Có địa chỉ trong tay, Chu Phi Phi tức tốc đến ngay nơi mà Tề Đức Hạo ở.
Khi nhìn thấy căn biệt thự, cô bé cũng hơi sốc.
Biết là nhà anh ta có tiền rồi nhưng mà không ngờ là cái nhà nó sang đến mức này.
Chu Phi Phi đến gần cửa, cô bé đưa tay lên định bấm chuông thì nghe tiếng từ trong nhà vọng ra.
Là giọng của 1 người đàn ông và 1 người phụ nữ.
Âm thanh cãi vã dường như bị người nói cố nén lại để không gây ra tiếng ồn quá lớn.
Nhưng chỉ cách 1 lớp cửa, Chu Phi Phi lại nghe rõ mồn một.
"Sao lại đuổi tôi đi chứ? Tôi chỉ đang cố gắng dạy dỗ đứa con yếu đuối đó thôi mà!"
"Cô muốn bao nhiều tiền tôi cũng đưa! Vậy mà dám cả gan động đến con trai tôi à?"
"Chẳng qua là thể trạng nó yếu! Chứ tôi làm với ý tốt mà!"
"Đừng tưởng tôi không biết chuyện ở nhà nhé! Cô muốn dây dưa, thằng bé không đồng ý nên bày hết trò này đến trò kia để giày xéo nó!"
"Nó...!nó kể ra rồi ư...?"
"Cô cút ra khỏi nhà tôi đi! Dày vò con trai tôi đến phát sốt tôi chưa kiện là may!"
Chu Phi Phi đứng ngoài có chút run, không biết mình nên làm gì trong tình huống này.
Rồi bỗng cánh cửa đột ngột mở ra, người đàn bà hậm hực đi ra ngoài, chân giậm rất mạnh:
- Hừ! Đếch cần chúng mày! Bà đây không thiếu trai!
Bố của Tề Đức Hạo định đóng cửa thì thấy Chu Phi Phi đứng thù lù như cục đá ngay mép nhà.
Ông giật mình nhẹ:
- A...!cháu là...?
Cô bé lúng túng:
Cháu ở cùng đội tuyển bóng rổ với anh Đức Hạo ạ! Cháu nghe tin anh ấy bị ốm nên....À ừ.
Trên tầng cũng đang có 1 tốp người đến thăm.
Toàn bạn bè chung lớp với nó cả.
Cháu có lên không?Có ạ!Thế là cô bé theo chân người bố của Tề Đức Hạo đi lên phòng của anh.
Bước trên từng bậc cầu thang mà bàn chân nhỏ bé cảm tưởng như đang bước lên đống tiền.
Từng chi tiết nhỏ trong nhà đều rất được chăm chút, toàn là những thứ vật liệu và thiết kế sang trọng.
"Cạch"
Bố mở cửa phòng và nói:
- Đức Hạo, có thêm bạn đến thăm đây!
Chu Phi Phi liền ngó đầu vào.
Bên trong có vài ba anh trong đội bóng rổ, ngồi xung quanh giường.
Chu Minh Triết thấy nhỏ em mình thì vừa ngạc nhiên vừa khó chịu:
- Ố? Đã bảo là ở sân tập đi rồi còn gì?
Chu Phi Phi không dám to tiếng, chỉ đáp lại be bé:
- Tại...!em lo cho anh ấy...
Tuấn Kiệt sợ 2 người nói thêm thì lộ ra chuyện mình tiết lộ địa chỉ cho cô bé.
Anh ngoắc tay:
Thôi, dù sao cũng lỡ đến rồi! Lại đây ngồi với anh nè!Dạ thôi!Chu Phi Phi lắc đầu.
Cô hít sâu tự nhủ mình phải mạnh mẽ.
Rồi cô chưng ra bộ mặt vừa ngại ngùng vừa đáng thương:
- Mấy anh...!ra ngoài chút được không ạ? Em có chuyện muốn nói riêng với anh Đức Hạo...
Mấy người còn lại tuy thấy là lạ nhưng vẫn thoải mái, chỉ riêng Chu Minh Triết là không chịu.
Anh đứng dậy, mắt nheo lại, nhìn xuống nhỏ em:
Chuyện riêng gì vậy?Đã là chuyện riêng sao kể anh nghe được?Chu Minh Triết định đáp lại thì bị lũ bạn kéo ra ngoài.
"Thôi! Để con bé tự nhiên đê! Mày chửi nó hoài sao nó dám nói chuyện!"
"Ớ! Mình đi ra đi! Nãy giờ đám mình thăm hỏi lâu lắm rồi! Thằng Hạo chắc thấy phiền lắm, ha ha!"
Mấy chàng trai đi ra ngoài, trả lại sự yêu ắng cho căn phòng.
Chu Phi Phi bước lại gần giường.
Đôi mắt mệt mỏi của Tề Đức Hạo dõi theo.
Đến khi cô ngồi xuống giường, anh mới lên tiếng, giọng còn hơi yếu ớt:
- Lúc nãy em nói...!em lo cho anh hả...
Chu Phi Phi gật đầu:
- Đương nhiên rồi! Đối với em, anh là 1 người rất quan trọng!
Tế Đức Hạo cười nhẹ:
- Ừm, em cũng quan trọng với anh.
Đền đây, Chu Phi Phi cứ tưởng Tề Đức Hạo còn xem mình là em gái nên cô đáp:
Không phải! Ý em là...Hửm?Cô bé nói 1 nửa rồi không dám nói tiếp.
Tề Đức Hạo im lặng, kiên nhẫn lắng nghe.
Nhìn vào ánh mắt ấy, Chu Phi Phi tự nhủ mình phải dũng cảm lên.
Phó Thư Di và Sơn Thần đến với nhau, chẳng phải là vì 1 trong 2 đã dám bước cái bước đầu tiên đó sao?
- Ý em là...!em thích anh.
Nói xong mà tim Chu Phi Phi đập loạn xạ, chỉ muốn đưa 2 tay lên giữ lấy lồng ngực.
Tề Đức Hạo đơ ra vài giây.
Em ấy thích Tuấn Kiệt cơ mà? Hay là câu nói này còn nghĩa gì khác?
Không gian tĩnh lặng đến phát sợ.
Chu Phi Phi hắng giọng:
- E hèm! Em thích anh á! Anh...!Anh nghĩ sao?
Một hồi lâu rồi Tề Đức Hạo mới nghĩ ra.
Mà còn ngẫm ra cái sự hiểu lầm chồng chéo nhau mới ghê.
"À à, thích này là thích kiểu bạn bè rồi!".
Thế là anh đáp:
- Anh cũng thích em.
Nhưng cái sự "thích" của anh nó khác...
Chu Phi Phi ngầm hiểu đó là 1 câu từ chối khéo.
Hóa ra ảnh thích mình theo kiểu anh em, chứ không phải là kiểu yêu đương.
Vậy là cả 2 người đều chìm đắm trong nỗi buồn của chính bản thân mình.
Cô bé muốn ở lại chăm sóc anh nhưng sợ phiền, vốn dĩ anh ta chẳng thích mình.
Còn anh, anh muốn được nắm lấy bàn tay nhỏ đang đặt kế bên, nhưng lại không muốn sức nóng từ cơ thể của mình làm ảnh hưởng đến cô.
Ai cũng có những suy nghĩ riêng và 2 người này hợp nhau đến kì lạ.
Luôn lo lắng về đối phương một cách thái quá, đến mức quên rằng...!chỉ cần cả 2 nói thật lòng mình thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.