Bong Bóng Mùa Hè 1: Nàng Tiên Cá Bong Bóng

“Chuyện đó có thật sao?”

Mấy ngày sau, kết thúc một ngày làm việc mệt nhọc, Trân Ân vội xộc đến nhà Hạ Mạt, vừa sung sướng vừa kinh ngạc gào lên. Hạ Mạt ở trong phòng khách, tai đeo headphone đang tập múa, lòng bàn tay đặt trên mặt đất, Hạ Mạt đã tập bốn tiếng đồng hồ, chiếc áo phông trên người ướt đẫm mồ hôi. Thấy Trân Ân tới, cô vội vàng bỏ tai nghe xuống, kéo Trân Ân vào phòng ngủ nói chuyện.

Trân Ân ngượng nghịu đưa tay bịt miệng: “Xin lỗi nói to quá, mình quên Tiểu Trừng đang chuẩn bị thi đại học”.

“Nó học tốt lắm, không lo đâu.”

Hạ Mạt cười, cầm cốc nước trên nóc tủ đầu giường ngửa cổ uống một hơi. Việc luyện vũ đạo hầu như đã tiêu hao cạn kiệt nước trong cơ thể cô.

Trân Ân đột nhiên nghĩ ra liền hỏi: “Này, Tiểu Trừng có biết cậu đang cố gắng trở thành ca sĩ không?”.

Hạ Mạt nhìn chiếc cốc rỗng không trong tay, ngẩn người, “Mình chưa nói với nó, tính đợi nó thi xong rồi mới nói”.

“Nếu Tiểu Trừng phản đối?”

“…”

Lúc này, có tiếng gõ cửa phòng.

Hạ Mạt mở cửa, là Tiểu Trừng đang đứng bên ngoài, tay bưng chiếc khay nhựa, trên khay có hai cốc nước ép hoa quả và mấy thứ ăn vặt.

“Tuyệt quá, Tiểu Trừng đúng là người tri kỷ tâm giao!”, Trân Ân hạnh phúc nói lớn, xông ra ôm lấy Tiểu Trừng, “Em thấy chị Trân Ân đến vui lắm đúng không? Em thích chị Trân Ân nhất đúng không?”

Tiểu Trừng mỉm cười lễ phép, nhanh chóng tránh ra ngoài hai cánh tay của Trân Ân. Hạ Mạt đỡ lấy chiếc khay nhựa, cô nói với Tiểu Trừng: “Em đi học bài đi, không phải bận tâm đến những chuyện nhỏ này”.

“Vâng.”

Tiểu Trừng quay ra, nhẹ nhàng khép cửa lại cho hai cô chị.

Trân Ân than thở: “Hạ Mạt này, cậu phước thật đấy, phước quá lớn. Phước khí cả thế giới này đổ hết lên người cậu đó!”. Trời ạ, Trân Ân chịu không nổi lại bắt đầu cái giọng điệu ghen tỵ đố kỵ, lần này có lẽ là lần thứ ba trăm hai mươi bảy.

Nhưng đưa cốc nước ép hoa quả cho Trân Ân, “Tiểu Trừng cũng coi cậu như chị gái còn gì”.

“Chị à… chị chị cái gì… mình chẳng qua chỉ hơn Tiểu Trừng có bốn tuổi thôi”, Trân Ân nguýt Hạ Mạt một cái, “cậu bảo với Tiểu Trừng sau này đừng gọi mình là chị Trân Ân nữa có được không, cứ gọi thẳng Trân Ân cũng được, như thế mới thân mật. Nghĩ mà thấy mê, “Trân Ân ơi!”, “Trân Ân à!”, “Trân Ân!”, dứt khoát là sướng phát rồi!”.

“Cậu tới tìm mình bàn chuyện Tiểu Trừng à?!”

“Đương nhiên… là không!” Trân Ân cuối cùng cũng nghĩ tới mục đích chính của mình đến nhà Hạ Mạt ngày hôm nay, đôi mắt cô bừng sáng lên, thích thú nói: “Nghe nói Lạc Hi sẽ giúp người mới của công ty quảng cáo tuyên truyền thanh thế? Chuyện đó đúng thật à? Lạc Hi có đúng là sẽ đến không?”.

Hạ Mạt ngơ ngẩn.

Cô vô thức siết chặt chiếc cốc thủy tinh trong tay, nước bên trong cốc lay động.

“Đúng là người ta nói với bọn mình như vậy.”

Hạ Mạt nói rất nhỏ,

Trân Ân cảm thấy thần sắc Hạ Mạt đột ngột thay đổi, cô ngạc nhiên quan sát Hạ Mạt đang dựa người vào thành giường ngẩn ngơ.

“Sao tự dưng cậu lại lặng yên thế!”

“Cái gì?”

“Cậu không vui à? Không cảm thấy gì sao? Là Lạc Hi đó! Hồi trung học anh ấy khiến người ta mê mẩn, mê mẩn đến chết không cần phải đền mạng, vừa dịu dàng vừa ưu tú, cậu không biết có biết bao nhiêu đứa con gái mê mẩn anh ấy, yêu thầm trộm nhớ anh ấy sao…???”

Hạ Mạt cười.

“Trời đất ơi, là Lạc Hi thật đó! Đích thực là Lạc Hi mà! Tôi muốn chết! Ôi ông trời ơi! Nhất định là tôi phải chết! Chết ngay bây giờ! Đúng là Lạc Hi rồi! Lạc Hi! Lạc Hi!” Trân Ân càng nói càng sướng, không ghìm lòng được bèn nhảy ngay lên giường Hạ Mạt nhún nhảy như đứa trẻ con, thích thú khoa chân múa tay. Hồi học trung học, Trân Ân chết mê chết mệt Lạc Hi, nhưng mà bọn con gái đơn phương yêu thầm Lạc Hi quá nhiều khiến Trân Ân chả bao giờ có được cơ hội bày tỏ nỗi lòng mình.

Trân Ân than thở:

“Lạc Hi bây giờ sáng chói như mặt trời xa muôn trượng, càng hấp dẫn mê hồn hơn! Vẻ đẹp tuấn tú của anh, nụ cười của anh, tiếng hát của anh, phim ảnh của anh… tất cả bọn con gái trên đời này đều ái mộ anh, tất cả bọn con gái đều mê đắm thầm yêu anh. Anh chàng hoàng tử trong câu chuyện thần thoại xa vời vợi, cũng có lúc thật sự mình không thể tin là mình đã từng học chung trường với anh ấy. Người may mắn nhất là cậu, Hạ Mạt, cậu đã từng sống chung với Lạc Hi dưới một mái nhà.”

Con mèo đen nằm trong ổ phía góc nhà không biết tỉnh dậy từ bao giờ kêu “meo” một tiếng, nhảy lên giường chui vào lòng Hạ Mạt, cô đưa tay vuốt ve bộ lông mượt mà của nó, ánh mắt từ từ xuất hiện những tia sáng kỳ lạ, hình như có thể nhìn thấy làn sương trắng nhàn nhạt, cây anh đào nở đầy hoa, bậc đá xanh dịu mát, dưới ánh trăng những ngón tay thon dài mượt mà đang gảy đàn guitar, chàng trai đẹp lồng lộng, ma quái.

“Nói đi chứ!”

Trân Ân đưa tay lắc lư trước mặt Hạ Mạt, nghi ngờ nhìn bộ dạng phút chốc đờ đẫn không hồn phách của cô bạn.

“Gì?”

Hạ Mạt lấy lại thần thái.

“Năm đó sao tự dưng Lạc Hi lại biến mất không đi học nữa vậy? Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Sao mỗi lần mình hỏi đến cậu đều không nói? Này nữa, tại sao thái độ của cậu với Lạc Hi lạnh nhạt thế?” Trân Ân oán trách. Nếu như không phải là Hạ Mạt lúc nào cũng đối xử tốt với cô và Tiểu Trừng, nói không chừng Trân Ân sẽ luôn hoài nghi Hạ Mạt là người có dòng máu lạnh.

“Những chuyện đó đã qua rồi.”

“Là có ý gì?”

“Những chuyện đã qua đi quá lâu rồi cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”

“Không hiểu nổi.” Trân Ân ủ rũ nói.

“Chúng mình chỉ cần cố gắng sống sao cho tốt với cuộc sống hiện tại là được rồi.” Hạ Mạt mỉm cười, con mèo đen lười biếng ngủ lại trong lòng Hạ Mạt.

“Ờ, thôi được. Kiểu gì thì lúc nào cậu cũng vậy, chuyện Lạc Hi cũng không nói, chuyện Thiếu gia cũng chẳng kể, cứ như chiếc hồ lô bịt miệng khiến người ta tức phát hận.” Trân Ân hầm hầm trợn mắt nhìn Hạ Mạt, cuối cùng cũng đành phải bỏ qua, chuyển sang chuyện khác: “Cậu kể chuyện nghề ca sĩ của mình đi!”.

“Mình đã là ca sĩ đâu.”

“Sao thế? Khóa đào tạo huấn luyện bắt đầu rồi còn gì?”

“Tính cả mình nữa là năm cô gái trong số này công ty chỉ chọn có hai người chính thức được thu âm phát hành đĩa nhạc thôi.”

“Hả?” Trân Ân ngạc nhiên, nghĩ ngợi hồi lâu rồi lại hỏi: “Những người kia thực lực thế nào?”.

“Cũng đỉnh đấy.”

Qua những ngày đào tạo huấn luyện vừa qua, Hạ Mạt đã hiểu rất nhiều về bốn cô gái đó. Cô gái có gương mặt đẹp lạnh lùng tên Đới Tây, xinh tươi dễ thương, nhảy múa rất đẹp. Cô gái dáng người đẫy đà tên Ngụy Nhân, chất giọng cực kỳ xuất sắc. Phan Nam có lẽ là người đỉnh nhất trong số họ, dáng cao chân dài, da không cần đánh phấn, mũi cao thẳng, lông mày thanh tú, dù là hát hay nhảy múa đều rất giống con trai.

“Thế cậu so với bọn họ ra sao?” Trân Ân sốt ruột truy hỏi.

Hạ Mạt vuốt ve con mèo đen, đôi mắt như cười, nói: “Sau buổi học thanh nhạc và vũ đạo đầu tiên, cả hai giáo viên đều hỏi mình cùng một câu hỏi.”

“Hỏi gì vậy?”

“Họ hỏi mình là: Cô làm sao lại chui vào được đây?”

“Ôi trời!” Trân Ân kinh hãi, “Thế cậu trả lời thế nào?”.

“Mình bảo: Em gõ cửa vào mà.” Hạ Mạt tinh nghịch lè lưỡi nguýt.

“Trời ơi có gặp quỷ mình mới tin nổi!” Trân Ân mở to mắt, theo tính cách Hạ Mạt mà nói nhất định là cô đang pha trò, đánh chết Trân Ân cũng không tin Hạ Mạt dám đối đáp như vậy với các thầy.

“Ha ha, ăn quả lừa rồi.” Hạ Mạt mỉm cười.

“Xí! Biết thừa rồi!” Trân Ân hiếu kỳ hỏi tiếp: “Thế lúc đó rốt cuộc cậu trả lời ra sao?”.

“Mình chả nói gì hết.”

Hạ Mạt nhẹ nhàng đặt con mèo xuống giường, nhìn nó đang ngủ say, đôi mắt cô thoáng chút gì đó. Cô sẽ mãi mãi ghi nhớ câu hỏi chế giễu không thể giải đáp của hai thầy cô giáo này, sẽ mãi mãi ghi nhớ ánh mắt kỳ dị của Ngụy Nhân, Đới Tây, Khả Hân nhìn cô, lúc đó cô không có bất kỳ một tư cách nào có thể đối đáp lại với họ. Cô quá rõ, những lời giải thích lúc đó chẳng có nghĩa lý gì, chỉ bằng cách nỗ lực quên mình luyện tập, thành công sau này của cô mới là câu trả lời tốt nhất.

Trân Ân nhìn Hạ Mạt chằm chằm.

“Nếu làm ca sĩ phải khổ sở như vậy, hay là lại cùng mình tiếp tục làm thuê đi, tuy là ít tiền hơn nhưng rất vui đúng không. Hạ Mạt, mình mãi luôn ủng hộ, giúp đỡ cậu!”

Trân Ân cười, gương mặt xán lạn.

Trong lòng Hạ Mạt cảm thấy ấm áp hơn, “Cảm ơn cậu, Trân Ân”.

“Cảm ơn cái quái gì!” Trân Ân đảo tròn mắt, cười ha ha, nói: “Chả bằng cậu nói cho mình nghe nếu có thể gặp lại Lạc Hi, cậu thực sự không hề có tí ti cảm giác nào à?”.

Hạ Mạt ngẩn người.

Rất lâu rất lâu cô không nói được câu nào.

***Những ngón tay đẹp thon dài.

Một tờ fax.

Trên chiếc xích đu màu trắng ngoài ban công, màn đêm rọi xuống ánh sao nhàn nhạt, những dòng chữ trên bản fax nhìn không rõ, vậy mà những ngón tay trên đó cứ lưu luyến không rời. Trong ánh sao thanh nhã như sương, đôi môi đẹp tựa cánh hoa anh đào, làn da mịn màng tinh tế tựa men sứ, trên chiếc ghế xích đu, chàng trai yên lặng nhìn vào tờ fax, giống hệt như chàng trai tuấn tú trong thần thoại Hy Lạp mòn mỏi nhìn hoa thủy tiên gục chết.

“Cậu ấy sao vậy?”

Người quản lý tên Kiều đứng bên bức tường kính nghi hoặc hỏi trợ lý Khiết Ni của Lạc Hi. Từ lúc nhận bản fax của Công ty Biểu diễn Nghệ thuật Sun một tuần trước đó, Lạc Hi trở nên cực kỳ quái lạ. Không những đáp ứng nhận lời giúp đỡ khuếch trương thanh thế cho gương mặt mới, tên tuổi chưa bao giờ xuất hiện trong làng nghệ của Công ty Biểu diễn Nghệ thuật Sun, lại còn thường xuyên ngồi ngây người trầm ngâm, hồn xiêu phách lạc đi đâu không rõ.

Khiết Ni nhìn Lạc Hi ngồi ngoài ban công.

Cô đã theo Lạc Hi hai năm, đây là lần đầu tiên cô thấy Lạc Hi khác thường như vậy. Nhưng cô không kinh ngạc như anh Kiều, bởi vì cô đã xem qua bản fax, trên đó có một cái tên vô cùng thân thuộc. Cô biết tại sao Lạc Hi lại đột ngột như người đánh mất phương hướng như vậy.

“Hình như em biết chuyện gì đó?”

A Kiều nhìn Khiết Ni thăm dò, không thể hiểu nổi tại sao cô ta lại có thể mỉm cười như như vậy được.

Ngoài ban công, Lạc Hi cũng mỉm cười.

Nụ cười của Lạc Hi giống như một đứa trẻ nhưng lại có phần ác ý, giống như đang tưởng tượng đến một trò đùa dai dẳng. Lạc Hi dứng dậy đi vào phòng, anh nói với A Kiều: “Liên hệ với Công ty Sun nói là tôi muốn đến xem tình hình đào tạo những người mới thế nào”.

“Cái gì?!”

A Kiều mở to mắt. Việc đào tạo người mới ở các công ty khác có gì đáng xem đâu!

***Buổi sáng ánh nắng mặt trời rực rỡ.

Trong phòng luyện tập vũ đạo.

Nắng rọi lên những tấm gương treo bốn phía xung quanh phản chiếu lại chói mắt. Tiếng nhạc khá lớn vang vọng trong không gian trống trải của phòng tập. Các cô gái đang luyện múa, mồ hôi ướt đẫm người, rơi cả xuống sàn gỗ, không cẩn thận giẫm vào có thể sẽ trượt ngã.

“1,2,3,4,5,6,7,8”

“2,2,3,4,5,6,7,8”

Giáo viên vũ đạo A Sâm đứng trước mặt các cô gái làm mẫu, giọng đếm to nhịp theo tiết tấu điệu nhạc, vừa múa vừa quan sát động tác của họ qua gương.

Họ đã luyện múa được hai tiếng đồng hồ.

Tất cả họ, ai cũng đầy mặt mồ hôi, hai má đỏ lự, bước nhảy hoạt bát tràn đầy sức sống tươi trẻ, xem ra cô nào cô nấy đều xinh tươi vô cùng. Chỉ có điều họ đã bắt đầu thở dốc, đôi chân càng lúc càng hạ thấp theo điệu nhảy, hình như họ đã rất mệt nhưng vẫn chưa được nghỉ, thực sự họ đã mệt chóng cả mặt rồi.

Lúc này.

Khả Hân ngồi phệch xuống sàn gỗ, cố gắng thở dốc lấy hơi, mồ hôi đẫm lưng, sức lực đã cạn kiệt. Cô không đời nào chịu ngồi xuống để thua mất mặt như thế này, nếu như cô thực sự không thể động đậy được nữa!

Tiếp theo đó, Ngụy Nhân cũng ngã theo!

Đới Tây nhìn Khả Hân rồi lại nhìn Ngụy Nhân, hai chân cô cũng đã bắt đầu run, thân người cô cũng đòi nghỉ, cô cũng muốn nằm lăn ra. nhưng, Đới Tây cắn răng ngó qua PhanNam và Hạ Mạt bên cạnh, hai người họ xem ra chẳng có biểu hiện gì gọi là mệt mỏi, dường như họ không biết mệt.

Không được!

Cô và Khả Hân, A Nhân đã phải vượt qua hơn mấy trăm người trong những kỳ tuyển lựa chính thức mới được chọn, sao có thể để thua hai người chen ngang vào bằng con đường quan hệ thân quen này cơ chứ!

Chết cũng không được ngã xuống!

Đới Tây mím chặt môi, kiên trì cố gắng tiếp tục cùng A Sâm luyện tập.

“Các anh thấy ai được?”

Bên ngoài phòng luyện tập, qua khe cửa hé mở, Thái Ni tay đỡ cằm nhìn những cô gái bên trong, chiếc nhẫn đá hồng ngọc trên ngón tay làm chói mắt Jam và Nhã Luân.

“Phan Nam được đấy chứ.” Nhã Luân nói. “Cô ấy rất có cá tính, đẹp kiểu mạnh mẽ của nam nhi, tuy giọng hát hơi bằng chưa đạt chuẩn, tuy nhiên ăn nhau là ở vẻ bể ngoài. Mà ngoại hình của cô ấy…”

“Đó là cái đẹp trung tính đang rất thịnh hành.” Jam đồng ý phụ họa.

“Không sai.” Nhã Luân tiếp tục nói, “Nhìn cô ấy giống như con trai, có sức dẻo dai như nam giới, các anh nhìn kìa, bước nhảy của cô ấy cũng gọn gàng hoạt bát đấy chứ. Nếu như cô ấy tung đĩa hát tất sẽ thu hút không những rất nhiều người trong phái nam, mà một bộ phận không nhỏ phái nữ cũng sẽ bị hấp dẫn đó”.

Thái Ni liếc Jam, “Vì thế cô ấy đã không phải thông qua kỳ tuyển chọn mà do anh trực tiếp tiến cử?”.

“Nếu như Phan Nam tham gia kỳ thi tuyển chọn chắc chắn cũng sẽ được chọn thôi.” Thần sắc Jam có vẻ không được tự nhiên.

Thái Ni gật đầu.

“Thế còn những cô kia?”

“Giọng Khả Hân ngọt ngào dễ thương, nhanh nhẹn hoạt bát, dáng người cũng rất đáng yêu. Chỉ có điều”, Nhã Luân và Jam cùng đưa ánh mắt nhìn nhau, “cá tính của cô ấy chả có gì nổi bật, tuy là tiêu chuẩn mọi mặt đều không tồi, nhưng mặt nào cũng chưa đủ để khiến người ta kinh ngạc, hâm mộ được”.

“Ngụy Nhân là người có giọng hát hay nhất trong năm cô gái, tiếc là cô ấy lại không đẹp, thân hình và khí chất quá bình thường.” Jam nói tiến nuối, “Để trở thành minh tinh, tài nghệ tuy là quan trọng, nhưng sức hút từ khuôn mặt đẹp cũng quan trọng không kém”.

“Đúng, nói tiếp đi.”

“Còn Đới Tây …”

Jam hơi ngó lại vào phòng luyện tập, thấy Đới Tây đã mệt, chân tay như không còn cử động nổi, nhưng cô quay đầu nhìn Phan Nam và Hạ Mạt bên cạnh, lại mím môi tiếp tục tập. Gương mặt Đới Tây đầy mồ hôi, người ướt đẫm như vừa trong vũng nước ngoi ra.

“Cô này cũng na ná như Khả Hân, mọi mặt đều không tồi, nhưng chả có gì thực sự nổi bật.” Jam suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Nhưng cô Đới Tây này rất có ý chí, là điều mà ở Khả Hân và Ngụy Nhân không có”.

“Dạo này các công ty đều tranh thủ nhân lúc nghỉ hè tìm kiếm, nâng cao kỹ năng cho những gương mặt mới của họ, khi họ phát hành đĩa nhạc mới chắc chắn chúng ta sẽ phải cạnh tranh kịch liệt. Thị trường rất khó đoán trước, chưa hẳn các mỹ nữ đã gọi là hay, chưa chắc những giọng hay đã thắng lợi, cũng không chừng người có cá tính cũng phải thua cuộc. Tuyển chọn gương mặt mới để tung album không khác gì buông ngọc, chả ai dám nói trước cái nào sẽ thành công, cái nào là bong bóng thoáng chốc tan biến.” Nhã Luân thở dài, hầu như năm nào cũng có độ trên trăm cái tên mới xuất hiện, nhưng thự sự trụ lại được đâu có mấy ai.

“Còn cô ta?”

Ngón tay đeo chiếc nhẫn ngọc hình hoa hồng chỉ thẳng vào Doãn Hạ Mạt đang nhảy múa.

Ánh nắng xuyên qua kính cửa sổ vào phòng luyện tập chiếu lên xung quanh tường, ánh sáng trắng chói lòa mắt. Âm nhạc từ xa vọng lại, A Sâm đứng trước mặt múa làm mẫu, đôi mắt Doãn Hạ Mạt dõi theo từng động tác, chăm chú lắng nghe từng tiết tấu.

Thần thái của cô chú tâm.

Động tác của cô nhẹ nhàng.

Cô không để ý đến bất kỳ người nào, không để ý đến Khả Hân và Ngụy Nhân đã mệt ngồi phệt xuống sàn, không để ý ánh mắt Đới Tây đang hằm hằm phẫn nộ nhìn mình, toàn bộ tinh thân của cô tập trung vào những động tác múa của thầy.

Trên trán cô thấp thoáng những giọt mồ hôi.

Những giọt mồ hôi óng ánh từ trên trán chảy xuống lông mày, cô quay 360 độ cùng nhịp với thầy A Sâm, những giọt mồ hôi rớt xuống mặt đất, cô thậm chí cũng chẳng thèm đưa tay gạt mồ hôi.

“Tại sao lại bỏ qua cô ta?”

Thái Ni dán mắt lên người Doãn Hạ Mạt, ngón tay đeo chiếc nhẫn hồng ngọc chầm chậm đưa qua đưa lại vuốt ve cằm.

“Cô ấy…”

Jam và Nhã Luân lại quay qua nhìn nhau.

“Sao hả?” Thái Ni hơi ngạc nhiên.

“Cô ấy tên Doãn Hạ Mạt, không phải do tuyển chọn mà vào được. Mấy ngày trước các cô gái hội Đới Tây tới tìm tôi kháng nghị, họ nói tại sao cái loại người không biết gì về thanh nhạc, không hề biết múa tí nào vậy mà lại có tư cách tranh giành với họ cơ hội thu âm phát hành đĩa hát.” Nhã Luân nói.

“Không biết hát cũng chẳng biết nhảy múa thật sao?”

“… Vâng,” Nhã Luân cười khổ, “Cát Mễ, giáo viên dạy nhạc và A Sâm, giáo viên dạy vũ đạo sau lần tiếp xúc với cô ta cũng đã hỏi tôi, cô ta chẳng có chút kỹ năng cơ bản nào, tại sao lọt vào đây được?”.

Thái Ni nhìn qua Jam, “Nguyên nhân nào anh cho cô ấy vào?”.

Jam lúng túng ngượng ngùng nói: “Chủ yếu có hai nguyên nhân, thứ nhất, các anh cũng biết rõ tình hình mối quan hệ giữa Vi An và Đào Thục Nhi, Phan Nam là do Vi An tiến cử, Thục Nhi cũng kiên quyết tiến cử Hạ Mạt, lúc đó tôi cũng chẳng còn cách nào khác. Cùng lắm không cho cô ấy phát hành đĩa hát là được chứ gì”.

“Lại là bọn họ.” Thái Ni chau mày.

“Thứ hai là, các anh cứ quan sát thêm một chút nữa đi, cô ấy có những điểm không giống với những cô gái bình thường khác khiến tôi phải chú ý.”

Jam nhìn Hạ Mạt đằng xa, Thái Ni và Nhã Luân cùng nhìn theo ánh mắt Jam.

“Cô ấy rất đẹp.”

Thái Ni rất hài lòng. Quả thực trong giới nghệ sĩ, những cô gái xinh đẹp đều thu hút sự chú ý của mọi người.

“Cô ấy rất đẹp, nhưng cô ấy lại không có cái cảm giác biết mình đẹp. Các anh xem, lúc cô ấy nhảy múa, nét mặt không thay đổi mấy, hình như rất lạnh lùng, nhưng cái lạnh lùng của cô ấy lại kích thích người khác cứ phải ngắm nhìn mãi.” Nhã Luân tỏ ý khen ngợi.

“Đúng thế. Lúc trước khi cô ấy làm trợ lý cho Thục Nhi, cô ấy rất chăm chỉ chuyên cần, không bao giờ ngó ngang ngó dọc tham gia chuyện khác, nhưng khi cô ấy yên lặng ngồi một góc chờ Thục Nhi, mọi người qua lại ngang qua đều không thể không quay đầu ngó qua ngó lại hai, ba lần nhìn ngắm cô ấy.”

“Thể lực của cô ấy rất tốt!” Nhã Luân kinh ngạc phát hiện, “Đới Tây hoàn toàn không thể nhảy được nữa, động tác của Phan Nam cũng đã có phần chệch choạc, nhưng tay chân và động tác của Hạ Mạt xem ra vẫn rất nhịp nhàng. Chỉ cần luyện tập nhiều, sau này phần vũ đạo có lẽ không có vấn đề gì trở ngại”.

“Cô ấy hát có kém lắm không?” Thái Ni trầm ngâm hỏi.

“Thực ra, không phải vấn đề cô ấy hát kém hay không. Âm chất của cô ấy rất hay, cảm nhận tiết tấu cũng rất tốt, chỉ có điều…”

“Sao?”

“Hình như cứ đến lúc hát là cô ấy lại căng thẳng, thanh âm cứng ngắc. Tuy là Cát Mễ cố tình thử để cho cô ấy thoải mái, cô ấy cũng rất cố gắng thả lỏng bản thân, nhưng tiếng hát của cô ấy lúc nào cũng cứng đơ, rất không tự nhiên, khiến người nghe có cảm giác khó chịu.” Jam tiếc rẻ nói.

Nhã Luân lắc đầu, “Đúng là như vậy, tôi cũng đã nghe cô ấy hát qua vài lần”.

Thái Ni trầm ngâm hồi lâu.

Lúc sau, Thái Ni cũng lên tiếng: “Cho họ thêm nhiều cơ hội luyện tập nhiều hơn nữa, khai thác thế mạnh của từng người, quan sát họ thật tỉ mỉ, có thể sẽ để cho thị trường định đoạt lựa chọn”.

“Anh muốn nói…” Nhã Luân ngạc nhiên.

“Vâng, ý kiến quá hay.” Jam gật đầu tán thành.

Trong phòng tập.

A Sâm rốt cuộc cũng tắt nhạc để cho các cô gái tự do nghỉ ngơi còn mình đi qua một bên uống nước, lau mồ hôi. Đới Tây lập tức tê dại nằm lăn ra sàn, dang cả hai chân hai tay ra, cô nhắm mắt lại thở dốc. Khả Hân và Ngụy Nhân bò qua cười hì hì khen Đới Tây nhảy cừ thật. Đới Tây hừm một tiếng, trong lòng tự hiểu hôm nay đã thua Phan Nam và Doãn Hạ Mạt.

Phan Nam gập người, hai tay ôm chân từ từ hít thở điều hòa cơ thể mệt mỏi của mình.

Một bóng người bước tới.

Đưa chai nước khoáng qua trước mặt Phan Nam.

Phan Nam ngạc nhiên nhận ra chai nước khoáng đó cô để trên cửa sổ lúc luyện vũ đạo, Phan Nam cảm kích vội vàng nhận lấy.

“Cảm ơn.”

“Có gì đâu, tiện thể mà.”

Hạ Mạt mỉm cười.

Trong tay Hạ Mạt còn bốn chai nước khác, cô đi tiếp qua chỗ Khả Hân đưa ba chai còn lại cho từng người một. Khả Hân luống cuống vội nói lời cảm ơn, Ngụy Nhân cũng lặng lẽ đón nhận, chỉ có Đới Tây đưa mắt qua chỗ khác giả như không nhìn thấy. Hạ Mạt lặng lẽ đặt chai nước cạnh người Đới Tây.

Hạ Mạt bước tới bên cửa sổ, cô nhấp từng ngụm, từng ngụm nhỏ để nước từng chút từng chút chảy qua cổ họng mình.

“Sao uống nước chậm thế?”

Phan Nam cũng bước qua đó, đứng cạnh Hạ Mạt hiếu kỳ hỏi.

Hạ Mạt quay đầu lại nhìn Phan Nam, “Uống chầm chậm thế này cơ thể mới hấp thu được tốt hơn”.

Phan Nam cũng thử uống từ từ, “Có lý. Hình như uống kiểu này giải khát tốt hơn uống cả ngụm lớn”.

Hạ Mạt nhìn vào mắt Phan Nam, một cô gái rất trong sáng, tuyệt nhiên không hề giống Vi An nạt trên nộ dưới ồn ào ngang ngược tàn ác.

“Thể lực của cậu tốt thật đấy.” Giọng Phan Nam đầy thiện chí, “Hiếm thấy cô gái nào có thể lực được như cậu, tập hai tiếng đồng hồ rồi mà chả thấy hụt hơi”.

“Thể lực của cậu cũng tốt đấy chứ, mà cậu nhảy đẹp lắm.”

“Trước đây mình thường hay đến các quán bar và vũ trường ca hát, nhiều khi phải biễu diễn hàng tiếng đồng hồ nên cũng quen rồi.” Phan Nam hỏi Hạ Mạt: “Còn cậu?”

“Mình đi làm thuê năm năm rồi”, Hạ Mạt mỉm cười, “hầu như ngày nào cũng phải làm việc từ năm giờ chiều đến hai giờ sáng, chỉ nhảy có vài tiếng đồng hồ như vậy có gì đâu mà khổ”.

“Sao vẫn chưa tới nhỉ?”

Thái Ni không yên nhìn đồng hồ trên tay, sốt ruột ngó qua đầu hành lang bên kia. Tối hôm qua quản lý của Lạc Hi gọi điện thoại nói Lạc Hi muốn tới xem tình hình đào tạo huấn luyện người mới như thế nào, tiện thể đánh giá tình hình hợp tác sau này có thuận lợi không. Hẹn là mười rưỡi sáng, Thái Ni đưa Jam và Nhã Luân tới đây rất sớm chờ đợi, vậy mà Lạc Hi lại tới trễ, chưa thấy tăm hơi đâu.

Jam hỏi: “Có cần phải gọi điện cho A Kiều xác định lại một chút không?”. Có lẽ Lạc Hi tạm thời thay đổi dự định.

“Chờ thêm tí nữa.”

Thái Ni không dám tùy tiện tiếp xúc với Lạc Hi, ngộ nhỡ Lạc Hi có gì đó không vừa ý dẫn tới kế hoạch khuếch trương gương mặt mới của công ty gặp trở ngại, tổn thất khi ấy là rất lớn.

Phan Nam chăm chú nhìn Hạ Mạt hồi lâu, “Cậu biết không?”.

“Gì thế?”

Cô đưa tay cho Hạ Mạt, “Mình cảm thấy chúng mình có thể trở thành bạn tốt của nhau”.

Hạ Mạt hơi ngạc nhiên.

Nhưng rồi cô cũng mỉm cười nắm chặt cánh tay Phan Nam, “Cảm ơn cậu đã có ý làm bạn với mình. nhưng mình hiểu chậm lắm, để trở thành bạn cần phải có thời gian dài”.

“Mình sẽ cố gắng.”

Hai cô gái tay trong tay.

Hai người cùng cất tiếng cười.

Trong ánh mặt trời.

Hai cô gái vui vẻ đứng bên cửa sổ nói chuyện, một kiểu tình bạn và một sự thỏa thuận ngầm từ từ nảy nở giữa hai người họ.

Đột nhiên.

“Đến rồi!”

Từ bên ngoài cửa phòng luyện tập truyền lại tiếng hò hét vui mừng, các cô gái ngạc nhiên nhìn ra, hoảng hốt phát hiện ra Thái Ni, Jam và Nhã Luân đều đang đứng bên ngoài! Lúc đó nhóm Đới Tây nhảy dựng dậy, vội vàng sửa sang quần áo và tóc tai, hoảng loạn không biết bộ dạng thảm hại của mình hồi nãy có bị bọn họ trông thấy không.

Hạ Mạt và Phan Nam cũng nhìn ra.

Chỉ nghe thấy tiếng nói chuyện ồn ào náo nhiệt ở hành lang phòng luyện tập, hình như là có ai đó đang đến thì phải. Mấy người bạn bọn Thái Ni vội vàng nghênh đón. A Sâm cũng đi ra, tiếp theo đó, rất nhiều tiếng bước chân từ xa tiến lại gần, ước chừng khoảng sáu, bảy người.

Người vào đầu tiên là Thái Ni.

Chiếc nhẫn hồng ngọc trên tay lấp la lấp lánh, anh ta đưa tay phải ra nhiệt tình giới thiệu: “Đây là phòng luyện tập của công ty chúng tôi! Những gương mặt mới đều đang luyện tập tại đây! Hôm nay họ có cơ hội được anh trong muôn vàn bận rộn đích thân tới đây trao đổi chỉ giáo, đúng là có phước lớn trời ban!”.

Không có âm thanh nào hưởng ứng những lời giới thiệu đầy phấn khích của Thái Ni.

Có tiếng bước chân.

Sau đó.

Hình như tất cả đám con gái trong phòng luyện tập đều bị sét đánh trúng tim thì phải!

Thời khắc Lạc Hi bước chân vào.

Ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ đột nhiên không còn rực rỡ nữa, bốn bề tự dưng đều như thất sắc ảm đạm, bởi vì, tất cả ánh sáng trên thế gian này đều đang tụ trên người Lạc Hi. Những tia sáng hình như đều từ người Lạc Hi bắn ra tung tóe đập vào mắt mọi người, sáng rực, đẹp đẽ biết bao, người người quay cuồng mê hoặc.

Giống như cơn gió cuốn rồng.

Cái đẹp của Lạc Hi như bão gió nhiệt đới cuồng bạo có thể phá hủy tất cả.

Nhưng lại mờ ảo như làn sương mai.

Cái đẹp của Lạc Hi khiến người ta không nắm rõ được rốt cuộc anh ta thuộc về cái đẹp nào.

Ngụy Nhân the thé gọi, âm thanh như đâm toạc trần nhà, cô vội vàng bịt miệng, người run bần bật. Đôi chân Khả Hân khuỵu xuống, cô ngã ra sau ngất lịm. Đới Tây cuống quýt vội vàng đỡ Khả Hân nhưng mắt lại không nỡ rời khỏi người Lạc Hi lấy nửa giây.

Phan Nam cũng ngây người.

Hạ Mạt lặng yên đứng bên cửa sổ, trong ánh sáng ấm áp dịu dàng, cô nhìn Lạc Hi, bên tai cô tiếng sấm ầm ầm chuyển động, máu trong người đột nhiên chảy chậm lại, rất chậm rất chậm.

Lạc Hi quay đầu cười nói với Thái Ni:

“Các cô gái đều rất ưu tú.”

Đây là lần đầu tiên Thái Ni tiếp xúc trực tiếp với Lạc Hi như vậy. Tuy đã từng nhiều lần nhìn thấy Lạc Hi từ xa trong các trường quay, trong đài truyền hình, trên ti vi và trên các mặt báo, biết rõ Lạc Hi rất đẹp, thuộc dạng rung động lòng người, nhưng khi Lạc Hi rõ ràng xác thực trực tiếp đối diện cười nói với mình, Thái Ni giống như vừa bị tống một cú đấm vào đầu, ngàn sao xoay trước mặt, máu trong lồng ngực trào lên ngạt thở, hồi lâu không nói được thành lời.

“Vâng, vâng.” Nhã Luân vội vàng tiếp lời, thầm cảm thấy ngạc nhiên trước cử chỉ thái độ của Thái Ni sao lại thất lễ vậy, “Họ đều là công ty cẩn thận sàng lọc tuyển chọn qua rất nhiều vòng, hy vọng dưới sự dìu dắt của anh họ sẽ có được những thành tích tốt”.

Lạc Hi mỉm cười.

Một lần nữa anh lại nhìn những cô gái đang đứng phía trước.

Ánh mắt lướt trên người Hạ Mạt, khóe môi nhếch lên, nụ cười kỳ dị, Lạc Hi nhìn mái tóc dày như rong biển của cô, nhìn đôi mắt màu hổ phách lạnh lùng dửng dưng của cô, nhìn gương mặt đang dần dần chuyển sang màu trắng bệch xanh lét của cô, nhìn đôi môi đầy đặn ẩm ướt của cô.

Nhìn ngắm cô.

Ánh mắt Lạc Hi dần trở nên tối tăm u ám.

“Mỗi người họ đều có thế mạnh và những khiếm khuyết riêng, tới lúc thu đĩa vẫn cần phải anh giúp chúng tôi đánh giá thêm.” Jam khách khí.

Đột nhiên, như người anh em bao nhiêu năm mới gặp lại, Lạc Hi đưa cánh tay quàng qua vai Thái Ni thân mật nói: “Anh Thái Ni này, anh có biết sao tôi lại tới giúp đỡ không?”.

Thái Ni kinh ngạc sững người: “Tại sao? Cho dù là lý do gì đi nữa, được anh chiếu cố tới công ty chúng tôi thế này…”.

Lạc Hi cắt ngang, vỗ vai Thái Ni cười, nói: “Trong số các cô gái này có một cố nhân của tôi, ngày trước tôi có mắc nợ ân tình với cô ấy, bây giờ là cơ hội để tôi đáp trả. Thái Ni, anh cũng phải giúp tôi chiếu cố tới cô ta nhé”.

Lúc này Jam và Nhã Luân mới bừng tỉnh gật gù, hèn nào, Lạc Hi rất hiếm khi hợp tác với các nghệ sĩ khác, đằng này xem bản fax danh sách tên những người mới được tuyển chọn anh ta lại phá lệ đồng ý liền. Thì ra là như vậy, A Kiều đứng sau lưng Lạc Hi nhìn qua Khiết Ni, Khiết Ni đang nhìn cô gái đó dịu dàng quan thiết, ánh mắt Khiết Ni khác thường.

Thái Ni nhanh mồm đáp ứng liền: “Không vấn đề gì! Không vấn đề gì!”. Nói rồi Thái Ni vỗ tay ra hiệu cho các cô gái lại gần, Thái Ni ân cần nhiệt tình nói với Lạc Hi: “Bạn của anh cũng là bạn của tôi, không biết cô ấy là…”.

Phòng luyện tập sáng sủa rộng rãi.

Ánh nắng sáng loáng rọi vào gương quanh bốn bức tường.

Năm cô gái đứng xếp hàng.

Nhóm ba cô gái Khả Hân, Ngụy Nhân, Đới Tây vừa mừng vừa sợ nhìn nhau, hy vọng người bạn trong lời nói của Lạc Hi là một người trong số họ. Phan Nam mỉm cười có vẻ như không để ý lắm. Hạ Mạt đứng lặng yên, sống lưng cô đau nhói như kim châm nhưng gương mặt lại không biểu hiện sự hoang mang hốt hoảng hay vui mừng sung sướng, cô coi Lạc Hi như người xa lạ lần đầu gặp mặt.

Lạc Hi nở nụ cười thần bí, anh bước qua chỗ mấy cô gái, không khí căng thẳng, bất an và chờ đợi giống như giây phút Chúa giáng sinh đang bao trùm không gian phòng luyện tập. Thái Ni, Jam, Nhã Luân, A Kiều ánh mắt hiếu kỳ dõi theo Lạc Hi.

Lạc Hi đi qua một lượt, bắt đầu từ Khả Hân.

Anh dừng lại cười với Ngụy Nhân rồi bước tiếp.

Qua Đới Tây.

Không hẹn, ánh mắt ba cô gái cùng thể hiện nỗi thất vọng.

Sau đó.

Trước Doãn Hạ Mạt.

Lạc Hi dừng lại.

Đắm đuối nhìn cô.

Ở cự ly gần như vậy, anh nhìn cô đăm đăm, tình cảm sâu lắng nóng bỏng trong đáy mắt. Rất chậm, anh đưa ngón tay về phía cô. Doãn Hạ Mạt hơi ngỡ ngàng, bản năng của cô muốn né tránh, nhưng hình như anh đã đoán trước, ngón tay anh quấn vòng giữ chặt lấy cằm Hạ Mạt!

Ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ.

Lạc Hi nâng mặt cô lên.

Khuôn mặt cô rực sáng xao động lòng người, ánh sáng lấp lánh chói ngời trên sống mũi cao thanh tú. Cô cũng nhìn anh chăm chú, ánh mắt thản nhiên nhưng lại sâu xa thâm thúy. Gương mặt trên ngón tay anh phảng phất ánh sáng lấp lánh phát ra từ những viên ngọc.

Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau.

Tất cả không gian, tất cả thời gian đều như đông kết lại.

Ngón tay Lạc Hi miết chặt dưới cằm Hạ Mạt.

Cô hơi chau mày vì đau.

Cuối cùng, Lạc Hi cũng mãn nguyện buông ngón tay, giữa những ánh mắt kinh ngạc và hoài nghi, Lạc Hi như cười mà không, nói với mọi người.

“Tôi là Lạc Hi.”

Hạ Mạt ngạc nhiên, môi cô động đậy.

Lạc Hi từ chỗ cô bước đi.

Mấy người bọn Thái Ni nhìn nhau cười, họ đoán chừng vẻ đẹp của Hạ Mạt đã thu hút sự thích thú của Lạc Hi. Lạc Hi là người nổi tiếng siêu đào hoa trong giới showbiz, thích dụ dỗ trêu chọc đám con gái, mà cũng chẳng thiếu gì con gái lao vào Lạc Hi như con thiêu thân đâm đầu vào lửa.

Lạc Hi mở rộng hai cánh tay về phía Phan Nam cười: “A Nam!”.

Phan Nam cũng đưa hai cánh tay ra sảng khoái cười theo, hai người họ ôm chầm lấy nhau cười ha hả. Phan Nam đập đập tay vào lưng Lạc Hi, vừa cười vừa nói: “Tiểu tử thối! Ba năm rồi không gặp, lại còn giả vờ giả vịt gì thế!”. Nói đoạn cô đưa tay vẫy Khiết Ni đằng sau, “Hi! Lâu rồi không gặp!”.

Khiết Ni mỉm cười đưa tay vẫy chào.

Phan Nam đúng là bạn của Lạc Hi rồi!

Trước mặt bọn Đới Tây là một màu đen, giống như trên đường vốn dĩ đã toàn là bụi rậm gai góc đột ngột lại xuất hiện thêm ngọn núi cao, không thể vượt qua được. Họ thất vọng tản đi, chẳng còn bụng dạ đâu đứng lại nghe tiếp Phan Nam và Lạc Hi cùng nhau ôn lại chuyện cũ.

Hạ Mạt cúi đầu.

Cô nhìn sàn gỗ dưới chân, ánh sáng từng quầng từng quầng phát tán, cô lặng người điều chỉnh hơi thở, nét mặt trở nên trống vắng. Sau đó cô xoay người bỏ đi.

Có người giữ cô lại.

Cô quay đầu nhìn, một cô gái nhỏ nhắn dịu dàng đáng yêu, mắt một mí mong manh, nụ cười rụt rè e lệ.

Cô gái đó cung kính khom lưng cúi chào.

“Em là Khiết Ni.”

Doãn Hạ Mạt hơi ngỡ ngàng, “Xin chào”.

“Em là Trần Khiết Ni.”

Cô gái tròn mắt nhìn Hạ Mạt, hình như đang mong mỏi chờ đợi Hạ Mạt có thể nhớ ra được điều gì.

Phan Nam không tham gia giờ luyện vũ đạo tiếp theo của buổi sáng hôm đó. Lạc Hi và Phan Nam mấy năm không gặp nhau đương nhiên có nhiều chuyện để nói. Thái Ni, Nhã Luân và Jam cũng bỏ đi sau đó, trong phòng luyện tập chỉ còn lại A Sâm và bốn cô gái.

Điệu nhạc lại vang lên như cũ.

Nhưng không khí lại trở nên rất nặng nề.

Khả Hân và Ngụy Nhân buồn rầu không nói một tiếng, cúi đầu lặng lẽ nhảy múa, hồn phách bọn họ như đã bị rút đi mất, tất cả các động tác đều không theo đúng nhịp. Đới Tây nhảy múa chừng nửa tiếng đồng hồ liền xin phép A Sâm nghỉ vì cảm thấy không được khỏe, đờ đẫn ngồi một mình trong phòng tập. Chỉ còn Doãn Hạ Mạt vẫn tập trung tinh thần theo từng nhịp từng nhịp động tác nhảy múa của A Sâm, hình như với cô, vừa nãy chẳng có chuyện gì xảy ra.

Buổi chiều, Phan Nam không quay lại.

Không khí trong phòng tập càng u ám hơn. Khả Hân, Đới Tây và Ngụy Nhân bắt đầu bàn luận rốt cuộc quan hệ giữa Phan Nam và Lạc Hi là như thế nào, Phan Nam và Lạc Hi bây giờ đang làm gì, không hiểu là nhờ Lạc Hi, Phan Nam có thể trực tiếp có được tư cách chính thức phát hành đĩa hát hay không. Càng nói càng khó chịu, Khả Hân ngồi khóc sụt sùi. Đới Tây cười mỉa, nói: “Thói đời này đâu có chuyện chỉ dựa vào thực lực mà có thể dùi được lỗ thủng để chui ra”.

Phía bên kia, Hạ Mạt vẫn trầm mặc luyện múa.

Anh Sâm thấy ba cô gái không còn tâm trí để luyện tập đành phải cho nghỉ sớm. Nhóm Đới Tây buồn bã bỏ đi. Khi A Sâm vào nhà vệ sinh quay ra thu dọn đồ, anh phát hiện Hạ Mạt vẫn đứng đó nhảy múa theo điệu nhạc.

Cô ấy chú tâm luyện.

Phòng tập trống vắng, Hạ Mạt một mình đơn độc, mềm mại uyển chuyển nhảy múa theo điệu nhạc, những bước nhảy non nớt cứng nhắc lúc trước đã dần dần mất đi. Không biết từ lúc nào, Hạ Mạt đã lột xác bừng tỉnh biến thành con thiên nga xinh đẹp tao nhã.

Mắt A Sâm sáng lên, anh bước lại gần hướng dẫn những bước nhảy cho Hạ Mạt.

Trời chiều say mê mẩn.

Ráng chiều đầy ắp bầu trời.

Hạ Mạt cuối cùng cũng rời phòng tập.

Cô bước ra ngoài công ty đi về hướng bến xe bus. Chà, cũng hơi mệt thật, hai chân mỏi nhừ run nhè nhẹ. Nhưng cô lại không kiềm chế được niềm vui trong lòng, vừa rồi, lần đầu tiên thầy A Sâm đã khen ngợi, đã khẳng định sự tiến bộ của cô vượt xa ngoài dự đoán của thầy. Thầy A Sâm đã xin lỗi mong cô bỏ qua những gì lúc đầu thầy từng chê cười, chế giễu cô.

A…

Cô hít thở thật sâu.

Thật là vui! Vui! Vui! Xúc động khiến Hạ Mạt sung sướng kêu lên như đứa trẻ con. Đúng rồi, cô phải về nhà ngay, tuy lúc này chưa thể nói với Tiểu Trừng cô đang thử bước chân vào làng giải trí, nhưng cô rất vui và muốn cùng Tiểu Trừng chia sẻ tận hưởng niềm vui này.

Cô mỉm cười bước thật nhanh tới bến xe bus.

Bim, bim…

Tiếng còi xe vang lên.

Một chiếc Ferrari màu trắng đi ngang qua trước mặt Hạ Mạt, kính xe hạ xuống, ánh mắt Lạc Hi có một làn sương mù dày đặc liếc xéo Hạ Mạt một cái, hình như anh đang thích thú thưởng thức bộ dạng kinh hãi của cô.

Rồi Lạc Hi mở cửa bước ra.

Dưới bầu trời đầy ráng chiều.

Gương mặt tuyệt mỹ của Lạc Hi, chiếc áo màu xanh nhạt đường nét tinh tế, tay áo xắn lên gọn gàng, trông rất gợi cảm như một chàng hoàng tử vừa trút bỏ bộ lễ phục sau buổi dạ tiệc hào hoa.

Lạc Hi đứng trước mặt cô mỉm cười.

Hình như đã ngồi trong xe đợi cô rất lâu rất lâu.

“Hey!”

Giọng Lạc Hi khàn khàn gọi Hạ Mạt.

Đôi mắt đen láy mê hoặc lòng người.

Hạ Mạt bình tĩnh trở lại, cô nhìn anh, anh cười thản nhiên nhưng để lộ cái cảm giác ngạt thở từng bị người ta xúc phạm. Giây phút này, cô không biết đó có phải là do ảo giác của mình không, cô có thể mờ ảo nhận ra sự hối tiếc, sự oán hận và sự mỉa mai trong sâu thẳm tĩnh mịch trong đôi mắt anh.

“Chào anh.”

Cô bình tĩnh mỉm cười với anh.

***Nhà hàng kiểu Pháp.

Khăn trải bàn bằng vải trắng điểm hồng phong cách điền viên nước Pháp, dụng cụ ăn bằng bạc sáng loáng, chiếc bình hoa cao cổ cắm một bông hồng trắng, sofa màu đỏ, nhạc sĩ violin đang kéo khúc nhạc tình lãng mạn.

Khách không nhiều.

Một vị trí rất yên tĩnh, bên cạnh những chậu cây che khuất.

Lạc Hi ngồi đối diện Hạ Mạt.

Ánh mắt anh như làn sương buổi sớm lãnh đạm nhìn cô, anh nói: “Anh là Lạc Hi”.

Đôi mắt trong veo ngước nhìn đáp trả: “Em đã nhớ ra anh”. Anh thở dài, “Nhưng, gặp lại bạn cũ chỉ như vậy thôi sao?”.

Cô đưa tay ra, mỉm cười, “Rất vui mừng một lần nữa lại có thể gặp được anh”.

Lạc Hi nắm lấy tay cô, bàn tay cô ấm áp, tay anh lại mát lạnh. Anh chăm chú nhìn cô, trong đôi mắt đen như mã não mang một tình cảm sâu sắc, anh nắm chặt tay cô trong tay mình, thật lâu, thật lâu không buông.

“Em biết không?” Anh giễu cợt.

“…”

“Anh cho là em sẽ quên anh. Hồi đó em nói với anh, em sẽ không muốn nhớ đến anh nữa, vì thế anh nghĩ là thực sự em đã hoàn toàn cho anh vào dĩ vãng.”

Bàn tay cô nắm chặt.

Giọng nói của anh sao yếu đuối thế khiến cô thiếu chút nữa đã nói với anh rằng cô không hề quên anh, nhưng sự giễu cợt trên làn môi lại khiến cô cảnh giác cao độ.

Cô cười, “Anh không phải là người có thể dễ quên thế được”.

Vừa nói cô vừa thử rút tay ra khỏi bàn tay anh, không ngờ anh càng nắm chặt hơn.

“Anh hận em.” Lạc Hi nửa như đùa nửa như thật nói, “Anh hận em vì em một chút đấu tranh cũng không có, nhất định buộc anh phải ra đi, coi anh là thứ đồ chơi không còn hứng thú gì nữa”.

“Lạc Hi…”

“Nhưng, bây giờ anh lại thấy cần phải cảm ơn em. Nếu như không phải là em buộc anh phải ra nước ngoài, anh sẽ không có cơ duyên bước chân vào làng giải trí, sẽ không thể có địa vị và thành công như ngày hôm nay.” Anh lật tay Hạ Mạt lại, cúi đầu hôn vào lòng bàn tay cô.

Hạ Mạt kinh ngạc quá đỗi, cô chỉ cảm thấy một luồng nhiệt bỏng rát từ lòng bàn tay tràn ra, chạy ngược lên lồng ngực. Không nể nang gì nữa, cô rút tay mạnh ra, nhưng Lạc Hi nắm rất chặt. Trong thoáng giây, cô hiểu rằng anh thật sự đã không còn là chàng thiếu niên của năm xưa, anh đã trưởng thành.

“Buông em ra.”

“Em vẫn giống như ngày nào.” Lạc Hi ngẩng đầu cười, giọng nói đầy khiêu khích, “Rõ ràng tự em đưa tay cho anh, chả ai ép buộc em, nhưng, em lại lạnh lùng muốn rút tay lại”.

“Chuyện hồi đó nếu như cho đến bây giờ anh vẫn không thể tha thứ thì em cũng chẳng có gì để nói. “Cô lại ngồi đờ ra, sống lưng thẳng đuỗn, “Anh muốn báo thù em hay là chế nhạo, em cũng xin đón nhận hết. Chỉ mong rằng có thể giải quyết hết mọi chuyện trong ngày hôm nay”.

Lạc Hi chớp mắt, nửa cười nửa như không, “Doãn Hạ Mạt, rốt cuộc em có tất cả bao nhiêu sự lạnh lùng vô tình vậy?”.

Cô hơi ngẩn người ngạc nhiên.

Lạc Hi liếc xéo cô, gằn giọng: “Lẽ nào thực sự em không biết tại sao anh lại hận em ư? Hay có lẽ vì em có thói quen lạnh lùng vô tình, sự nhiệt tình hiền dịu ngẫu nhiên chợt hiện em mới làm anh bị cuốn hút đắm say. Vẫn biết anh không có chỗ đứng trong trái tim em, nhưng khi bị em không mảy may lưu luyến tiễn đưa, lúc ấy anh mới thấy hận em biết bao”.

Cô nhìn anh.

Anh đợi rất lâu, cô không nói gì,

Lạc Hi cười mỉa: “Em không tin? Không tin anh đã từng bị em cuốn hút đắm say ư?”.

“Trên thế giới này, anh làm sao có thể yêu được ai, không ai có thể nhận được tình yêu chân thật của anh, tình yêu say đắm đó chỉ là sự hoang đường.” Hạ Mạt bình tĩnh nói, “Nếu kỳ tích đó xuất hiện, dẫu có yêu người ta anh cũng đâu có thổ lộ cho cô ấy biết, anh chỉ biết né tránh mà thôi”.

“Vậy sao?”

“Vì tận trong xương tủy anh, anh đâu có tin ai.”

Tay Lạc Hi cứng lai. Và thế là, rốt cuộc Hạ Mạt cũng rút được tay ra khỏi lòng bàn tay anh. Cô lấy khăn giấy trên mặt bàn cẩn thận lau từng ngón tay, mu bàn tay và lòng bàn tay.

Bông hoa hồng trắng thuần khiết cắm trong chiếc bình cao cổ.

Người phục vụ bưng đĩa bò bít tết tới, tiếng kêu “xèo xèo”, mùi thơm lan nhanh, miếng thịt trông tươi ngon hấp dẫn và bắt mắt. Nghệ sĩ kéo violon bước tới bàn dạo một khúc nhạc vui vẻ nhẹ nhàng.

Hạ Mạt chú tâm vào ăn,

Lạc Hi chỉ ăn mấy miếng, anh đặt dao xuống, ngẩng đầu nhìn cô, “Gặp lại em lần này so với trong tưởng tượng của anh khác xa nhiều”.

“Vâng.”

“Anh cứ nghĩ em vẫn là cô công chúa được Thiếu gia sùng bái, sống cuộc sống quý tộc giàu sang lạnh lùng kiêu ngạo. Anh tưởng tượng, em và anh sẽ gặp nhau trong một yến tiệc, em sẽ phải ngạc nhiên, phải hối hận vì đã bỏ rơi anh, quên lãng anh.”

“Và rồi thì em sẽ phải phát điên phát cuồng vì yêu anh. Và rồi cuối cùng đến lượt anh sẽ bỏ rơi em, nói với em rằng chẳng qua là để anh báo thù. Kết cục là những ngày tiếp sau đó em sẽ phải mãi mãi sống trong đau khổ dằn vặt.” Hạ Mạt mỉm cười, lắc đầu, “Thôi được rồi, nếu đó là hy vọng của anh thì cứ theo sở nguyện của anh cũng được, em sẽ thể hiện sao cho khớp với những tưởng tượng của anh”.

Lạc Hi cũng cười theo, “Hình như hơi ấu trĩ”.

Cô cười nhạt không nói.

Chỉ có những người vật lộn lao động vì cuộc sống mới có bản chất ấu trĩ. Lạc Hi không giống năm năm về trước, hình như không còn quá nóng vội, không còn quá gay gắt. Mấy năm nay, dù anh đã sống qua những ngày tháng thế nào đi nữa, thì Lạc Hi đang xuất hiện lại trước mặt cô đây đã có được sư tự tin phi phàm, anh đã có thể tự kiêu với một địa vị vững chắc.

“Tay em nhiều chai sạn quá.”

Lạc Hi đột nhiên nói.

“Thiếu gia của em đâu? Sao hắn có thể nhẫn tâm để bàn tay em trở nên thô ráp thế này?”

Trái tim Hạ Mạt đột ngột thắt chặt, cô tránh ánh mắt Lạc Hi, cô cảm thấy mình thật nực cười, rồi cô lại nhìn anh, đôi mắt thản nhiên lắng trong, cô nói:

“Em cũng đã không gặp anh ấy năm năm rồi.”

“Hắn không còn yêu thương em nữa à?” Lạc Hi kinh ngạc nói.

“…”

“Đáng tiếc quá!” Lạc Hi xót thương, “Lúc đầu yêu thương em, yêu thương tới độ sự tồn tại của anh cũng bị hắn ghen ghét, có lẽ nào với anh hắn đã quá mệt mỏi chán ngán không?”.

Hơi thở trong lồng ngực Hạ Mạt ngưng đọng.

Cô đặt dao nĩa xuống, cầm chiếc túi bên cạnh, đứng dậy nói: “Em còn có việc, em đi trước đây”.

“Xin lỗi.” Lạc Hi tóm lấy tay Hạ Mạt.

Cô hơi giật mình ngỡ ngàng, Lạc Hi của năm năm trước vốn dĩ chả bao giờ nói ra được hai chữ này.

Anh kéo tay cô ngồi lại xuống chiếc sofa màu đỏ, “Xin lỗi, nếu như chuyện đề cập đến Thiếu gia làm em không vui, sau này anh sẽ tránh”.

Lạc Hi…

Lạc Hi đang ngồi trước mặt kia tuyệt nhiên không còn là Lạc Hi cô đã từng biết đến năm năm về trước.

Giống như sương đêm.

Anh vẫn mang vẻ đẹp chết người ấy nhưng lại thay đổi thất thường, rất khó đoán, lúc gay gắt, lúc ôn hòa, lúc can đảm, lúc lại yếu đuối rồi lại trẻ con. Rất thân thuộc nhưng lại rất xa lạ.

Anh ta rất nguy hiểm.

Trực giác âm thầm đánh thức cô.

Lạc Hi đổi đề tài.

“Em muốn làm ca sĩ à?”

“Vâng.”

“Nghe Thái Ni nói trong số năm người bọn em nhiều nhất chỉ có hai được chính thức phát hành đĩa, hình như em ít có cơ hội nhất.”

“Chỉ cần có cơ hội em sẽ cố gắng hết mình. thời gian đào tạo vẫn còn.” Cô điềm tĩnh nói.

“Có cần anh giúp không?”

Cô nhìn anh, không nét đùa cợt thể hiện trên gương mặt anh. Và thế là cô đáp lại: “Cảm ơn, nếu có chỗ nào cần giúp, em sẽ nhờ đến anh”.

“Tại sao anh lại có cảm giác em đang đánh lừa anh?” Lạc Hi thất vọng lắc đầu,”Em sẽ không tìm tới anh, đúng không? Ngay từ đầu em tránh anh như tránh lũ lang sói, em không hề nhìn nhận anh là một người bạn”.

Hạ Mạt nhìn anh dịu dàng, đôi mắt sáng như những vì sao lấp lánh.

“Anh là bạn của em.”

Bông hồng trắng thoang thoảng tỏa ra mùi hương thơm dịu nhẹ,

Trong phút thất thần, con dao bạc trong tay Lạc Hi va vào chiếc nĩa bạc phát tiếng kêu lanh canh.

Hạ Mạt mỉm cười.

“Em còn nhớ tối đó chúng mình cùng uống bia dưới gốc cây anh đào không, em đã nói với anh “Hoan nghênh anh đã đến sống trong ngôi nhà này’. Từ đó trở đi em đã coi anh như một người bạn. Nhưng cuối cùng em lại làm cho anh có thêm cái cảm giác em đã làm hại anh.”

Môi Lạc Hi mím chặt.

Giọng Hạ Mạt lạnh lùng: “Vì thế anh không cần phải giúp đỡ em, vì em không phải là bạn của anh. Nhưng em vẫn hy vọng còn có cơ hội giúp được anh, bởi vì anh là một người bạn của em”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui