Bóng Đỏ - Countryhumans

"Sao nhóc không ra ngoài kia chơi?"

Ussr bước lại gần một đứa trẻ có mái tóc đỏ dài được buộc gọn lại và đứa trẻ ấy đang ngồi dưới gốc cây đọc sách.

Đứa trẻ ấy nghe thấy câu nói đó nhưng làm lơ và tiếp tục đọc sách.

"Nhóc coi ta là vô hình đấy à?"

Ussr ngồi xuống bên cạnh và xoa đầu đứa trẻ. Khiến cho đứa trẻ quay đầu lại nhìn và phun ra câu:

"Ngài muốn gì?"

Nghe lời lạnh nhạt ấy khiến Ussr bất giác cười trừ. Vì y đã quen cái tính lạnh nhạt này rồi.

"China. Ta nghĩ nhóc nên mở lòng với những người khác. Nhóc hãy như Việt Nam kìa, hòa đồng, vui tươi, tốt bụng."

China là đứa trẻ ấy. Nhưng khi nghe câu nói đó khiến cho cậu nhóc hơi nhăn mặt.

"Tôi không phải là cậu ta. Và tính của tôi như thế nào thì không cần ngài quan tâm."

Ussr nghe vậy mà cười khổ. Trong đám anh em cộng sản chỉ có China là người ít giao tiếp, luôn luôn trưng cái mặt khó chịu như ông già vậy.

Nói về lý do vì do tổ tiên cậu nhóc đã đô hộ đất nước của nhóc Việt Nam trong một ngàn năm, và có nhiều cuộc xâm lược do bên tổ tiên China làm ra.

Nên chính vì vậy mà China không muốn ai kết thân với mình, cũng như không muốn trò chuyện cùng ai.

"Nhóc đang đọc sách gì đấy?"

"Một loại sách mà ngài không cần biết."

Được rồi. Bây giờ Ussr cảm thấy mình không thể bắt chuyện với China nữa. Vì y nói cái gì thì cậu nhóc sẽ chặn họng Ussr bằng một câu nói.

Thấy người kia im lặng nên China thở dài sau đó hỏi:

"Nếu như có một người có tốc độ nhanh như báo tấn công chúng ta. Thì chúng ta nên làm gì?"

Ussr nghe thấy lời của China nói mà ngạc nhiên quay qua nhìn.

Chắc có vẻ China đang đọc một cuốn sách thể loại viễn tưởng gì rồi. Ussr xoa cằm trầm tư sau đó rồi nói:

"Cứ việc dẫn dụ đến chỗ nào có bùn. Dù có nhanh đến mức nào nhưng khi đi vào vùng bùn sẽ chậm lại thôi."

"Lỡ như không có bùn thì sao?"

"Thì sẽ có một ai đó làm con mồi và những người còn lại tấn công."

"Ồ. Vậy nếu như tên đó tỉnh táo đủ thông minh nhận ra đó là cái bẫy thì sao?"

"Nhóc đang làm khó ta đấy à?"

"Ngài đoán xem."

Ussr nghe vậy chỉ cười nhẹ sau đó liền xoa đầu China hồi lâu rồi nói:

"Chỉ cần ta kích động tên đó được rồi. Như vậy tên đó sẽ hoàn toàn tập trung vào chúng ta."

China nghe vậy cũng không nói gì và gật đầu. Dù biết rằng cậu nhóc sẽ chẳng bao giờ gặp một đối thủ như vậy nhưng vẫn có phương án chiến đấu thể loại vậy tốt hơn.

China chuẩn bị đọc sách tiếp thì bị ai đó giật phanh cuốn sách ra.

China ngạc nhiên và ngước nhìn lên xem ai là hung thủ chỉ thấy Việt Nam đang nhe răng cười và sau đó kéo tay cậu nhóc dậy. Kéo đi đến chỗ những người khác mặc cho China phản đối kịch liệt.

Ussr một bên đứng nhìn mà vui trong lòng. Rốt cuộc thì trẻ con vẫn mãi là trẻ con.
____________________


Ồ đó là những kí ức khi China còn nhỏ. Tôi mơ màng tỉnh dậy thấy Lào đang lo lắng nhìn tôi với vẻ mặt lo âu.

"Rốt cuộc cậu cũng tỉnh."

"Xin lỗi. Việt Nam đâu rồi?"

China vừa mới tỉnh dậy liền hỏi Việt Nam. Không phải tôi thích anh ta nhưng do lúc chuẩn bị ngất thì tôi thấy Việt Nam đang hét tên mình. Rồi anh ta định đi lại đỡ tôi thì bị cản lại.

Tại sao anh ta lại quan tâm đến sự sống chết của tôi cơ chứ?

Dù gì China cũng đâu phải là người thân hay người bạn của Việt Nam.

Thôi tạm thời bỏ qua câu hỏi đó đi. China mở shop lên và mua thuốc hồi mama và một bánh mì phiên dịch.

China ấn chữ mua hàng thì trong không trung xuất hiện hai món hàng mà tôi đã mua.

China uống hết chai thuốc hồi phục sau đó đứng dậy.

Kí chủ định làm con mồi?

Ừ. China sẽ làm vậy. Dù không biết cái  bánh mì này có phiên dịch tiếng mẹ đẻ của tôi không nhưng tôi vẫn sẽ thử.

"Lào."

"Sao vậy?"

"Chút nữa nói đội trưởng chặt cái cổ của ả ta."

China nói xong liền nhanh chóng chạy lại chỗ Cuba. Dùng cây quạt chắn một đòn đuôi của Akara.

Và nó đã thành công. Đúng như China mong đợi. Vũ khí này rất bền. Tôi bắt đầu cảm thấy thích thú với cái quạt này rồi.

"Cảm ơn China."_ Cuba mệt mỏi nói.

"Chúng ta đổi vai trò đi?"

"Hả?"

Chưa kịp đến Cuba hiểu thì China liền  đẩy cậu ta ra. Nhìn thẳng vào Akara.

'Hệ thống. Dùng toàn bộ số tiền để tăng cấp trọng lực đi.'

Kí chủ muốn sao tôi sẽ làm vậy.

Hệ thống 117 nhanh chóng dùng toàn bộ số tiền còn lại của China mà tăng ma thuật trọng lực.

----------------
BẢNG SỐ LIỆU CHINA

Tên:China    Tuổi:18

Vai trò: Sát thủ, pháp sư.

Ma thuật:
-Kháng độc (lv8)
-Trọng lực (lv6) [tăng 5], gió (lv1)

Thể chất:
Sức mạnh (+87), Tốc độ (+80)
Dẻo dai (+75)
Sức bền (+90)

Sắc đẹp: 30.


Quá khứ: Công tử bột (bí ẩn)

Khế ước:
Vị thần của sự chết chóc (Cấp cao)
Trung lập
----------------

Bảng số liệu xuất hiện trước mặt China khiến cho tôi mỉn cười.

Trong các trò chơi trên điện thoại gần đây có hai loại người chơi. Một là dân cày, hai là dân nạp tiền.

Và tất nhiên cái thế giới này là trò chơi của các vị thần, chính vì vậy China sẽ là dân nạp tiền.

Vì sao à?

Thứ nhất tôi lười. Không ai muốn mình tập luyện khổ say chỉ để tăng một hoặc hai trừ vài người.

Thứ hai tôi già. Cái thân già này của tôi không thể chịu thêm những lần luyện tập đâu.

Dù tôi biết rằng mình đã xuyên đến một tên phế vật mười tám tuổi nhưng già vẫn là già. Không ai chối bỏ sự thật đó được.

《Kẻ điên nói rằng nếu bạn thắng được ả ta thì gã sẽ tài trợ cho bạn 2000 xu.》

Nếu là như vậy thì China phải chiến đấu nghiêm túc để giành lấy hai ngàn xu kia của Vô Luận rồi.

'Hệ thống.'

Tôi đây thưa kí chủ.

'Lv6 thì sẽ được những gì?'

Kí chủ sẽ có bay lơ lửng và điều khiển đồ vật có trọng lượng từ ô tô trở xuống.

Một câu trả lời không vòng vo của hệ thống 117 khiến cho China cười nham hiểm.

China thử bay lơ lửng và nó đã thành công. Cầm lấy ổ bánh mì phiên dịch kia và dùng tốc độ bay nhanh nhất của mình tới chỗ Akara.

Và tống nguyên ổ bánh mì vào cái bản họng của Akara. Sau đó liền dùng cây quạt đang gấp nhồi bánh mì vào sâu trong cuốn họng ả ta. Để đảm bảo rằng ả ta nuốt hết.

Việc làm này của China khiến cho ba người đồng đội còn lại khó hiểu.

"Cậu ta làm cái gì vậy? Sao cho cổ ăn bánh mì chi vậy?"

Lào lên tiếng đầu tiên sau thấy màn đó.

"Ta không biết cậu ta âm mưu gì nhưng ta tin cậu ấy."

"Tôi cũng tin đó đội trưởng nhưng nhìn cách cậu ta cho ả ta ăn bạo lực quá."

Việt Nam và Lào nghe vậy liền im lặng. Hai người cùng chung một suy nghĩ: 'Bạo lực thật.'

Cục wifi di động và Như một đàn ông thấy cảnh này đều há hốc mồm ra và không biết nên gửi tin nhắn gì cả

Sau khi cho Akara ăn xong thì China nhanh chóng lùi ra xa và nói một ngôn ngữ mà cả đám đều không hiểu trừ hệ thống 117 và Vô Luận.

"宽恕的神"

(Vị thần của sự vị tha.)

Akara không biết vì sao mà ả hiểu được tiếng đó. Ả nhìn chằm chằm vào China và nhe răng.


"Gừ... gừ..."

"她为什么会变成这样"

(Tại sao cô lại biến thành bộ dạng này?)

"Gừ.... I...m... Im.... lặng..."

Akara khó khăn nói. Thấy có phản hồi China liền nhanh chóng nói tiếp.

"你背叛了所有人并与恶魔合作吗?"

(Có phải cô đã phản bội mọi người để hợp tác với quỷ dữ?)

"Kh....gừ...khôn....gừ...không... đú....gừ.... đúng...."

"你真的要当叛徒吗?"

(Cô thật sự muốn làm kẻ phản bội?)

"Kh....khô...không... gừ..."

"你对其他神有怨恨吗?"

(Cô có oán hận các vị thần khác không?)

Đến câu này. Akara liền móng tay nhọn mà cào nát khuôn mặt mình. Làm cho tóc ả đã rối càng rối hơn.

"你看起来好丑好可怜阿卡拉"

(Trông cô thật xấu xí và đáng thương đó Akara)

Câu nói đó của China khiến cho Akara tức lên. Hung hãn lao đến và muốn cào nát cái mặt tôi.

Tôi nhẹ nhàng né qua và cố gắng lôi kéo ả lâu nhất có thể. Để cho Akara chỉ tập trung hoàn toàn vào tôi, không phòng bị những người khác.
.
.
Mười phút sau khi lôi kéo, China đã thương ở chân, cánh tay, eo và bên má trái. Đó là do móng tay của Akara làm ra.

Thật khó để không bị thương trong khi đang chạm trán với vị thần. Khoảng cách giữa tôi và ả từ từ rút ngắn lại. Đến khi khoảng cách còn một sải tay thì hệ thống liền báo động trong đầu tôi.

Kí chủ ngay lúc này.

"VIỆT NAM."

Nghe thấy tiếng hét của China. Việt Nam nhanh chóng cầm thanh kiếm và chạy đến chỗ Akara chặt đứt đầu cô bằng một nhát.

Hành động đó quá nhanh khiến cho Akara không phòng bị kịp và đã bin bay đầu.

Nhìn cảnh đó thì China liền lấy tay sờ cổ mình.

'Chết tiệt. Mình vẫn còn ám ảnh vụ kia.'

[Kẻ điên tài trợ cho bạn 2000 xu]

Quào ngài ấy thật sự đã giữ đúng lời hứa.

Sau khi chặt đầu Akara thì những bức tượng đá đều hóa lại thành người. Và N.K cũng trở lại bình thường, hắn nhìn những người đồng đội mình lắm lem bùn đất và .... MÁU.

Cuba và Lào không dính. Nhưng Việt Nam và China đều dính. Việt Nam dính trên thanh kiếm và một chút trên mặt, áo.

Còn China thì khắp nơi.

N.K thấy vậy mà tiến lại gần China. Vén áo của tôi lên khiến cho tôi giật mình.

"Anh làm cái quái gì vậy, N.K?!"

Lào che mặt lại và xoay chỗ khác. Nhưng N.K lại nắm cổ tay Lào, khiến cô phải nhìn thẳng vào hắn.

"Chữa cho China."

"Hả?"

"Tao nói chữa cho China. Bộ nhóc muốn tên đó chết vì mất máu à?"


Lào nghe vậy liền quay qua nhìn thấy bộ dạng thê thảm của China mà nhíu mày.

"Đứng yên đó. Tôi sẽ chữa cho cậu."

Lào nói xong liền dùng ma thuật của mình áp lên vết thương. Cố gắng làm lành vết thương.

Cuba thấy vậy cũng lên shop mua vài lọ hồi phục rồi đổ lên vết thương khác của China để đẩy nhanh tiến độ chữa lành.

Việt Nam và N.K cũng chi tiền ra và làm giống như Cuba.

Bây giờ China đang được bốn người đồng đội của mình chữa trị.

Kí chủ cảm thấy thế nào?

Không biết nên diễn tả như thế nào.

Một phần tôi không muốn bốn người này chữa cho tôi vì tôi muốn chết để chút nữa khỏi chết.

Còn lại là tôi cảm thấy hơi vui trong lòng vì nhận được sự quan tâm của người khác.

Vậy giờ kí chủ cảm thấy vui hay buồn.

'Vậy mày cảm thấy tao đang vui hay buồn?'

《Kẻ điên nói rằng gã vote một phiếu vui》

Tôi cũng như ngài Vô Luận. Một phiếu vui cho kí chủ.

Nghe thấy điều này mà China bất giác cười. Khiến cho bốn người đang chữa trị cho tôi phải dừng lại khi nhìn thấy nụ cười đó.

"Sao vậy?"

"Không. Chỉ là đây là đầu tiên tôi thấy cậu cười thôi."_ Cuba trả lời câu hỏi của tôi.

"Mai mốt cười nhiều lên. Vì cười lên ngươi rất đẹp."

Nghe lời khen của Việt Nam mà tôi bất giác đỏ mặt mà quay sang chỗ khác. Lâu rồi chưa ai khen tôi nên khiến cho tôi hơi ngại.

"Nhưng đừng cười nhiều quá người ta tưởng mày khùng."

China nghe câu nói N.K mà hết hứng vui.

"Này N.K"

"Bộ tao nói sai à? Nếu vậy bị điên."

Thôi ông im giùm tôi luôn đi.

Bộ N.K không thể nói câu nào mà làm tôi vui à?! Sao phải chọc tức tôi thế?

Vì đó là N.K

Cũng đúng. N.K mà dịu dàng, hiền hậu một cái là China tôi đây đi nhảy xuống biển tự vẫn liền.

Mà kí chủ ơi.

'Sao thế?'

Tối nay chúng ta hành động không?

Tất nhiên phải hành động rồi. Làm xong nhiệm vụ sớm để nhẹ cái lòng. Chứ để lâu nặng lòng lắm.

《Kẻ điên nói rằng sẽ giúp bạn.》

Nếu vậy thì tốt quá. Dù gì Akara cũng là vị thần tốt do bị đè ép và gắn mác tội danh vốn không phải của mình nên biến thành quái vật.

《Kẻ điên nói do đám thần nữ ghen tị với sắc đẹp và sự nổi tiếng của Akara nên mới đồn thổi những lời cay đắng.》

Khoan nếu vậy thì không thể. Vì theo như cốt truyện thì sẽ có vị thần nói dối có thể phân biệt đâu là thật và giả.

《Kẻ điên nói là do anh ta mất đi làm nhiệm vụ nên không có ở đó trong 50 năm.》

Thật tội nghiệp cho Akara. Có gì tối nay tôi sẽ an ủi cổ mới được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận