Sau khi gằn giọng nói một câu thật lớn, Tề Đức Hạo lãnh đạm bỏ lên tầng.
Người phụ nữ đứng đó vò đầu bứt tai.
Quản gia đang ở tít sau nhà nghe loáng thoáng tiếng cãi nhau liền chạy vào trong hỏi han.
Mà người phụ nữ ấy không nói sự thật, chỉ lắc đầu:
- Không có gì đâu! Tề Đức Hạo vừa về! Chắc lại dỗi tôi chuyện gì vớ vẩn ấy mà!
...----------------...
Trong bữa cơm tối, cái người phụ nữ mà Tề Đức Hạo gọi là "dì Lệ" tỏ ra rất bình thường.
Bà ta vẫn chăm sóc, cơm bưng nước rót cho người đàn ông của mình.
Nhưng trái tim lại trót ngả về phía cậu con trai đang ngồi ăn với gương mặt lạnh tanh kia.
Căn nhà này vốn dĩ đã không còn một chút hơi ấm từ khi mẹ ruột rời đi.
Tề Đức Hạo chẳng để tâm bầu không khí trong nhà nữa, có ra sao cũng mặc kệ.
Chuyện mẹ kế tương lai tăm tia gia sản của bố nên mới cặp kè với ông, Tề Đức Hạo quá rõ và đã khuyên bảo nhiều lần.
Nhưng vì bố quá cô đơn và gia đình thiếu bóng một người phụ nữ, ông vẫn quyết định mang dì Lệ về.
Bản thân ông cũng chỉ gọi là có cảm tình chứ không hề có gì sâu đậm với bà ấy.
Đợt đó sau khi ly hôn, bố chỉ lao đầu vào kiếm tiền, không quan tâm đến Tề Đức Hạo khiến anh cảm thấy lạc lõng.
Dần dần, hai bố con xuất hiện một khoảng cách, xa hàng trăm dặm.
Cái tính lầm lì bất cần đời của anh cũng từ đây mà ra.
Tề Đức Hạo còn chẳng thèm buồn mồm nói cho ông nghe chuyện mẹ kế "đẩy đưa" mình.
Vì anh biết, bố sẽ nhắm mắt cho qua.
Đối với bố, tiền mới là quan trọng.
Còn người phụ nữ này, ông chỉ đem về để lấp đầy khoảng trống để người ngoài không xì xào bàn tán nữa mà thôi...
Thử hỏi, sống trong một gia đình như thế này, Tề Đức Hạo làm sao có thể tin vào hai chữ "tình yêu"?
.
.
.
- Tiều tiêu vặt đã hết chưa?
Trên bàn ăn, bố đột nhiên nhìn Tề Đức Hạo rồi hỏi.
Anh lắc nhẹ đầu:
- Chưa ạ.
Bố không cầ-
- Vậy để bố chuyển thêm.
Ông ấy buông bát đũa, vừa đứng lên vừa bấm điện thoại, còn không nghe con trai mình nói hết câu.
Sau khi chuyển xong số tiền thì ông lại đi ra khỏi nhà.
Mỗi tháng bố đều quăng 1 đống tiền cho Tề Đức Hạo rồi lại cắm đầu đi làm.
Giống như được lập trình sẵn vậy.
Cứ nghĩ rằng kiếm thật nhiều tiền để bù đắp cho con trai là đủ.
Trong nhà bếp còn lại mẹ kế tương lai và Tề Đức Hạo.
Anh lập tức đứng dậy, định đi lên tầng để tránh né bà ta.
- Nè! Chúng ta nói chuyện cho rõ ràng đi!
Nghe tiếng gọi, Tề Đức Hạo thậm chí còn không thèm quay đầu:
- Giữa chúng ta không có chuyện gì để nói cả!
Bà ta vội bước đến chặn đường:
- Coi như tôi cầu xin cậu!
Hôm nay bà ta khẩn thiết hơn mọi khi làm Tề Đức Hạo thấy khá kì lạ.
Đôi lông mày anh cau lại lộ rõ vẻ khó chịu:
- Dì thôi cái hành động trẻ con này đi được không?
Dì Lệ im lặng vài giây rồi hỏi, không còn dáng vẻ ỉ ôi như ban nãy mà giờ đã bình tĩnh hơn:
- Tôi chỉ muốn hỏi...!là cậu lại có bạn gái mới rồi hả?
Hóa ra từ chiều đến giờ bà ta cứ nằng nặc đòi nói chuyện là vì lí do này.
Tề Đức Hạo vào thẳng vấn đề:
- Có hay không cũng không liên quan đến dì.
Mời tránh ra cho tôi lên tầng.
Người phụ nữ ấy nhất quyết không nhường bước:
- Vậy là tôi đoán đúng rồi! Nhưng mà tại sao chứ? Tại sao cậu thà yêu tất cả các cô gái khác rồi chia tay họ, còn hơn là chọn tôi?
Tề Đức Hạo không đáp và cũng không muốn đáp.
Anh quá chán nản với người đàn bà này.
Sau khoảng im lặng, một hơi dài bất lực thoát ra từ cổ họng.
Đức Hạo lạnh nhạt hỏi:
- Dì mở miệng nói những lời này mà không sợ tôi mách bố à?
- Tôi hiểu tính cách của ông ấy mà! Cùng lắm là dọn đồ ra khỏi nhà chứ ông ấy nào dám làm ầm lên hay chửi mắng gì tôi!
Chuyện đổ vỡ khi xưa của gia đình đã bị lời qua tiếng lại suốt mấy năm trời gây ra một vết thương rất lớn trong tim mỗi người.
Bây giờ bố chẳng dám xé to vấn đề ra.
Đối với ông, tiền bạc và mặt mũi vẫn là 2 thứ quan trọng nhất.
Thấy Tề Đức Hạo im lặng, dì Lệ được nước lấn tới:
- Tôi biết cậu lo cho bố mình nên mới không nói...!Ây da! Đồng ý là tôi cặp kè với bố cậu vì tiền.
Nhưng nếu ở bên cậu, tôi được gì?...!Tôi chỉ mong cậu đáp lại tình cảm của tôi thôi!
- Đừng nói nữa! Tôi đi nghe lại nghe nhiều lắm rồi!
- Không! Tôi phải nói! Vì tôi thật sự có tình cảm với cậu!...!Thế cậu tưởng đám con gái ngoài kia đến với cậu vì tình yêu thật sự à? Hay là vì đống tiền trong mơ của tụi nó đang nằm trong số tài khoản của cậu?
- Im đi!
Tề Đức Hạo lớn tiếng.
Lần này cậu thật sự giận dữ.
Tính cách điềm đạm và bình tĩnh của anh dường như biến mất khiến dì Lệ rất ngạc nhiên.
Đã làm phiền Tề Đức Hạo rất nhiều lần nhưng hầu hết anh đều lạnh lùng làm lơ.
Vậy mà bây giờ lại có cảm xúc như thế này?
Không nể nang ai, Tề Đức Hạo bước thẳng về phía trước khiến hai vai chạm nhau rất mạnh.
Dì Lệ loạng choạng, suýt thì ngã.
Bà ta đứng đó, hậm hực nhìn theo bóng lưng của chàng trai trẻ trên cầu thang.
...----------------...
Tề Đức Hạo vào phòng riêng.
Anh ngồi sỗ sàng vào bàn học, hành động mở vở thể hiện ra chút bực mình.
"Soạt"
Lật từng cuốn vở mà đợt trước Chu Phi Phi nhờ chép bài hộ, anh đặt tay lên nét chữ thanh mảnh, gọn đẹp của cô.
"Rõ ràng em ấy không phải là loại người như thế...".