Bong Bóng

Đỗ Nhược sững sờ.

Tống Như Nhược tìm cô làm gì?

Tống Như Nhược thấy cô không trả lời, tiếp tục hỏi: "Đỗ Nhược?" Sau đó cười rộ lên: "Tôi không gọi nhầm số chứ?"

Đỗ Nhược tắt ti vi, đáp: "Không. Tống tiểu thư tìm tôi có việc gì?"

"Lần trước trong buổi lễ đính hôn còn chưa nói chuyện với Đỗ tiểu thư, chẳng phải nói cùng nhau đi dạo phố sao? Gần đây Đỗ tiểu thư có rảnh không?"

Đỗ Nhược vội vàng từ chối: "Hôm đó do tôi thất lễ mong Tống tiểu thư bỏ qua. Gần đây tương đối bận rộn, cho nên..."

"Ồ... Nghe Khâm Sinh nói cô mới từ chức nên tôi nghĩ cô có thời gian rảnh, tôi vẫn muốn hẹn tiểu thư ra ngoài ăn một bữa cơm, có một vài chuyện về Khâm Sinh muốn nói với tiểu thư."

Đỗ Nhược nhếch miệng: "Tống tiểu thư, tôi xin lỗi vì lần đầu tiên gặp mặt không nhắc tới mối quan hệ giữa tôi và Hà Khâm Sinh, nhưng cô yên tâm, chuyện của sáu bảy năm trước, tôi không còn bất cứ quan hệ nào với anh ta. Vì tránh hiểu lầm, tôi nghĩ chúng ta không nên gặp nhau."

Bên kia lại vang tiếng cười khẽ: "Đỗ tiểu thư hiểu lầm rồi, chuyện tôi muốn nói, e rằng không giống như cô đang nghĩ."

Đỗ Nhược day day trán, cho dù Tống Như Nhược nói cái gì, cô đều không muốn gặp mặt cô ấy.

"Không cần đâu Tống tiểu thư, bất cứ chuyện gì liên qua tới Hà Khâm Sinh tôi đều không có hứng thú, tôi không muốn ..."

"Chắc cô biết Khâm Sinh có con gái riêng?"

Một câu nói làm Đỗ Nhược phải suy nghĩ.

Trước kia ở Waiting nghe phong phanh vài tin bát quái, làm cho cô từng kích động, nóng lòng xác nhận đứa bé kia có quan hệ với cô hay không cho nên mới có chuyện thất lễ trong yến tiệc.

Khi cô bình tĩnh lại suy nghĩ, cho dù đứa bé có quan hệ với mình, Hà gia che giấu nhiều năm như vậy, làm sao có thể để cô dễ dàng tiếp cận?

Khi biết được Tần Nguyệt Linh cầm một khoản tiền lớn, cô càng cảm thấy không có mặt mũi đối mặt với đứa bé.

Nhưng vừa nghe Tống Như Nhược nhắc tới, nhịp tim cô vẫn đập nhanh.

"Nói thật, Khâm Sinh chưa từng đề cập tới mẹ của Kiều Kiều, nhưng..." Tống Như Nhược cười nói: "Hôm nay tôi phát hiện trong di động của Kiều Kiều có hình của Đỗ tiểu thư, cho nên tôi nghĩ cần thiết gọi điện thoại cho cô, nói chuyện về Hà Kiều Kiều."

"Kiều Kiều?" Đỗ Nhược lẩm bẩm nói: "Hà Kiều Kiều?"


"Quả nhiên Đỗ tiểu thư biết chuyện này. Ngày mai chúng ta đi ăn một bữa cơm được không?"

***

Cả đêm Đỗ Nhược không thể ngủ ngon, giấc mơ rất lộn xộn, lúc thì cô và Hà Khâm Sinh cải vã không ngừng, lúc thì cô mang bụng lớn cầu xin bố mẹ đừng bỏ đứa trẻ, lúc thì Tần Nguyệt Linh khóc lóc nói bà nhận sáu trăm vạn, cô cứ mơ màng giống như trong đầu có tảng đá ngàn cân đè ép, làm cô không thể tỉnh lại.

Cho đến khi có một giọng nói mềm mại truyền tới: "Chị Hoa nhỏ, dậy thôi!"

Đỗ Nhược đột nhiên mở mắt, liền thấy khuôn mặt tươi cười của Kiều Dĩ Mạc.

Kiều Dĩ Mạc còn mặc áo ngủ, không biết chui vào chăn từ lúc nào.

Đỗ Nhược nhìn khuôn mặt tươi cười phấn hồng kia liền cười theo, tìm được điện thoại nhìn thời gian, không ngờ suýt nữa đã ngủ quên, cô vội vàng bò dậy.

Lúc ra cửa, Kiều Dĩ Mạc ôm một hộp nhỏ trong lòng như bảo bối, Đỗ Nhược dắt cu cậu lên xe: "Dĩ Mạc, trên tay là cái gì kia?"

Kiều Dĩ Mạc nhìn bác lái xe, sau đó ghé sát bên tai Đỗ Nhuợc ra vẻ thần bí: "Là hộp kẹo. Em len lén giấu bố đó."

Cu cậu còn nói: "Đưa cho Hà Kiều Kiều."

Nghe thấy cái tên này, Đỗ Nhược chợt khựng lại.

Do dự một lúc cô mới hỏi Kiều Dĩ Mạc: "Dĩ Mạc, em biết bố Hà Kiều Kiều là ai không?"

"Biết! Em từng gặp một lần!"

"Biết tên không?"

Kiều Dĩ Mạc cúi đầu: "Cái này thì không biết."

Đỗ Nhược vội tìm kiếm một tấm hình của Hà Khâm Sinh: "Là người này phải không?"

Kiều Dĩ Mạc nhìn hình, suy nghĩ rất lâu, giọng nói đầy áy náy: "Chị Hoa nhỏ, em cũng không nhớ rõ..."

Đỗ Nhược thấy bản thân thật vô lý, không ngờ cô lại đi hỏi vấn đề này với đứa trẻ năm tuổi, cô cất điện thoại, đang muốn nói “Không sao", Kiều Dĩ Mạc ngẩng đầu nhỏ lên, tò mò hỏi: "Nhưng mà chị Hoa nhỏ, Hà Kiều Kiều nói bố bạn ấy và chị từng yêu nhau, là thật sao?"

Đỗ Nhược sửng sốt, mặc dù có rất nhiều họ Hà, nhưng từng yêu nhau, thì chỉ có mình Hà Khâm Sinh.


Cô không nên trả lời Kiều Dĩ Mạc thế nào, hỏi nguợc lại: "Dĩ Mạc, em với Hà Kiều Kiều là bạn tốt, vậy có biết sinh nhật của cô bé không?"

"Biết ạ!" Rốt cục có vấn đề mà cu cậu biết, Kiều Dĩ Mạc vui vẻ nói: "Là 18 tháng 2!"

Mắt Đỗ Nhược đỏ lên.

Kiều Dĩ Mạc nhìn bộ dạng cô sắp khóc, dè dặt hỏi: "Chị Hoa nhỏ... không vui sao?"

Ngay lập tức Đỗ Nhược phục hồi lại tinh thần, cười cười lau đi nước mắt: "Không phải. Dĩ Mạc, tới nơi rồi."

Kiều Dĩ Mạc nhảy xuống xe, đứng truớc cổng truờng vẫy vẫy tay nhỏ tạm biệt Đỗ Nhuợc, quay đầu liền lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Kiều Cận Nam: "Bố ơi, hôm nay chị Hoa nhỏ không vui!"

Đỗ Nhược về nhà, ngồi ngẩn ngơ trong phòng khách, trong đầu hỗn loạn.

Lý trí của cô rất rõ ràng, cô từng gặp Hà Kiều Kiều nhưng không có gì khác thường, lúc này trong lòng cô đang gào thét, khao khát muốn biết rõ sự thật, muốn nhìn kỹ hình dáng Hà Kiều Kiều ra sao.

Hồ Lan trò chuyện với cô vài câu, cô không có tâm trạng nên chỉ đáp qua loa, cho đến khi bà lay lay cánh tay cô: "Đỗ tiểu thư, có điện thoại kìa."

Lúc này Đỗ Nhược mới phản ứng lại.

Là Kiều Cận Nam gọi đến.

Kiều Cận Nam không phải người nói nhiều, nếu không phải chuyện quan trọng chắc chắn không chủ động gọi điện trước.

Đỗ Nhược nhận máy nhưng đầu bên kia không lên tiếng, cô đành nói tiếp: "Có chuyện gì không?"

Lúc này Kiều Cận Nam mới lên tiếng: "Không vui?"

"Không phải." Đỗ Nhược phủ nhận, hỏi tiếp: "Khi nào thì anh về?"

Kiều Cận Nam cười nhẹ: "Nhớ tôi?"

Trong giọng nói đầy ý chế nhạo, Đỗ Nhược không có tâm trạng cãi phản bác lại anh: "Túi xách của tôi đâu?"

Kiều Cận Nam im lặng một lúc mới nói: "Buổi chiều tôi sẽ bảo Anne đưa cho."


"Ừ."

"Ngày mai gặp lại."

"Ừ."

Lại tiếp tục im lặng, Đỗ Nhược đang định ngắt điện thoại thì đột nhiên Kiều Cận Nam lại hỏi một câu: "Em thích màu gì? Màu trắng? Màu đỏ?"

Đỗ Nhược không hiểu tại sao anh lại hỏi vấn đề này, nên cô thuận miệng đáp: "Màu trắng."

Hình như tâm trạng của Kiều Cận Nam rất tốt, còn nói: "Ngày mai gặp lại" liền ngắt điện thoại.

Đỗ Nhược cầm điện thoại, lại bắt đầu ngẩn người.

Không biết có phải do cam kết làm bạn gái một tháng hay không, hình như gần đây Kiều Cận Nam không còn thái độ kiêu ngạo như trước, nói chuyện không còn khắc nghiệt, cô ngồi nhẩm tính, ngày cuối cùng là ngày mai.

Quả nhiên buổi chiều túi xách được đem tới, Tống Như Nhược nhắn tin địa điểm gặp mặt cho cô, Đỗ Nhược thay quần áo xong, nói vài câu với Dì Hồ rồi ra ngoài.

Địa điểm là một nhà hàng đặc sản gia truyền, cũng có chút danh tiếng, giá cả hợp lý nên rất đông khách. Lúc Đỗ Nhược tới là thời gian cao điểm, Tống Như Nhược đã đến trước, chọn một bàn trong góc, vẫy vẫy tay ra hiệu với cô.

Vẫn giống như trong ấn tượng của cô, nụ cười rạng rỡ, cử chỉ hào phóng.

Đỗ Nhược cũng cười với Tống Như Nhược, ngồi xuống.

"Nghe danh đã lâu, tôi vẫn tò mò không biết hình dáng cô ra sao, không ngờ đã từng gặp nhau." Tống Như Nhược nắm tay cô, thân thiết nói: "Nếu biết sớm thì lần trước đã nhìn lâu một chút, nhìn kỹ xem cô gái Hà Khâm Sinh thích trông thế nào."

Thái độ của Tống Như Nhược giống như bạn bè lâu năm gặp lại, làm Đỗ Nhược có chút lúng túng, không biết cô ấy đang nghĩ gì.

Hai cô gái, đặc biệt là bạn gái trước và bạn gái hiện tại, cuộc nói chuyện tuy không có mùi thuốc súng nhưng cũng không nên hài hòa như thế.

Đỗ Nhược rút tay về, mỉm cười nói: "Tống tiểu thư xin cứ nói thẳng."

Tống Như Nhược không lộ vẻ khó xử, cầm bình trà lên châm trà: "Hôm nay hẹn Đỗ tiểu thư là muốn giải thích chuyện giữa tôi và Khâm Sinh."

Đỗ Nhược mờ mịt nhìn cô.

Tống Như Nhược tiếp tục nói: "Thật ra ngày đó tôi nên chú ý tới, trước kia Khâm Sinh chưa bao giờ gọi tôi là 'Nhược Nhược', lúc ấy đã có chút khác thường, nhưng thấy cô bên cạnh Kiều tiên sinh nên tôi cũng không nghĩ nhiều."

Cô đẩy tách trà tới trước mặt Đỗ Nhược: "Trước khi xác định mối quan hệ, Khâm Sinh từng thẳng thắn với tôi đã có người trong lòng. Tôi và anh ấy, không phải là tình yêu."

Cô quan sát Đỗ Nhược, cười nói: "Chắc Đỗ tiểu thư cũng biết, chúng tôi là không thể tự quyết định, thời gian phải mang mặt nạ diễn trò nhiều hơn được làm chính mình."


"Tôi không biết Tống tiểu thư nói với tôi những điều này là có ý gì."

"Coi như..." Tống Như Nhược cân nhắc dùng từ: "Tôi muốn tác hợp cho cô và Khâm Sinh. Dù sao người anh ấy yêu là cô, tôi tận mắt nhìn thấy."

Vị hôn thê tác hợp cho chồng sắp cưới và bạn gái cũ?

Đỗ Nhược thấy nực cười: "Tống tiểu thư, nói thật là tôi không có thói quen 'Gặp mặt diễn trò' như cô nói, tôi là người thẳng thắn. Trong điện thoại tôi từng nói với cô, tôi và Hà Khâm Sinh đã là qua khứ, không còn gì đáng nói."

"Đỗ tiểu thư, Khâm Sinh vì cô đã hi sinh rất nhiều, không tiếc tranh đấu với Hà phu nhân để được như ngày hôm nay." Tống Như Nhược cười nhẹ: "Nếu như vì tôi mà cô băn khoăn, thì không cần thiết vì chúng tôi chỉ lợi dụng nhau. Chuyện sáu năm trước hai người chia tay, tôi tin là có sự hiểu lầm."

Đỗ Nhược cười nhạt: "Nếu hai người lợi dụng nhau, vậy lời này có vẻ buồn cười."

Mặt Tống Như Nhược không đổi sắc: "Tôi chỉ đứng trên lập trường bạn bè nói giúp anh ấy thôi. Mọi phương diện ở Khâm Sinh đều tốt, có lẽ do Đỗ tiểu thư quá để ý, lo nghĩ được mất, nên có một số việc anh ấy không thẳng thắn với Đỗ tiểu thư."

"Vậy thì Tống tiểu thư nghĩ bây giờ cô thay anh ta thẳng thắn là thích hợp sao?"

"Tất nhiên không là thích hợp." Tống Như Nhược quơ quơ điện thoại trên tay, cười híp mắt nói: "Cho nên hôm nay tôi cũng hẹn anh ấy tới đây."

Đỗ Nhược nhướng mày, đúng lúc điện thoại của Tống Như Nhược sáng lên.

Cô ta nhận máy: "Tầng hai, đúng, bàn số 98. Vậy em đi trước, anh và Đỗ tiểu thư từ từ nói chuyện."

Tống Như Nhược đứng dậy còn vẫy tay chào tạm biệt Đỗ Nhược: "Khâm Sinh sắp tới đây, có hiểu lầm gì thì hai người nói rõ ràng."

Đỗ Nhược không ngờ tới tối nay thành ra như vậy, hoài nghi nói: "Hà Khâm Sinh để cô làm như vậy?"

Tống Như Nhược lắc đầu, cười nói: "Vừa nãy tôi đã nói, chính là muốn giúp hai người một tay."

Đột nhiên Đỗ Nhược nghĩ hai người này thật giống nhau, luôn mỉm cười khuôn mẫu với người xa lạ, để cho người khác nhìn không thấu, phân không biệt được thật giả.

Tống Như Nhược đi trước, Đỗ Nhược ngồi tại chỗ, hít sâu một hơi, đây không phải lần đầu tiên sau sáu năm cô gặp lại Hà Khâm Sinh, không cần thiết phải né tránh.

Phòng ăn vẫn ồn ào, ánh đèn sáng chói, tiếng người huyên náo kèm theo thanh âm bát đũa va chạm, so với bên đó thì có vẻ chỗ Đỗ Nhược khá yên tĩnh. Cô ngồi im quan sát, nhìn người đến người đi, thấy phục vụ dẫn theo một người lại gần.

Phong thái hiên ngang.

Còn ôm theo một đứa trẻ.

Là một bé gái xinh xắn, ánh mắt lanh lợi nhìn ngó xung quanh, ở bên cạnh Hà Khâm Sinh mới phát hiện ánh mắt hai người rất giống nhau, trước đây cô không chú ý đến.

Có lẽ tới một nơi xa lạ nên chân mày cô bé hơi nhíu lại, dẩu môi, nhưng khi nhìn thấy cô, bỗng nhiên ánh mắt bừng sáng lên, từ trên người Hà Khâm Sinh tuột xuống.

"Mẹ!" Cô bé như cánh bướm nhỏ hưng phấn nhào vào lòng Đỗ Nhược.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận