Bổn vương muốn yên tĩnh

 
Lục Quý Trì không luyến tiếc gì cuộc đời mà ngồi lên xe ngựa tiến cung.
 
Ngụy Nhất Đao mang vành mắt thâm xanh thò vào nửa cái đầu, trên khuôn mặt thô kệch tràn đầy sự tủi thân: “Điện hạ…”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Còn nói nhảm nữa thì cút đi Tây Bắc đào mỏ.”
 
“... Ta sai rồi, ta hồi phủ sẽ đi quét dọn nhà xí!”
 
Lục Quý Trì âm trầm nhìn hắn ta một cái: “Ba tháng.”
 
Ngụy Nhất Đao mờ mịt: “Vừa rồi không phải là hai tháng sao?!”
 
Lục Quý Trì cười lạnh: “Còn không cút thì sẽ là bốn tháng.”
 
“!”
 
Thanh niên quá sợ hãi lập tức không lo được việc kể ra ấm ức trong lòng nữa, quay đầu hướng về phía mái nhà nhảy một cái, cút xa bằng tốc độ nhanh nhất.
 
Lục Quý Trì: “... Đi thôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Người đánh xe đang nhịn cười: “Vâng.”
 
Bánh xe lộc cộc quay vòng, Lục Quý Trì ỉu xìu rũ đầu khẽ dựa vào vách xe, trong lòng vừa ngọt ngào vừa đau thương.
 
Ngọt đương nhiên là vì mình không phải mong muốn đơn phương, đau thương chính là tỏ tình không thành công, ngược lại đâm vào đầu người ta…
 
Lần này có lẽ là thật sự phải thất tình rồi nhỉ?
 
Nhớ tới Khương Hằng che trán nước mắt đầm đìa, dáng vẻ hồi lâu không nói ra được, thiếu niên đưa tay sờ lên cái trán cũng mơ hồ bị đau của mình, thở thật là dài.
 
Ngay cả cầm thú cũng không làm được, Lục Quý Trì mày thật là giỏi.
 
“Điện hạ! Điện hạ chờ chút!”
 
Lại là tiểu nhị của quán rượu Trường Phong đột nhiên đuổi theo.
 
Lục Quý Trì miễn cưỡng hoàn hồn, vén màn xe lên nhìn ra bên ngoài một chút: “Sao vậy?”
 

“Khương cô nương bảo thuộc hạ giao cái này cho điện hạ.”
 
Lục Quý Trì sửng sốt, đưa tay nhận lấy.
 
Là lọ thuốc cao.
 
Dùng để tan bầm giảm đau.
 
“Khương cô nương nói đại phu mà điện hạ phái người đi mời đã giúp nàng ấy bôi thuốc rồi, nàng ấy đã không sao, xin điện hạ đừng lo lắng.” Tiểu nhị chịu đựng ý bát quái mênh mông trong lòng, nghiêm trang truyền đạt lời của Khương Hằng: “Mặt khác nàng ấy còn nói bản thân rất thích đồ ăn trong quán rượu chúng ta, giờ này vào ngày mai sẽ còn đến nữa.”
 
Lục Quý Trì ngây ngẩn cả người.
 
Phút chốc, lỗ tai nóng lên từng chút một.
 
“Ta… biết rồi, khụ, ngươi quay về đi.” Ra vẻ trấn định xua tay áo, thiên niên buông rèm xuống lùi đầu lại, nhìn bình thuốc trong tay ngây ra một lúc, hắn nhếch miệng bắt đầu cười ngây ngô.
 
Nàng không tức giận.
 
Cũng không hối hận vì đã thích hắn.
 
Sớm biết vậy thì đã không chạy rồi.
 
Tuy nói tình cảnh lúc đó xấu hổ đến mức khiến cho người ta hận không thể đào cái hố chui vào nhưng trước kia hắn cũng đã làm không ít trò mèo trước mặt nàng, không chừng nàng đều đã sớm quen rồi…
 
Nghĩ đến đây, thiếu niên lập tức hối tiếc không thôi.
 
Lần đầu tiên tỏ tình của hai đời cộng lại!
 
Cứ thảm hại mà chết yểu như vậy rồi!
 
… Nếu không thì ngoảnh đầu quay lại?
 
Hình như có chút ngu xuẩn… hơn nữa mẹ còn đang ở trong cung chờ…
 
Được rồi, vẫn là để ngày mai đi.
 
***
 
Cứ vừa ngọt vừa hối hận mà xoắn xuýt một đường như vậy đi đến hoàng cung.
 

Lục Quý Trì cầm bình thuốc cao giống như bảo bối đi xuống xe ngựa, bước chân lướt nhẹ đi về phía Thọ Ninh cung.
 
Hắn đã vài ngày không tiến cung thỉnh an rồi, Phương Trân Châu có chút lo lắng nên tùy tiện tìm cái cớ, phái người gọi hắn vào.
 
“Nhi thần bái kiến mẫu hậu.”
 
Phương Trân Châu đang cầm thực đơn nghiên cứu, ngẩng đầu nhìn thấy con trai không chỉ gầy đi một chút mà biểu cảm cũng có chút kỳ lạ, bà lập tức sửng sốt: “Con đây, có chuyện gì vậy?”
 
Tấn vương điện hạ mới biết yêu lúc này trong đầu đều là bong bóng màu hồng, hoàn toàn không có tâm tư suy nghĩ chuyện khác, hắn hướng về phía bên cạnh mẹ ngồi xuống, không yên lòng đáp một cái: “Cái gì có chuyện gì?”
 
“Gầy rồi, sắc mặt cũng có chút không thích hợp.” Phương Trân Châu nhíu mày: “Mấy ngày nay con ở cùng với ai vậy? Làm gì?”
 
Lục Quý Trì sửng sốt, thoáng hoàn hồn: “Không làm gì cả, làm ổ ở trong nhà.”
 
Ở trong nhà làm ổ có thể thành như vậy?
 
Phương Trân Châu không tin, nghi ngờ hình hắn hai cái, lại hỏi: “Có phải con làm chuyện xấu xa gì rồi không?”
 
Khóe miệng Lục Quý Trì hơi giật: “Mẹ cảm thấy con của mẹ giống như người sẽ làm chuyện xấu?”
 
“Sao lại không giống,” Phương Trân Châu lạnh lùng nói: “Năm tuổi đã biết trộm đồ ăn vặt mẹ giấu để ăn, sáu tuổi đã biết tiêu hủy dấu vết, vụng trộm lấy bình hoa bị vỡ đi ném, mười tuổi thì đánh cho tên mập nhà bên cạnh mặt đầy máu, làm hại mẹ nó trong một thời gian dài nhìn thấy mẹ là bày ra sắc mặt…”
 
Lục Quý Trì: “...”
 
“Cho nên, nói đi, con lại làm chuyện xấu gì rồi?” Không đợi Lục Quý Trì trả lời, Phương Trân Châu đột nhiên giống như nghĩ đến cái gì đó mà thoáng cái thẳng người dậy: “Đột nhiên gầy đi không ít, tinh thần lại hốt hoảng, mẹ nói không phải là con nhiễm bệnh đồi trụy độc hại gì rồi chứ?!”
 
Lục Quý Trì: “?!”
 
“Có phải là tiểu tử của Tề gia kia dẫn con đi không?!” Phương Trân Châu bị sự tưởng tượng của mình hù dọa, đã bắt đầu xắn tay áo lên.
 
Cả khuôn mặt của Lục Quý Trì đều giật một cái.
 
Hắn muốn nói con không có bệnh gì cả, chỉ là không cẩn thận yêu đương mà thôi, nhưng còn chưa mở miệng thì đã thấy Chiêu Ninh Đế mang một thân long bào màu đen vàng sải bước đi vào.
 
Trong ngực hắn còn ôm một tên nhóc mềm mại trắng nõn, đang nhắm mắt lại gào khóc lớn.
 
“Ôi đây là làm sao vậy?” Phương Trân Châu đã hoàn toàn biến thành người cuồng cháu lập tức không lo được cho con trai xúi quẩy nữa, bà bước nhanh về phía trước nhận lấy tiểu tử kia xem, đau lòng: “Đây là đói bụng rồi sao? Mau mau, người đâu, truyền nhũ mẫu!”
 

“Hóa ra là đói rồi,” Chiêu Ninh Đế không để lại dấu vết mà xoa xoa cánh tay cứng nhắc: “Trẫm còn tưởng là nó bị làm sao chứ, nhắm mắt khóc không ngừng, dỗ thế nào cũng không chịu dừng.”
 
Nhũ mẫu rất nhanh đã tới, Phương Trân Châu vừa giao đại hoàng tử cho nàng ta vừa buồn bực hỏi Chiêu Ninh Đế: “Sao hôm nay lại là bệ hạ chăm con? Thê tử con đâu?”
 
Nụ cười của Chiêu Ninh Đế phút chốc cứng lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường: “Trấn Quốc công tới, hai huynh muội bọn họ đang nói chuyện.”
 
“Vậy thì cũng không nên là con chăm chứ…” Bên cạnh Sở Hoàng hậu có nhiều người hầu hạ như vậy mà. Hơn nữa Đại Chu có truyền thống ôm cháu không ôm con, Chiêu Ninh Đế đều chưa từng ôm đại hoàng tử chớ nói chi là tự mình chăm sóc.
 
“A Trì cũng ở đây à.” Không đợi Phương Trân Châu nói xong, Chiêu Ninh Đế đã cười híp mắt nhìn sang hùng đệ đệ: “Vài ngày không thấy đệ, đang bận cái gì vậy?”
 
Lục Quý Trì lập tức cứng ngắc lại.
 
Sau đó, đầu óc bị cảm xúc mãnh liệt và sự vui vẻ làm cho choáng váng phút chốc khôi phục lại sự tỉnh táo.
 
“Đại khái là trời quá nóng có chút không thoải mái, ở trong nhà nằm mấy ngày,” Trong lòng siết chặt từng cơn, thiếu niên khó khăn nở nụ cười, cúi đầu hành lễ với ca ca được lời: “Thỉnh an hoàng huynh.”
 
Đều là người trong nhà, không cần để ý đến những nghi thức xã giao này.” Sắc mặt của hắn quả thật có chút không tốt, Chiêu Ninh Đế ấm giọng hỏi: “Có mời thái y xem qua chưa?”
 
“Bẩm hoàng huynh, xem qua rồi, nói là không có gì đáng ngại.”
 
“Vậy là tốt rồi…”
 
Hai huynh đệ lại nói vài câu, Chiêu Ninh Đế đột nhiên cảm thấy hứng thú nở nụ cười: “Đúng rồi, chuyện tìm nhà chồng mới cho vị ngũ cô nương Khương gia kia, A Trì làm thế nào rồi?”
 
Lục Quý Trì đột nhiên không kịp chuẩn bị, cả người đều cứng lại.
 
“Đang, đang trong lúc tiến hành, ha ha,” Nhanh chóng ổn định tâm thần, lộ ra một nụ cười điềm nhiên như không có việc gì, thiếu niên cẩn thận nói: “Chính là việc này ấy, còn phải xem duyên phận, cho nên trong lúc nhất thời vẫn chưa nhìn thấy kết quả…”
 
“Vậy sao,” Chiêu Ninh Đế nhíu mày: “Trẫm nghe nói mấy ngày trước đệ và Lâm Sênh của Thành Ý bá phủ qua lại rất gần, hắn là người đứng đầu tứ đại mỹ nam trong Kinh, tính cách phẩm hạnh cũng tốt, sao ánh mắt của vị Khương ngũ cô nương kia cao như vậy, thậm chí ngay cả hắn mà cũng chướng mắt à?”
 
“Lâm Sênh rất tốt, có điều hắn thích cô nương khác rồi,” Thiếu niên rất nhanh nhìn hắn hai cái, làm bộ thở dài nói: “Đáng tiếc.”
 
“Quả thật có chút đáng tiếc, có điều trẫm nhớ rõ trước đó đệ đã chọn hai người đúng không? Một người là Lâm Sênh, còn có một người…” Chiêu Ninh Đế bưng chén lên nhấp một ngụm trà, suy nghĩ một chút rồi nói: “Nhị công tử nhà Chương Các lão đúng không, thế nào?”
 
“Hắn… cũng rất tốt, có điều hình như Khương Hằng không thích hắn lắm.”
 
“Ồ? Đây là vì sao?”
 
Bởi vì nàng đã có người thích, người đó chính là đệ.
 
Trong lòng Lục Quý Trì nóng lên, cảm xúc hỗn độn thăng trầm thoáng cái tăng vọt lên, đồng thời đáy lòng cũng đột nhiên sinh ra một loại xúc động hận không thể lớn tiếng nói ra lời này.
 
Nhưng… không được.
 
Ít nhất bây giờ vẫn chưa được.
 

Thiếu niên nhịn một chút, lắc đầu: “Thần đệ cũng không biết, có lẽ là duyên phận không đủ đi.”
 
Chiêu Ninh Đế nhìn hắn một cái, bỗng nhiên nở nụ cười: “Nói đến duyên phận… trẫm cảm thấy vị Khương ngũ cô nương kia và đệ ngược lại rất có duyên phận, nếu thực sự không tìm được nhân tuyển thích hợp, A Trì không ngại nghĩ đến bản thân mình một chút chứ?”
 
Trái tim Lục Quý Trì thịch một tiếng, thân thể thoáng cái căng thẳng.
 
Chẳng lẽ lộ ra sơ hở bị nhìn ra rồi?
 
… Ông trời ơi! Làm sao bây giờ?!
 
“Hoàng huynh… nói đùa rồi.” Thiếu niên trong lòng ứa ra mồ hôi lạnh nuốt một ngụm nước bọt, miễn cưỡng nở nụ cười: “Hai chúng ta chỉ có duyên phận làm huynh đệ, nào có thể làm phu thê chứ!”
 
Cũng không phải sợ Chiêu Ninh Đế biết rồi thì sao này sẽ làm gì hắn, có mẹ và ơn cứu mạng trước đó, vị đại huynh đệ này hẳn lẽ sẽ không dễ dàng động đến cái mạng nhỏ này của hắn nữa, người Lục Quý Trì chân chính lo lắng là Khương Hằng.
 
Mặc kệ là nói từ phương diện nào, Chiêu Ninh Đế đều sẽ không hy vọng hắn và Khương Hằng có quan hệ gì, nếu như bọn họ thật sự ở bên nhau thì nhất định sẽ làm hắn ta không thích.
 
Bản thân hắn thì thôi, còn Khương Hằng…
 
Sự chán ghét của đế vương không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu đựng được. Không nói đến một nhà kia của Vinh Quốc công phủ, sau lưng Khương Hằng còn có đệ đệ và phụ thân của nàng.
 
Đó là người nàng để ý, Lục Quý Trì biết nếu như bởi vì mình mà liên lụy đến bọn họ thì nàng nhất định sẽ tự trách.
 
… Không được, không thể để nàng rơi vào hoàn cảnh như thế được.
 
Trong lòng Lục Quý Trì trầm xuống, hắn kéo khóe miệng khô cằn cười một tiếng, rất nhanh nói bổ úng: “Nói đến thì tình cảm cũng có thể bồi dưỡng được, hiện tại nàng ấy không thích Chương Tinh Dương lắm, không chừng sau khi thấy vài lần thì sẽ thích đấy, cho nên thần đệ chuẩn bị mai mốt lúc nào đó sắp xếp cho bọn họ gặp mặt, xem bọn họ có thể cọ ra được tia lửa gì hay không!”
 
Đôi mắt Chiêu Ninh Đế chậm rãi híp lại.
 
Thật ra hắn chỉ thuận miệng trêu chọc hùng đệ đệ, hoàn toàn không nghĩ tới đệ ấy sẽ căng thẳng như vậy.
 
--- Đúng, chính là căng thẳng.
 
Mặc dù Lục Quý Trì rất cố gắng đè lại cảm xúc lăn lộn trong lòng, làm ra dáng vẻ thần thái tự nhiên nhưng giọng nói lại nhanh đến mức có chút không bình thường, còn có ánh mắt hơi né tránh kia…
 
Đế vương trẻ tuổi bỗng nhiên nở nụ cười.

Đây là thông suốt rồi.
 
Còn sớm hơn trong tưởng tượng của hắn.
 
Có điều cũng thú vị như trong suy nghĩ của hắn.
 
“Lời này có chút đạo lý,” Chiêu Ninh Đế mang ý tứ sâu xa nhìn hùng đệ đệ, nụ cười ôn hòa như gió xuân: “Chẳng qua nếu như thực sự không được thì A Trì cũng đừng thất vọng, thủ hạ của trẫm còn có rất nhiều thanh niên tài tuấn có thể cho Khương cô nương chậm rãi chọn. Người này không được thì đổi người khác, nhìn nhiều rồi, có lẽ sẽ có thể tìm được người thích hợp.
 
Lục Quý Trì ngồi trong cái hố do mình tự đào không ra được: “... Hoàng huynh nói rất đúng, thần đệ thay Khương Hằng… đa tạ hoàng huynh Q^Q.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận