Cơn mưa mùa hạ thường gắn liền với những kỉ niệm đẹp thời thơ ấu.
Là những ngày rong ruổi ướt sũng cùng bạn bè, là những buổi trưa mát mẻ nằm ngủ bên hiên nhà.
Thời thanh xuân qua đi, cứ ngỡ rằng mỗi người đều mang theo những kí ức tươi đẹp để làm hành trang cho tương lai.
Nhưng đâu đó, vẫn còn một chàng trai cảm thấy nặng lòng mỗi khi trời đổ mưa.
Với anh, mỗi hạt mưa tượng trưng cho một giọt nước mắt.
Mưa càng lớn, lòng anh càng nặng.
Và chàng trai ấy vẫn đang chờ đợi ngày mà cô bước đến.
Một mặt trời nhỏ xua tan đi từng cơn bão lòng trong trái tim anh.
...----------------...
"Bộp"
Trên sân trường, tiếng kêu rõ to phát ra khi trái bóng màu nâu cam đập vào tấm bảng trắng trên cao rồi rơi vào trong rổ.
Bên cạnh đó còn có tiếng hò reo của đồng đội và hội chị em phụ nữ đứng bên ngoài xem.
"Húuu! Thắng rồi! Giỏi quá, Chu Phi Phi!"
"Làm rạng danh lớp 10C ghê!"
"Em gái của đội trưởng đội tuyển bóng rổ có khác!"
Chu Phi Phi là một cô học sinh lớp 10, có thân hình khá nhỏ nhắn với mái tóc được buộc gọn lên thành chiếc đuôi ngựa trông rất năng động.
Cô bé nhanh nhẹn và phản xạ rất tốt.
Chính vì vậy năng khiếu thể thao của cô cũng có phần nhỉnh hơn so với các bạn học sinh khác.
Chu Phi Phi vừa chơi bóng rổ với các bạn nam khác trong lớp.
Kĩ năng của cô bé khiến ai cũng nể phục.
Giờ ra chơi sắp kết thúc, Chu Phi Phi vào nhà vệ sinh rửa mặt cho đỡ mồ hôi.
Cô soi gương, nhìn tấm thân đang thở hồng hộc rồi mỉm cười khúc khích:
- Uầy! Ai mà xinh thế! Còn vừa gánh team một cách ngầu đét nữa chứ! Há há!
Lúc bước ra thì thấy anh trai mình đã đợi sẵn ở hành lang.
Anh ấy tên là Chu Minh Triết, lớp 12A, là đội trưởng đội tuyển bóng rổ của trường, khá có tiếng.
Chu Phi Phi giật mình:
- Ủa, anh hai? Sao anh ở đây vậy? Tìm em hả?
Bình thường thì mối quan hệ của hai anh em cũng không phải là quá thân thiết.
Ở nhà Chu Minh Triết hầu như đều vô cớ trêu ngươi cô, khiến cô gái nhỏ tức điên.
Trong bộ đồng phục sơ mi trắng, anh đứng khoanh tay dựa vào tường:
- Tự luyến thấy ớn! Gánh team thì tạm chấp nhận chứ xinh hay không thì chưa biết!
Chu Phi Phi xấu hổ:
- Á! Anh dám nghe lén hả!?
Chu Minh Triết không trả lời câu hỏi đó, vì sự thật là anh đã nghe lén mà, cho dù đó là vô tình đi chăng nữa.
Anh lập tức nói thẳng vào chủ đề chính:
- Lúc nãy có mấy thành viên thấy mày chơi bóng rổ, muốn mời mày tham gia đội tuyển.
Mày thấy sao?
Đôi mắt Chu Phi Phi lóe sáng lên.
Đội tuyển bóng rổ của trường chỉ có khoảng 10 người.
Tuy có tiếng nhưng tập luyện khá khắt khe.
Chu Minh Triết nhắc nhở:
- Mà đừng tưởng được mời là ngon! Bóng rổ không dễ như mày nghĩ đâu! Mày suy nghĩ đi rồi tan học nói anh! Anh về lớp đây!
Chu Minh Triết vừa quay lưng bỏ đi thì cô bé đã chạy theo như một cái đuôi nhỏ:
- Khoan! Anh hai nói em nghe trước! Là những ai đã xem em chơi bóng rổ vậy? Trong đội tuyển chính thức hả?
- Ờm, là một vài đứa mù quáng vô tình đi ngang thôi!
Câu này chẳng khác nào chê Chu Phi Phi chơi bóng dở tệ! Cô cay lắm nhưng không dám bật lại ông anh, chỉ ngậm ngùi giậm chân tại chỗ.
- Anh kì quá à!
...----------------...
Chu Minh Triết về lớp 12A.
Ngồi cạnh bên anh là một thành viên cốt cán của đội bóng rổ, cũng là bạn thân của anh, tên Tề Đức Hạo.
Cả hai đều ngồi bàn cuối của lớp.
Vừa thấy Minh Triết vào chỗ, Tề Đức Hạo đã hỏi:
- Chiều nay có sang bên nhà thi đấu tập không?
- Có! Hôm nay nhỏ em tao đến nữa.
Đức Hạo lập tức nhăn mặt:
- Mày mang theo em mày làm gì?
- Vừa nãy ra chơi mày bị chép phạt trong lớp nên không biết đấy thôi! Bọn Sơn Thần với Tuấn Kiệt xem nhỏ em tao chơi bóng rổ, sau đó cả đội tuyển đã mời em ấy vào đội rồi.
- Cả đội quyết định mà không có tao à?
- Ờ! Bỏ phiếu rồi! Có mỗi 9 người mà hết 7 người đồng ý! Có mày hay không thì cũng vô ích!
Đúng lúc này thì chuông reo báo hiệu đã hết giờ ra chơi.
Chu Minh Triết chống cằm rồi nói tiếp với thằng bạn cùng bàn:
- Yên tâm đi! Nhỏ em tao chơi cũng khá lắm! Cho nó làm chân dự bị, sau này phát triển team bóng rổ nữ cũng ổn.
Trường cấp ba Ưu Tú vốn có tiếng trong việc đào tạo ra các chàng trai bóng rổ U18, thậm chí đã có vài lần đi thi quốc gia.
Đội tuyển gồm 5 người thi đấu chính thức và 5 người dự bị.
Khi thành viên chính thức nào tốt nghiệp cấp ba, những thành viên dự bị sẽ thế vào chỗ đó.
Cứ vậy, tre già thì măng mọc.
Đến nay, đội tuyển bóng rổ trường Ưu Tú đã mang về kha khá chiến công hiển hách.
Nhưng nhược điểm chết người của ngôi trường này là chỉ tham gia được những cuộc thi dành cho nam.
Bởi vì các học sinh nữ hầu như chẳng có hứng thú với bộ môn này.
Tề Đức Hạo cũng không quan tâm lắm việc có người mới hay không.
Tính cách anh ta vốn dĩ là thế.
Cho dù trời sập thì có lẽ người cuối cùng chạy là Tề Đức Hạo.
Anh đảo mắt như thể muốn nói "ok, sao cũng được".
Sau đó thì giáo viên bước vào và tiết học tiếp tục sau giờ ra chơi..