Bổn vương muốn yên tĩnh

 
Uống rượu hoa cái gì, Lục Quý Trì lập tức mờ mịt.
 
Sau một cái chớp mắt yên tĩnh, hắn mang theo cả ghế nhảy lên: “Ngươi con mẹ nó nói lung tung cái gì vậy!!! Ai đi uống rượu hoa!!!”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Huynh và ta, hai chúng ta,” Hắn kích động như vậy đã khiến nụ cười của Tề Ngạn càng có thêm mấy phần quỷ dị: “Nếu không hai đại lão gia chúng ta đi Vạn Hoa lâu còn có thể làm gì?”
 
“Cút cút cút!” Rõ ràng là tâm tư bẩn thỉu gì đó cũng không có nhưng Lục Quý Trì vẫn cực kỳ chột dạ, không lo được việc đánh tên tiện nhân đẩy đồng đội vào chỗ chết này, hắn quay đầu lắp bắp giải thích nói: “Ngươi cái đó ngươi tuyệt đối đừng nghe hắn nói hươu nói vượn! Ta, ta chỉ là có chút tò mò… Không đúng, ta cũng không tò mò, chỉ là… chỉ là nói đùa… dù, dù sao ta hoàn toàn chưa từng nghĩ tới uống rượu hoa gì đó cũng không muốn làm chuyện xấu xa gì! Ngươi biết đó, ta không phải là loại người không đứng đắn đó…”
 
Khương Hằng nhìn hắn không lên tiếng.
 
Lục Quý Trì gấp đến mức đầu đầy mồ hôi, muốn tiếp tục giải thích nhưng lại không biết nên nói cái gì, chỉ có thể tâm hoảng ý loạn, chân tay luống cuống nhìn nàng, cả người lộ ra vẻ hoảng hốt lại đáng thương.
 
“Ta nói huynh căng thẳng như vậy làm gì? Khương cô nương cũng không phải là gì của huynh, huynh có uống rượu hoa hay không nàng ấy cũng không thèm để ý đâu!”
 
Tề Ngạn không có ý tốt mà thêm một khúc củi lửa, vừa định quạt thêm miếng gió thì Khương Hằng đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía hắn ta: “Nghe A Như nói vài ngày trước Tề cô nương không cẩn thận động thai, nhị công tử không đi thăm nàng ta một chút sao?”
 
Tề Ngạn với nụ cười lập tức cứng đờ: “...”
 
“A, quên mất là Tề cô nương đã đoạn tuyệt quan hệ với quý phủ, không còn là huynh muội với nhị công tử nữa, nhị công tử không có lý do gì đi thăm nàng ta. Có điều có Lạc thế tử ở bên cạnh chăm sóc, Tề cô nương sẽ không có gì trở ngại, nhị công tử cũng không cần lo lắng quá mức.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Dáng vẻ mỉm cười mềm mại của thiếu nữ dịu dàng mà vô hại, nhưng trái tim của Tề Ngạn đã sắp bị nàng đâm xuyên qua rồi.
 
Muội muội được nâng trong lòng bàn tay cưng chiều từ nhỏ đến lớn đột nhiên giống như biến thành người khác, suýt suýt nữa tìm đường chết cho bản thân, còn liên lụy người nhà, chỉ cần hắn vừa nghĩ tới chuyện này là đã đau hết cả trứng.
 
Nhưng có tức giận hơn nữa, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép hơn chăng nữa thì đó cũng là muội muội ruột đánh gãy xương nhưng cũng liền gân của hắn, hắn không có khả năng thật sự hoàn toàn mặc kệ sự sống chết của muội ấy. Biết muội ấy sống không tốt, hắn cũng không thể nào hoàn toàn không lo lắng. Chỉ là giống như Khương Hằng nói, Tề Hà đã bị trục xuất khỏi An Quốc công phủ, hắn không có cách nào quang minh chính đại lấy thân phận huynh trưởng quan tâm muội ấy nữa, chớ nói chi là cho muội ấy chỗ dựa, thay muội ấy làm chủ.
Về phần trong lén lút, đổi lại là nhà khác, hắn có lẽ còn có thể trộm nhét cho muội ấy ít tiền, hoặc là lặng lẽ chuẩn bị một vài người bên cạnh muội ấy hầu hạ, để muội ấy sống thoải mái một chút, nhưng chủ nhà của Vĩnh Yên hầu phủ là Vĩnh Yên hầu phu nhân, mà Vĩnh Yên hầu phu nhân…
 
Người ta ngay từ đầu đã bày tỏ rõ ràng: Sau khi đoạn tuyệt quan hệ thì Tề Hà và An Quốc công phủ không có bất cứ quan hệ gì, nếu như An Quốc công phủ dám tự mình nhúng tay vào việc nhà của Vĩnh Yên hầu phủ, bà phát hiện một lần sẽ đánh Tề Hà một lần.

 
Đó là người lợi hại nói được là làm được, Tề Ngạn bất đắc dĩ, chỉ có thể cố gắng không đi nghe tin tức muội muội gặp xui xẻo, không nghĩ đến những chuyện quỷ sứ này.
 
Thật không dễ gì mới tạm thời quên được chuyện này, sống vài ngày cao hứng, Khương Hằng nói một câu đã ấn hắn lại, đồng thời chữ nào cũng thấy máu, đâm cho hắn thủng lỗ chỗ.
 
Chuyện này nếu đổi thành người khác, Tề nhị thiếu không giết chết người đó thì không thể, nhưng cô nương trước mắt này là khổ chủ bị muội muội của hắn hại…
 
Thiếu niên đau trứng không dứt ngượng ngùng cười một tiếng, không dám tìm đường chết nữa: “Đột nhiên nhớ tới còn có vài việc phải làm… cái đó, các ngươi trò chuyện, ta đi trước đây.”
 
“Vậy sao,” Nụ cười của Khương Hằng không thay đổi: “Vậy nhị công tử đi thong thả.”
 
Lục Quý Trì cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, khóe miệng giật một cái, nhất thời cũng không biết nên cười trên nỗi đau của người khác thì tốt hơn hay là nên đồng cảm với Tề Ngạn thì tốt hơn. Có điều…
 
Nàng đây là đang che chở hắn?


 
Ngắm Khương Hằng một cái cực nhanh, tai Lục Quý Trì nóng lên, tim đập thình thịch hai cái.
 
“Chậc chậc chậc nhìn xem ánh mắt này của huynh, ta chờ xem huynh giơ thẻ bài chạy quanh thành!” Nhanh chóng tiến đến bên tai Lục Quý Trì nói xong lời này, Tề Ngạn chạy đi mất.
 
Trong phòng lập tức chỉ còn lại hai người Khương Hằng và Lục Quý Trì.
 
“Điện hạ…”
 
“Khụ, chuyện đó, ta thật sự không muốn đi uống rượu hoa!” Ánh mắt của nàng có chút kỳ lạ, sau khi Lục Quý Trì chột dạ thì không nhịn được mà giành trước một bước nhấn mạnh nói.
 
Khương Hằng dừng lại, rũ mắt xuống nở nụ cười: “Ta biết, điện hạ không phải là người như vậy.”
 
Nàng dễ dàng tin tưởng mình như vậy, Lục Quý Trì lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng cùng lúc đó lại không khỏi có chút cảm giác khó chịu.
 

Tề Ngạn nói không sai, nàng cũng không phải là gì của hắn, làm sao lại để ý hắn có muốn đi uống rượu hoa hay không. Ngược lại là hắn, dáng vẻ vừa rồi vội vã hoảng loạn muốn giải thích chắc chắn là rất ngu nhỉ?
 
Trong lòng thiếu niên khổ sở thở dài, nhớ tới câu nói trước khi đi của Tề Ngạn, hắn lập tức lại có chút lo lắng --- rõ ràng là tiểu tử kia đã nhìn ra được tâm tư của hắn đối với Khương Hằng, vậy Khương Hằng thì sao? Vừa rồi hắn biểu hiện ra rõ ràng như vậy, có khi nào nàng cũng đã nhìn ra được rồi không?
 
Không được, không thể để nàng biết được!
 
Nếu không cả bằng hữu cũng không có cách nào làm được thì làm sao bây giờ!
 
Trong lòng Lục Quý Trì rất gấp gáp, suy nghĩ một chút, bỗng chợt nghĩ ra chủ ý.
 
“Đúng rồi, nếu Lâm Sênh không thích hợp, vậy đổi đến mai chúng ta lại đi nhìn Chương Tinh Dương?”
 
Thấy thiếu niên đột nhiên ngẩng đầu lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng với mình, Khương Hằng: “...”
 
“Mặc dù dáng dấp không đẹp bằng Lâm Sênh nhưng những phương diện khác Chương Tinh Dương cũng đều rất tốt, ví dụ như tính cách hắn sáng sủa, làm người chân thành, đối đãi với trưởng bối cũng rất hiếu thuận…”
 
Lục Quý Trì chịu đựng sự ghen tuông trong lòng, nghiêm túc phân tích ưu điểm của Chương Tinh Dương, giống như bà mối có kinh nghiệm phong phú vậy.
 
Khương Hằng nhìn hắn, mắt hạnh xinh đẹp hơi híp lại, lại híp lại.
 
“Điện hạ.”
 
Đột nhiên bị cắt ngang, Lục Quý Trì lập tức sửng sốt: “Hả?”
 
Thiếu nữ không còn cách nào nhẫn nại nữa đột nhiên nghiêng người xích lại gần hắn: “Điện hạ thật sự hy vọng thần nữ thích Chương nhị công tử sao?”
 
Tóc đen của thiếu nữ buông xuống, làn da trắng nõn, trong đôi mắt vừa lớn vừa sáng giống như có biển sao dày đặc, phản chiếu khuôn mặt bỗng đờ đẫn của hắn.
 
Còn có đôi môi không son mà đỏ giống như cánh hoa kia…

 
Gần quá rồi.
 
Gần đến mức giống như hắn chỉ cần vừa nâng cằm lên là có thể hôn được nàng.
 
Khuôn mặt của Lục Quý Trì đột nhiên đỏ lên, chỉ là lý trí còn sót lại không cho phép hắn tiếp tục cầm thú, bởi vậy sau một cái chớp mắt bừng tỉnh, thiếu niên liền chịu đựng sự rung động trong lòng mà rụt về sau.
 
“Cũng, cũng không phải nói lập tức thích ngay, chúng ta, chúng ta xem hắn thế nào trước đó, xác định là được rồi…”
 
“Rồi cái gì?”
 
Nhìn thiếu nữ một lần nữa đến gần chóp mũi gần như sắp đụng vào chóp mũi hắn, đầu Lục Quý Trì ong lên, nhịn tim giống như con ngựa hoang thoát cương, điên cuồng nhảy lên.
 
Đây đây đây là thao tác gì vậy! Vì sao nàng lại đột nhiên đến gần hắn như vậy?!
 
“Điện hạ vẫn chưa trả lời ta đấy.” Nhìn thiếu niên với vẻ mặt kinh hãi cộng thêm đờ đẫn, Khương Hằng nở nụ cười, môi đỏ khẽ giương lên, sóng mắt lưu chuyển, nhìn như trong nụ cười dịu dàng mơ hồ mang theo một loại nguy hiểm nào đó: “Điện hạ thật sự hy vọng ta thích vị Chương nhị công tử kia sao?”
 
“Ta…”
 
“Hửm?” 
 
Một loại ham muốn tìm đường sống không tên đột nhiên xuất hiện khiến trái tim Lục Quý Trì run rẩy một cái, theo bản năng lựa chọn lắc đầu.
 
Khương Hằng dừng lại, đôi mắt cong cong nở nụ cười. Ngay sau đó, nàng hơi thẳng người lên, nghiêng đầu nhìn hắn: “Vì sao?”
 
Lục Quý Trì không nói gì.
 
Lúc này hắn có chút… không, là cực kỳ mờ mịt.
 
Mặc dù chưa từng yêu đương nhưng chưa từng ăn thịt theo thì cũng từng thấy heo chạy, chớ nói chi là năm đó hắn cũng được xem như là một nam thần trong trường, nhiều ít gì cũng từng có kinh nghiệm bị trêu chọc. Lúc trước Khương Hằng biểu hiện kín đáo, hắn nhìn không ra, nhưng bây giờ nàng bật hết hỏa lực như thế, Lục Quý Trì chỉ là chậm chạp chứ không phải người ngu, có chỗ nào còn không rõ nàng có ý gì?
 
Nhưng…
 
Sao lại thế?!
 
Thiếu niên không dám tin nhìn chằm chằm vào góc bàn, trong lòng không có cách nào tự điều khiển được mà sinh ra vui vẻ, nhưng cùng lúc đó lại cực kỳ hoảng hốt, tựa như thân đang ở trong mơ, không biết hôm nay là năm nào.

 
“Điện hạ trả lời ta thì ta sẽ tặng điện hạ một món quà, có được không?”
 
Hơi thở ấm áp, xa lạ, mơ hồ mang theo mùi thơm nhẹ nhàng phun ra ở giữa hơi thở của hắn, mang theo một loại mờ ám nào đó không có cách nào nói ra được, yết hầu của Lục Quý Trì khẽ động đậy, trong nháy mắt, hắn gần như sắp không nhịn được mà đưa tay tóm nàng vào trong ngực, dùng sức hôn.
 
“Điện hạ?”
 
Khương Hằng thích ánh mắt hắn nhìn mình, nàng trầm giọng cười một tiếng, bàn tay nhỏ mềm mại thăm dò, nhẹ nhàng bóp lấy vành tay đỏ bừng của hắn.
 
Thiếu niên vốn còn muốn giãy giụa lập tức cứng đờ bất động.
 
Giờ phút này, Chiêu Ninh Đế gì đó, hiện đại cổ đại gì đó, tự mình kiềm chế không thể làm cầm thú gì đó, tất cả đều hóa thành khói xanh biến mất ở chân trời.
 
Lục Quý Trì mang trái tim nhảy điên cuồng nhìn thiếu nữ trước mắt, hai tay đổ mồ hôi động đậy, cuối cùng run rẩy giơ lên.
 
Khuôn mặt của Khương Hằng cũng có chút đỏ.
 
Nhịp tim cũng có chút nhanh.
 
Nàng rũ lông mi dài lại dày xuống.
 
Lông mi kia chớp chớp giống như cánh bướm, vỗ cho lòng người ta vừa mềm vừa tê.
 
Mẹ nó, không nhịn được nữa! Cầm thú thì cầm thú đi, lão tử không thèm đếm xỉa đến!
 
Nghĩ như vậy, Lục Quý Trì quyết định chắc chắn, đưa tay tóm lấy bàn tay nhỏ trắng mềm của thiếu nữ: “Ta… ta không hy vọng nàng thích Chương Tinh Dương, bởi vì ta…”
 
“Điện hạ! Người trong cung đến, nói là bảo người lập tức vào cung một chuyến!”
 
Nương theo một giọng nói thô lỗ như sấm, thanh niên cao tráng như gấu đột nhiên phá cửa đi vò.
 
Thiếu niên đang tràn đầy căng thẳng bị dọa đến mức cả người bắn dậy từ trên ghế, đầu đâm vào trên trán Khương Hằng.
 
Khương Hằng lập tức mắt nổi đom đóm: “...??!!”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận