Bởi vì giấc mộng không thể miêu tả đó, Lục Quý Trì một đêm ngủ không ngon.
Hắn cảm thấy mình thật sự quá bệnh hoạn rồi, lại có thể mơ một giấc mộng như thế đối với một tiểu cô nương vị thành niên…
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vị thành niên đó!
Thấp nhất ba năm, cao nhất tử hình!
Lục Quý Trì mày quả thật chính là cầm thú!
Thiếu niên hung hăng phỉ nhổ mình một hồi, đỏ mặt thay quần áo bẩn, sau đó nằm xuống tiếp tục phỉ nhổ bản thân.
Làm một con chó độc thân cả hai đời, không có việc gì mà có mộng xuân gì đó thì cũng rất bình thường, nhưng người trước kia hắn mơ tới đều là vài kẻ không quen biết, thỉnh thoảng có người quen, nhưng cũng đều là tỉnh lại liền quên, sẽ không để lại ấn tượng quá sâu sắc, nhưng lần này…
Trước mắt rất nhanh hiện lên mấy đoạn ngắn không thể nói, mặt Lục Quý Trì nóng lên, đưa tay liền chụp vào bộ vị không nghe lời nào đó.
Cứng cái gì mà cứng!
Thỏ còn không ăn cỏ gần hang đâu!
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không có liêm sỉ!
Nhưng mà càng đập càng cứng, Lục Quý Trì: “...”
Có tin tao cắt mày không?
Hung tợn trừng mắt với tiểu huynh đệ không nghe lời nhà mình, trong lòng thiếu niên không khỏi khô nóng, mơ hồ còn có chút hốt hoảng, nhưng lại không nói ra được rốt cuộc là vì sao.
Hắn suy nghĩ lung tung, cảm thấy có thể là mình đang chột dạ.
Mặc dù mộng xuân chỉ là một loại hiện tượng sinh lý bình thường, cho dù mơ tới người quen biết trong cuộc sống hiện thực cũng không có nghĩa gì, nhưng nội dung giấc mộng này đến cùng cũng quá chân thực, nhớ tới thì nhiều ít cũng sẽ khiến người ta có chút không được tự nhiên. Nhất là lúc này ấn tượng để lại còn khắc sâu như thế…
Mẹ nó chuyện này muốn hắn sau này làm sao mà đối mặt với Khương Hằng!
Lục Quý Trì càng nghĩ càng thấy xấu hổ, đầu óc vẫn cứ không bị khống chế, còn đang chiếu phát lại đủ kiểu… hắn nhịn không được mà đứng dậy xuống giường rót mấy ly nước, lại nghĩ đến ông thầy dạy ngữ văn hồi cấp 3 mặt chữ quốc đầy mụn, lặng yên đọc một đoạn mà trước kia bị kiểm tra thuộc lòng mỗi ngày, lúc này rốt cuộc mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Nhưng tỉnh táo thì tỉnh táo chứ vẫn không ngủ được, Lục Quý Trì lật qua lật lại trên giường trằn trọc trong chốc lát, cuối cùng vẫn không luyến tiếc gì mà rời khỏi giường, lắc lắc cái đầu bởi vì say rượu mà mơ hồ đau ra ngoài đi về phía Tần gia.
Trời vẫn tối, Tần Tranh còn đang ngủ.
Đây là lần đầu tiên Lục Quý Trì dậy sớm hơn hắn ta, lại không cần hắn ta phái người đến gọi.
“... Hôm nay sao điện hạ tới sớm như vậy?”
“Ngươi đoán xem.” Nhìn thanh niên vẻ mặt bối rối từ trên giường ngồi dậy, Lục Quý Trì cười hì hì, mang tính trả thủ mà kéo hắn ta từ trên giường dậy: “Nên luyện công buổi sáng rồi, dậy dậy.”
Tần Tranh không nghĩ tới, nhưng dáng vẻ này của Lục Quý Trì rõ ràng là sẽ không để hắn ta ngủ tiếp, bởi vậy sau khi vùng vẫy một hồi, thanh niên vẫn nhận mệnh rời khỏi giường.
Vào lúc hắn rửa mặt xong chuẩn bị bắt đầu buổi rèn luyện hôm nay, Lục Quý Trì lấy say rượu choáng đầu làm lý do mà chạy đến lương đình nghỉ ngơi.
Tần Tranh: “...”
Quả nhiên Tấn vương rách này chính là đến làm loạn hắn để chơi.
Khuôn mặt băng sơn của hắn lạnh đi không lộ vẻ gì, quay người chuẩn bị trở về phòng ngủ tiếp, bị Lục Quý Trì kéo lại.
“Bây giờ đều là lúc nào rồi, còn ngủ cái gì mà ngủ, nào, chúng ta nói chuyện.”
Tần Tranh không muốn nói chuyện phiếm với hắn một chút nào, nhưng nhìn sắc trời quả thật cũng không còn nhiều thời gian để ngủ nữa, hắn ta liền nhẫn nại một chút, ngồi xuống đối diện hắn.
“Nói cái gì?”
Có hạ nhân đưa trà đến, Lục Quý Trì nhận lấy khẽ nhấp một miếng: “Tùy tiện nói.”
Tần Tranh nhìn hắn một cái, không có biểu lộ gì hỏi: “Nhà chồng mới của biểu muội ta, điện hạ tìm thế nào rồi?”
Dù sao cũng không nghĩ tới hắn ta mới mở miệng chính là Khương Hằng, Lục Quý Trì đột nhiên không kịp chuẩn bị: “Phụt!”
Tần Tranh nguy hiểm né tranh nhưng vẫn bị phun trúng một chút xíu: “...!”
“Khụ khụ, ngoài ý muốn! Ngoài ý muốn!” Thanh niên vẻ mặt sắc bén sát khí, thiếu niên cảm thấy mình sắp khó giữ được cái mạng nhỏ này, đồng thời không khỏi chột dạ mà nói sang chuyện khác: “Cái gì nhỉ, Lâm Sênh của Thành Ý bá phủ kia, tối hôm qua ta chính là tìm hắn uống rượu đến say, ôi, ngươi đừng nói, con người hắn thật sự rất không tồi, chỉ tiếc là đã có cô nương trong lòng…”
Tần Tranh nhịn xuống sự xúc động muốn đánh hắn đến chết, hắn ta lấy khăn ra lau tay, sau đó mới lạnh lùng nhìn hắn một cái: “Cho nên?”
“Cho nên hắn không được rồi.” Mặt mũi Lục Quý Trì tràn đầy tiếc nuối đáp, sự hỗn loạn trong lòng lại không biết vì sao mà mơ hồ thoải mái hơn mấy phần.
Tần Tranh kéo môi: “Ta hỏi là, cho nên tiếp theo điện hạ chuẩn bị làm thế nào.”
Lâm Sênh đều có người trong lòng rồi, ai còn quan tâm hắn ta chứ!
“À à,” Lúc này Lục Quý Trì hoàn toàn không có thời gian suy nghĩ đến tâm tình của mình, thấy Tần Tranh híp mắt nhìn mình, ánh mắt sắc bén, dáng vẻ tựa như có thể nhìn thấu tất cả, hắn lập tức liền có chút chút chột dạ không thể nói. Hắn ngồi thẳng lên theo bản năng, cực nhanh nói: “Tiếp theo chính là Chương Tinh Dương nhà Chương Các lão kia, không phải nói hắn cũng rất không tệ sao, ta định ngày mai thử hắn một chút, sau đó tìm hắn uống rượu gì đó. Nếu ngươi có hứng thú thì cũng ta cùng đi!”
Tần Tranh hơi híp mắt lại, nhìn như lãnh đạm nhưng thật ra là không có ý tốt nói: “Ngày mai ta có công vụ phải làm, không có thời gian, điện hạ vẫn là mang A Hằng đi đi, rốt cuộc cũng là tìm nhà chồng cho muội ấy.”
Đừng nói là hắn đang làm tổn thương biểu muội rách, vì tạo cơ hội cho nàng và người trong lòng ở chung mà người làm biểu ca là hắn đây cũng đã hao hết tâm tư.
Tìm nàng cùng đi? Trái tim Lục Quý Trì nhảy lên một cái, theo bản năng liền muốn lắc đầu, lại miễn cưỡng dừng lại.
Không phải chỉ là một giấc mộng à, cũng không phải là thật sự có suy nghĩ xấu gì với người ta, có gì phải sợ!
Nhịn xuống sự mất tự nhiên trong lòng, thiếu niên nhẹ như mây gió gật đầu một cái: “Được thôi.”
Sau một canh giờ…
“Đi điều tra hành tung của Chương Tinh Dương, một lúc nữa sau khi thỉnh an mẫu hậu thì cứ dựa theo kế hoạch mà làm. Còn Khương Hằng… khụ, không cần phái người đi gọi nàng ấy, chờ trở về có kết quả rồi lại nói cho nàng ấy biết, miễn cho Chương Tinh Dương kia lại có vấn đề gì, nàng ấy lại phải thất vọng.”
Đây không phải là sợ, đây là quan tâm, Lục Quý Trì vừa phân phó Ngụy Nhất Đao vừa tự an ủi mình.
***
Khương Hằng không biết Lục Quý Trì đang suy nghĩ gì, sau khi cùng Khương Từ ăn xong điểm tâm, nàng liền mang theo Nguyệt Viên ra cửa, chuẩn bị tiến cung thỉnh an.
Mặc dù có Tần Thái phi hỗ trợ lấy hảo cảm nhưng chuyện cụ thể vẫn phải dựa vào chính mình làm, nàng không có ý định cứ chờ đợi như dậy.
Vừa đi đến cửa, Khương Hòa mập mạp lạch bạch chạy tới: “Tỷ tỷ tỷ tỷ! Lại có phu nhân tới tìm mẫu thân đệ nói chuyện đó!”
Cậu chớp mắt ra hiệu, vẻ mặt hoạt bát, chạy đến bên cạnh Khương Hằng, ngón chân lên thần thần bí bí nói: “Lần này là phu nhân nhà Thành Ý bá, Thế tử nhà bà ấy là mỹ nam tử nổi danh, nghe nói dáng dấp dễ nhìn, tỷ tỷ, hắn có cơ hội biến thành tỷ phu của đệ không?”
Thế tử Thành Ý bá… Lâm Sênh?
Khương Hằng sửng sốt một chút, lập tức liền nhướng lông mày lên, cười ý tứ sâu xa: “Đệ đoán xem?”
“Tỷ tỷ cười, đây nói rõ là tỷ thích Lâm Thế tử đúng không? Ôi chao! Ôi chao! Hắn sắp biến thành tỷ phu của đệ sao?” Cậu bé mập mạp hưng phấn nhảy lên hai cái.
“Suỵt, những lời này cũng không thể nói lung tung, phu nhân người ta tìm đến mẫu thân có lẽ là có chuyện khác đấy.” Cúi đầu véo khuôn mặt của cậu bé, Khương Hằng cười thẳng người dậy, khóe mắt ung dung thản nhiên đảo qua bóng dáng lén lén lút lút cách đó không xa, trong mắt lướt qua mấy phần màu tối không ai có thể nhìn thấy.
Khương Hòa vội vàng che miệng, mắt cong cong giống như một cái khe: “Đệ biết đệ biết, đệ chỉ nói với tỷ tỷ! Sẽ không để người khác nghe thấy! Còn có còn có, Thành Ý bá phu nhân chính là tìm đến mẫu thân nói về hôn sự của tỷ tỷ, đệ cũng nghe được đó!”
Khương Hằng rũ mắt xuống cười nói: “Tỷ biết rồi, đa tạ A Hòa công tử đã đến báo tin cho tỷ.”
“Hì hì không khách khí.”
“Vậy tỷ tiến cung trước, một lát nữa trở về lại chơi với đệ.”
“Ừm ừm, tỷ tỷ tạm biệt!”
Sau khi cáo biệt đệ đệ mập, Khương Hằng an vị trên xe ngựa tiến cung.
Nguyệt Viên có chút lo lắng: “Cửa hôn sự của Thành Ý bá phủ nhìn rất tốt, cô nương không sợ phu nhân bên kia…”
Dương thị không để ý đến Khương Hằng, nhưng theo ý của phụ thân Khương Hằng, nếu Thánh Ý bá phủ thật sự có ý cầu hôn Khương Hằng, bà nhất định sẽ vui vẻ đồng ý --- còn có việc gì có thể lấy được hảo cảm của trượng phu hơn việc tìm cho kế nữ một hôn sự tốt ngàn dặm mới tìm được một đây?
Nhưng Khương Hằng lại chỉ mỉm cười: “Yên tâm đi, có người sẽ ngăn cản bà ấy.”
Nguyệt Viên sững sờ, hiểu ra: “Lão phu nhân!”
“Đúng vậy, tổ mẫu này của ta bây giờ cực kỳ ghét ta, hôn sự tốt như vậy, bà ta sao lại thành toàn cho ta chứ.” Khương Hằng nhẹ nhàng vuốt làn váy hơi nhăn, giọng điệu nhu hòa, tràn đầy ý cười: “Chính là điện hạ bên kia… chỉ sợ là phải thất vọng rồi đây.”
Nghĩ tới Lục Quý Trì, Nguyệt Viên liền đắng lòng, có điều nhìn dáng vẻ đã tính trước của cô nương nhà mình, nàng ấy lại cao hứng.
“Chẳng trách cô nương rõ ràng có cách khiến lão phu nhân hoàn toàn mất đi sự kiểm soát đối với hôn sự của người nhưng không làm như vậy, hóa ra là đã sớm nghĩ đến tình huống như thế này!”
“Để phòng vạn nhất thôi.” Ai bảo người nào đó nóng lòng muốn tìm nhà chồng cho nàng như vậy chứ, lỡ như thật sự để hắn tìm được, kế mẫu lại nhất thời cao hứng trực tiếp đồng ý, chẳng phải lại phiền phức sao.
Khương Hằng vén rèm xe ngựa lên, hững hờ nhìn ra bên ngoài, vừa nhìn qua, ánh mắt nàng liền sáng lên nở nụ cười: “Rẽ trái.”
Nguyệt Viên đi theo thăm dò, nhìn thấy Lục Quý Trì đang mặt ủ mày chau đi trên đường.
Nhìn dáng vẻ của hắn, hẳn là mới từ Tần gia luyện công buổi sáng trở về, chuẩn bị tiến cung thỉnh an…”
“Điện hạ đây là muốn tiến…”
Lục Quý Trì đang lúc suy nghĩ đây, đột nhiên nghe thấy một giọng nói mềm mại quen thuộc vang lên ở cách đó không xa, hắn ngẩng đầu theo bản năng, liền nhìn thấy gương mặt xinh đẹp dịu dàng của Khương Hằng, đồng thời ở góc độ này…
Cùng với đoạn mộng cảnh ngắn nào đó tối hôm qua trùng khớp không có khe hở rồi.
“!!!” Thiếu niên đột nhiên hơi đỏ mặt lên, theo bản năng còn sót lại liền co cẳng muốn chạy, nhưng vừa bước một bước, lại lý trí đột nhiên dừng lại.
“Điện hạ?” Hắn nhìn rất không thích hợp, Khương Hằng nhíu mày, đây là làm sao vậy?
Lục Quý Trì cứng đờ, yên lặng đọc một đoạn , tâm tình không khỏi rung chuyển mới dần dần bình tĩnh trở lại.
“Ha ha, cái đó, sao ngươi lại ở đây vậy?” Hắn xoay người, hướng về phía Khương Hằng cười một tiếng.