Dáng vẻ của hùng đệ đệ rõ ràng đã đau cả trứng nhưng không dám biểu hiện ra quá thú vị, Chiêu Ninh Đế mang tâm tình tốt khẽ nghiêng vào ghế, không đi nữa.
Lục Quý Trì bị ca ca được lợi đầu óc xấu xa này chọc cho thoi thóp, gần như muốn chạy trối chết, may mà lúc này Phương Trân Châu đã ôm cháu trai mập ăn uống no đủ quay lại, thiếu niên cảm thấy lệ nóng doanh tròng, vội vàng nhìn về phía mẹ ruột nói sang chuyện khác: “Đây là ăn no rồi?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đúng vậy đó, nhìn xem, bây giờ không phải là cười rồi sao! Thật ra Minh Sinh của chúng ta rất ngoan, đúng không?” Phương Trân Châu cưng như bảo bối mà hôn tên nhóc đang thổi bong bóng phù phù, lại sửa sang lại cái yếm nhỏ được buộc lên cổ nó, lúc này mới nhét nó vào trong ngực Chiêu Ninh Đế, hào hứng dâng cao nói: “Hiếm khi thấy hai huynh đệ các con hôm nay đều ở đây, ai gia đi làm mấy món ăn mới gần đây vừa học được cho các con nếm thử, các con chơi với Minh Sinh một lúc, chốc lát là có thể ăn cơm rồi!”
“!” Nụ cười trên mặt Chiêu Ninh Đế lập tức cứng lại, khuôn mặt Lục Quý Trì đột nhiên giật một cái.
“Nhi thần không đói bụng, mẫu hậu không cần…”
Hai huynh đệ hiếm khi cùng đồng thanh, nhưng mà chưa nói hết lời thì Phương Trân Châu đã vén tay áo chạy đi nhanh như chớp, hoàn toàn không cho bọn họ cơ hội từ chối.
“...”
Cam chịu số phận vuốt mặt một cái, Lục Quý Trì nhìn về phía ca ca được lời cứng ngắc cười một tiếng: “Nếu như hoàng huynh không đói lắm thì lát nữa ăn ít một chút, tấm lòng yêu thương của mẫu hậu… cứ để đó cho thần đệ hưởng dụng đi.”
Cái vuốt mông ngựa này rất được thánh tâm, Chiêu Ninh Đế nhìn hắn hai cái, vui vẻ đồng ý.
Sau đó thì tiếp tục chủ đề vừa rồi, hỏi tới kiểu nam tử mà Khương Hằng thích.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Quý Trì: “...”
Con mẹ nó đừng hỏi nữa! Nàng ấy cái gì cũng không thích, chỉ thích đệ thôi!!!
Một hơi của thiếu niên bị nghẹn ở ngực, suýt chút nữa làm mình nghẹn chết, hắn dùng sức nhẫn nhịn mới miễn cường gạt ra được một nụ cười kiên cường: “Đệ cũng không biết nàng ấy cụ thể thích dạng gì, chờ lúc về đệ hỏi kỹ xem rồi đến nói cho hoàng huynh biết…”
Chiêu Ninh Đế suýt nữa cười ra tiếng, tâm tình trong lúc nhất thời rất vui vẻ.
“Đúng rồi, cái đó, nghe nói sứ đoàn Bắc Hạ chẳng mấy chốc sẽ vào Kinh, mấy ngày nay hẳn là hoàng huynh bề bộn nhiều việc nhỉ?” Nhưng mà Lục Quý Trì đột nhiên nhớ tới chuyện này, cố gắng nói sang chuyện khác.
Nể tình cái vuốt mông ngựa kia, bệ hạ quyết định tạm thời buông tha hùng đệ đệ. Hắn ta mang ý cười dào dạt nhìn hắn một cái, đáp: “Cũng được, chuyện tiếp đãi sứ đoàn tự có Lễ bộ xử lý, trẫm chỉ nhìn là được rồi.”
Bắc Hạ dũng mãnh thiện chiến từng là kẻ địch mạnh nhất của Đại Chu, Đại Chu từng chịu đủ sự quấy nhiễu của nó, đã từng suýt nữa diệt vong dưới kỵ binh của nó. Nhưng mà trên đời này không có thứ gì là mãi mãi không đổi, từ mấy năm trước sau khi Chiêu Ninh Đế cố gắng xoay chuyển tình thế cứu về Đại Chu, lại trù tính chơi chết Thừa tướng vẫn luôn không chế triều đình Bắc Hạ, Bắc Hạ đã không còn cường hãn như năm đó, hai năm gần đây càng dần lộ ra vẻ suy bại.
Nguyên nhân suy bại ở chỗ nội đấu.
Thất tử đoạt đích, gió tanh mưa máu. Lại có Chiêu Ninh Đế thừa cơ khuấy vũng nước đục, phái quân một đường lên phía Bắc, trong lúc loạn trong giặc ngoài, không phải chính là quốc lực giảm mạnh sao.
Bởi vì lòng người trong triều không đủ, không chiếm được sự ủng hộ to lớn, kỵ binh Bắc Hạ đã từng đánh đâu thắng đó cũng chia năm xẻ bảy, lui rồi lại lui, quân lính tan rã. Cuối cùng sau những trận thất bại liên tục vào đầu năm nay, Bắc Hạ cúi cái đầu kiêu ngạo xuống, đưa ra kế sách đàm phán hòa bình.
Quốc lực của Đại Chu chưa hoàn toàn khôi phục, bây giờ đang đứng ở giai đoạn nghỉ ngơi lấy lại sức, không nên tiếp tục khai chiến nữa, Chiêu Ninh Đế bởi vậy mà đồng ý đàm phán hòa bình. Mà sứ đoàn Bắc Hạ vì lần đàm phán này đã chuẩn bị rất lâu cũng sẽ đến Kinh Thành vào khoảng hai ngày sau.
“Vậy hoàng huynh cảm thấy, bọn họ thật sự thành tâm đến đàm phán…” Nói sang chuyện khác thành công! Ánh mắt Lục Quý Trì sáng lên, vội vàng tiếp lời, chỉ là còn chưa nói hết thì tên nhóc trong ngực Chiêu Ninh Đế đột nhiên oa một tiếng khóc lớn.
“... Đây là, lại đói bụng rồi?”
Lục Quý Trì vừa nhìn thì khóe miệng co rút hai cái: “Hẳn là tư thế không đúng, không thoải mái nhỉ…”
Chiêu Ninh Đế im lặng trong phút chốc, quả quyết ném con trai xúi quẩy cho hùng đệ đệ: “Trẫm thấy là nhớ vương thúc của nó rồi.”
Lục Quý Trì: “...”
Hắn cũng không biết ôm trẻ con mà!
Có điều hắn tốt xấu gì cũng từng thấy người ta ôm, so với tân thủ hoàn toàn không có khái niệm như Chiêu Ninh Đế thì tốt hơn, bởi vậy sau khi vụng về thay đổi mấy tư thế, bé cưng trong ngực cuối cùng cũng dần dần yên tĩnh trở lại.
Lục Quý Trì thở phào nhẹ nhõm, Chiêu Ninh Đế cũng không để lại dấu vết mà xoay cái cổ cứng ngắc một chút.
Cái xoay này làm cho vết thương mới thật nhỏ ở chỗ cổ gần sau tai lộ ra.
“Hoàng huynh cổ của huynh…” Bị tên nhóc trong ngực quấy rầy, Lục Quý Trì không căng thẳng như thế nữa, sau khi tò mò thì nhất thời không nhịn được, lanh mồm lanh miệng hỏi: “Ai cào?”
Chiêu Ninh Đế dừng lại, cười như không cười mà nhìn sang.
“... Thật ra, đệ không nhìn thấy gì cả.” Lục Quý Trì nghiêm túc cúi đầu.
Chiêu Ninh Đế muốn cười nhưng nhớ tới sự tồn tại của vết cào sau tai, ý cười này lại thoáng cái phai nhạt đi hơn một nửa.
“LÀm xong món khai vị đầu tiên rồi, nào, các con ăn trước một chút!” Lúc này Phương Trân Châu bưng món gì đó đến, bởi vì vấn đề góc độ nên cũng đúng lúc nhìn thấy vết thương của Chiêu Ninh Đế: “Ôi, bệ hạ, cổ con sao lại bị thương rồi?”
Lời của bà Chiêu Ninh Đế không tiện không đáp nên giống như thuận miệng mà nở nụ cười: “Mèo hoang.”
“Hả?”
“Vết thương này của trẫm,” Không biết là nghĩ tới điều gì, trong mắt Chiêu Ninh Đế lóe lên chút ý cười bất đắc dĩ: “Một con mèo hoang cào.”
… Trong hoàng cung mà có mèo hoang cái con khỉ!
Khóe miệng Lục Quý Trì giật một cái, suýt nữa liếc nhìn hắn ta khinh thường.
Phương Trân Châu cũng nghe ra được điều không đúng, vừa muốn nói gì đó thì có cung nhân chạy vào nói nước sôi rồi, bà lập tức bất chấp những thứ khác, lại vội vàng chạy ra ngoài, vừa chạy còn vừa dặn dò: “Cái món khai vị đó, ăn cùng với món ăn mặn, dùng cái bánh kia cuốn lại ăn!”
Lục Quý Trì nhìn món ăn hoàn toàn không nhìn ra được là món ăn mặn im lặng, hồi lâu, chịu đựng sự xúc động muốn rơi lễ, hắt chuyển chiếc dĩa đến trước mặt mình: “Cái này… đệ thích ăn, hoàng huynh nhường cho đệ đi.”
Chiêu Ninh Đế lập tức hài lòng nhìn hắn một cái: “Chuẩn.”
Cái vỗ mông ngựa này rõ ràng không vỗ phí công, Lục Quý Trì cũng không cảm thấy đau trứng nữa. Lại thấy ca ca được lợi này bị thương nhưng không quá tức giận, ngược lại còn bất đắc dĩ, rõ ràng là làm chuyện bậy chọc cho thê tử tức giận đây, hắn lập tức đảo mắt, không ngừng cố gắng nói: “Hoàng huynh nuôi mèo sao? Cái đó, mèo thật ra rất dễ nuôi, dỗ dành nhiều là được.”
Chiêu Ninh Đế dừng lại, cười như không cười nhìn hắn một cái.
Lục Quý Trì bị cái nhìn đó làm cho run lên một cái, đang thấp thỏm xem có phải mình đoán sai hay không thì thấy đế vương trẻ tuổi cầm lấy chén trà khẽ nhấp một tiếng, giọng điệu mang theo vài phần lơ lửng nói một câu: “Vậy sao.”
Không đoán sai!
Lục Quý Trì thở phào nhẹ nhõm: “Đúng vậy đó! Mặc dù đệ chưa từng nuôi mèo nhưng đệ thấy người khác nuôi! Hoàng huynh chỉ cần cho nó ăn cá khô mà nó thích, cùng nó chơi đồ chơi nó yêu, khen màu lông của nó đẹp, nói mình thích nó nhất thì chắc chắn nó sẽ không tức giận nữa! Nếu như không được nữa, vậy thì mua mua mua! Mua cho nó mấy thứ mà nó thích…”
Mặc dù vẫn chưa nghĩ ra được nên xử lý quan hệ với Khương Hằng như thế nào nhưng chuyện ôm đùi càng chặt thì càng dễ giải quyết là không thể nghi ngờ, Lục Quý Trì bởi vậy mà nói đến nghiêm túc.
Nhưng mà…
“Được rồi, sao trẫm có thời gian nuôi mèo chứ, chẳng qua là thuận miệng nói một chút thôi.”
Nhìn ca ca được lợi không biết có cái gân nào nhảy ra, đột nhiên lại không quá vui vẻ nữa, Lục Quý Trì: “...”
Lòng đế vương ấy, như kim đáy biển như kim đáy biển nha.
Không rõ tại sao mình lại muốn nghe ý kiến của một con gà tơ không có bất kỳ kinh nghiệm nam nữ gì, Chiêu Ninh Đế đột nhiên lấy lại tinh thần có chút bực mình đặt chén trà xuống, trong mắt lóe lên chút ý khô cạn không dễ nhận ra.
“Được rồi, nói tiếp chuyện của đệ và Khương cô nương đi, trẫm tương đối có hứng thú đối với chuyện này.”
Lục Quý Trì với nụ cười thoáng cái cứng đờ trên mặt: “...?”
“Vừa rồi nói đến…”
“Ôi chao mới phát hiện ra thời tiết bên ngoài tốt như vậy! Nào, Tiểu Minh Sinh, thúc dẫn con ra bên ngoài ngắm hoa!”
Nhìn hùng đệ đệ sau khi sắc mặt thay đổi lại không nhịn được mà đứng dậy chạy mất, Chiêu Ninh Đế ngẩn người, vui vẻ.
Quả nhiên vẫn là bắt nạt hùng đệ đệ có thể điều chỉnh tâm tình nhất.
***
Cứng đờ ôm cháu trai tản bộ ở trong sân khoảng vài vòng, cuối cùng cũng đã đợi được tin tức ăn cơm trưa, Lục Quý Trì dùng tốc độ chưa bao giờ có chạy vào phòng ăn cơm nước xong xuôi, sau đó thì chuồn mất.
Phương Trân Châu nhìn bóng lưng hắn trực tiếp nhíu mày: “Đứa trẻ này gần đây luôn thần bí, cũng không biết rốt cuộc đang làm những gì.”
Chiêu Ninh Đế bị miếng thịt kho tàu dầu mỡ vừa rồi chặn lại, bây giờ còn có chút no, bởi vậy cũng không có tâm tư nói cái gì, chỉ mỉm cười nói câu “Trẫm còn có chính sự phải xử lý, Minh Sinh thì vất vả cho mẫu hậu giúp đỡ chăm sóc một lúc” rồi đi.
Đi được một nửa, chợt trông thấy Sở Hoàng hậu với dáng người thướt tha, mang nét mặt tươi cười như hoa đi tới.
Phía sau nàng còn có một thanh niên khoảng hai mươi đi theo, dáng người thon dài, dung mạo đẹp đã, mặt mũi có năm sáu phần tương tự với Sở Hoàng hậu, chính là ca ca sinh đôi của Sở Hoàng hậu, Trấn Quốc công Sở Liệt.
Trông thấy Chiêu Ninh Đế, hai người bước lên phía trước hành lễ.
Chiêu Ninh Đế bình tĩnh nhìn Sở Hoàng hậu một cái, thấy nàng cung kính cúi đầu, dáng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn hiền lành thì lập tức híp mắt lại một cái.
“Đứng lên đi.”
“Tạ bệ hạ.”
Sở Liệt đến bàn bạc với Sở Hoàng hậu về việc vặt trong tộc, nếu đã nói xong rồi thì cũng không ở lại thêm, rất nhanh đã rời đi.
Chỉ là trước khi đi, thanh niên với dung mạo tuấn mỹ đến mức gần như là diễm lệ nhưng vẻ mặt cương nghị, cũng không lộ vẻ nữ tính đột nhiên quay đầu vỗ đầu muội muội: “Nếu như trong cung sống không vui thì cứ về nhà, ca ca nuôi muội.”
Sở Hoàng hậu sửng sốt, mỉm cười nói: “Ca ca nhỏ giọng một chút, bệ hạ còn ở đây đấy.”
Sở Liệt dừng lại, quay đầu hướng về phía Chiêu Ninh Đế chắp tay: “Thần chỉ là thấy nương nương có chút không vui, muốn an ủi muội ấy một chút, cũng không có ý gì khác, còn xin bệ hạ đừng suy nghĩ nhiều.”
“...”
Nhìn hai huynh muội có tướng mạo tương tự, vẻ mặt tương tự, ngay cả vẻ khiêu khích trong mắt cũng giống y hệt nhau, Chiêu Ninh Đế buồn cười lại tức giận.
Đây là thật sự không sợ hắn dưới cơn nóng giận lột phong hào của bọn họ, để bọn họ cút về nhà à.
\
“Bệ hạ anh minh thần võ, đương nhiên là có thể hiểu rõ ý của ca ca, không phải ca ca còn có công vụ phải làm à, mau đi đi.”
“Vâng, thần cáo lui.”
Sở Liệt nói xong thì hành lễ rồi rời đi, Chiêu Ninh Đế cũng không cản hắn ta, chỉ quay đầu nhìn Sở Hoàng hậu với vẻ mặt càng ngày càng cung kính, cười như không cười nói: “Khắp thiên hạ cũng chỉ có hai huynh muội nhà nàng dám nói như vậy ở trước mặt trẫm.”
Sở Hoàng hậu cúi đầu. lộ ra cái cổ trắng nhỏ dài: “Bệ hạ minh giám, ca ca tuyệt đối không có ý bất kính với bệ hạ, huynh ấy chỉ là quan tâm thần thiếp.”
“Là quan tâm Hoàng hậu, cũng là bất mãn với trẫm.” Chiêu Ninh Đế mang giọng điệu không rõ nói xong lời này thì cất bước đi về phía Phượng Tê cung. Nhưng mà đi hai bước lại phát hiện ra thê tử không đi lên theo, thanh niên lập tức buồn bực trong lòng, mắt híp lại: “Đi theo.”
Sở Hoàng hậu mỉm cười biểu thị từ chối: “Thần thiếp còn muốn đi đón Minh Sinh đây.”
“Trẫm nói, đi theo.”
Giọng nói của thanh niên vẫn ôn hòa nhưng lại mang theo cường thế không cho phép một chút sai sót nào, Sở Hoàng hậu hơi dừng lại, không lên tiếng nữa.
Hồi lâu, nàng cất bước đi theo.
Hai người đi một đường không nói gì tiến vào Phượng Tê cung, Chiêu Ninh Đế phất tay để đám cung nhân ở một bên đi xuống, lúc này mới quay đầu nhìn Sở Hoàng hậu đã náo loạn với hắn mấy ngày.
Trên mặt Sở Hoàng hậu vẫn treo nụ cười giả dối ngoan ngoãn hiền lành, Chiêu Ninh Đế nhìn đến mức có chút đau đầu nhưng lại không phát hỏa được.
Không phải chỉ là ban đêm nằm mơ thấy chuyện thuở thiếu thời, vô thức gọi một tiếng khuê danh của Việt vương phi sao, sau khi bị nàng đánh tỉnh lại, nhìn nàng thở hổn hển lại không nhịn được mà động dục niệm, muốn gần gũi với nàng một chút, sao lại tức giận thành như vậy chứ?
Bệ hạ bị cào rách cổ còn suýt nữa bị đạp xuống giường biểu thị cực kỳ bất đắc dĩ.