Sau khi chữa trị cho China xong thì cả nhóm cùng về lại ngôi làng kia. Đúng như China nghĩ. Cả bọn được tung hô vì đã giết được Akara.
Và sau đó dân làng liền tổ chức tiệc, mừng ngày bọn họ đã thoát khỏi Akara.
Trong suốt bữa tiệc thì China chỉ ngồi một góc và không nói gì. Một mình ngồi uống rượu, lặng lẽ nhìn những người kia vui đùa.
"Có chuyện gì vậy China? Sao cậu không ra ngoài đó?"
Lào đi lại và ngồi kế bên China hỏi. Tôi nghe thấy chỉ im lặng và lắc đầu. Uống một ngụm rượu rồi tiếp tục nhìn những người kia.
Lào một bên thấy vậy mà ngạc nhiên. Vì cô đã được nghe là China là kẻ bợm rượu, luôn luôn muốn mình là trung tâm.
Nhưng giờ đây cô lại thấy China như một ông lão, chỉ muốn lẳng lặng ngồi uống, không muốn ai chú ý đến mình và không muốn nói chuyện với ai.
Có vẻ người này không như lời đồn rồi. Và có vẻ như Lào phải quay lại con số không và từ bước từ bước hiểu thêm về China.
Trong khi Lào đang cảm thấy mình hiểu sai về China, thì China lại đang ngồi tán gẫu với hệ thống 117 và Vô Luận.
《Kẻ điên nói rằng bạn nên chết một cách đau đớn mới hay.》
'Dẹp đi. Tôi sợ đau.'
Hay kí chủ chửi thề đi. Chửi nhiều vào để có gì bị sốc điện nhiều sẵn rồi chết luôn.
Ối giời ơi. Tôi chưa thấy cái hệ thống nào lại gợi ý cái chết cho kí chủ đó. Với lại chọn cái chết tôi ghét nhất mới đau.
Lý do vì sao China ghét à? Vì nó quá đau chứ sao. Lúc trước sốc điện là đau thấy mẹ rồi dù tôi biết rằng tôi gặp mẹ mình lần nào.
Vì tôi đếch có mẹ.
Vậy sao kí chủ ra đời được vậy?
Thật ra thì vì một lý do nào đó, rất phi lý nhưng lại thuyết phục. Đó là China được sinh ra từ máu của Qing, cha tôi.
Có hai cách sinh ra country human.
Một là sinh đẻ bình thường như con người.
Hai là bằng cách nhỏ một giọt máu vào bông hoa. Nếu như giọt máu tương ứng với bông hoa đó thì sẽ tạo ra một đứa trẻ.
(P/s: Tôi không biết CHS sinh ra từ đâu. Nên tôi mới ghi vậy.)
Và bông hoa của China chính là hoa mẫu đơn đỏ. Và mẫu đơn chính là hoa đặc trưng của quốc gia Trung Hoa ngày nay.
《Kẻ điên nói rằng có những thế giới còn sinh con kì lạ nữa kìa.》
Haiz....
Thật mệt mỏi. Cuộc trò chuyện tạm dừng của ba người gồm một countryhumans, một hệ thống và một vị thần.
Sau khi China nói xong liền quay lại thực tại. Thấy bốn người đồng đội của mình đang nhìn tôi với ánh mắt phức tạp.
"Sao thế?"
"Tại sao tụi tao kêu mày muốn đau cổ mà mày vẫn cứ im im không lên tiếng thế hả?"
Ủa có hả?!
Nếu vậy chắc là do China tập trung suy nghĩ quá nên không để ý xung quanh rồi.
Đó là tật xấu của kí chủ.
Ừ thì đúng vậy. Tôi sẽ không chối vì nó đúng là tật xấu của tôi. Có những lần tôi xém chết vì lo tập trung suy nghĩ quá nhiều.
Nếu như không có bốn người kia thì tôi phải vào buồng hồi phục mấy chục lần trong một tháng rồi.
_____________
"What the f*ck?! Mày làm cái đéo gì vậy China?! Không thấy xe tải à?"
America gắt gỏng nói. China chỉ cười cười và liên tục xin lỗi.
Sau đó liền có một bạt tay đánh vào đầu China một cái thật mạnh khiến tôi đau điếng và quay người lại nhìn.
"Nhìn làm cái gì hả? Bộ tao không được đánh à?"
"Nhưng sao mày lại đánh tao Finland?"
"Nó đánh mày vì mày lúc nào cũng suy nghĩ. Không chịu chú ý xung quanh gì cả."
Italy bước lại chấn vấn China. China nghe vậy chỉ cười cười và không nói gì.
Bỗng có một dáng người nhỏ con cầm gấu bông hình cánh cụt chạy lại chỗ bốn người.
"Bộ bây không đi ăn à?"
"Đi liền đây, cánh cụt ạ."
____________________
Đó là những kí ức đẹp đẽ giữa tôi và bốn người bạn thân của mình. Dù không chung lý tưởng nhưng cả bọn lại chơi thân. Cũng coi nhau như là anh em một nhà.
"Lại nữa rồi."
Nghe thấy vậy liền, China liền giật mình thấy hai tay Cuba đang để hai bên má mình.
"Cậu làm cái quái gì vậy Cuba?"
"Thử xem làm như vậy cậu có thể thoát khỏi mớ suy nghĩ của mình không."
"Và nó bất thành."
Lào nói tiếp câu đó và uống một ngụm rượu. N.K chỉ biết tặc lưỡi như thể tôi là phế vật vậy.
Việt Nam nhìn China một lúc rồi lên tiếng hỏi:
"Lúc giao chiến với con rắn kia thì ngươi đã nói cái gì vậy?"
!!!!!
"Sao ngươi có thể chọc tức ả ta bằng những câu nói khó hiểu. Và ngươi đang giấu ta điều gì?"
Định mệnh?!!
Sao Việt Nam chú ý đến việc này chi vậy. Giờ nhìn xem, ánh mắt ba người kia lại đổ dồn về tôi nữa đây này.
China nuốt nước bọt sau đó liềm ầm ự hồi lâu khiến cho N.K tức phát điên lên.
Việt Nam một bên thấy China không muốn nói liền nhíu mày.
"Điều đó có liên quan đến mạng sống chúng ta không?"
Không.
Tất nhiên là không rồi.
Chưa kể nó còn vô dụng nữa kia kìa.
China chỉ lắc đầu liên tục khiến cho người kia thở dài. Một bàn tay cùng màu đang lên mái tóc của tôi.
"Được rồi. Ta tin ngươi. Nhưng nếu có chuyện gì không thể gánh được thì cứ việc san sẻ qua bọn ta."
Việt Nam cười nhẹ và nói. Ba người kia cũng gật đầu. China nghe vậy mà trong lòng phun ra một câu:
Muốn san sẻ lắm nhưng không được mới cay.
Nếu như có thể thì đó lời nguyền chửi tục. China cay vụ này lâu rồi nhá, ngứa miệng nhưng lại không được chửi.
Quần què.
Một bên Vô Luận đọc suy nghĩ của China liền lấy khăn chấm nhẹ lên mắt như kiểu đang thương hại cho China.
"Tội nghiệp."
'Ngài đang cố tình chọc tôi đấy à?'
"Ngươi đoán xem."
Thôi khỏi đoán đi. Tôi thật sự không muốn biết thông tin về người này. Dù có hữu dụng hay không thì với tôi là không nhé.
"Buồn vậy."
.
.
Tối hôm đó, tất cả ai cũng ngủ say do uống quá nhiều rượu trừ người nào đó và China.
Có thể nói China không thể say, nhưng nói đúng hơn là China có tửu lượng cao. Nên nhiêu đó nhằm nhò gì với tôi cơ chứ.
China nhẹ nhàng, đi từng bước và tránh làm kinh động đến những người khác.
Nhưng chuẩn bị ra khỏi phòng thì thấy Việt Nam đang ngồi trên ghế sofa đọc sách.
"....."
Thần tượng của tôi đúng đỉnh luôn. Dù kí chủ chuốc bao nhiêu rượu thì vẫn còn tỉnh táo.
Đúng là dân Đông Lào có khác. Tửu lượng cao dữ dằn.
Được rồi. Bây giờ China sẽ chơi trò bỏ thuốc mê vào cốc nước rồi đưa cho Việt Nam và sau đó chuồn đi làm nhiệm vụ.
Nhưng kí chủ, thần tượng của tôi là nhân vật chính.
Má ơi, xém quên.
Thế quái nào có thể chuồn ra được cơ chứ?!
《Kẻ điên quyết liệt đề cử bạn nên dùng mỹ nhân kế như ngày đầu xuyên qua đây.》
'Ngài bớt giùm tôi đi.'
Nhưng tôi thấy cách của ngài Vô Luận là phương án duy nhất trong tình huống này.
Không. Nhất quyết là China sẽ không làm cách đó. Có đánh chết tôi thì tôi vẫn sẽ không làm.
Nằm mơ đi.
Với lại Việt Nam là nhân vật chính nên sẽ có kĩ năng kháng độc lv cao.
Thế kí chủ giải thích cho tôi vì sao Lào cũng có kĩ năng kháng độc nhưng vẫn say đó?
......
Không lẽ kĩ năng kháng độc ở đây không thể loại bỏ cơn buồn ngủ của bia rượu và thuốc mê nha.
Ừm hứm
Và chỉ loại bỏ những chất độc có thể gây chết người thôi.
《Kẻ điên gật đầu.》
Kĩ năng gì đâu mà phèn quá vậy?
Được rồi. Nếu như ông trời đang muốn chơi đùa China thì tôi sẽ làm theo.
China mở shop sau đó liền mua một viên thuốc mê nặng và một viên chống buồn ngủ.
Sau đó China đập nhuyễn viên thuốc mê hạng nặng thành dạng bột. Đổ vào cốc bia uống dở trên bàn.
Còn viên thuốc chống buồn ngủ kia thì China uống vào. Và rồi cầm ly đã bỏ thuốc vào miệng mình nhưng tôi không nuốt xuống mà ngậm trong miệng.
Tiến lại gần Việt Nam, sau đó giả vờ mình say xỉn ngã người lên ghế sofa, nơi anh đang ngồi.
Việt Nam xoay qua thấy China đang nhìn mình với ánh mắt mơ màng mag thở dài.
"Say đến thế cơ à? Ngủ thì ngủ đi."
Việt Nam định đọc sách tiếp thì China nhanh chóng kéo cổ áo anh xuống.
Áp môi mình lên môi anh.
Chưa để Việt Nam hiểu chuyện gì xảy ra thì China liền dùng lưỡi tách miệng người kia ra, đưa hết lượng bia đã bị bỏ thuốc miệng anh.
Do quá bất ngờ nên Việt Nam đã uống hết lượng bia đó. Thấy đối phương đã uống hết thì mới ngừng hôn.
Sau đó China giả vờ buông ra và nằm ngủ gáy khò khò.
Còn Việt Nam thì đứng hình để tiếp thu chuyện quái gì đang xảy ra với anh. Nhưng chưa kịp nghĩ gì thì cơn buồn ngủ ập tới khiến cho anh phải nhắm mắt lại và rơi vào giấc ngủ.
Thấy người kia không còn động tĩnh gì thì China nhanh chóng ngồi dậy và chùi môi mình liên tục.
"Mẹ. Nụ hôn đầu của ông đây coi như không cánh mà bay đi rồi."
Kí chủ ghê quá. Mà hôn thần tượng kí chủ cảm thấy thế nào?
"Bình thường. Không có gì. Nếu Việt Nam là con gái thì tao xin thề tao sẽ hôn lâu một chút nữa. Còn trai thì xin thôi."
《Kẻ điên nói rằng bạn khoái thì có.》
Khoái cái mẹ gì khi China không gay. Dù có trời sập thì China sẽ không bao giờ yêu một đứa con trai.
China chỉ muốn có cô vợ nhỏ chăm sóc mình, nấu ăn hàng ngày, dịu dàng nết na.
Vậy kí chủ cần thụ à?
《Kẻ điên nói rằng bạn nên chấp nhận mình là thụ đi.》
Bổ sung thêm mười một từ.
Giới tính là nữ nhân chứ không phải là nam nhân.
Sau dòng suy nghĩ đó thì hai người kia liền im lặng và không gì.
Vậy cũng tốt đỡ đau đầu.
.
.
Đi đến trước hang động, China hít một hơi thật sâu sau đó cầm đuốc đi vào trong hang.
Nơi này vẫn không có gì thay đổi. Vẫn là nơi hồi sáng chiến đấu.
China đi sâu vào trong. Thấy cái xác của Akara không đầu đang bốc mùi kia.
Tiếp đó tôi nghe thấy tiếng khóc thuê lương của phụ nữ. Và tôi chắc chắn rằng đó là của Akara.
China uống viên thuốc nhìn thấy linh hồn mới mua hồi nãy vào miệng.
Khi vừa mới nuốt xuống thì tôi thấy một thân nữ đang ngồi dưới đất khóc.
Khác với bộ dạng xấu xí hồi sáng. Giờ đây mái tóc đen kia lại biến thành tóc xanh lam, đôi mắt lại có đồng tử màu nâu, chứa đựng sự dịu dàng và vị tha.
Ai nhìn vào Akara sẽ cảm thấy cô gái này thật nhân hậu. Nhưng cô lại bị người khá thảm hại thành con quái vật xấu xí.
"Này Akara."
Akara ngước nhìn lên thấy China. Cô chùi những giọt nước mắt trên khóe mắt hỏi:
"Cậu còn muốn hại tôi nữa sao?"
China lắc đầu và nói tiếp.
"Không. Tôi sẽ không hại cô. Tôi đến đây để giúp cô."
" Giúp?! Cậu giúp được gì cơ chứ?! Cậu chỉ là người phàm sau lại có thể giúp một vị thần bị bỏ rơi như tôi chứ?!"
"Nếu cô không thấy tôi giúp được gì. Thì xin cô hãy kể lại câu chuyện cho tôi nghe. Để tôi hiểu nỗi lòng của cô hơn."
Akara nghe vậy mà kinh ngạc nhìn China. Lâu lắm rồi cô mới nghe được lời an ủi như này.
Không.....
Đây là lần đầu tiên cô được nghe thấy.
Akara bắt đầu kể về cuộc đời mình.
Kể về những lần bị vu oan và giá họa bởi những vị thần khác.
Kể những lần cô bị sỉ nhục trước đám đông.
Kể những lần cô bất lực không thể làm gì.
Kể những lần những vị thần khác muốn tống khứ cô ra khỏi chốn Anto*.
(P/s: Nơi ở của các vị thần phe thiện.)
Và kể những lần cô bị những vị thần khác trừng phạt.
China ngồi im nghe hết và không hề nói bất cứ điều gì. Trong lòng tôi chỉ cảm thấy thương hại cho vị thần này thôi.
"Cậu cảm thấy sao?"
"Đáng thương."
China trả lời thật lòng khiến cho Akara ngồi kế bên cười nhẹ và nói rằng điều hai từ đó đúng với tình trạng của cô.
"Cô cảm thấy thế nào rồi?"
"Nhẹ lòng hơn. Và cảm thấy được một phần an ủi. Cảm ơn cậu vì đã ngồi nghe câu chuyện tẻ nhạt về tôi."
"Không có gì."
"Có vẻ như tôi đang dần biến mất rồi."
China nghe vậy im lặng. Nếu như có một điều ước thì tôi sẽ ước Akara có thể sống một cuộc sống bình thường, bình yên, không một chút sóng gió nào.
"Ngươi thật sự muốn như vậy ư?"
Không biết từ bao giờ Vô Luận đã xuất hiện trước mặt tôi. Khiến cho tôi và Akara phải giật mình.
"Chào cô."
Vô Luận quay qua nhìn Akara và cười nói thân thiện.
"Anh là ai? Là quỷ hay thần?"
"Vừa quỷ vừa thần."
Akara ngạc nhiên tột độ khi nghe câu nói đó. Nhìn người trước mặt mình đây thì có lẽ đây là người ở phe trung lập.
Nhưng anh ta đến đây làm gì?
"Đến để mời cô gia nhập phe trung lập của bọn tôi."
"Được sao?!"
Vô Luận chỉ gật đầu. Akara thấy vậy mà phấn khởi nhưng sau đó liền buồn đi.
Lỡ như đây là lời nói đùa thì sao?
Vô Luận thấy vậy mà thở dài sau đó liền nắm lấy tay cô. Biến cô lại thành hình dáng một vị thần.
"Ngài thật sự muốn đưa cô ấy đi sao?"
China lại gần hỏi.
"Thật ra cổ không quyền từ chối. Vì ta đã kêu anh trai ta đi đàm phán với người đứng đầu phe thiện rồi. Còn mời thêm vị thần Tối Cao để làm chứng nữa."
"Thế sao hồi nãy ngài còn hỏi?"
"Vì ta thích."
Được rồi. China không còn lời để nói với người này nữa rồi. Chưa kịp nói lời chào tạm biệt với Akara thì bị Vô Luận dùng tay chặt đứt cái đầu.
Ủa rồi bộ ổng không còn cách nào khác giết tôi ngoài bị chặt đầu à?
Trước khi tôi nhắm mắt lại hoàn toàn thì bảng thông báo lại xuất hiện trước mắt tôi.
__________________
NHIỆM VỤ HOÀN THÀNH
Thời gian: Ba ngày.
Đối tượng thực hiện: China.
Nội dung nhiệm vụ:
-Thấu hiểu nỗi lòng của Akara.
-Giúp Akara siêu thoát.
Phần thưởng: Lời ban phước của thần rắn Akara.
Thất bại: ???
_____________