“Đột nhiên nhớ ra ta còn có vài việc phải làm, ngươi đi về trước đi. Còn vị Thế tử Lâm gia này, nếu như hài lòng với hắn, vậy thì đợi ta xác định lại một chút, nếu như hắn không có đam mê kỳ quái gì, nhân phẩm cũng thực sự không có vấn đề gì, ta liền sắp xếp cho các ngươi gặp mặt, sau đó ngươi lại xem xem hai ngươi có khả năng thành hay không.”
Dưới lầu Lâm Sênh đã rời đi rồi, đám người vây xem cũng đã tản đi, Lục Quý Trì nói xong lời này liền gọi Ngụy Nhất Đao vào đưa Khương Hằng về.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngụy Nhất Đao và Nguyệt Viên chiến đến say sưa, nghe xong mệnh lệnh này thì cười hì hì ngừng tay, vẫn chưa thỏa mãn mà nhìn Nguyệt Viên nói: “Lần sau tái chiến!”
Rất lâu rồi không gặp được đối thủ có thể đối nhiều chiêu với hắn như vậy, phong cách đánh nhau lại hợp khẩu vị hắn như thế, nhất định phải tìm cơ hội đánh cho thống khoái!
Nguyệt Viên: “...”
Cái tên này bắt đầu đánh quả thật chính là người điên, hoàn toàn mặc kệ nàng là một cô nương, cũng hoàn toàn không nhớ ra là mọi người đang so tài, ra tay hung ác, nếu không phải từ nhỏ nàng đã bắt đầu tập võ, lại là người có thiên phú học võ hiếm thấy thì đã sớm bị hắn đánh ngã rồi.
Đánh ngã đó!
Tứ chi nằm sấp, cái loại ngã đó đó!
Nguyệt Viên xoa bả vai đau buốt liếc mắt, vô cùng muốn bảo hắn cút, nhưng nghĩ đến hạnh phúc cả đời của cô nương nhà mình, lại miễn cưỡng nhịn xuống, chỉ giả vờ cười một tiếng bày tỏ: “Phụng bồi bất cứ lúc nào.”
Đợi sau khi nàng moi ra được lời mình muốn có từ trong miệng hắn!
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chờ sau khi hắn không còn giá trị lợi dụng nữa!
Ngụy Nhất Đao không biết nha đầu mập nụ cười khôn khéo trước mặt này trong lòng đang điên cuồng đánh mình, sau khi âm thầm hộ tống nàng và Khương Hằng về Vinh Quốc công phủ liền vô cùng hào hứng quay lại phục mệnh.
Nguyệt Viên nhìn bóng lưng hắn hừ nhẹ một tiếng, quay đầu thấy Khương Hằng như có điều suy nghĩ mà rũ mắt, nàng lập tức có chút không hiểu: “Nếu cô nương thích Tấn vương điện hạ thì vì sao không trực tiếp thổ lộ tâm ý chứ? Tấn vương điện hạ quan tâm cô nương như vậy, đoán rằng cũng không phải là hoàn toàn không có cảm giác với cô nương. Tuy nói đột nhiên như vậy hắn có thể sẽ bị dọa, nhưng cũng chỉ trong một thoáng, chờ hắn hiểu ra được…”
Khương Hằng hoàn hồn: “Bây giờ vẫn chưa phải lúc.”
“Vì sao?”
“Bởi vì…” Khương Hằng chậm rãi nở nụ cười, đột nhiên chuyển đề tài câu chuyện: “Mấy ngày rồi chưa tiến cung thỉnh an di mẫu, ta thay y phục, ngươi đi chuẩn bị xe.”
Nguyệt Viên: “...?”
Dáng vẻ ngơ ngác mơ hồ của nàng ấy rất đáng yêu, Khương Hằng nở nụ cười, bóp khuôn mặt của nàng ấy nói: “Bây giờ trong lòng hắn có sự lo lắng, nếu biết được tâm ý của ta, chỉ sợ sẽ không tiếp nhận ta, ngược lại sẽ tránh xa ta, ta không thể cho hắn có cơ hội này.”
“Tránh… tránh xa cô nương?” Nguyệt Viên giật mình: “Vì sao?”
Bởi vì hắn tuyệt đối sẽ không để nàng rơi vào cảnh ngộ bị Chiêu Ninh Đế không thích, mặc kệ trong lòng hắn đối với nàng có mang theo tình yêu nam nữ hay không. Trong mắt Khương Hằng lay động ý cười, sau khi dừng lại một lát thì cười nói: “Sau này sẽ nói cho ngươi biết, hiện tại… nếu muốn biến hắn thành cô gia nhà ngươi sớm một chút thì nhanh chóng chuẩn bị xe đi.”
Đôi mắt Nguyệt Viên lập tức liền sáng lên, ngay sau đó nhanh chân chạy đi: “Không thành vấn đề!”
***
Cùng lúc đó, trên con đường cách Thành Ý bá phủ không xa.
“Dám va chạm xa giá của Tấn vương! Các ngươi thật to gan!”
Ngồi ê mông trong xe ngựa dừng lại gấp, lắc lư mãnh liệt mấy cái, nghe thấy tiếng quát lớn của thị vệ bên ngoài, Lục Quý Trì đảo mắt im lặng cười một cái, sau đó mới không vui vén màn cửa xe ngựa lên, nhìn ra bên ngoài: “Xảy ra chuyện gì?”
“Điện hạ, hai người này đột nhiên xông ra từ góc rẽ…”
Lời của thị vệ vẫn chưa nói xong, ánh mắt Lục Quý Trì liền rơi lên người Lâm Sênh: “Hửm? Lâm Thế tử?”
Lâm Sênh đang nghe tên ăn mày nước mắt nước mũi trước mặt cầu xin tha thứ --- vừa rồi hắn ta đột nhiên từ góc rẽ này công ra, chính là vì đuổi theo tên tiểu tặc ăn trộm hầu bao này. Nghe thấy tiếng của Lục Quý Trì, thanh niên tướng mạo vô cùng tuấn mỹ này xoay người, tác phong nhanh nhẹn mà hành lễ với hắn, cũng ôn hòa hữu lễ mà nói xin lỗi.
“Chuyện xin lỗi này cần có thành ý, Thế tử sẽ khoogn định lấy một câu nhẹ nhàng như vậy qua loa với bổn vương chứ?” Xoa thái dương không hề đau chút nào của mình, thiếu niên vẻ mặt kiêu căng mà liếc qua một cái.
Biết đó là hạng người tính tình cổ quái, không thèm nói đạo lý, Lâm Sênh cũng không giận, tốt tính nở nụ cười nói: “Ngày khác tất tới cửa tạ lỗi.”
“Tới cửa tạ lỗi thì thôi, truyền đi người khác còn tưởng là chuyện bao lớn đấy.” Lục Quý Trì không hài lòng lắm hừ nhẹ một tiếng, suy nghĩ một chút, hơi ngồi thẳng dậy nói: “Nghe nói Xuân Nhưỡng lâu gần đây mới ra mấy loại rượu ngon, hương vị rất không tệ, thế này, ngươi mời bổn vương uống mấy ly, chuyện này coi như qua, thế nào?”
Lâm Sênh có chút bất ngờ: “Uống rượu?”
Lục Quý Trì nhíu mày: “Thế nào? Không bằng lòng?”
“Đương nhiên là không phải…” Mặc dù không biết trong hồ lô của Tấn vương tồi này chứa cái gì, nhưng Lâm Sênh vẫn rất nhanh liền cười bày tỏ: “Vô ý va chạm điện hạ, ta đương nhiên nên phạt rượu tiếp đón, điện hạ, mời.”
Lúc này Lục Quý Trì mới hài lòng cười một tiếng, bảo Lâm Sênh lên xe ngựa, mang theo hắn ta cùng đi về phía Xuân Nhưỡng lâu.
Về phần tên ăn mày trộm túi tiền của Lâm sênh, Lâm Sênh nể tình tuổi hắn còn nhỏ, thái độ nhận lỗi lại thành khẩn, cũng không làm khó hắn, chỉ nghiêm túc dạy dỗ vài câu, sau đó liền thả hắn đi.
Lục Quý Trì ở bên cạnh nhìn, cảm thấy tên này trong lời nói phẩm hạnh thật sự là tìm không ra lỗi. Hắn không nhịn được mà cảm thấy vui mừng thay Khương Hằng --- người này nhìn đáng tin cậy hơn Lạc Đình nhiều! Nhưng trong lòng lại có loại cảm giác kỳ lạ nói không thành lời, loại cảm giác này khiến hắn theo bản năng không muốn tiếp tục thăm dò Lâm Sênh, truy cứu nguyên nhân nữa…
Lục Quý Trì cảm thấy bản thân mình có thể là lo lắng kết quả không tốt, Khương Hằng sẽ thất vọng.
Vậy có lẽ là sự lo lắng kiểu mẹ già trong truyền thuyết nhỉ.
Thiếu niên âm thầm chậc chậc, không nghĩ nữa, chỉ nhìn khuôn mặt tuấn mỹ bức người của Lâm Sênh, lặng lẽ meo meo bắt đầu hành động: “Bổn vương nhớ tửu lượng của ngươi không tệ?”
Lâm Sênh đang suy nghĩ nguyên nhân đột nhiên hắn tới tìm mình, nghe vậy thì nở nụ cười nói: “Điện hạ nhớ lầm rồi, tửu lượng của tại hạ rất cạn, người có thể uống được chính là đệ đệ Lâm Tiêu của tại hạ.”
“Vậy sao, nói như vậy bình thường ngươi không hay uống rượu?”
Lâm Sênh lắc đầu: “So với rượu, ta thích uống trà hơn.”
“Trà à…” Lục Quý Trì không biến sắc dùng khóe mắt chú ý đến nét mặt của hắn: “Vừa khéo, bổn vương cũng thích uống trà.”
“Vậy sao?” Lâm Sênh cũng ung dung thản nhiên mà đánh phủ đầu hắn: “Điện hạ thích uống trà gì?”
“Ta thích trà nhạt một chút…”
Hai người trong lòng còn có ý dò xét lẫn nhau vui vẻ hàn huyên, nhất là sau khi đến Xuân Nhưỡng lâu uống rượu, chủ đề thoáng cái đã mở rộng rồi.
Hai người trò chuyện khí thế ngất trời, trời nam đất bắt cùng nhau nói lung tung.
Tửu lượng của Lục Quý Trì cũng được, tửu lượng của nguyên chủ cũng không có trở ngại gì, vì vậy đối với chuyện uống rượu với Lâm Sênh tửu lượng không quá tốt, lại nghĩ cách để hắn ta say rượu nói lời thật, hắn vốn rất có lòng tin.
Nhưng mà…
Chính mình cũng bắt đầu choáng đầu, thanh niên tuấn mỹ trước mắt này vẫn một mặt bình tĩnh không đỏ lên gì cả, Lục Quý Trì lập tức liền chửi thầm con mẹ nó.
“Không phải ngươi nói ngươi… nói tửu lượng ngươi không tốt sao?!” Thiếu niên nhịn không được bắt đầu nói ngọng tức giận nói.
Lâm Sênh khiêm tốn bày tỏ: “So với đệ đệ A Tiêu ngàn chén không say, tửu lượng của tại hạ quả thật không tính là tốt.”
Lục Quý Trì: “... Ngươi đang trêu đùa ta?”
“Tại hạ không dám.” Không bỏ qua hành động véo đùi của thiếu niên, cố gắng để mình duy trì sự tỉnh táo, Lâm Sênh suýt chút nữa bật cười, nhịn một chút mới quan tâm hỏi: “Ngược lại là điện hạ, say rồi?”
“Buồn cười! Sao ta có thể say được!” Mặc dù ngoài miệng nói lớn tiếng, nhưng trong lòng Lục Quý Trì biết mình không chống đỡ được bao lâu nữa, hắn bất chấp những thứ khác, dừng lại một chút, giống như thuận miệng mà nói: “Ôi, lại nói vì sao ngươi ở tuổi này vẫn không thành thân? Không phải giống như lời đồn đoán ở bên ngoài, có bệnh không tiện nói ra gì hoặc là không thích nữ nhân?”
Lâm Sênh không thích ai, đây là điều ngay từ đầu Lục Quý Trì đã tra ra được. Còn những cái khác, Lâm Sênh lớn hơn hắn mấy tuổi, ở tuổi này vẫn chưa thành thân, trong phòng cũng không thông phòng gì, người ngoài đương nhiên là không tránh khỏi phỏng đoán, mà nếu là phỏng đoán, vậy thì bất kể là cách nói nào cũng không thể coi là thật.
Đây chính là mục đích mà hôm nay hắn tìm tới mình.
Chỉ là cái này vô duyên vô cớ, vì sao?
Trong lòng Lâm Sênh hơi xoay chuyển, nhìn hắn nở nụ cười: “Không phải là điện hạ cũng như vậy sao?”
Nguyên chủ quả thật cũng thường xuyên bị người ta hoài nghi, Lục Quý Trì lập tức liền cảm thấy đầu gối trúng một tiễn. Khóe miệng hắn giật một cái, bất mãn vỗ bàn một cái: “Bổn vương hỏi trước, không cho phép cướp….”
Chữ “lời” còn chưa nói xong, tay áo không cẩn thận quét trúng vò rượu một bên, vò rượu vốn đặt bên cạnh bàn, lần này, toàn bộ trực tiếp nện vào trong ngực Lâm Sênh, đổ ra đầy người hắn ta.
“!” Lúc này đầu óc của Lục Quý Trì đã không rõ ràng lắm, thấy cảnh tượng này, lập tức bị bản năng của người hiện đại trong xương cốt chi phối, theo bản năng nói hai câu “Ta xin lỗi”, vội vàng móc khăn ra lau người hắn ta.
Tấn vương phách lối kiêu căng, cũng không phải là người có lễ phép như thế, Lâm Sênh kinh ngạc nhìn Lục Quý Trì nhào tới lau đùi hắn ta, cả người đều không tốt.
Dường như hắn đã biết Tấn vương này vì sao lại đột nhiên tìm tới mình, lại vì sao chậm chạp không thành thân, không phải là vì ánh mắt quá cao giống hắn ta, mà là….
“Điện hạ!” Đột nhiên bắt lấy bàn tay Lục Quý Trì theo bản năng lau về phía nơi nào đó của mình, Lâm Sênh cứng đờ nở nụ cười: “Không cần, ta tự làm là được.”