Bổn vương muốn yên tĩnh

 
Nụ cười trên mặt Khương Hằng lập tức thay đổi ý vị.
Ở ngay trước mặt nàng mà dám gài bẫy người của nàng, biểu ca này sợ là muốn chết đây.
Vừa muốn nói cái gì, Lục Quý Trì đã đầy phấn khởi mở miệng: "Ta đang muốn nói với các ngươi chuyện này nè! Ngày đó không phải hoàng huynh đề cử cho ta mấy ứng cử viên không tệ sao, mấy ngày qua ta đã xem kỹ từng người, phát hiện trong đó đúng thật có hai người không tệ!"
Khương Hằng: "....."
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu không phải cao lãnh quen rồi, Tần tướng quân nhất định sẽ bật cười thành tiếng.
Biểu muội hung dữ dù có suy tính trước, đối diện với tên luôn muốn giao nàng cho người khác cũng không có cách nào tránh khỏi phiền muộn.
Hắn giật giật khóe miệng cứng nhắc, rất hứng thú hỏi: "Hai người nào?"
"Một là thế tử Thành Ý bá phủ Lâm Sênh, một người là nhị công tử nhà Chương các lão Chương Tinh Dương," Lục Quý Trì nói, "Hai người này một 20, một 18, cũng không có động phòng hay tiểu thiếp, mà trong nhà có quy củ bốn mươi không có con mới được cưới tiểu thiếp, xem ra khá là đáng tin. Ngoài ra còn có người làm chủ, cũng chính là trưởng bối trong nhà ta cũng phái người đi điều tra, đều là người trong sạch, tính cách cũng tốt, không khó chung sống. Còn có cô nương nhà bọn họ, cũng rất hiểu chuyện, nếu như ngươi gả đi, hẳn là sẽ không có gì không hòa thuận với mấy nàng ấy..."
Hắn nói rất cẩn thận, hiển nhiên là đã tìm hiểu rất nhiều, Tần Tranh hơi híp mắt, cười không nói nhìn phá biểu muội một cái, tâm tình càng sung sướng hơn hỏi: "Vậy điện hạ cảm thấy trong hai bọn họ, ai thích hợp với biểu muội hơn?"
"Ngươi nghe ta nói xong đã," Lục Quý Trì khoát khoát tay, nhìn về phía Khương Hằng nói, "Đầu tiên là Lâm Sênh trước, cha mẹ hắn đều còn khỏe mạnh, nếu như ngươi chọn hắn, sau khi gả đi vẫn phải hầu hạ mẹ chồng. Tuy rằng mẹ hắn khá tốt, nhưng bên trên có một người áp chế, ít nhiều vẫn có chút mệt mỏi, không giống Chương Tinh Dương, mẹ hắn đã mất, cha hắn không cưới vợ sau, ngươi gả đi sẽ ung dung hơn rất nhiều. Thế nhưng cái tốt của Lâm Sênh hơn Chương Tinh Dương cũng không ít -- đầu tiên, hắn là thế tử Thành Ý Bá, sau này sẽ kế thừa tước vị của cha hắn, nếu như ngươi gả đi, sau này sẽ là Bá phu nhân, không như Chương Tinh Dương là con thứ, còn phải dựa vào bản lĩnh của chính mình để xây dựng cơ đồ, không có cách nào cung cấp những điều tốt cho ngươi ngay từ đầu. Thứ hai, dung mạo của Lâm Sênh đẹp hơn Chương Tinh Dương, mặc dù Chương Tinh Dương so với nhiều người cũng là đẹp, nhưng Lâm Sênh lại đứng đầu tứ đại mỹ nam trong kinh thành, cái này không thể so được...."
"Vì lẽ đó, điện hạ cảm thấy, thế tử Thành Ý Bá càng hợp với thần nữ hơn?" Nghe đến đó, Khương Hằng cụp mắt nở nụ cười.
Nàng không mở miệng Tần Tranh không cảm thấy cái gì, vừa nói, đặc biệt là nụ cười này, chàng trai trẻ lập tức không còn tâm tư xem náo nhiệt.
Kinh nghiệm xương máu trong quá khứ cho hắn biết, biểu muội đen tối này cười như vậy, nhất định chạy được bao xa thì chạy bấy nhiêu.
Nhưng mà hắn chưa kịp đứng dậy, Lục Quý Trì lại nói: "Xét tổng thể Lâm Sênh quả thực tốt hơn một chút, có điều Chương Tinh Dương cũng không tệ, tuổi trẻ đã đạt trạng nguyên, tiền đồ vô hạn; bằng hữu tốt cũng rất nhiều, tính cách cũng hiền hòa rộng rãi hơn Lâm Sanh lạnh lùng kia.... Có điều chỉ nói như vậy cũng vô dụng, sáng mai ta sẽ dẫn ngươi đến xem từng người một đi! Bây giờ rất nhiều tên mặt người dạ thú, ngươi xem tên Mạnh Xuân Lâm không phải cũng như vậy sao, xem nhân phẩm của bọn họ có tốt như người khác nói không, đến lúc đó ngươi cũng đến đi, nhìn tận mắt, trong lòng cũng có cân nhắc!"
Tần Tranh: "....."
Không chỉ cẩn thận nghe ngóng một phen, còn chuẩn bị khảo sát thực địa, thái độ có thể nói là phụ trách hết sức tận tình nghiêm túc, không biết sau này hắn nghĩ lại sẽ có tâm tình gì --- đúng, Tần tướng quân không cảm thấy phá Tấn vương ngốc nghếch này có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay phá biểu muội nhà mình.
Còn về Khương Hằng....
Sau khi âm thầm nén xúc động muốn trực tiếp đánh ngất người khiêng về nhà trong nháy mắt, thiếu nữ nhiền thiếu niên nóng lòng muốn thử chăm chú, nở nụ cười: "Đã như vậy, chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay chúng ta hành động luôn được không?"
Nàng như thể không thể chờ được nữa, nhất thời làm cho Lục Quý Trì sửng sốt, chốc lát mới gật đầu: "Được đó! Ta cho người đi sắp xếp."
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Được." Khương Hằng ý tứ không rõ mà nở nụ cười, mặt mày khoan khoái, dịu dàng xinh đẹp.
Tần Tranh liếc nhìn nàng một chút, lại liếc nhìn Lục Quý Trì một chút, giữa lông mày lạnh lùng lướt qua hứng thú dạt dào chỉ khi đồng tình và xem kịch vui mới có.
***
Ba người lại hàn huyên mấy câu, Lục Quý Trì đã bị Tần Tranh dẫn đi rèn luyện tiếp.
Khương Hằng nhìn bóng lưng đổ mồ hôi như mưa của hắn, chậm rãi uống một ngụm trà.
Cái gì mà càng xem càng anh tuấn, quả nhiên là người tình trong mắt đều biến thành tây thi.
Đúng lúc này, Tần phu nhân nhịn không được tâm tình bát quái quay lại. Khương Hằng liếc mắt, liền nhìn thấy góc váy của nàng phía sau bụi hoa.
Nhớ đến hành vi tìm chết vừa rồi của phá biểu ca, con ngươi của thiếu nữ xoay tròn, đặt chén trà xuống, như nói chuyện phiếm mà hỏi gã sai vặt bên người Tần Tranh: "Dạo này biểu ca hay đi Bách Vị Các mua bánh ngọt sao?"
Bánh... Thiếu gia nhà hắn ghét nhất đồ ngọt, đi mua bánh ngọt ở Bách Vị Các lúc nào?
Gã sai vặt một mặt mông lung nhìn về phía Khương Hằng, vừa muốn nói gì, chỉ thấy phu nhân nhà mình một mặt khiếp sợ vọt ra từ bụi hoa cách đó không xa: "Bánh ngọt gì?A Tranh chưa từng ăn đồ ngọt, hắn mua bánh ngọt cho ai? Lẽ nào... Lẽ nào hắn có cô nương mình thích?"
Gã sai vặt: "...."
"Mợ?" Khương Hằng một mặt vô hại nhìn về phía nàng: "Ta cũng không biết biểu ca mua bánh cho ai, chỉ là tình cờ gặp hắn mấy lần trong Bách Vị Các mà thôi."
Ánh mắt lấp lánh của Tần phu nhân lập tức tập trung trên người gã sai vặt: "Ngươi có biết?"
Gã sai vặt: ".... Tiểu nhân không biết."
Tần phu nhân dịu dàng nghiêm mặt: "Ta không tin, ngươi mau nói cho ta biết, nếu không ta sẽ tức giận."
Gã sai vật: "....."
Hắn biết sẽ vậy mà.
Lại thấy thiếu gia nhà mình cái gì cũng không biết còn đang luyện kiếm ở đó, khóe miệng gã sai vặt nhất thời co quắp.
Còn luyện kiếm cái gì nữa chứ!
Lửa cháy đến chân rồi có biết không???
***
Nhận ra không thể hỏi cái gì từ miệng gã sai vặt, Tần phu nhân trực tiếp đi tìm nhi tử mình hỏi trực diện.
Tần Tranh đột nhiên bị mẫu thân ngắt quãng và ép hỏi: "...."
Nha đầu chết tiệt kia! Lại vu hại hắn!
"Nương! Ta thật sự không đi đến Bách Vị Các, A Hằng nhìn nhầm người..."
"Ngươi lừa ai chứ! A Hằng vừa thông minh vừa lanh lợi, sao có thể nhìn nhầm biểu ca nhà mình chứ! Ngươi nhanh thành thật khai báo, nếu không nói cho ta.... Không đúng! Trai lớn cưới vợ gái lớn gả chồng, đây cũng không phải là chuyện gì không thể nói, nếu như sống chết không chịu thẳng thắn như vậy, chẳng lẽ thân phận của đối phương có vấn đề?"
Nhìn mẫu thân càng nói càng thái quá, không ngừng được việc tưởng tượng lung tung, Tần Tranh: "...."
Mau giải thích rõ ràng với nương ta ngay! Nếu không ta sẽ chỉnh chết phá Tấn vương!!!!
Nhìn gương mặt cương nghị nghiêm túc đang trừng mắt với mình của biểu ca, Khương Hằng chớp mắt, dùng khẩu hình trả lời hắn: "Ngươi dám bắt nạt chàng, ta sẽ nói với mợ, ngươi không chỉ có người thích, người đó còn làm nam nhân."
Tần Tranh: "!!!!!!"
Nha đầu chết tiệt kia sao không lên trời luôn đi!
Khương Hằng cười híp mắt nhấp một ngụm trà.
Đúng lúc này, đột nhiên có nha hoàn vội vã chạy đến, nói là lão thái thái bị bệnh, muốn nàng về nhà ngay.
Khương Hằng lập tức hơi nhíu mày.
Bị bệnh? Sáng nay khi nàng theo mọi người đến thỉnh an, lão thái thái vẫn còn hùng hồn nhìn về phía nàng nói bóng nói gió, chỉ chốt lát, đã bị bệnh rồi.
Nàng đặt chén trà trong tay xuống, dịu dàng nở nụ cười: "Biết rồi, ta về liền."
Dứt lời đứng lên cáo từ Tần phu nhân, lại đi đến cạnh Lục Quý Trì cách đó không xa, chào hỏi hắn.
Lục Quý Trì đang chống đẩy trên mặt đất, nghe thấy lời của nàng, vừa chống đẩy vừa nghiêng đầu nhìn, thở hồng hộc nói: "Được, ngươi đi trước đi, lát nữa... Lát nữa sắp xếp xong xuôi, ta phái người đi... Đi gọi ngươi..."
Trời đã rất nóng, chỉ chốt lát, trán hắn lại chảy không ít mồ hôi. Đôi mắt Khương Hằng lóe lên, đột nhiên ngồi xổm xuống sát lại gần hắn, dùng tay áo nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán.
Hương thơm thanh nhã đột nhiên bao trùm chóp mũi, hai tay Lục Quý Trì mềm nhũn, thiếu chút nữa đập đầu vào đất.
"Điện hạ đừng khổ cực quá, ta đi đây."
Khương Hằng nói xong cười híp mắt đứng dậy rời đi, động tác như nước chảy mây trôi, muốn bao nhiêu tự nhiên thì có bấy nhiêu.
Chỉ còn Lục Quý Trì ở lại sững sờ một chút, nhìn chằm chằm vào cánh tay không sức của mình ặc một tiếng.
Bây giờ mới làm có hơn 150 cái đã không được rồi, lúc nào mới có thể như Ngụy Nhất Đao một hơi làm 500 cái cũng không thở dốc đây?
***
"Tiên nữ tỷ tỷ về rồi!"
Mới vừa về phủ đã một nhóc béo tròn tròn nhào vào lòng, Khương Hằng cúi đầu nở nụ cười, nhéo nhéo thịt trên mặt cậu bé nói: "Đúng vậy nha, A Hòa công tử đến đón ta sao?"
Cậu nhóc béo khoảng chừng sáu, bảy tuổi, híp mắt, lúm đồng tiền nho nhỏ, vì hơi mập, dung mạo không tính là quá xuất sắc, nhưng ánh mắt giảo hoạt, vẻ mặt hoạt bát, nhìn rất linh động đáng yêu.
Đây là hài tử của Dương thị, là đệ đệ Khương Hòa của di mẫu của Khương Hằng và Khương Từ.
"Đón tỷ là nhân tiện, chủ yếu đến đây là muốn mật báo!" Cậu nhóc béo vô cùng thần bí ngoắc ngoắc ngón tay bụ bẩm, ra hiệu Khương Hằng cúi người.
Khương Hằng rất thích dáng vẻ nhảy nhót tràn trề sức sống của cậu bé, đây là điều mà Khương Từ thân thể suy yếu chưa từng có. Nhìn hắn, nàng sẽ có cảm giác thỏa mãn, "Nếu như A Từ khỏe mạnh, khi còn bé nhất định sẽ là bộ dáng này", tiếc nuối trong lòng cũng không nhiều như vậy.
"Thật không, A Hòa công tử của chúng ta phát hiện ra bí mật gì?" Khương Hằng cười cúi đầu, nghiêng lỗ tai qua.
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Tranh: Cười phá Tấn vương tự tìm đường chết.
Khương Hằng: Lo cho chính mình trước đi :)
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui