Gió lạnh rít gào, một cánh cửa đá lớn sừng sững giữa sơn cốc, chắn toàn bộ đường lên núi, rất nhiều người đang chờ trước cửa, có người nhắm mắt dưỡng thần, có người tụm năm tụm ba trò chuyện.
"Lạnh không?"
"Ngài thấy sao?" Thẩm Ly cởi áo khoác lông hồ Hành Chỉ mặc ình, đặt
vào lòng Hành Chỉ, "Ngài tự khoác đi. Ta cảm thấy nhiệt độ vừa đẹp!"
Lời này của Thẩm Ly thu hút rất nhiều ánh mắt của những người bên cạnh. Người lên Đại tuyết sơn này mua bán, ai mà không có chút tu vi, có yêu quái bá chủ một phương, có cao thủ trong môn phái tu tiên, thân thể họ đều mạnh hơn người thường cả trăm lần, nhưng giá lạnh nơi đây không như những nơi khác, trong gió tuyết còn có vài phần pháp lực, cắm vào tận xương tủy, cho dù là pháp chướng cũng không chống được, nếu ở nơi này mà không dùng ngoại vật để tránh lạnh thì đích thực là quá nổi bật.
Hành Chỉ cầm áo lông không khách sáo khoác lên người mình, Thẩm Ly phải chờ đợi nên có chút bực bội, nhìn cánh cửa lớn phía trước hỏi: "Chẳng phải nói trời tối sẽ mở cửa sao? Mặt trời xuống núi không biết đã bao lâu, sao
còn chưa cho vào?"
Hành Chỉ nhìn sắc trời: "Chắc là chủ nhân quên rồi!"
Vừa dứt lời, đèn đuốc trên cửa tự động sáng lên, cửa đã "cách" một tiếng
mở ra, bên trong có bậc thang hướng lên, đuốc hai bên đường đã được đốt sáng, dòng người từ từ đi vào trong. Đường núi dài nhìn mãi không thấy đích, Thẩm Ly cau mày: "Kim xà yêu của Tuyết sơn này có lai lịch thế nào mà làm
cao quá vậy? Trước đây sao ta chưa từng nghe nói đến."
Hành Chỉ bật cười: "Vậy chỉ có thể chứng minh là nàng không thích mua bán bảo vật." Hành Chỉ nói, "Tuổi của xà yêu này có khi còn nhiều hơn cả ta,
nàng cứ đi vào đi, coi như tôn kính trưởng bối vậy."
Thẩm Ly khẽ kinh ngạc: "Già hơn ngài ư? Là yêu từ thời Thượng cổ à?"
Hành Chỉ nghe bốn chữ phía trước của Thẩm Ly, thân hình cứng đờ, khẽ
quay đầu nhíu mày, nhìn chăm chăm Thẩm Ly một lúc rất lâu. Thẩm Ly bị nhìn đến sởn gai ốc, cũng quay lại nhìn về phía sau, cuối cùng xác nhận người Hành Chỉ nhìn là mình, Thẩm Ly vừa định hỏi hắn sao như thế, nhưng chợt
nhận ra kịp, vừa rồi hình như nàng đã buột miệng nói lời không nên nói
"A" Thẩm Ly suy nghĩ một lúc rồi an ủi, "Ta cảm thấy, không có ai từng tuổi như ngài mà vẫn có dáng vẻ giống ngài" Lời này hình như cũng không đúng Thẩm Ly gãi gãi đầu, bảo nàng nói lời ác độc hay giết người thì được, nhưng chuyện an ủi này đích thực nàng có chút lực bất tòng tâm, "Ta muốn
nói thật ra tuổi của ngài, nếu ngài không nói thì không ai nhìn ra được."
Thấy mày Hành Chỉ khẽ nhếch, Thẩm Ly vỗ trán thở dài: "Thôi được rồi, xin lỗi, ta nói sai rồi." Quả nhiên chuyện vòng vèo an ủi người khác này đúng là
không thích hợp với nàng chút nào!
"Nàng có ngại không?"
Hành Chỉ nhìn chăm chú hồi lâu, mới nhàn nhạt hỏi.
Thẩm Ly vội xua tay: "Không ngại, đương nhiên không ngại." Nàng ngẩng
đầu, đối diện với ánh mắt mang ý cười của Hành Chỉ, đôi mắt khẽ cong phản
chiếu ánh lửa nhảy nhót khiến tim Thẩm Ly run lên, nhịp tim có chút hỗn loạn.
Hành Chỉ không dây dưa với chủ đề này: "Đường núi dài quá, vết thương
của nàng vừa khỏi, không tiện leo núi, ta cõng nàng lên đó nhé?"
Hắn đưa tay ra, Thẩm Ly ngẩn người hồi lâu, bỗng sực tỉnh lại, nàng khẽ loạng choạng lui về phía sau một bước: "Việc này như thế sao được. Đường
này ta tự đi được rồi."
Dường như liệu được là nàng sẽ cự tuyệt, bàn tay Hành Chỉ càng tiến tới phía trước: "Vậy ta dắt nàng." Không chờ Thẩm Ly lắc đầu, Hành Chỉ đã chộp lấy tay Thẩm Ly, nắm gọn trong lòng bàn tay mình, không nhìn nàng thêm lấy một lần, bộ dạng vô cùng tự nhiên.
Thẩm Ly từ ngây ngốc đến ngạc nhiên, nhưng nàng muốn rút tay ra thì nào có dễ dàng, Hành Chỉ giống như đã thi pháp vào tay hai người, khiến nàng có giãy dụa thế nào cũng không rút ra được. Chỉ đành nhìn theo bóng hắn, bước theo bước hắn, từng bước từng bước đi lên. Tóc hắn theo bước đi khẽ khàng lướt qua má Thẩm Ly, nàng cảm thấy Hành Chỉ trước mặt mình hình như không còn là Hành Chỉ trước đây.
Một Hành Chỉ như thế này bảo nàng sao có thể vạch rõ ranh giới với hắn
Lên đến đỉnh núi, gió tuyết càng mạnh, người đến giao dịch đều theo ánh
đuốc đi vào một đại điện lớn như cung điện, Thẩm Ly vốn cũng đi theo dòng người, nhưng Hành Chỉ siết chặt tay nàng, chỉ vào con đường nhỏ trong lùm
cỏ bên cạnh: "Chúng ta đi bên này."
Hành Chỉ nói chắc không sai, Thẩm Ly y lời bước theo, quả nhiên bước lên con đường nhỏ chỉ mấy bước, cảnh sắc trước mắt chợt thay đổi, bầu trời băng tuyết trên nóc đại điện bỗng xuất hiện một mặt hồ mênh mông lấp lánh, giữa lòng hồ sừng sững một gác lầu xinh đẹp lặng lẽ, hai bên trồng đào và liễu, nét đẹp có vài phần yêu mị, tựa như ảo ảnh.
"Phù phù" mấy tiếng, Thẩm Ly cúi đầu nhìn, thấy một cô bé từ dưới đất gắng sức bỏ lên, cô bé đứng dậy phủi phủi bụi trên người, một cái đuôi nhỏ phe phẩy sau lưng: "Phía trước là nơi ở của chủ nhân, người ngoài không
được vào!"
"Phiền thông báo giúp, Hành Chỉ thần quân đến bái phỏng."
Cô bé nhìn Hành Chỉ một lúc, đột nhiên toàn thân cứng lại, đôi mắt lóe lên
ánh sáng xanh, thanh âm biến đổi thành một giọng nữ yêu mị: "Ôi, ngọn gió
nào thổi Thần quân đến đây?"
Thẩm Ly bị biến hóa của cô bé dọa đến giật mình, vừa có chút đề phòng thì Hành Chỉ quay sang nhìn nàng an ủi: "Không sao, chỉ là Thông hồn thuật
thôi."
"Ai da, Thần quân còn mang theo một cô nương xinh đẹp tới, mau mời vào mau mời vào." Nói xong, cô bé phẩy tay, một thông đạo lấp lánh ánh sáng xanh từ dưới chân Hành Chỉ kéo dài đến giữa lòng hồ. Thẩm Ly kỳ quái: "Kim xà đại yêu này là một nữ nhân sao?" Nàng vừa hỏi vừa bước lên thông đạo màu xanh, cảm thấy cảnh xung quanh bỗng xoay chuyển, chớp mắt đã đến giữa lòng hồ.
"Tại sao không thể là nữ nhân chứ?" Một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai Thẩm Ly, Thẩm Ly khẽ quay đầu nhìn lại, một nữ nhân xinh đẹp mặc váy đỏ diễm lệ, tay cầm quạt tròn đang đứng sau lưng mình, nàng ta cười híp mắt
nhìn Thẩm Ly, "Nô gia Kim nương tử hữu lễ!"
Thẩm Ly không thích đứng quá gần người mới gặp, nàng khẽ lui về phía sau một bước, Kim nương tử bật cười, thân hình như bay dịch chuyển đến bên
cạnh Hành Chỉ: "Cô nương Thần quân mang đến, lòng phòng bị quá cao."
Hành Chỉ cũng cười: "Trước mặt Kim nương tử đương nhiên không thể lơi
lỏng phòng bị."
"Thần quân thật xấu, sao có thể nói nô gia như vậy, bên ngoài trời lạnh, chúng ta hãy vào trong nói chuyện." Nói xong Kim nương tử quay người vào nhà. Hành Chỉ cũng định đi theo nhưng bị Thẩm Ly kéo tay, nàng nhíu chặt
mày: "Người này thật không có vấn đề gì chứ?"
Hành Chỉ suy ngẫm ý trong lời Thẩm Ly, cười hỏi: "Nàng nói vấn đề về mặt
nào?"
Thẩm Ly nghiêm túc đáp: "Cô ta có biết những thuật pháp như là Mị thuật
không"
Hành Chỉ nghe vậy cúi đầu, bật cười giống như vui đến mức không thể khống chế được, hắn vỗ đầu Thẩm Ly: "Yên tâm, ta không bị dụ đi mất đâu." Lời này quá sức thân mật, Thẩm Ly nghe đỏ cả mặt, Hành Chỉ nắm một lọn tóc của Thẩm Ly vân vê, nhẹ giọng lẩm bẩm, "Nhưng mà nếu cô ta biết Mị
thuật, người cần lo, chỉ e phải đổi lại là ta"
Trong tiểu lâu, tuy không có chậu lửa sưởi ấm, nhưng nhiệt độ trong phòng và bên ngoài thật sự là một trời một vực. Hành Chỉ cởi áo khoác đưa cho cô bé đứng hầu bên cạnh. Kim nương tử đã ngồi xuống bàn, trên bàn bày một bàn cờ, nàng ta vẫy tay với Thẩm Ly: "Cô nương có muốn chơi một ván với nô gia
không?"
"Xin lỗi, kỳ nghệ của Thẩm Ly thấp kém, không thể dùng được."
Kim nương tử dẩu môi: "Được rồi được rồi, vậy Thần quân chơi nhé!" Hành
Chỉ bật cười nhưng không có động tĩnh, Kim nương tử đặt bàn cờ qua một bên: "Vô sự không lên điện Tam bảo, nói đi, Thần quân có phiền phức gì mà
ngay cả ngài cũng không thể giải quyết, phải đến tìm Nô gia?"
"Kim nương tử có cách trị khỏi cho nàng ấy không?"
"Cô nương xinh đẹp bệnh sao?" Kim nương tử bước đến trước mặt Thẩm
Ly, quan sát nàng từ trên xuống dưới: "Ồ, khí sắc hư yếu, thiết nghĩ trước đây nhất định bị thương nặng, nhưng thương thế đã hồi phục, không còn trở ngại
mới đúng. Thần quân muốn ta trị bệnh gì?"
"Pháp lực của nàng ấy chưa hồi phục, hơn nữa năm giác quan đôi lúc sẽ
biến mất."
"Ồ, đúng là kỳ lạ." Kim nương tử cười nói, "Nào, cô nương, đưa tay ra cho
nô gia bắt mạch xem."
Thẩm Ly y lời đưa tay ra, Kim nương tử xắn tay áo nàng lên, khi nhìn thấy
vết sẹo xấu xí trên tay Thẩm Ly, nàng ta hơi sửng sốt: "Sao sao lại bị thương thành thế này!" Ngón tay nhẹ chạm vào chỗ da thịt nhăn nheo đó, nhưng vừa chạm vào, ngón tay nàng ta rụt về ngay: "Da thịt cô nương sao lại bỏng rát
thế này?"
Nóng lắm sao?
Thời gian này Hành Chỉ không ít lần tiếp xúc với nàng, mỗi lần đều mặt
không đổi sắc, nàng vốn tưởng thân thể mình chỉ nóng hơn bình thường một chút, không bỏng rát như lúc trước, không ngờ vẫn nóng đến bỏng người.
Vậy Hành Chỉ
Đang nghĩ thì tay Kim nương tử ngưng tụ một đám khí trắng, lúc này nàng ta mới dám chạm vào cổ tay Thẩm Ly, "Không đau, không đau, nô gia thổi cho nào." Bộ dạng giống như đang dỗ trẻ con.
Nữ yêu này đang trêu ghẹo nàng sao!
Khóe miệng Thẩm Ly giật giật: "Đa tạ, đã hết đau rồi."
Bây giờ Kim nương tử mới nghiêm túc bắt mạch, Thẩm Ly chỉ cảm thấy có
một khí tức cực mảnh từ cổ tay chui vào thân thể, thuận theo kinh mạch, chầm chậm đi khắp người nàng, nhưng lúc đang làm chính sự, Kim nương tử vẫn không quân chu miệng oán thán: "Nhiều năm không gặp, sao Thần quân lại vô dụng hơn trước nhiều vậy, ngay cả một người cũng không sao bảo vệ nổi. Cô nương người ta bị thương thành thế này cũng không thấy ngài đau
lòng, thật là lạnh lùng bạc tình mà."
Hành Chỉ chỉ cúi đầu cười, không nói một lời, Kim nương tử thấy Hành Chỉ không ngó ngàng đến mình liền nói với Thẩm Ly: "Cô nương đi theo ngài ấy nhất định không vui đâu nhỉ, chi bằng đá ngài ấy đi, đi theo nô gia có được
không? Cùng là nữ nhân, nô gia sẽ rất chu đáo."
Trán Thẩm Ly thầm chảy mồ hôi, cuối cùng nàng cũng hiểu lời Hành Chỉ nói trước khi vào cửa là có ý gì. Kim xà yêu này hứng thú đối với nữ nhân còn
nhiều hơn đối với nam nhân nữa
"Ô!" Kim nương tử bỗng nhiên trầm ngâm thốt, "Thì ra là vậy!"
Thẩm Ly ngước mắt nhìn, Kim nương tử nói: "Cô nương là thân phụng
hoàng. Theo nô gia thấy, cách đây không lâu ắt hẳn cô nương đã vừa Niết bàn, theo lý thì bất kể là thân thể hay linh lực đều sẽ tăng biến, nhưng trong thân thể cô nương hình như có một vật có sức mạnh to lớn, khi cô nương Niết bàn thì hóa kiếp đã thiêu đốt vật này hòa vào trong huyết mạch, vật này và linh lực trong người cô nương tương khắc, hai bên đối kháng khiến cô nương tạm thời mất đi pháp lực, năm giác quan lúc hỏng lúc tốt. Nếu để lâu thì tình trạng này càng thêm nghiêm trọng, có khi cô nương sẽ thật sự trở thành phế
nhan cũng không chừng."
Thẩm Ly nhớ đến sự hoang mang trong lúc năm giác quan mất hết hôm đó, lòng trầm xuống.
"Cách duy nhất hiện nay là khiến hai sức mạnh trong thân thể cô nương dung hợp, đả thông kinh mạch, vậy mới có thể thật sự hoàn thành Niết bàn
trùng sinh của cô nương."
Mắt Thẩm Ly sáng lên: "Kim nương tử có cách sao? Nếu Kim nương tử
bằng lòng giúp, ngày sau Thẩm Ly nhất định báo đáp."
Kim nương tử che miệng cười: "Nô gia đích thực là có cách, còn về báo đáp
ấy à Cô nương lấy thân báo đáp có được không?"
"Việc này" Cổ họng Thẩm Ly chợt nghẹn, nhưng nghe Hành Chỉ lên tiếng: "Tinh tú ở Thiên ngoại thiên gần đây sáng hơn một chút, nếu Kim nương tử
bằng lòng trị cho Thẩm Ly, Hành Chỉ nguyện hái sao báo đáp."
Mắt Kim nương tử sáng lên: "Ai ôi, ai ôi, ai ôi! Tinh tú ở Thiên ngoại thiên mấy ngàn năm trước nô gia có cầu thế nào Thần quân cũng không chịu cho, lần này lại đồng ý dễ dàng." Nàng ta cười híp mắt: "Trước đó coi như nô gia đã hiểu lầm Thần quân ngài, thì ra ngài rất coi trọng cô nương này! Sao Thần quân không sớm biểu hiện ra chứ, nếu không nô gia đâu dám quang minh
chính đại dụ dỗ cô nương này như vậy."
Thẩm Ly nghiêng đầu nhìn Hành Chỉ, mấp máy miệng muốn hỏi, những
tinh tú đó chắc không thể tùy tiện hái đâu phải không? Nếu hái rồi ngài có gặp
chuyện gì không?
Hành Chỉ cũng nhìn Thẩm Ly, cười nhạt lắc đầu, tất cả nghi vấn của Thẩm Ly đều bị nuốt xuống theo nụ cười của Hành Chỉ. Hắn không cho nàng lên tiếng hỏi, giống như đang sợ bị trả hỏi về sứ mệnh vậy.
"Được, nô gia trị bênh giúp cô nương là được, nhưng hôm nay sắc trời không còn sớm nữa, các người lên núi cũng mệt, hãy về ngủ một giấc trước, ngày mai sẽ tính." Kim nương tử đi vào trong vài bước, nhưng giống như nhớ ra điều gì, lại quay đầu nói với Thẩm Ly, "Suýt nữa thì quên rồi, một khi trị liệu bắt đầu, trong vòng chín ngày ngày nào cũng phải tiếp nhận trị liệu, không thể thiếu ngày nào, nếu thiếu thì công sức trước đó bỏ phí không nói, có khi còn
khiến mệnh cô nương xuống suối vàng."
Thẩm Ly ôm quyền: "Làm phiền Kim nương tử!"