì cuống lên, nhịn không được liền nói: “Vậy thì thế này, nếu như thật sự không tìm thấy ứng cử viên thích hợp, ta liền lấy thân mình bù cho ngươi được không?”
 
Trái tim Khương Hằng đột nhiên nhảy lên một cái: “Điện hạ… nói gì?”
 
“Chúng ta là bằng hữu, ta chắc chắn sẽ không bắt nạt ngươi, sau đó trong phủ ta cũng rất thanh tĩnh, sẽ không có ai chọc tức ngươi…” Lục Quý Trì một lòng muốn thuyết phục nàng, không chú ý đến phản ứng của nàng, chỉ tự mình nói, nhưng mà mới nói được nửa lại đột nhiên giống như nhớ tới cái gì đó mà dừng lại: “A không đúng! Suýt nữa quên mất ra không thể cưới ngươi được! Vậy… ôi dù sao thì ta nhất định có thể giúp ngươi tìm được nhà chồng tốt hơn Vĩnh Yên hầu phủ, ngươi tin tưởng ta, từ cửa hôn sự hỏng này đi!”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Khương Hằng: “… Vì sao?”
 
Vẻ mặt nàng có chút kỳ lạ, Lục Quý Trì hoàn hồn, mờ mịt hỏi: “Vì sao cái gì?”
 
“Vừa rồi điện hạ nói ngươi không thể lấy ta…” Khương Hằng rủ lông mi dài xuống, giống như tò mò mà nở nụ cười: “Tại sao lại không thể?”
 
“Bởi vì ngươi xuất thân tốt.”
 
Khương Hằng ngẩn ra.
 
“Phụ thân ngươi là võ tướng, trong tay nắm quân quyền, một nhà cữu cữu ngươi là tâm phúc trước mặt hoàng huynh, ngươi còn có di mẫu làm Thái phi mà một biểu ca hoàng tử…” Lục Quý Trì chậc chậc lắc đầu: “Hoàng huynh chắc chắn sẽ không hy vọng ta và ngươi có quan hệ gì.”
 
Lúc trước Khương Hằng cũng không nghĩ tới những thứ này, nhất thời dừng lại. Hồi lâu nàng mới nhìn hắn hỏi: “Vậy điện hạ có từng nghĩ sau này muốn cưới Vương phi như thế nào không?”
 
“Không nghĩ tới,” Từ sau khi xuyến đến nơi này, hắn vẫn luôn bận rộn đi tìm hảo cảo từ ca ca được lợi cầu đường sống, nào có tâm tư nghĩ đến những thứ này, Lục Quý Trì lắc đầu, thuận miệng nói: “Có điều ta chắc chắn sẽ lấy một tức phụ có thể khiến cho hoàng huynh yên tâm.”
 
Hắn cũng không muốn bị Hoàng đế đại lão hoài nghi nữa. Loại cảm giác làm gì cũng phải nơm nớp lo sợ, đầu lúc nào cũng đong đưa trên cổ, hắn cũng không muốn trải qua nữa.
 
Vẻ mặt hắn nghĩ lại phát sợ, rõ ràng là nghĩ đến chuyện gì đó không muốn nhớ lại, Khương Hằng ngẩn ra, cúi đầu: “Vậy sao…”
 
“Cô nương, nô tỳ về rồi!”
 
Đúng lúc này, Nguyệt Viên cầm quần áo và thuốc giải quay lại, Khương Hằng hoàn hồn, đè xuống suy nghĩ quay cuồng trong lòng, quay đầu nhìn về phía nàng ta: “Ừm, mau đưa đồ qua đây.”
 
**
 
Uống thuốc giải chưa được một lúc, cảm giác khô nóng trên người Lục Quý Trì liền lui đi. Hắn nhẹ nhàng thở ra, nhấc lấy tay chân đau nhức từ trong nước bò lên, nhận lấy y phục sạch sẽ từ trong tay Khương Hằng: “Ta qua phía sau bụi cỏ bên kia thay đồ, ngươi ở đây chờ ta.”
 
Sau khi màu đỏ ửng không bình thường lui đi, sắc mặt của hắn có vẻ hơi tái nhợt, Khương Hằng cúi đầu nhìn phần bụng của hắn một cái, gật đầu nói: “Vết thương của điện hạ vẫn ổn chứ?”
 
“Ổn mà, không sao.” Vừa lao nhanh vừa ngâm nước, thật ra vết thương của Lục Quý Trì lúc này rất đau, có điều là một ông lớn, sao có thể một chút đau đớn ấy cũng không nhịn được, bởi vậy hắn chỉ vung vung tay, ôm y phục đi mất.
 
Khương Hằng nhìn bước chân cứng ngắc của hắn không nói gì, hai mắt xinh đẹp sâu thẳm như biển, nhìn không ra cảm xúc.
 
Nguyệt Viên thấy như vậy nhịn không được gọi nàng một tiếng: “Cô nương…”
 
Khương Hằng hoàn hồn: “Hửm?”
 
“Tấn vương điện hạ thật sự rất tốt, nô tỳ luôn cảm thấy nếu cô nương bỏ lỡ ngài ấy, tương lai nhất định sẽ hối hận…” Nguyệt Viên nhìn nàng một cái, nhỏ giọng nói: “Cô nương thật sự không có ý định thử một chút sao?”
 
Khương Hằng nhướng mày nhìn nàng ta.
 
“Được thôi, nô tỳ biết chuyện mà cô nương đã quyết định sẽ không dễ dàng thay đổi…” Nguyệt Viên thất vọng thở dài: “Là nô tỳ lắm mồm, cô nương đừng để ý đến nô tỳ.”
 
Khương Hằng không lên tiếng, hồi lâu đột nhiên nở nụ cười: “Tuy là lắm mồm nhưng cũng không phải là không có đạo lý.”
 
Nguyệt Viên sững sờ, lập tức đột nhiên mở to hai mắt nhìn: “Cô nương?!”
 
Nhớ tới nhịp tim rung động ầm ầm giống như tiếng sấm của mình lúc hắn đầu đầy mồ hôi xuất hiện bên ngoài kho củi, cùng với sự vui vẻ cuộn trào mãnh liệt trong lòng lúc cầm hộp Ngọc cơ cao kia, Khương Hằng mím môi, vẻ mặt không hiểu sao cười lên: “Ngươi nói đúng, hắn rất tốt, tốt đến mức ta biết rõ sẽ có nguy hiểm gì cũng không nhịn được muốn thử một chút.”
 
Giọng nói của nàng rất nhẹ, lại không phải là đang nói đù, Nguyệt Viên vừa mừng vừa sợ, ngửa mặt lên trời cười một tiếng nói: “Lên lên lên! Cứ làm đi! Ôi chao, ôi chao, thật là muốn lập tức đánh bất tỉnh ngài ấy khiêng về phòng cô nương…”
 
Khương Hằng: “…Bĩnh tĩnh.”
 
Nguyệt Viên run tay lại run chân: “Nô tỳ không bình tĩnh được! Cô nương rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt rồi, nô nô nô tỳ quả thật muốn đốt pháo chúc mừng!”
 
Khương Hằng nhíu mày nhìn nàng ta: “Người ta bây giờ chỉ xem ta như bằng hữu, ngươi kích động như vậy là muốn dọa hắn chạy mất?”
 
Nguyệt Viên trong nháy mắt liền an tĩnh lại, hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “Vậy cô nương định làm thế nào?”
 
Làm thế nào…
 
Nhớ tới câu nói “Ta nhất định sẽ lấy một tức phụ có thể khiến cho hoàng huynh yên tâm” của thiếu niên, Khương Hằng như có điều suy nghĩ mà rũ mặt mày xuống.
 
Chuyện này ngược lại phải suy nghĩ thật kỹ.
 
**
 
Mặc dù đã xác định tâm ý của mình, không có ý định trốn tránh nữa, nhưng chuyện quan trọng hơn trước mắt là giải quyết hôn sự với Lạc Đình, bởi vậy Khương Hằng không nói gì thêm nữa, chờ Lục Quý Trì thay y phục xong đi ra liền về Nghênh Khách viện đi gặp nam nhân trung niên kia.
 
Nam nhân trung niên kia đang khóc.
 
Thời gian dài không được phóng thích, bộ vị nào đó của hắn ta sắp tàn phế rồi.
 
Nghe tiếng khóc thê thảm của hắn ta, Lục Quý Trì không nhịn được kẹp chặt hai chân, nhưng không có một chút đồng tình nào.
 
Nếu như không phải Khương Hằng thông minh, kịp thời nhìn thấu cái bẫy của hắn ta, bây giờ người ngồi ở đây khóc chính là Khương Hằng.
 
“Trong tay ta có thuốc giải, nói cho ta biết người sai khiến ngươi là ai, ta liền đưa thuốc giải cho ngươi.”
 
Sau khi giội một thùng nước lạnh xuống, ý thức của nam nhân trung niên tỉnh táo lại không ít, nhưng hắn ta cũng không chịu mở miệng, rõ ràng là không tin tưởng Khương Hằng.
 
Khương Hằng cũng không vội, nghiêng đầu hỏi Lục Quý Trì: “Chủy thủ của điện hạ có thể cho ta mượn một chút không?”
 
Lục Quý Trì cho rằng nàng muốn hù dọa người này một chút, rất sảng khoái lấy chủy thủ ra.
 
Nhưng mà…
 
“Đa tạ điện hạ.” Thiếu nữ dịu dàng nói xong lời này soạt một cái rút ra mũi nhọn sắt bén rét lạnh, nặng nề cắm ở giữa đũng quần của nam nhân trung niên: “Nếu như ngươi khăng khăng không nói, vậy thì ta cũng chỉ có thể đưa ngươi vào cung làm công công.”
 
Nam nhân trung niên: “…”
 
Lục Quý Trì: “…”
 
Run lẩy bẩy.
 
“Thành thật khai báo, có nghe thấy không!” Thấy nam nhân trung niên toàn thân cứng đờ mà đơ ra ở đó, Nguyện Viên không kiên nhẫn, rút chủy thủ trên mặt đất lên nhắm ngay bộ vị nào đó của hắn ta mà đâm một cái.
 
Nam nhân trung niên không nhịn được, ngao một tiếng khóc lên: “Ta nói! Ta nói!”
 
Lục Quý Trì kính nể nhìn vẻ mặt bình tĩnh của hai chủ tớ một cái, không để lại dấu vết mà rụt cơ thể về sau: “Vậy thì, không cho phép giấu giếm bất cứ thứ gì, nếu không bổn vương đích thân đưa ngươi vào cung.”
 
Bổn cương…
 
Khuê tú bình thường đã nói đâu? Sao còn kéo cả quý nhân hoàng gia vào rồi?!
 
Sắc mặt của nam nhân trung niên đại biến, không dám tìm đường chết nữa, nước mắt nước mũi đầm đìa cẩn thận nói lại đầu đuôi sự việc.
 
Hóa ra người này là du côn lưu manh ở ngoại ô trà trộn vào, bình thường chuyên làm một vài chuyện trộm cắp, hãm hại lừa gạt. Vài ngày trước, đột nhiên có nữ tử tìm tới hắn ta, hứa cho hắn ta số tiền lớn, để hắn ta giả trang thành hòa thường tới Linh An tự này làm hỏng sự trong sạch của một cô nương. Hắn ta thấy tiền thì lòng vui mừng, lại nghe người kia nói đối phương là đại mỹ nhân, lập tức động lòng không thôi nên đồng ý.
 
Có điều mặc dù hắn ta tham tài háo sắc nhưng lại là người cẩn thận, nếu không thì cũng không thể lăn lộn nhiều năm như vậy mà vẫn còn tốt. Bởi vì nữ tử cho tiền hắn ta vẫn luôn che mặt, cũng không để lộ lai lịch của mình nhưng hắn ta vẫn thông qua sự theo dõi, lời nói khách sáo các loại thủ đoạn mà tra ra thân phận của đối phương --- đại nha hoàn thiếp thân của tam cô nương An Quốc công phủ, Quế Chi.
 
Kết quả này Lục Quý Trì và Khương Hằng đã sớm biết rồi, bởi vậy cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, ngược lại là Nguyệt Viên còn chưa biết nội tình tức giận đến mức toàn thân run rẩy, vén tay áo liền muốn đánh đến An Quốc công phủ.
 
“Không cần chúng ta qua đó, bọn họ sẽ tự chủ động tới cửa.”
 
Vừa nói xong lời này, nha hoàn bên cạnh Tần phu nhân liền đến tìm nàng, nói là Thế tử An Quốc công tới, muốn gặp nàng. Khương Hằng cười nhạt một tiếng, đứng dậy: “Nhìn xem, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến rồi.”
 
“Thế tử An Quốc công, ông ta lại đích thân đến?” Mặc dù đoán được An Quốc công phủ sau khi biết được chuyện dơ bẩn Tề Hà làm chẳng mấy chốc sẽ có hành động, nhưng Lục Quý Trì không nghĩ tới Thế tử An Quốc công lại tự thân ra trận. Có điều nghĩ đến sự việc một khi truyền ra, thứ bị hao tổn không chỉ có thanh danh của Tề Hà và An Quốc công phủ, còn có tương lai của những cô nương chưa xuất giá khác trong An Quốc công phủ, hắn lại không cảm thấy kỳ lạ.
 
Tề Hà đây là một hố liền hố cả nhà An Quốc công phủ.
 
“Ta đi gặp Thế tử, điện hạ…”
 
“Ta đi cùng ngươi.”
 
Khương Hằng ngẩn ra, trong lòng ấm áp đồng thời mặt mày cũng hơi động một cái: “Điện hạ che chở thần nữ như thế, không sợ bệ hạ biết được sẽ hiểu lầm?”
 
“Không sợ.” Vẻ mặt Lục Quý Trì thản nhiên khoát tay áo nói: “Ta đây không phải còn muốn tìm nhà chồng mới cho ngươi à, huynh ấy muốn hiểu lầm cũng không có cách nào hiểu lầm được.”
 
Dù sao, nam nhân nào lại giao cô nương mình thích cho người khác chứ?
 
Khương Hằng: “…”
 
Được rồi, vẫn là đi xử lý việc chính trước đã.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui