Bổn Vương Ở Đây

Thẩm Ly không dám đưa Hành Vân đi lung
tung, sợ độc khí sẽ lan nhanh hơn trong người hắn, nàng đặt Hành Vân
trong một căn phòng trống, lúc này Duệ vương phủ đã không còn lấy một
bóng người, Thẩm Ly chỉ đành nghiến răng điểm lên cánh tay hắn: “Tạm
thời chỉ có thể giảm bớt đau đớn cho ngươi, ta không biết y thuật, bởi
vậy ta chỉ đành rời khỏi Kinh thành, ra ngoại thành bắt một Sơn thần Địa tiên biết trị bệnh về, thời gian sẽ lâu một chút, ngươi hãy kiên nhẫn
chờ, không được đi đâu hết.”

Hành Vân cười bất lực: “Còn có thể đi đâu nữa? Bây giờ ta có muốn động cũng không động được nữa rồi.”

Thẩm Ly đứng dậy, im lặng nhìn Hành vân một lúc, giọng điệu trầm thấp: “Chút nữa… có lẽ ta sẽ không quay lại nữa, nhưng ngươi yên tâm, tiểu tiên trị bệnh
cho ngươi nhất định sẽ đến.” Nàng quay người rời đi không chút lưu
luyến, chỉ còn giọng nói lưu lại trong không trung trầm thấp hơn ngày
thường vài phần, “Lần này cách biệt đường xa dịu vợi, không gặp lại nhau nữa… Hãy bảo trọng!”

“Những ngày qua đa tạ đã chăm sóc.”

Hành Vân
nhìn căn phòng trống không, im lặng một hồi lâu rồi bỗng bật cười: “Cảm
tạ mà nhỏ tiếng như vậy, cô rốt cuộc là không muốn nói đến mức nào đây…” Gió xuyên qua cửa sổ chưa đóng thổi vào phòng, thổi tung mái tóc của
Hành Vân, cắt ngang tiếng thở dài bên môi hắn: “Đến cuối cùng… cũng
không nhìn thẳng vào ta lấy một lần.”

Thật khiến người ta thất vọng!

Thẩm Ly nghĩ tuy Mặc Phương kéo dài cho nàng được nửa ngày, nhưng đối diện với tinh
binh của Ma giới, cho dù hắn có dốc toàn lực cũng chưa chắc cầm cự được
lâu như vậy. Thẩm Ly thực sự không dám tiếp tục ở lại Duệ vương phủ, nếu truy binh tìm đến chỉ hại Hành Vân, vạ lây người vô tội. Bây giờ pháp
lực của nàng đã hồi phục bảy, tám phần, đối diện với truy binh tuy không hoàn toàn chắc chắn có thể trốn thoát, nhưng ở nơi hoang vu không người này, ít ra nàng cũng có thể dốc toàn lực, càng có thêm vài phần hi
vọng.

Một mình
Thẩm Ly hành động rất nhanh, chớp mắt đã ra đến ngoại thành, nàng đứng
trên đỉnh núi nhìn ra xa, là một ngày gió và nắng đẹp, thu hết nắng vào
mắt, cửa thành đã ở một nơi rất xa, nàng quay người bước vào trong rừng, tìm nơi linh khí cực thịnh, lòng bàn tay ngưng tụ pháp thuật, úp chưởng xuống đất nghiêm giọng hét lên: “Ra đây!”

Dường như có một đạo linh quang trong tay nàng truyền xuống đất, ánh sáng lấy nàng
làm trung tâm, tỏa nhanh ra bốn phía, núi đá rung động, chim thú thất
kinh chạy loạn, gió mạnh thổi tung góc áo Thẩm Ly, đến khi vạt áo nàng

lại rơi xuống đất thì chưa đến một khắc sau, rừng núi tĩnh lặng bỗng
xuất hiện mấy bóng người. Tất cả đều đứng quanh Thẩm Ly, chờ ánh sáng
quanh người họ tản đi hết, Thẩm Ly đảo mắt một vòng, ở đây có một ông
lão râu bạc, một thiếu nữ trẻ tuổi và mấy thanh niên hình dáng kỳ quái,
tất cả đều vừa kinh vừa sợ nhìn nàng.

Thẩm Ly biết Ma khí của mình nhất định đã dọa đám tiên nhân thật thà này, nhưng bây
giờ cũng không có thời gian giải thích, họ sợ nàng một chút cũng tốt.
Vậy là sắc mặt nàng càng lạnh lùng: “Ai biết cứu người trị bệnh?”

Mấy Địa tiên trong núi nhìn nhau, một thanh niên người đầy cơ bắp trên đầu có hai
sừng hươu run rẩy bước lên phía trước một bước: “Ta…” Ánh mắt Thẩm Ly
vừa rơi trên người hắn, hắn bèn ôm đầu ngồi xổm xuống kêu thảm, “Á, đừng giết ta mà!”

Khóe miệng
Thẩm Ly mấp máy, cuối cùng vẫn kìm nén được biểu hiện khinh bỉ, lạnh
giọng nói: “Duệ vương phủ trong Kinh thành bây giờ đang có một người nằm trong căn phòng phía Tây, hắn tên là Hành Vân, bị yêu linh hóa oán đả
thương, yếu ớt hư nhược, sắp chết rồi. Ta đến đây để tìm một người đi
cứu hắn.”

Giao phó
xong một hồi tiền nhân hậu quả này, tất cả mọi người dường như đều thở
phào nhẹ nhõm, ông lão râu bạc lập tức nói: “Nếu vậy thì Hồ Lộc, ngươi
hãy đi theo vị đại nhân này một chuyến đi.”

Hồ Lộc run
rẩy nhìn Thẩm Ly, Thẩm Ly lại nói: “Ta không đi, ngươi hãy tự đi tìm
người bị thương đó.” Nàng nhìn Hồ Lộc, ánh mắt lạnh lùng, “Trị vết
thương do yêu linh tạo thành mất bao lâu?”

“Chừng… chừng nửa canh giờ.”

“Được!” Thẩm Ly vung tay, Hồng anh thương lóe hàn quang cắm thẳng xuống trước mặt Hồ Lộc, mũi thương đâm sâu xuống hơn ba tấc. Hồ Lộc kêu thảm một tiếng,
trán toát mồ hôi lạnh như mưa, chỉ nghe Thẩm Ly uy hiếp nói, “Nếu nửa
canh giờ sau không thấy ngươi trở về thì thương này sẽ diệt hết sinh
linh trong vòng ba trăm dặm.”

Ngọn thương sát khí kinh người, chúng tiên nhất thời mặt xám như chàm đổ, Hồ Lộc sợ hãi ngồi bệt xuống đất, chân nhũn ra.


Thẩm Ly ngẩng đầu lên nhìn trời: “Bắt đầu tính từ bây giờ.”

Ông lão râu
bạc vô cùng tức giận bước lên nắm lấy sừng của Hồ Lộc lắc lắc: “Còn
không đi mau!” Hồ Lộc sực tỉnh, vội chui xuống đất, dùng thuật Độn thổ
mà đi. Các tiểu tiên xung quanh sợ hãi tụm lại một chỗ, khiếp vía nhìn
nàng, Thẩm Ly cũng chẳng buồn để tâm đến họ, cau mày nhìn đám mây đen
đang dần dần thành hình trên bầu trời phía Kinh thành.

Nếu nàng
đoán không sai, đó là mây mà truy binh Ma giới cưỡi… Đến nhiều người như vậy sao? Ma quân thật sự quyết tâm bắt nàng về đây mà.

Thẩm Ly nắm
chặt quyền, lòng căm hận Phất Dung quân, cũng căm hận Thiên đế đã ban
hôn cho nàng, càng căm hận kẻ rảnh rỗi đề nghị Ma giới và Thiên giới
liên hôn, một cuộc hôn nhân là có thể khiến hai giới thân thiết hơn sao? Đùa kiểu gì vậy?

Nếu Thiên
giới có thể khiến con dân của Ma giới sống ở một nơi tốt như đám tiên
nhân nhàn tản kia thì đâu cần bọn họ nghĩ hết cách dùng liên hôn để gia
cố cái gọi là “Tình hữu nghị” này…

Trong lúc
Thẩm Ly trầm tư, mây đen đã tụ thành hình trên bầu trời Kinh thành. Thẩm Ly nhíu mày, nàng sợ truy binh của Ma giới làm tổn hại Hành Vân, nhưng
lại thấy mình nghĩ quá nhiều, nàng không ở bên cạnh Hành Vân, ai mà biết quan hệ của nàng và Hành Vân chứ. Vừa rồi nàng dùng pháp lực ở đây để
triệu tập tiên nhân trong núi, truy binh nhất định có thể pháp giác ra
sức mạnh của nàng, một lát nữa chắc sẽ đuổi đến hướng này, chờ họ rời
khỏi Kinh thành thì Thẩm Ly không cần kiêng dè gì nữa.

Lúc nãy thấy Hồ Lộc kia cũng là một tiểu tiên thật thà, để hắn đi cứu Hành Vân cũng không lo hắn giở trò…

Nàng phải triệt để từ bỏ Hành vân, tiếp tục đào hôn.

Nhưng theo
thời gian trôi đi, Thẩm Ly dần dần cảm thấy có gì đó không đúng, đám mây đen truy binh ẩn náu vẫn luôn đứng ở bầu trời trong Kinh thành, không
bay về hướng của nàng, binh lính của Ma giới không thể nào không phát
giác ra sức mạnh vừa rồi của nàng, tại sao…


Thẩm Ly đang suy nghĩ bỗng mặt đất rung chuyển, một người vạm vỡ có sừng hươu trên
đầu từ dưới đất chui lên, y phục vốn ít ỏi trên người hắn đã trở nên
rách nát, nước mắt nước mũi đua nhau rơi xuống, hắn quay lại nhìn thấy
Thẩm Ly bèn ôm đầu khóc nói: “Đừng giết ta, đừng giết mọi người, không
phải ta không cứu hắn đâu, ta liều mình muốn cứu hắn rồi, nhưng bị người ta cản lại, đám người hắc y đó ai cũng hung dữ, huhu, bọn họ còn đánh
ta nữa.”

Thẩm Ly nghe vậy khẽ biến sắc: “Nói rõ xem!”

Hồ Lộc ngồi
bệt dưới đất lau nước mắt sụt sùi nói: “Ta đi rồi, tìm được người tên
Hành Vân đó rồi, hắn tốt lắm, biết ta muốn cứu hắn, hắn còn cười với ta
nói đa tạ nữa, ta thật sự muốn cứu hắn, nhưng đột nhiên có một người mặc giáp đen tiến vào, vốn không có chuyện gì, kết quả một tên khác mặc y
phục màu đỏ vừa vào là cười híp mắt hỏi ta, hắn hỏi một Địa tiên như ta
tại sao lại ở trong thành cứu người, ta bèn thật thà trả lời, kết quả…
kết quả họ không cho ta cứu người, còn đánh ta nữa, huhu, còn nói ta
chuyển lời bảo cô quay lại, nếu không sẽ giết Hành Vân đó…”

Thẩm Ly
nghiến răng lòng thầm đoán ra được người lần này Ma quân phái đến bắt
nàng là ai, tướng sĩ giáp đen và nam nhân áo bào đỏ, ngoài tả hữu bên
cạnh Ma quân là Thanh Nhan và Xích Dung thì còn ai nữa. Ngay cả vương
bài cũng đem ra, xem ra lần này Ma quân thật sự nổi trận lôi đình rồi.

Thẩm Ly đang vô cùng do dự, có hai người này, cho dù lúc người nàng không hề thương
tổn cũng chưa chắc có thể bảo đảm trốn thoát dưới tay họ, huống hồ nàng
bây giờ còn chưa hoàn toàn hồi phục, mà Hành Vân…

“Người đó, Hành Vân đó hắn sao rồi?”

Hồ Lộc lại
chùi nước mũi: “Sắp chết rồi đó, ta đã bắt mạch cho hắn rồi, thân thể
hắn vốn yếu đuối, nội tức hỗn loạn, chắc là do mấy ngày nay mệt nhọc quá độ mà ra, độc của yêu linh hóa oán đã xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng,
không có ai cứu hắn sẽ chết nhanh thôi.”

Thẩm Ly nhìn Kinh thành ở xa xa, cánh tay đưa lên, Hồng anh thương bay về lòng bàn
tay nàng, năm ngón tay dùng lực nắm chặt trường thương, Thẩm Ly nhảy vào không trung, thân hình chỉ còn là một ngọn gió. Chờ sau khi nàng biến
mất chúng tiên bèn xì xầm thảo luận:

“Người này rốt cuộc từ đâu đến vậy, toàn thân đầy sát khí thật đáng sợ.”

“Vừa nhìn đã biết là người của Ma giới rồi! Vừa bá đạo vừa ngang ngược… Hồ Lộc, ngươi có bị thương không?”

“Hả, ờ, không sao!” Hồ Lộc tiếp tục chùi nước mắt, bỗng nhiên có người chỉ sau khuỷu tay hắn nói: “Í, đây là cái gì vậy?”


“Cái gì?” Hồ Lộc gắng sức quay đầu nhìn, nhưng cơ thịt trên người hắn quá nhiều, chữ đó vừa hay giấu ở góc chết của khuỷu tay nên hắn không thể nhìn thấy
được, một tiên nhân khác sáp lại gần xem thử rồi kì quái nói: “Đi? Ai
dùng máu viết chữ “Đi” ở đây vậy?”

Hồ Lộc gãi gãi đầu: “A… Là người tên Hành Vân đó viết…” Hắn muốn bảo nữ nhân kia đi đi, nhưng hình như nàng không nhìn thấy.

Trong căn phòng nhỏ của Duệ vương phủ.

Hành Vân im
lặng nằm trên giường, mặc cho nam nhân xích bào hiếu kì xem xét hắn, hắn cũng không giận, chỉ mỉm cười nhìn lại. Xích Dung quan sát một lúc rồi
khen: “Thật là một phàm nhân trấn định, không lo lắng cho hoàn cảnh của
mình sao? Bộ dạng ngươi xem ra là sắp chết rồi đấy.”

“Lo lắng thì ta có thể sống lâu hơn một chút à?” Hành Vân cười nói, “Nếu vậy thì ta sẽ lo lắng một chút.”

Xích Dương
bị hắn chọc cười: “Không hổ là nam nhân mà Bích Thương vương ưng ý, thú
vị đó.” Hắn quay đầu ra cửa vẫy vẫy tay, “Này, Thanh Nhan, ngươi cũng
đến trò chuyện với hắn đi. Nam nhân Thẩm nha đầu ưng ý đó, hiếm thấy
chưa!”

Nam nhân giữ ngoài cửa lạnh lùng quay đầu nhìn hắn: “Nếu thật là vậy thì ngươi cứ
trêu chọc hắn nữa đi, coi chừng sau này bị ghi hận báo thù đấy!”

“Ô, đúng
nhỉ!” Ngón tay của Xích Dung sắp chạm đến Hành Vân, nghe vậy liền thu
lại, ngoan ngoãn đứng một bên, “Ta cũng không muốn dây vào kẻ phiền phức khó chịu kia đâu!”

Hành Vân không nói lời nào mà nhìn Xích Dung mỉm cười.

Bỗng nhiên
không khí chuyển động, tóc của Thanh Nhan đứng ở cửa khẽ bị dựng lên,
sắc mặt hắn nghiêm túc nhìn vào không trung. Ánh mắt Xích Dung lóe lên
một tia tinh quang, cao giọng nói: “Ma quân có lệnh, nếu Bích Thương
vương Thẩm Ly còn không chịu hồi cung thì chặt tay chặt chân, phế hết
gân cốt trói về thành thân… Ta xưa nay mềm lòng, không xuống tay với
người quen được, bởi vậy chỉ đành giết nam nhân này…”

Lời chưa dứt bỗng trên nóc nhà truyền đến tiếng nứt giòn giã, lúc tiếng động truyền
đến tai thì Hồng anh thương cũng cắm bên chân Xích Dung, sát khí lan tỏa ép hắn không thể không lùi về sau một bước, tiếp đó một tiếng động to
hơn nữa truyền đến, ngói trên mái nhà rơi xuống, một nữ nhân tóc cột cao áo thụng từ trên trời giáng xuống, tay không đánh với Xích Dung vài
chiêu, ép hắn lui ra cửa đứng cùng Thanh Nhan. Còn Thẩm Ly thì lắc mình, đứng vững trước giường Hành Vân, rút Ngân thương ra, ánh mắt đáng sợ.

“Bổn vương ở đây, ai dám hỗn xược!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận