Tề Đức Hạo đọc xong tin nhắn thì hoang mang tột độ.
Chu Phi Phi thích mình? Sao Sơn Thần nói 1 kiểu, mà Tuấn Kiệt nói 1 kiểu vậy?
Trong lúc đang rối ren thì anh chợt nhớ đến cái hôm mà mình bị ốm.
Hóa ra là em ấy đã tỏ tình, vậy mà anh lại hiểu lầm.
Tề Đức Hạo đứng bật dậy, thở mạnh một hơi vì bất lực với chính bản thân mình, đầu đất thật đấy.
Chu Phi Phi thích anh nên cô mới làm đủ trò, có vậy thôi mà cũng không nhận ra.
Trong vô thức, Tề Đức Hạo không còn nghĩ về cơn mưa, anh chạy thật nhanh ra sân bóng rổ.
Nhưng Chu Phi Phi đã vào sân, phải đợi hết trận thì mới có cơ hội nói chuyện.
Thế là Tề Đức Hạo ngồi xuống ghế, bên trên có mái che.
Hai vai anh đã ướt, đôi mắt cứ dính chặt lấy hình dáng nhỏ bé nhanh nhẹn của Chu Phi Phi trên sân.
Lần này cô bé chơi khá ổn, hầu như không để vụt mất cơ hội nào, luôn chuyền bóng cho Chu Minh Triết để anh ghi điểm.
Điểm hai bên vẫn như hiệp vừa rồi, cứ bên này lên là đối phương cũng lên, vì vậy tỉ số cứ hòa mãi.
Cứ thế, thời gian trôi qua, về cuối trận, đội tuyển Ưu Tú đang bị dẫn trước 2 điểm.
Chỉ có 2 điểm nhỏ bé mà sức mạnh lại to, nhưng chỉ còn đúng 1 phút nữa là hết giờ mà bóng lại bị văng ra khỏi sân.
Chuyền tới chuyền lui, đến khi Chu Phi Phi cầm được bóng thì chỉ còn vỏn vẹn mấy chục giây.
Tề Đức Hạo nhìn lên bảng điểm số, còn thiếu tận 2 điểm mới cân bằng tỉ số, sợ là nếu Chu Phi Phi chuyền cho
Chu Minh Triết nữa thì không kịp vì mỗi lần từ phía dưới rổ đánh lên chỉ ghi được 1 điểm.
Thế là chàng trai chạy ra mép sân, khum tay lên miệng, nói:
- Chu Phi Phi! Ném luôn đi!
Vị trí cô bé đứng là ở tầm giữa sân, nếu ném từ khoảng cách này mà vào rổ thì ghi được tận 3 điểm.
Nhưng trong lúc tập, Chu Phi Phi chưa bao giờ ném vào cả.
Hơn nữa, cô không tập trung luyện cú ném này vì nó đòi hỏi kỹ thuật cao.
Thoáng chốc, Chu Phi Phi đã lưỡng lự.
Tề Đức Hạo nói tiếp:
- Em làm được mà! Anh tin em!
Tim cô bé đập thình thịch.
Tề Đức Hạo đang đứng dưới mưa cổ vũ cho cô.
Anh ấy đã thay bộ đồ mới nhưng vẫn chịu ướt ư?
.
.
.
- Hết giờ!
Tiếng còi của trọng tài vang lên cũng là lúc trái bóng mà Chu Phi Phi ném lọt sâu vào trong chiếc rổ.
Cô bé đã ghi 3 điểm và giúp đội tuyển Ưu Tú lội ngược dòng, giành giải nhất.
Cả đội như vỡ òa, chạy đến nhấc bổng Chu Phi Phi rồi tung cô lên trong mưa.
Tề Đức Hạo thở phào nhẹ nhõm.
Anh mỉm cười, đứng phía xa nhìn cô bé nhỏ xíu được tung lên rồi hạ xuống.
Nụ cười rạng rỡ trên môi cô thật đẹp và ấm áp.
Lúc sau, trời đã tạnh dần, Chu Phi Phi có một tâm trạng rất vui vẻ.
Cô vào phòng thay đồ mà miệng không ngừng ngân nga mấy câu hát yêu đời.
Thay xong bộ đồ thun mát mẻ, Chu Phi Phi bước ra ngoài, đầu còn chưa khô hẳn.
Cô bé gặp ngay Tề Đức Hạo đang đứng ngoài cửa như đã chờ sẵn.
Vai áo anh hơi sẫm màu vì lúc nãy đứng dưới mưa cổ vũ cho cô.
- Đi ra đây với anh!
Tề Đức Hạo nắm tay kéo Chu Phi Phi vòng ra phía sau tòa nhà.
Bàn tay anh ấm nóng mà còn ươn ướt.
Cô khá bối rối, không lường trước được chuyện gì sắp xảy ra.
Trời quang mây tạnh, sau cơn mưa còn xuất hiện cầu vồng mờ mờ.
Những giọt nước long lanh trên lá cây khẽ rơi xuống mặt đất.
Chu Phi Phi và Tề Đức Hạo đứng đó cùng nhau.
Ánh mắt của anh bối rối, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt cô bé quá lâu.
Rồi Tề Đức Hạo ngập ngừng:
- E hèm..
ừm...!anh xin lỗi...!lúc nãy anh có hơi quá lời.
Nhưng mà thật ra là do lúc nhỏ anh có một kí ức không đẹp đẽ gì...
Chu Phi Phi gật đầu rồi mỉm cười như một cách an ủi:
- À..
em biết.
Đáng lẽ em không nên ép anh như thế.
Em phải xin lỗi anh mới phải!
Tề Đức Hạo ngạc nhiên:
Em biết ư? Chuyện mẹ anh...?Dạ, anh hai kể cho em.
Nhưng anh đừng mắng anh ấy! Là em đòi ảnh phải kể á!Thì ra Chu Phi Phi đã biết từ sớm.
Làm Tề Đức Hạo uổng công giấu diếm bấy lâu nay.
Anh không nhắc thêm về chuyện bi thương đó nữa mà chỉ muốn tập trung vào tâm tư của Chu Phi Phi.
Ừm, đúng rồi...!Anh có cái này muốn hỏi em.
Em phải nói thật nhé!Dạ.Lần trước lúc anh bị ốm, em có nói là thích anh.
Vậy...!là thích theo kiểu bạn bè hay là..?
Tề Đức Hạo chưa nói hết câu mà mặt 2 đứa đã đỏ bừng lên.
Chu Phi Phi hơi lúng túng nhưng vẫn cố bình tĩnh đáp lại:
- T-Tất nhiên là...!thích kiểu có cảm tình ấy...!kiểu...!yêu đương...!•
Trái tim Tề Đức Hạo đập loạn trong lồng ngực.
Một người xưa giờ chưa bị dao động mạnh khi đứng trước mặt ai, vậy mà bây giờ lại đỏ mặt đến mức không nói được gì.
Chu Phi Phi tưởng mình sắp bị từ chối thêm lần nữa nên nói:
- Nhưng mà anh yên tâm! Sau hôm nay, em sẽ không làm phiền anh nữa đâu!
Tề Đức Hạo sau một hồi hít thở thì bắt đầu lấy lại vẻ điềm đạm vốn có.
Trong khi ấy thì Chu Phi Phi cứ nói không ngừng:
- Em biết là mấy ngày vừa rồi em bày nhiều trò khiến anh mệt mỏi! Vậy nên từ giờ em chỉ âm thầm hỗ trợ từ xa, đến khi nào anh chịu nhìn về phía em thì thôi!
Bỗng nhiên Tề Đức Hạo đưa tay lên nhéo má Chu Phi Phi:
- Đúng! Em phiền! Phiền đến mức làm anh thích em rồi đó! Bắt đền đi!