“Điện hạ có phải vẫn còn không thoải mái?” Thấy hắn trừng mắt nhìn mình không nói gì, Ngụy Nhất Đao nhất thời lại khẩn trương, quay đầu muốn gọi thái y trong phủ, lại bị Lục Quý Trì ngăn cản.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“... Được rồi, ta không sao.”
“Thật sự?” Ngụy Nhất Đao đánh giá hắn, lo lắng vô cùng, “Nếu như khó chịu chỗ nào, điện hạ nhất định phải nói a, tuy rằng đã uống giải dược, nhưng ai biết có di chứng hay không?”
Nói đến đây hắn lại nghiêm nghị, “Lần tới nếu như có chuyện như vậy, điện hạ bảo ta lên là được rồi, cũng không thể dùng an nguy của bản thân mình làm như vậy!”
Lục Quý Trì hơi sững người, có chút cảm khái.
Người bên nguyên chủ cũng không phải ai cũng như Tôn tiên sinh, ít nhất Ngụy Nhất Đao này thật sự có bản lĩnh, cũng thật sự trung tâm với hắn.
Ngụy Nhất Đao vốn dĩ là một du hiệp giang hồ, cô độc, phiêu bạc khắp nơi, ngày nào đó gặp phải cừu địch đuổi giết, suýt nữa chết, vừa đúng nguyên chủ ngang qua ra tay cứu giúp, hắn mới còn sống.
Tuy rằng bề ngoài tục tằng, không giống người lương thiện, nhưng tâm địa Ngụy Nhất Đao lại rất mềm mại, tri ân báo đáp, là một người trung nghĩa. Nguyên chủ cứu hắn, hắn liền lấy tính mạng mà báo đáp, cho dù chuyện mưu phản ở trong mắt người khác là chuyện đại nghịch bất đạo nhường nào, hắn cũng không hỏi, một lòng tùy tùng nguyên chủ, chưa bao giờ dao động.
“Điện hạ?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn thấy Lục Quý Trì nhìn mình không nói chuyện, Ngụy Nhất Đao có chút không được tự nhiên mà rụt lại, điện hạ hai ngày nay thật kỳ quái mà nhìn hắn? Chẳng lẽ hắn thật sự có ý với bản thân mình....
Hắn ta một mặt rối rắm, một lát lại giãy giụa, một lát lại vẻ mặt nhẫn nại, cũng không biết đang nghĩ gì trong đầu.
Lục Quý Trì nhướng mày, trực giác không muốn biết, liền khoát khoát tay, nói: “Đã biết, trong lòng ta đều biết.”
Dứt lời liền đứng dậy hướng về phía phủ An Quốc Công mà đi.
**
Lão phu nhân An Quốc Công Vĩnh Hằng trưởng công chúa là cô cô của tiên đế, Lục Quý Trì phải gọi nàng là cô nãi nãi, cũng phải gọi con trai bà An Quốc Công thế tử là biểu thúc. Mà hai người con trai của An Quốc Công thế tử tiếng ra cũng là anh em họ của hắn, trong đó Tề Ngạn tuổi nhỏ cùng với nguyên chủ tính cách hợp nhau, quan hệ rất tốt. Có hắn dẫn đường, Lục Quý Trì rất nhanh tìm được chỗ mà bản thân mình ngã ở đó.
Nhưng mà cho dù hắn tìm thế nào, cũng không tìm được cái gì khả nghi.
Cho nên hắn có thể xuyên không, chẳng phải trong quyển sách xuyên không gì như vậy, là thông qua một hệ thống xuyên không mà đến ư...
Như vậy, là máy thời gian?
Lục Quý Trì vừa suy nghĩ vừa hỏi Ngụy Nhất Đao: “Tối hôm qua khi ta rơi xuống nước, thời tiết có gì dị thường không?”
Ngụy Nhất Đao một mặt mông lung mà lắc lắc đầu.
Tề Ngạn ở một bên co co khóe miệng, nhịn không được hỏi: “Ta nói huynh ở chỗ này tìm nửa ngày, đến cùng là muốn tìm cái gì?”
Đây là một thiếu niên cho dù mặc quần áo như thế nào thì tác phong vẫn rất lịch sự, dáng người cao gầy, tươi cười vô lại, một mặt cà phất cà phơ. Trên thực tế hắn cũng là một người lịch sự, không thích đọc sách, không thích học võ, mỗi ngày trêu chó chọc mèo lêu lổng ngoài đường, làm cha hắn là An Quốc Công thế tử tức giận đến mức mắng to hắn là tên bất hiếu. Nhưng mà người này nhân cách cũng không tồi, nói nghĩa khí, mồm miệng nhanh nhẹn, cho nên nguyên chủ rất tín nhiệm hắn.
“Tối hôm qua ta rơi xuống nước, không phải là ngoài ý muốn, mà là có người hạ dược ta.”
Lời này vừa ra, Tề Ngạn nhất thời kinh ngạc, “Cái gì?!”
“Nhưng sau đó trên người ta dấu vết gì cũng không có,” Lục Quý Trì chỉ chỉ Ngụy Nhất Đao, “Ngay cả hắn cũng cho ta là bị sặc nước hôn mê.”
Thời gian trước vội vàng bảo vệ tính mạng, không có thời gian nghĩ lại chuyện này, cho đến khi trên đường đi đến phủ An Quốc Công, Lục Quý Trì mới từ trong miệng Ngụy Nhất Đao biết được chuyện tối hôm qua sau khi hắn hôn mê --- hạ nhân phủ An Quốc Công nghe tiếng chạy đến, phát hiện hắn rơi xuống nước, An Quốc Công thế tử lập tức mời thái y đến trị liệu, lại phát hiện là hắn say rượu mê man xong cũng không có gì trở ngại.
Lúc đó hiện trường không có người khác --- bao gồm cô nương muốn câu dẫn hắn bị đánh ngất cùng với nha hoàn sau này hô to dẫn mọi người đến.
Mọi người vì thế mà nghĩ rằng chuyện này là ngoài ý muốn, sau khi đưa Lục Quý Trì hồi Tấn Vương phủ thì liền rời đi, không có tra xét cái gì.
“Cho nên ý huynh là... Tối hôm qua có người hạ dược huynh, muốn bá vương ngạnh thượng cung với huynh?” Nghe xong lời Lục Quý Trì nói, Tề Ngạn không dám tin nói, “Nhưng nếu như huynh bị hạ dược, sao thái y lại không kiểm tra ra? Có phải hay không... Huynh uống say nên xuất hiện ảo giác?”
Lục Quý Trì giơ tay lên đấm một cái vào bụng hắn, “Bổn vương rất thanh tỉnh.”
Tề Ngạn ôm bụng nhảy ra, “Người uống say luôn thích nói bản thân mình thanh tỉnh... Không là, vậy huynh nói, huynh có chứng cứ gì?”
“Không phải ta đang tìm đây sao?” Đương nhiên là hắn muốn tìm không phải là chứng cứ của chuyện này, mà là manh mối về hiện đại, nhưng mà cũng không khác biệt lắm: “Mặt khác ta đột nhiên nhớ đến, tôi qua khi ta rời khỏi tiệc, có một nha hoàn rất thơm đụng phải ta.”
Về điểm này, trí nhớ nguyên chủ rất mơ hồ, dù sao lúc đó hắn cũng đã uống say, nhưng tóm lại cũng là manh mối, Lục Quý Trì không muốn buông tha.
Tề Ngạn sửng sốt: “Có một số thuốc bột quả thực chỉ bằng mùi cũng có thể phát huy tác dụng... Được được, nha hoàn kia hẳng là người trong phủ của ta, ta giúp huynh tìm ra nàng ta.”
Lục Quý Trì gật đầu, “Còn có một việc huynh phải giúp ta.”
“Cái gì?”
“Giúp ta tra hôm qua trên yến hội có ai rời khỏi yến tiệc, tốt nhất tra những người này sau khi rời khỏi tiệc thì đi đâu, làm cái gì.” Không có thiết bị xuyên không đặc thù, như vậy hiện tại hắn có thể trong cậy duy nhất vào, chính là mấy muội tử kia.
Nếu ngay cả các nàng cái gì cũng không biết....
Phi phi, đồng ngôn vô kị.
“Chuyện này đơn giản, cứ giao cho ta! Nhưng mà...”
“Cô nương thời khắc nguy cấp từ trên trời rơi xuống để cứu huynh, lại bị huynh khinh bạch...” Thiếu niên đứng đắn không được ba giây cười hi hi, nhướng mi mà nói, “Nếu như ta giúp huynh tìm được người, huynh có phải nên đối với cô nương người ta lấy thân báo đáp nhân tiện phụ trách đây?”
Khóe miệng Lục Quý Trì nhếch nhếch: “Quan tâm bản thân mình trước đi, nghe nói nương huynh dạo gần đây đang tìm tức phụ cho huynh, mà còn không cần những cô nương ôn nhu, chính là muốn hung hãn lợi hại?”
Tề Ngạn nháy mắt cười không nổi: “...”
Tuy rằng bề ngoài thoạt nhìn không đáng tin, nhưng hiệu suất làm việc của Tề Ngạn vẫn rất nhanh, sáng sớm ngày hôm sau liền tới cửa. Chính là...
“Này sáng sớm đã bày cái mặt thối làm gì, ai chọc huynh tức?”
Bộ dáng thở phì phò của tiểu tử này rất buồn cười, giống như một người bạn của hắn ở hiện đại, Lục Quý Trì nhìn không hiểu tại sao lại có cảm giác thân thiết, ngữ khí liền có vài phần ý cười phát ra từ nội tâm.
Tề Ngạn cười không nổi, đặt mông ngồi xuống ghế tựa đối diện Lục Quý Trì, sắc mặt biến thành màu đen nói: “Đừng nói nữa! Gia môn bất hạnh!”
“... Xảy ra chuyện gì?”
Tề Ngạn trước mặt người thân cận không dấu được chuyện gì, thẳng đứng như đảo hạt đậu nói: “Còn không phải là nha đầu Hà Nhi kia! Huynh có biết nàng ở sau lưng chúng ta làm chuyện gì không? Nàng cư nhiên...”
Tề Ngạn bên trên có một ca ca, phía dưới còn có một muội muội, khuê danh của muội muội là Hà Nhi, ở phủ An Quốc Công đứng hàng thứ ba, gọi một tiếng là Tề tam cô nương. Vị Tề tam cô nương này thuở nhỏ thân thể đã yếu đuối, là một thiên hạ thủy tinh, hơn nữa tính cách nhu thuận, làm người chăm sóc, tất cả mọi người trong Tề phủ bao gồm Tề Ngạn cũng rất yêu thương nàng.
Nhưng một cô nương tốt bình thường chưa bao giờ làm ra chuyện gì xấu, lại đột nhiên im lặng không nói mà làm ra một chuyện tày đình – cùng với người có hôn ước trong mình là thế tử Vĩnh An Hầu Lạc Đình ở cùng một chỗ, còn rất gan lớn mà vụng trộm hẹn hò với hắn ta trong buổi yến tiệc tối hôm qua.
Đây là muốn làm trời!!!
Nhớ tới bản thân mình tối hôm qua ngoài ý muốn tra được chuyện này, đi tìm nàng đối chất, lại bị cảnh tượng nàng khóc nức nở, Tề Ngạn đột nhiên đau đầu.
“Lạc Đình cùng với ngũ cô nương phủ Vinh Quốc Công là chỉ phúc vi hôn, qua không lâu liền thành hôn, chuyện này khắp thiên hạ đều biết, cũng không biết nha đầu kia trúng tà gì, nhưng lại cố tình coi trọng hắn! Còn có Lạc Đình kia...” Thiếu niên hổn hển nói, “Rõ ràng đã có hôn ước trong người còn dám đến thông đồng với muôi muội ta, tên vô liêm sỉ đáng chém ngàn đao! Ta không tha cho hắn!”
Ban đầu Lục Quý Trì không phản ứng, cho đến khi nghe thấy “ngũ cô nương phủ Vinh Quốc Công”, mới đột nhiên nhớ đến: Đó không phải là muội tử xinh đẹp hôm qua hắn gặp trong cung sao --- Khương gia A Hằng!
Cho nên, nàng bị vị hôn phu sắp thành thân của mình đội nón xanh?!
“Không được, ta muốn đi đánh chết tên họ Lạc kia!: Tề Ngạn càng nói càng tức nhảy lên muốn đi, bị lục quy trì kéo lại.
“Bọn họ tối hôm qua gặp mặt? Sao huynh phát hiện?”
“Ở trong núi giả ở giả ở giữa tiền viện và hậu viện của phủ ta! Về phần phát hiện như thế nào, không phải là huynh bảo ta đi thăm dò khách quý tối hôm qua rời tiệc sao, tra liền ra... Đúng rồi!” Nói đến đây hắn mới nhớ đến chính sự, lấy một tờ giấy nhiều nếp nhăn trong lòng ra, vất cho Lục Quý Trì, “Đều ở trong này, tự huynh xem đi.”
Lục Quý Trì nhìn thoáng qua, trong miệng tiếp tục hỏi: “Vậy hai bọn họ ở cùng nhau, hoặc là nói âm thầm tới lui bao lâu rồi?”
Tên biểu ca đầy mình hùng tâm tráng trí này, chưa bao giờ chú ý đến chuyện bát quái, nhưng hôm nay... Tề Ngạn có chút nghi hoặc, nhưng vẫn đáp: “Theo nha hoàn nói, không sai biệt lắm gần hai năm rồi...”
Nói đến đây hắn hoàn hồn, càng cáu giận mắng, “Hai năm! Cư nhiên cm nó đã được hai năm! Trong phủ lại sững sờ một người cũng không phát hiện! Ta thật sự là... Nha đầu kia còn nói với ta cái gì mà nàng cùng Lạc Đình là thật tâm yêu nhau, thật tình cái rắm! Nếu như thật sự thích nàng, sao họ Lạc kia không từ hôn với phủ Vinh Quốc Công, đường đường chính chính đến cửa cầu thân! Nha đầu chết tiệt kia thật sự bị quỷ ám ảnh! Không được! Chuyện này không thể để yên!”
Hắn nói xong liền hùng hùng hổ hổ xông ra ngoài.
Lục Quý Trì theo bản năng hô một tiếng: “Kiềm chế chút, đừng đánh chết người!”
“Đánh không chết hắn ta thua!” Tề Ngạn nảy sinh tâm ác độc âm thanh từ phía xa truyền đến.
Lục Quý Trì: “...”