Kính Cận năm xưa của tớ ơi, cậu còn có nhớ cái ánh mắt xúc động khi dành cho Trâm cài không?
Người con gái có mái tóc dài đến lưng, cái đôi mắt biết cười. Một người con gái dịu dàng lúc cần thiết và luôn quyến rũ.
Trâm cài đã đến sớm nhất trong tất cả mọi người, cô đã chạy đôn chạy đáo mua kẹo mua bánh, sắm cục đá, cái bánh để kịp cho sinh nhật cậu.
Trâm cài đã ngồi nói chuyện cùng ông bà cậu khi cô đã thảnh thơi, cô đã rót cho bà cốc chè, lấy cho ông cái tăm. Cô hỏi chuyện, quan tâm, một người cháu dâu hiền lành hiếu thảo.
Khi mà mọi người ngồi ăn chiếc bánh ngon lành, thì cô lại nhặt vài chiếc kẹo lấy cả thạch nữa cùng một chiếc bánh đem ra mời bà - người mà nãy giờ dùng ánh mắt đôn hậu nhìn đám cháu đang ngồi ăn, thế mà chẳng ai mời bà một cái.
Khi mà mọi người dắt xe ra về, thì cô lại là người ở lại cuối cùng, nép cái đĩa cái bát, dọn đống này vứt đống kia. Một người con dâu tất tảo.
Trâm cài à, cớ gì cậu phải khổ công ghi điểm đến thế?
Có phải cậu muốn tranh giành Kính Cận với tôi không?
Này cô ơi, trả lời tôi đi chứ?