Bổn Vương Ở Đây

Hôm sau.

Mới sáng sớm, trong Ma cung đã có người đến gọi Thẩm Ly đi.

Trong Nghị
sự điện, Ma quân đang ngồi ở trên, Mặc Phương đứng một bên, còn có mấy
quân sĩ đứng bên kia, thấy Thẩm Ly vào điện, Ma quân vẫy tay cho các
quân sĩ lui ra rồi lên tiếng nói: “Tối qua Phất Dung quân đã thông qua
Ma giới chạy đến Nhân giới rồi.”

Thẩm Ly ngẩn ra, Mặc Phương bên kia lập tức cúi đầu quỳ xuống, giọng khẽ trầm: “Đều
là lỗi của Mặc Phương. Mặc Phương nguyện gánh toàn bộ trách nhiệm, sau
khi tìm Phất Dung tiên quân trở về sẽ chịu mọi trừng phạt.”

“Sao đột
nhiên…” Thẩm Ly nhìn Mặc Phương, chưa phản ứng lại được mà ngơ ngác nói, “Ngươi đánh hắn sao?” Thẩm Ly chỉ tùy tiện hỏi, không ngờ Mặc Phương
thật sự gật đầu, nặng nề nói: “Tối qua uống hơi nhiều.” Hắn đau đầu bất
lực bóp bóp mi tâm, “Trong lúc không chú ý đã… đạp ngài ấy…”

Thẩm Ly nhìn khinh giáp còn chưa thay của Mặc Phương, thiết nghĩ chắc hôm qua đến
giờ vẫn chưa cởi ra, dưới chân hắn là đôi giày đặc chế bằng thép đen có
thể đối phó với tất cả hoàn cảnh ác liệt, tính công kích rất mạnh. Trong đầu Thẩm Ly xoẹt qua hình ảnh thân hình da mỏng thịt mềm của Phất Dung
quân, bỗng cảm thấy một cước này của Mặc Phương đã cho tên Tiên quân
lông bông kia một bài học thích đáng.

“Đánh thì
đánh thôi!” Thẩm Ly khinh bỉ nói, “Hắn còn nhỏ lắm sao, bị đánh là chạy
mất, tưởng có thể uy hiếp được ai à? Hơn nữa Nhân giới cũng đâu có yêu
ma quỷ quái gì, không hại chết được hắn đâu, kệ hắn đi!”

“Không
được!” Ma quân đưa cho Thẩm Ly một tờ giấy vàng, “Tối qua Thiên đế
truyền chỉ ý khẩn cấp, lệnh cho Phất Dung quân trong vòng ba ngày phải
về Thiên giới.”

Thẩm Ly ngẩn ra, nghĩ đến lá thư của tửu nương mà nàng đưa cho Hành Chỉ hôm trước,
lòng thầm hiểu mục đích của chỉ ý đột ngột này. Người đó tuy làm ra vẻ
không để tâm, nhưng làm việc cũng nhanh quá, chỉ ý của Thiên đế truyền
xuống nhanh như vậy, chắc chắn hắn còn nói thêm điều gì khác trong thư.


Thẩm Ly cụp mắt, nhất thời không biết trong lòng có mùi vị gì.

“Bởi vậy
trong vòng ba ngày nhất định phải đưa Phất Dung quân về đây.” Ma quân
nhàn nhạt nói, “Nhưng may là thời gian ở Nhân giới trôi chậm, vẫn có
không ít thời gian đi tìm.”

Thẩm Ly gật đầu, nhìn Mặc Phương cúi đầu nhận lỗi, lại nhìn Ma quân: “Bởi vậy lần này muốn con đi tìm sao?”

“Quân
thượng! Đây đều là họa do Mặc Phương gây ra, không nên liên lụy Vương
gia.” Ma quân phẩy tay ngắt lời Mặc Phương: “Ở Nhân giới thời gian trôi
chậm, chuyến đi này ý nghĩa không nằm ở việc đưa Phất Dung quân về nhanh hay chậm, mà vừa hay có thể để cho đám người trẻ tuổi này hiểu nhau
hơn. Ly nhi, con có hiểu không?”

Hiểu rồi.
Hôn sự này không trốn được, bởi vậy bắt nàng phải có tình ý với Phất
Dung quân, luôn tiện dụ dỗ Phất Dung quân có tình ý với nàng. Thẩm Ly
gật đầu: “Con về thu xếp rồi xuất phát đi Nhân giới ngay.”

Mặc Phương
thấy vậy, vốn còn định cản, nhưng lời của Ma quân vừa rồi vẫn như còn
vang bên tai, giống như có xương cá nghẹn trong cổ họng hắn, chích đau
đến mức khiến hắn không thể thốt lên được lời nào. Ma quân tiếp tục dặn
dò: “Còn về Mặc Phương tướng quân, ra tay với Phất Dung quân, chuyện dĩ
hạ phạm thượng như vậy vẫn phải xử phạt theo quy tắc…”

“Đừng phạt!” Thẩm Ly nói, “Là con bảo hắn đánh đó, có phạt thì phạt con đi, chờ con
đưa Phất Dung quân về sẽ đến chỗ Ma quân nhận phạt!” Nói xong nàng hành
lễ với Ma quân rồi quay người đi khỏi Nghi sự điện.

Mặc Phương quỳ dưới đất lặng lẽ siết chặt nắm tay.

Lúc Thẩm Ly
rời khỏi Vương phủ chỉ thông báo cho Nhục Nha một tiếng, nàng không nhìn đến biệt viện của Hành Chỉ một lần. Nàng nghĩ dù sao bây giờ họ cũng
chẳng có quan hệ gì cả.

Lúc đến Nhân giới thì nắng đang đẹp, bầu trời trong xanh gió khe khẽ thổi, Thẩm Ly
cưỡi mây đáp xuống một góc nhỏ trong Kinh thành. Hít thở được không khí
trong lành đã lâu không thấy, Thẩm Ly bất giác vươn vai, hít một hơi

thật sâu rồi nhíu mắt, chợt rất muốn tìm một nơi có bóng râm như dưới
giàn nho ngủ một giấc, nàng nghĩ, nếu bên tai còn có tiếng “kẽo kẹt” của chiếc ghế lắc kia vỗ về giấc ngủ thì còn gì bằng nữa.

Thở một hơi dài, Thẩm Ly mở mắt nhìn con hẻm xa lạ cười nhẹ.

Nghĩ gì vậy chứ, đó đã là quá khứ rồi!

Lúc ra khỏi
Ma giới, quân sĩ cho nàng biết Phất Dung quân đi về hướng Dương Châu.
Nhưng Thẩm Ly mặc kệ, nàng cưỡi mây đến Kinh thành trước, trước khi tìm
Phất Dung quân, nàng phải chơi cho thỏa thích đã. Lần này không có truy
binh theo sau, Thẩm Ly cảm thấy nhàn nhã hơn nhiều, nàng đặc biệt ra phố chợ, một thân lụa là bước đi nghênh ngang qua những quầy hàng rong
khiến lòng nàng dấy lên cảm xúc như được rửa hận xưa.

Dạo chợ xong, Thẩm Ly theo ký ức tìm được tiểu viện năm xưa Hành Vân ở.

Lúc này cách lần trước nàng đến đã mấy chục năm, hình dáng đường phố hẻm hóc đều đã
thay đổi, tiểu viện bị thiêu trụi của Hành Vân cũng đã được xây lại. Chỉ là dáng vẻ không hề giống ngày trước. Nàng đứng trước cửa một lúc, có
mấy đứa trẻ chơi đùa chạy ngang người nàng, cười hi hi ha ha suốt dọc
đường, đảo loạn sự yên tĩnh của nơi đây. Đây là cảnh tượng lúc trước
chưa từng có ở tiểu viện của Hành Vân, tên đó thích yên tĩnh mà.

Đã hoàn toàn thay đổi rồi.

Thẩm Ly quay người, nàng lại đến phủ Tứ hoàng tử năm xưa. Phủ đệ của Hoàng gia lại
không hề thay đổi gì cả, vẫn ở nơi đó, đình đài lầu các bên trong được
tu sửa phú lệ đường hoàng hơn cả xưa kia. Chỉ là chủ nhân ở đây đã đổi
người. Thẩm Ly bỗng nghĩ đến đóa sen nhỏ ngây ngốc năm xưa, có phải nàng ta vẫn đang khô héo trong hồ không, bất chợt Thẩm Ly rất muốn biết Duệ
vương và nữ nhân hắn thương yêu sâu đậm xưa kia cuối cùng có kết quả thế nào.

Nàng bấm một cái quyết bày Chướng nhãn[1]pháp rồi đi vào từ cửa lớn, nhưng đi một
vòng mới phát hiện cái hồ năm xưa đã bị lấp bằng rồi xây lên một tòa
nhà, Thẩm Ly im lặng. Trong Vương phủ cũng không hề có vết tích của Duệ
vương năm nào, chủ nhân mới đã thay đổi nơi này thành một khoảng trời
theo kiểu dáng hắn thích.

[1] Che mắt


Vật chẳng như xưa, người cũng không còn.

Thẩm Ly chợt cảm thấy có chút không cam lòng, đối với nàng dường như chuyện này mới
chỉ xảy ra không lâu, những ký ức mà nàng có đối với thế gian này dường
như chẳng còn để lại vết tích gì. Giống như… bị thế gian này vứt bỏ vậy. Thậm chí là… có khi nào trên đời này vốn không hề có Hành Vân hay
không, tất cả đều là ảo tưởng của nàng…

Nàng bỗng
giật mình vội vã muốn kiểm chứng, nàng độn thổ tìm đến nơi cất sử sách
của Hoàng cung, lục tung những thư tịch ghi chép chuyện năm ấy.

Duệ vương
năm đó cuối cùng vẫn giết ca ca của hắn để đăng lên Hoàng vị, còn Duệ
vương phi chết đi sống lại cuối cùng cả đời cũng không tiếp nhận phong
hiệu Hoàng hậu, nàng ta xuất gia bầu bạn với thanh đăng cổ phật sống hết một đời, Duệ vương cũng vì nàng ta mà chưa từng lập hậu.

Nguyên nhân
bên trong thì sử sách không hề ghi chép, có lẽ vì các sử gia cảm thấy
đây chỉ là một nét bút không đáng kể trong cuộc đời cao cao tại thượng
của Đế vương. Thẩm Ly nhìn mấy dòng chữ sơ sài, lại nghĩ đến Tiểu Hà bất chấp tất cả kia, so với Diệp Thi, ngay cả một nét bút dành cho nàng ta
cũng không có. Không ai biết đến sự tồn tại của nàng ta, có lẽ ngay cả
vị Đế vương kia cũng quên mất rồi. Dù sao thì người chết vì Hoàng đế
cũng rất nhiều. Ngón tay nàng vạch qua một trang sách, ánh mắt lặng lẽ
dừng trên bốn chữ “Quốc sư Hành Vân”.

Hắn là người cả đời Duệ vương coi trọng nhất, nhưng lại không chịu tiếp nhận phong
hiệu, sau khi chết được Duệ vương truy phong làm Đại quốc sư.

Vết tích hắn để lại trên thế gian này chỉ có một chút vậy thôi, lật qua trang sách
này sẽ là lịch sử của người khác! Thẩm Ly bỗng cảm thấy nực cười, rốt
cuộc nàng đang muốn kiểm chứng điều gì, đang muốn tìm kiếm điều gì! Cho
dù cả thiên hạ đều nhớ được Hành Vân thì có liên quan gì đến nàng. Ký ức của nàng chỉ liên quan đến bản thân nàng, chỉ là hồi ức của bản thân
nàng mà thôi. Hơn nữa cho dù Hành Vân là thật hay giả hắn cũng đã trở
thành quá khứ. Không quá khứ nào có thể tìm lại được.

Thẩm Ly vỗ
trán lắc đầu cười thấp. Sao nàng có thể vì một đoạn hồi ức mà thất
thường đến vậy? Thật là tổn hại đến thanh danh của Bích Thương vương.

Thẩm Ly ẩn
mình rời khỏi Hoàng cung, ra đến bên ngoài, bước chân nàng bỗng chững
lại, tiếp đó lại xoay bước ra phố chợ mua hai bình rượu, rồi nhàn nhã ra khỏi thành. Đi đến bên con sông nhỏ ở ngoại thành, Thẩm Ly giũ áo ngồi
xuống thảm cỏ cao giọng gọi: “Thần quân còn muốn theo bao lâu nữa?”

Nam nhân áo

trắng lặng lẽ bước ra từ sau gốc cây, không hề ngượng ngùng vì bị vạch
trần hành tung mà điềm nhiên ngồi xuống bên cạnh Thẩm Ly, nhàn nhạt nói: “Phát giác ra lúc nào vậy?”

“Thần quân!” Thẩm Ly đưa một bình rượu cho hắn, “Nếu Thẩm Ly ngu xuẩn đến vậy thì đã bị giết trên chiến trường lâu rồi.”

Hành Chỉ cười đón lấy bình rượu lắc lắc, hai người im lặng một hồi: “Hôm qua…”

“Thần quân…”

Hai người
đồng thời lên tiếng, rồi lại đồng thời im lặng, cuối cùng Hành Chỉ cười
nói: “Hôm qua là ta không đúng, vốn định hôm nay sẽ xin lỗi cô, kết quả
là ngủ dậy mới biết cô đã đến Nhân giới, bởi vậy nên đã theo đến đây.”
Ánh mắt hắn rơi trên dòng nước đang chảy, phản chiếu ánh sáng lấp lánh,
giọng điệu tuy nhạt nhưng vẫn có thể nghe ra được tiếng thở dài khẽ
ngượng ngùng do không thường xin lỗi: “Xin lỗi!”

Tính Thẩm Ly xưa nay chỉ chịu mềm không chịu cứng, Hành Chỉ nói vậy khiến nàng hơi
sửng sốt, ngẩn ra một hồi mới nói: “Không có gì… Dù sao thì cách để ức
hiếp Phất Dung quân vẫn còn nhiều lắm. Hơn nữa trút giận lên Thần quân…
Dùng lời giáo huấn của Ma vương để nói thì là dĩ hạ phạm thượng, Thẩm Ly cũng có chỗ không đúng.”

Hành Chỉ trầm mặc. Hai người lại một lần nữa rơi vào im lặng.

“Lúc trước…” Thẩm Ly dường như hạ quyết tâm điều gì đó, bỗng nhiên chỉ về thảm cỏ
không xa trước mặt nói: “Có một lần ta hiện nguyên hình nằm ở đó, sức
cùng lực kiệt không thể động đậy, đời này của ta chưa bao giờ chật vật
khó coi đến vậy.”

Dường như nhớ ra điều gì, đáy mắt Hành Chỉ lộ ra ý cười.

Thẩm Ly quay đầu nhìn thấy đôi mắt khẽ cong lên của hắn, trong lòng có vài phần mâu
thuẫn phức tạp, “Lúc đó bị người ta nhặt về, tuy ta không nói nhưng đích thực đã có cảm giác được cứu vớt, giống như đã gặp được anh hùng trong
truyền thuyết.” Nàng bật cười, “Đó là lần đầu tiên trong đời gặp được
anh hùng của mình, nhưng lại là một phàm nhân vô cùng bình thường, khi
bóp cổ hắn, không cần dùng sức quá mạnh cũng có thể khiến hắn ngộp
chết.”

“Chắc là từ
lúc đó, ta đã nảy sinh tình cảm đối với Hành Vân.” Đây là lần đầu tiên
nàng bình tĩnh nhắc đến Hành Vân trước mặt Hành Chỉ. Chờ một hồi cũng
không nghe thấy Hành Chỉ lên tiếng, nàng khẽ thở dài nói, “Thần quân,
Hành Vân, Thẩm Ly không ngốc.”

Con sông nhỏ lặng lẽ trôi, tiếng nước chảy hòa lời Thẩm Ly khẽ lọt vào tai, Hành Chỉ bật cười: “Lại bị khám phá ra rồi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận