Bong Bóng

Đỗ Nhược xuyên qua ngõ hẻm, ánh trăng nhàn nhạt, bốn bề yên tĩnh, cô bước vừa nhẹ vừa nhanh, rất nhanh đã đến khúc quanh, bỗng dưng thấy bóng người liền giật mình.

Một thân ảnh cao to tựa vào vách tường, ngón tay đang kẹp một điếu thuốc lá, đóm lửa lập lòe.

Đỗ Nhược suýt nữa kêu lên, nhờ ánh sáng mơ hồ mới thấy mặt người kia liền thở phào: "Tiểu Phong?"

Lúc này Đỗ Hiểu Phong mới chú ý có người tới, lập tức dụi tàn thuốc, thở phào: "Chị đã về."

"Em làm chị giật mình, trễ rồi còn ở dưới làm gì?" Đỗ Nhược vuốt ngực, cùng Đỗ Hiểu Phong lên lầu.

"Xuống nhận người, lúc tối lửa tắt đèn, chị là con gái tất nhiên phải chú ý một chút."

Trái tim Đỗ Nhược ấm áp: "Em đừng về trường nữa, chắc ký túc xá đã đóng cửa?"

"Mẹ nhất định muốn đợi chị, rất vất vả mẹ mới ngủ, hôm nay em ngủ ghế sô pha cũng được."

Đỗ Nhược im lặng một lúc, mới hỏi: "Tiểu Phong, em hút thuốc lá khi nào?"

Đỗ Hiểu Phong cũng im lặng một lúc mới trả lời: "Em thấy hút thuốc giải tỏa căng thẳng, chị không thích thì sau này em không hút nữa."

Đỗ Hiểu Phong cầm chìa khóa mở cửa, Đỗ Nhược thở dài, không nói gì. Tần Nguyệt Linh đã ngủ say, Đỗ Nhược rón rén lấy ra một bộ quần trong ngăn kéo cho Đỗ Hiểu Phong, tắm qua loa rồi chuẩn bị ngủ.

Nhưng mãi không ngủ được.


Có lẽ vì gặp lại người cũ.

Tần Nguyệt Linh ngủ bên cạnh, cô không dám trở người, chỉ mở to mắt thấy nhìn trần nhà một lúc mới cầm điện thoại, để chế độ tối nhất, bắt đầu tìm kiếm thông tin.

Thiên kim Tống gia.

hông tin không nhiều lắm, nhưng cô tìm được một tài khoản weibo, dùng giọng điệu táo bạo nói một người kế nghiệp Hà gia sắp đính hôn với viên minh châu của Tống gia, tình chàng ý thiếp hay hôn nhân chính trị? Phía dưới còn để ảnh, bên trái chính là Hà Khâm Sinh, bên phải là một cô gái trẻ tuổi đoan trang. Nhiều người không chý ý tới tin tức này, chỉ có vài dòng comment linh tinh, trong đó có một dòng: Tống Như Nhược?

Đỗ Nhược lại tìm kiếm tiếp, lần này tìm được nhiều thông tin hơn, giống như cô dự đoán người kia có gia thế, tốt nghiệp đại học danh giá ở Mỹ, nhỏ hơn cô bảy tuổi, bẳng tuổi cô khi mới quen biết Hà Khâm Sinh.

Gọi Như Nhược, thật đúng là mỉa mai.

Không trách Hà Khâm Sinh có thể gọi hai tiếng “Nhược Nhược" thuận tai như vậy.

Đỗ Nhược xem hình, mắt ngọc mày ngài, ngoại hình ngọt ngào xinh đẹp.

Cô muốn biết cô gái sẽ kết hôn với Hà Khâm Sinh trông như thế nào, nhưng cô nhìn chăm chú, cho đến khi chuông điện thoại đột nhiên vang lên cô mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng bắt máy.

Một số lạ, cô không lên tiếng, bên kia cũng im lặng, nhưng cô đoán được là ai.

Hà Khâm Sinh luôn như vậy.

Anh cho cô cơ hội nói, nhất định phải chia tay, cô đau khổ cầu xin, gọi rất nhiều cú điện thoại nhưng anh không nhận, lúc cô tuyệt vọng nhất gọi điện thoại đến thì không nói một câu, cho nên cô nghĩ giữa bọn họ vẫn còn hi vọng, cô tự an ủi rằng câu nói "Không yêu" là lừa gạt, nếu không anh gọi cho cô làm gì? Nhưng sau khi chia tay, khi cô quyết định về nước, đổi lại anh là người gọi điện, cô là người không nhận.


Trong điện thoại chỉ nghe thấy sóng âm, Đỗ Nhược cầm điện thoại, đôi mắt cũng cay cay, cuối cùng dứt khoát tắt máy.

Tần Nguyệt Linh cảm nhận được, xoay người về phía cô, đắp chăn giúp cô, ôm cô vào trong ngực, trong miệng còn mơ mơ màng màng: "Nhược Nhược đừng buồn, có mẹ ở đây."

Lời nói giống hệt lúc cô mới về nước.

Đỗ Nhược không kìm được chảy nước mắt.

Vụ tranh luận nổ ra làm không khí trong công ty sôi nổi hẳn lên, trong lúc mọi người tranh luận không phải chuyện Đỗ Nhược, mà là lãnh đạo mới của công ty, mọi người tụ tập lại công khai bàn bạc về lãnh đạo mới thật phong độ, tao nhã, lịch sự, tác phong cuốn hút.

Không biết ai rỗi rãnh lại can đảm, chụp trộm Hà Khâm Sinh, anh đang bước đi, khóe miệng mỉm cười, ánh mắt sắc bén, dưới ánh mặt trời chiếu sáng xuống gò má, ánh nắng ấm áp nhưng cảm thấy toát lên sự lạnh lùng xa cách, càng làm cô nàng hét chói tai.

Vì vậy gần đây các nữ công nhân viên trong công ty đều hăng hái, phấn khởi, động lực làm việc dâng cao, hăng say lao động, ngay tác phong ăn mặc cũng đổi mới.

Đỗ Nhược thấy mình không bị đẩy lên đầu sóng gió liền thở phào nhẹ nhỏm, mặc dù nói cô từng yêu đương với Hà thiếu gia, nhưng trong xã hội có biết bao nhiêu người họ Hà nên không ai nghĩ mọi chuyện trùng hợp, Hà Khâm Sinh xuất hiện, tất cả mọi người nghĩ chỉ là chọc tức lãnh đạo mới.

Nhưng cô ta bị sa thải, người trong công ty biết tiếng Pháp không nhiều lắm, chưa thể tuyển người mới ngay nên công việc của Đỗ Nhược tăng lên. Mấy ngày nay làm Đỗ Nhược thấy đau đầu không phải chuyện công việc, mà là...

"Đỗ tiểu thư, hoa của cô." Cửa phòng làm việc, nhân viên cửa hàng hoa tươi lại tới.

Ánh mắt mọi người đồng loạt dừng trên người Đỗ Nhược.


Đỗ Nhược đau đầu day trán.

"Chao ôi, người kia vừa đi, số đào của Đỗ Nhược đã tới!" Có người rêu ghẹo nói: "Tôi đếm đã là ngày thứ mấy... bảy ngày thì phải?"

Mỗi ngày một bó hoa hồng đỏ tươi, làm người khác phải ao ước.

Chỉ có bản thân Đỗ Nhược biết, nhận nhiều hoa càng thấy bất đắc dĩ.

Cô ký nhận hoa, lấy tấm thiệp bên trong, quả nhiên lại là một chữ "Kiều".

Cô không quen biết nhiều người họ Kiều lắm, trừ Kiều Dĩ Mạc và Kiều Cận Nam. Kiều Dĩ Mạc mới được năm tuổi, chắc chắn không phải thằng bé, nếu là Kiều Cận Nam...

Cô nghĩ nát óc cũng không ra tại sao anh ta lại tặng hoa, mà còn hoa hồng...

"Ôi, nếu ngày mai vẫn có hoa, anh giúp giúp tôi đặt lên bàn là được." Đỗ Nhược nói với người giao hoa đang chuẩn bị về, mặc dù công ty xuất nhập khẩu nên không khí làm việc sôi nổi, nhưng mỗi ngày đều nhận hoa thì cũng không tốt.

Cậu thanh niên cười rạng rỡ đáp ứng: "Được."

Đỗ Nhược ôm hoa, nhìn các đồng nghiệp cười đầy mờ ám, cô ngượng ngùng trở lại chỗ ngồi. Cô cất hoa, lấy điện thoại ra tìm số của Kiều Cận Nam, nhìn chằm chằm nửa ngày.

Do dự một lúc lâu, cuối cùng cô cũng gạt chuyện đó sang một bên.

Ngày hôm sau, lúc Đỗ Nhược tan việc đi ngang qua bàn thấy không có hoa, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, may mà không vội vàng gọi cho Kiều Cận Nam, có thể là người nào đó họ Kiều đưa sai địa chỉ...

Đỗ Nhược không muốn suy nghĩ nhiều liền về nhà luôn, sau khi cơm nước xong Tần Nguyệt Linh chợt nhớ ra: "Đúng rồi, hôm nay có người đưa kiện hàng tới đây."

"Của con sao?" Đỗ Nhược vừa dọn dẹp bát đũa vừa nghĩ gần đây cô không mua sắm gì trên mạng?


"Đúng vậy, nói là của con." Tần Nguyệt Linh lấy kiện hàng ra, đưa cho Đỗ Nhược.

Đỗ Nhược tìm cây kéo mở ra, là một chiếc túi xách hàng hiệu.

Cô tìm kỹ thấy một tấm thiệp ghi một chữ "Kiều".

"Sao vậy? Nhìn cái túi cũng đẹp, sao con lại nhíu mày?" Tần Nguyệt Linh gõ yêu một cái lên đầu cô, cười híp mắt đi vào phòng bếp: “Chẳng phải bây giờ mua hàng trên mạng cho phép trả lại hàng sao? Đừng buồn nữa."

Đỗ Nhược chỉ biết thở dài, không biết nói sao cho phải.

Kiều Cận Nam có ý gì đây?

Cô nghĩ lại cuộc đối thoại trên xe ngày đó, bao nhiêu lời xuất phát từ đáy lòng đều nói hết, sau khi chia tay Hà Khâm Sinh, cô luôn xác định rõ ràng, đạo lý môn đăng hậu đối chưa bao giờ là sai, cho nên anh ta không cần lo lắng việc cô có ý đồ tiếp cận anh toan tính tiền tài, quyền lực hay con người, cô chỉ là người bình thường, muốn có cuộc sống bình thường.

Hay là do cô dùng lời lẽ nặng nề, ngược lại động chạm đến lòng tự ái của anh ta?

Đỗ Nhược ngẫm nghĩ, cũng không giống lắm...

Hôm đó sau khi cô nói xong, anh ta còn vô cùng bình tĩnh "À" một tiếng, không nhìn ra tâm trạng vui hay buồn.

Đỗ Nhược giữ chiếc túi, quyết định lặng lẽ theo dõi.

Mấy ngày sau, cô liên tục nhận được quần áo, giầy, đồ trang sức các loại, mỗi ngày một loại không trùng lặp, cuối cùng sự việc làm Đỗ Nhược không thể gắng gượng được là nhận được đồng hồ đeo tay, ngay cả Tần Nguyệt Linh cũng biết giá trị xa xỉ, bà hỏi nhiều lần là ai tặng, còn ngầm nói mặc dù hoàn cảnh gia đình không được như trước nhưng không sợ nghèo khó, ám chỉ Đỗ Nhược không được làm việc không đứng đắn.

Đỗ Nhược khóc không ra nước mắt, do dự vài lần mới dám gọi điện cho Kiều Cận Nam.

Sau vài lần có tín hiệu mà không bắt máy, đến người hiền cũng không chịu được, điện thoại vừa kết nối, tức giận tăng vọt lên: "Kiều tiên sinh điên rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận