Bóng Đã Vào Rổ Anh Đổ Em Chưa


Nghe xong câu chuyện mà anh trai mình kể, Chu Phi Phi ngồi im lặng.

Trong lòng rối như tơ vò.

Hóa ra vết sẹo trên cổ anh lại gắn liền với kí ức đau thương như vậy.

Thế mà cô cứ năm lần bảy lượt đòi anh kể, thật vô tâm.
- Bởi vậy nên nó có thành kiến với phụ nữ lắm!
Chu Minh Triết nhìn mặt nhỏ em cũng hiểu nó đang nghĩ gì, anh nói tiếp:
Trong mắt thằng Hạo, phụ nữ gắn liền với 2 chữ tệ bạc.

Mày có chân thành đến đâu nó cũng không thay đổi được suy nghĩ đó đâu! Nhưng mà...!đâu phải phụ nữ nào cũng tệ đâu? Ảnh làm vậy là đánh đồng tất cả rồi! Thì làm gì có cơn mưa nào kinh khủng như nó tưởng tượng? Hồi bé bọn mình tắm mưa suốt đó!...!Chẳng qua là tuổi thơ nó trải qua những điều như thế nên hình thành nên nỗi sợ thôi!Rốt cuộc thì Chu Phi Phi cũng hiểu ra.

Là do anh trai mình quá hiểu thằng bạn thân nên mới cấm đoán 2 đứa.

Tề Đức Hạo bị ám ảnh tâm lý, nếu để anh ta bước vào cuộc sống của Chu Phi Phi, sợ cô bé sẽ khổ
Nhưng mà Chu Phi Phi thì không sợ.

Sau hôm nay, cô lại càng quyết tâm giúp đỡ, kéo Tề Đức Hạo ra khỏi cái bóng đen tuổi thơ kia.

Cô cũng nói rõ với anh trai của mình:
- Anh hai đừng lo.

Nếu Tề Đức Hạo đối xử tệ với em thì anh ấy không xứng được ở bên em.

Đến lúc đó, em sẽ méc anh!
Tuy Chu Minh Triết không đáp, nhưng ánh mắt của anh như ngầm chấp nhận mọi chuyện.

Anh cũng chưa bao giờ thấy thằng bạn thân của mình mở miệng khen ai ngoài Chu Phi Phi.


Nếu họ đã đặc biệt trong mắt nhau như thế, thôi thì cứ cho họ 1 cơ hội...
Tuy là Chu Minh Triết quyết định không nhúng tay vào mối tình này, qua được một chướng ngại, nhưng Tề Đức Hạo vẫn chưa biết được tình cảm của Chu Phi Phi.

Anh vẫn nghĩ người cô thích là Tuấn Kiệt nên khoảng cách giữa cả 2 không khá hơn là bao.
Hôm ấy, Chu Phi Phi lại gặp Phó Thư Di trong sân đấu tập.

Và từ đây, chuyện tình cảm tưởng chừng như không có kết quả của cô bé bắt đầu rẽ hướng.
- Tui tỏ tình thất bại rồi...
Phó Thư Di ngạc nhiên:
Hả? Nhanh vậy đã tỏ tình rồi sao? Thì bà kêu là phải dũng cảm mà! Nhưng lúc tui nói thích ảnh, ảnh từ chối luôn!"Bộp"
Phó Thư Di đánh nhẹ vào tay Chu Phi Phi:
Chưa gì mà đã vội vã tỏ tình hả bà!? Ua..

chu..? Y của việc dũng cảm ở đây là phải theo đuổi người ta! Cho người ta thấy mình quan tâm đến cảm xúc, sức khỏe và cuộc sống của họ!Chu Phi Phi "ồ" lên một tiếng.

Phó Thư Di nói tiếp:
Tụi mình là con gái, chủ động trong tình cảm thì phải khéo léo! Nếu không là mất giá đó! Vậy...!tui phải làm sao? Thì đừng có vội tỏ tình! Phải ra dấu hiệu trước! Mấy lúc chơi bóng rổ á! Bà quan tâm kiểu "nay anh có mệt không, anh uống nước không,..."!Chu Phi Phi gật gù, rồi cô quay sang, tỉnh bơ nói:
- Nhưng mà mấy nay anh ấy không đi tập! Ánh không có trong danh sách đi thi đấu nên phải dành thời gian học nhiều hơn á!
Phó Thư Di chớp nhẹ đôi mắt:
- Ố? Tớ nhớ là anh Tuấn Kiệt được đi thi đấu mà?
Chu Phi Phi biết mình vừa lỡ lời, cô vội đưa tay bịt miệng lại.

Phó Thư Di hỏi thêm:
- Không lẽ là anh nào khác hả? Ai vậy bà?
Mở miệng là đòi dũng cảm mà đến câu này, Chu Phi Phi lại như gà mắc tóc.

Chưa gì mà hai má đã hồng nhẹ.

Phó Thư Di thở dài:
- Haizz, bà cứ như vậy thì ai mà giúp nối!

Chu Phi Phi nhắm tịt mắt, rặn mãi mới ra được vài chữ:
- Anh...!Anh Đức Hạo...
Hai mắt Phó Thư Di tròn xoe:
- Ai cơ? Tế Đức Hạo á?
Chu Phi Phi gật nhẹ đầu.

Phó Thư Di lúc này mới chép miệng nghĩ thầm.

Toang rồi, lỡ đi đồn bậy là bà nhỏ này bả thích anh Tuấn Kiệt.

Không biết anh Sơn Thần có đi đồn đến tai ai chưa nữa.
Phó Thư Di thắc mắc, có hơi dè chừng:
Nghe xong câu chuyện mà anh trai mình kể, Chu Phi Phi ngồi im lặng.

Trong lòng rối như tơ vò.

Hóa ra vết sẹo trên cổ anh lại gắn liền với kí ức đau thương như vậy.

Thế mà cô cứ năm lần bảy lượt đòi anh kể, thật vô tâm.
- Bởi vậy nên nó có thành kiến với phụ nữ lắm!
Chu Minh Triết nhìn mặt nhỏ em cũng hiểu nó đang nghĩ gì, anh nói tiếp:
Trong mắt thằng Hạo, phụ nữ gắn liền với 2 chữ tệ bạc.

Mày có chân thành đến đâu nó cũng không thay đổi được suy nghĩ đó đâu!Nhưng mà...!đâu phải phụ nữ nào cũng tệ đâu? Ảnh làm vậy là đánh đồng tất cả rồi!Thì làm gì có cơn mưa nào kinh khủng như nó tưởng tượng? Hồi bé bọn mình tắm mưa suốt đó!...!Chẳng qua là tuổi thơ nó trải qua những điều như thế nên hình thành nên nỗi sợ thôi!Rốt cuộc thì Chu Phi Phi cũng hiểu ra.

Là do anh trai mình quá hiểu thằng bạn thân nên mới cấm đoán 2 đứa.

Tề Đức Hạo bị ám ảnh tâm lý, nếu để anh ta bước vào cuộc sống của Chu Phi Phi, sợ cô bé sẽ khổ
Nhưng mà Chu Phi Phi thì không sợ.


Sau hôm nay, cô lại càng quyết tâm giúp đỡ, kéo Tề Đức Hạo ra khỏi cái bóng đen tuổi thơ kia.

Cô cũng nói rõ với anh trai của mình:
- Anh hai đừng lo.

Nếu Tề Đức Hạo đối xử tệ với em thì anh ấy không xứng được ở bên em.

Đến lúc đó, em sẽ méc anh!
Tuy Chu Minh Triết không đáp, nhưng ánh mắt của anh như ngầm chấp nhận mọi chuyện.

Anh cũng chưa bao giờ thấy thằng bạn thân của mình mở miệng khen ai ngoài Chu Phi Phi.

Nếu họ đã đặc biệt trong mắt nhau như thế, thôi thì cứ cho họ 1 cơ hội...
Tuy là Chu Minh Triết quyết định không nhúng tay vào mối tình này, qua được một chướng ngại, nhưng Tề Đức Hạo vẫn chưa biết được tình cảm của Chu Phi Phi.

Anh vẫn nghĩ người cô thích là Tuấn Kiệt nên khoảng cách giữa cả 2 không khá hơn là bao.
Hôm ấy, Chu Phi Phi lại gặp Phó Thư Di trong sân đấu tập.

Và từ đây, chuyện tình cảm tưởng chừng như không có kết quả của cô bé bắt đầu rẽ hướng.
- Tui tỏ tình thất bại rồi...
Phó Thư Di ngạc nhiên:
Hả? Nhanh vậy đã tỏ tình rồi sao?Thì bà kêu là phải dũng cảm mà! Nhưng lúc tui nói thích ảnh, ảnh từ chối luôn!"Bộp"
Phó Thư Di đánh nhẹ vào tay Chu Phi Phi:
Chưa gì mà đã vội vã tỏ tình hả bà!?Ua..

chu..?Y của việc dũng cảm ở đây là phải theo đuổi người ta! Cho người ta thấy mình quan tâm đến cảm xúc, sức khỏe và cuộc sống của họ!Chu Phi Phi "ồ" lên một tiếng.

Phó Thư Di nói tiếp:
Tụi mình là con gái, chủ động trong tình cảm thì phải khéo léo! Nếu không là mất giá đó!Vậy...!tui phải làm sao?Thì đừng có vội tỏ tình! Phải ra dấu hiệu trước! Mấy lúc chơi bóng rổ á! Bà quan tâm kiểu "nay anh có mệt không, anh uống nước không,..."!Chu Phi Phi gật gù, rồi cô quay sang, tỉnh bơ nói:
- Nhưng mà mấy nay anh ấy không đi tập! Ánh không có trong danh sách đi thi đấu nên phải dành thời gian học nhiều hơn á!
Phó Thư Di chớp nhẹ đôi mắt:
- Ố? Tớ nhớ là anh Tuấn Kiệt được đi thi đấu mà?
Chu Phi Phi biết mình vừa lỡ lời, cô vội đưa tay bịt miệng lại.


Phó Thư Di hỏi thêm:
- Không lẽ là anh nào khác hả? Ai vậy bà?
Mở miệng là đòi dũng cảm mà đến câu này, Chu Phi Phi lại như gà mắc tóc.

Chưa gì mà hai má đã hồng nhẹ.

Phó Thư Di thở dài:
- Haizz, bà cứ như vậy thì ai mà giúp nối!
Chu Phi Phi nhắm tịt mắt, rặn mãi mới ra được vài chữ:
- Anh...!Anh Đức Hạo...
Hai mắt Phó Thư Di tròn xoe:
- Ai cơ? Tế Đức Hạo á?
Chu Phi Phi gật nhẹ đầu.

Phó Thư Di lúc này mới chép miệng nghĩ thầm.

Toang rồi, lỡ đi đồn bậy là bà nhỏ này bả thích anh Tuấn Kiệt.

Không biết anh Sơn Thần có đi đồn đến tai ai chưa nữa.
Phó Thư Di thắc mắc, có hơi dè chừng:
Nh- Nhưng anh ấy...Nhưng gì bà?Anh Đức Hạo...!mang tiếng là "cờ đỏ"...Biết ngay là không riêng gì Phó Thư Di, mà ai cũng sẽ có phản ứng như vậy thôi.

Chu Phi Phi không trách mà chỉ gật đầu:
- Ừm, ban đầu tui cũng không nghĩ là sẽ có ngày tui thích ảnh...!thậm chí giờ còn muốn chủ động theo đuổi...
Nhưng mà ảnh đối xử tốt với tui lắm! Dần dần tui phát hiện ra trong lòng anh Đức Hạo còn giấu nhiều điều.

Ảnh cũng khổ tâm lắm á!
Phó Thư Di nửa tin nửa ngờ:
- Thật không đó? Hay ảnh chỉ giả vờ để bà thương ảnh?
Chu Phi Phi lắc đầu:
- Không có đâu! Anh ấy giấu tui nhiều thứ lắm!...!Với lại, nếu giả vờ vậy thì sao lại từ chối tui?
Phó Thư Di ngẫm nghĩ, thấy cũng đúng:
Ừ ha...!có lý...Vậy...!bà giúp tui nha? Giờ bà là quân sư tình iu của tui rồi á!Trời trời!Từ đó, hai cô gái bỗng dưng thân thiết đến lạ thường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận