Bóng Đỏ - Countryhumans

Cuối cùng thì China vẫn phải đi tham quan chung với Việt Nam. Dù lúc đầu tôi đã không đồng ý nhưng cái ánh mắt muốn giết người kia khiến tôi phải ngậm ngùi gật đầu.

China chỉ định đi cùng Cuba để bàn về những chi tiết sau ở tiểu thuyết do cậu ta là người biết hết mọi chuyện, nhưng có lẽ phải hoãn lại sự bàn bạc rồi.

Và dĩ nhiên thì có một người với khuôn mặt nhăn nhó phải làm người hướng dẫn.

Đó không ai khác là Poland.
______________

"Cậu sẽ là người hướng dẫn bọn họ."

Mongolia vừa nói vừa chỉ vào ba người kia. Poland nghe vậy liền bày vẻ mặt khó chịu cực độ.

"Tại sao tôi phải làm vậy cơ chứ?"

"Đơn giản vì tôi muốn cậu làm vậy."

Mongolia nhẹ nhàng đáp lại không quên cảnh báo người nào đó qua ánh mắt của mình.
___________________

Hiện tại China và ba người kia đang đi qua những gian hàng đang bày ra. Có vẻ như họ đang chuẩn bị tổ chức lễ hội vào tối nay.

"Bộ hôm nay có dịp lễ gì à Poland?"_ Cuba hỏi.

"Ừ. Tối nay sẽ tổ chức lễ hội để mừng ngày vị thần chú ý đến nơi này."_ Poland đáp lại.

"Tại sao phải làm vậy?"_ Việt Nam.

"Tự biết. Tôi không rảnh để kể lại chi tiết dài dòng đó đâu."

Haha.

Ừ thì dài dòng thiệt. Lúc China đọc đến lịch sử của vùng Zona này thì muốn đau đầu.

Nó còn dài hơn và khó hiểu hơn các lịch sử của các country humans khác.

Nào là sự hình thành vùng đất này, tại sao vùng đất có thể bay, nguồn nước ở đâu mà có, cây cối, khí hậu thay đổi thì người dân ở đây làm gì, ai là người phát hiện ra nơi này, ai là người đầu tiên có thể sống nơi này,....và rất nhiều câu hỏi khác nữa.

Thôi kí chủ đừng kể nữa. Tôi là hệ thống còn nhức đầu nữa đây này.

China thật sự khâm phục cái người có thể viết cái lịch sử tưởng tượng này một cách dài dòng và khó hiểu. Nó chiếm gần hết mười mấy trang trong tiểu thuyết.

Và mất thêm bảy trang để nói về sự kiện các vị thần quan tâm cái vùng đất lơ lửng trên không trung này.

Nghĩ lại thôi mà China cảm thấy nản. Tôi khẽ thở dài.

Việt Nam đi kế bên thấy China thở dài với khuôn mặt mệt mỏi liền hỏi thăm:

"Ngươi mệt à?"

"Không thưa đội trưởng."

Tại sao anh ta lại hỏi tôi về vấn đề này vậy?

"Nếu mệt thì cứ nói đi. Đừng có giấu diếm điều gì với ta."

"Tôi làm sao có thể giấu đội trưởng điều gì chứ."

Cuba đi một bên liền muốn cười, muốn chỉ thẳng mặt người kia và nói lên những điều mà người kia đang giấu.

《Mộng Ma mong bạn đừng làm vậy vì mất vui.》

Cuba thấy tin nhắn gián tiếp liền gật đầu. Cậu sẽ không ngu mà nói ra đâu vì điều đó chả vui chút nào.

Cậu thật sự muốn biết cái người kia sẽ làm gì khi biết được tương lại của bọn họ. Và sẽ làm gì để ngăn chặn chúng.

Thật sự phấn khích quá đi mà.


Đi được một lúc thì có một cô nàng nhỏ nhắn đi lại gần chỗ họ.

"Anh Poland."

"Chào nhóc lùn."

"Em không lùn. Chỉ là em chưa đến tuổi cao thôi."

"Coi kìa. Đã mười bảy tuổi đầu rồi mà vẫn giữ cái chiều cao một mét năm lăm đó à?"

Người kia liền tức phồng má lên khiến cho con tim của China như thắt lại.

Thật sự quá là dễ thương đi mà.

Cái người đang bị Poland gọi là lùn kia chính là Estonia, công chúa nhân ngư bị lãng quên.

Sự dễ thương Esotina khiến cho con tim của China như bị tan chảy. Nếu so sánh Lào và Estonia ai dễ thương hơn thì Estonia có phần ưu thế.

Nhưng nếu chọn một trong hai người thì China tôi đây bằng lòng chọn Lào.

Kí chủ định cướp bồ của thần tượng tôi đó à.

Nhận ra mình đang suy nghĩ vấn đề không đâu liền lắc đầu xua tan cái ý nghĩ đó.

"Chào anh Việt Nam và anh Cuba. Lâu rồi chưa gặp hai anh."

"Chào em Estonia."

Việt Nam và Cuba đồng thanh chào lại. Estonia cười tươi nhìn hai người nhưng sau đó liền quay qua và nhìn thấy một khuôn mặt lạ lẫm đang xuất hiện ở đây.

"Đây là ai vậy anh Việt Nam?"

China định giới tên họ của mình cho đối phương biết thì bị giành lời thoại.

"Đây là China. Đồng đội mới của nhóm anh."

Rồi ai mượn anh giới thiệu giùm tôi vậy?

Tôi có miệng và không bị câm mà.

Tội kí chủ ghê. Giống như kí chủ không có miệng vậy.

'Mày im đi cái hệ thống mắc dịch kia.'

"Ra là vậy. Chào anh China. Em tên là Estonia."

"Chào em Estonia."

China nở một nụ cười đặc trưng cho sự thân thiện đối với Estonia. Poland thấy nụ cười liến nhíu mày.

"Đừng có mà cười như vậy đồ xấu xí. Càng cười người càng xấu."

Tôi xấu thì kệ mẹ tôi đếch cần cậu quan tâm ha đồ có cánh dư thừa kia.

Tôi không câu 'có cánh dư thừa' lắm thưa kí chủ.

China gọi Poland có 'cánh dư thừa' trong suy nghĩ điều có lý do cả. Đơn giản là cậu ta có cánh mà chả muốn bay.

"Đừng nghe Poland nói. Ngươi cười lên rất đẹp."

Câu nói của Việt Nam khiến cho China hơi đỏ mặt nhưng sau đó ho nhẹ vài cái rồi nhìn sang chỗ khác.

Tại sao anh ta lại nói như vậy chứ? Xấu hổ thấy bà.

Chắc là do thần tượng của tôi muốn an ủi cho cái nhan sắc xấu xí của kí... à không của nguyên chủ đó kí chủ.


Có vẻ là vậy rồi.

《Mộng Ma cảm thấy có điều gì đó bất thường đây.》

Cái gì bất thường chứ?

《Như một đàn ông hiểu rõ câu lời khen của Việt Nam.》

《Như một đàn ông rất ủng hộ tình cảm hai bạn.》

Hiểu rõ cái gì vậy?

Và ủng hộ tình cảm hai bạn là cái mẹ gì thế? Có phải cô Aila này có vấn đề về thần kinh không vậy?

《Cục wifi di động nói rằng bạn đừng nên chú ý tới tin nhắn của cổ.》

《Cục wifi di động nói Mộng Ma đừng tin những gì Như một đàn ông nhắn.》

《Mộng Ma gật đầu với tin nhắn của Cục wifi di động.》

" Quào. Đây là đầu tiên em thấy anh khen ai đó, anh Việt Nam."

Đầu tiên? Bộ trong quá khứ anh ta không khen ai à? Không khen Lào à?

"Không khen ai cả. Cậu là người đầu tiên được đội trưởng khen đó China à. Cậu nên cảm thấy vinh hạnh điều đó đi."

Vinh hạnh là người đầu tiên được nam chính khen á hả?

Nếu vậy thì dẹp đi. Tôi đây không cần. Ai muốn cần thì cứ việc lấy còn tôi thì không.

Tôi cần thưa kí chủ.

Tất nhiên là mày cần rồi cái hệ thống mắc dịch kia. Ai mà chả muốn được thần tượng khen mình chứ.

Kí chủ quá lời rồi. Nhưng mà nó đúng ahihi.

"Còn tôi thì thấy cái tên Việt Nam kia đang có cái gì đó với tên xấu xí này."

Ý đồ gì cơ chứ?! Đừng có mà nói những từ khiến người khác phải hiểu lầm mối quan hệ giữa hai chúng tôi.

《Như một đàn ông rất thích suy nghĩ cũng như câu nói của Poland.》

Ngài thích chứ tôi thì không.

"Cậu đang nói cái gì vậy Poland. Đội trưởng làm gì có cái gì đó với tôi cơ chứ?"_ China nói.

"Tự tìm hiểu. Ông đây không rảnh để giải thích cũng như nói ra đâu."

Thế thì cậu nên im miệng mẹ đi Poland.

"Mọi người đang đi đâu vậy?"_ Estonia.

"Đi dạo."_ Việt Nam.

"Cho em đi chung với."

Việt Nam nghe vậy gật đầu. Và thế là đội hình bốn người trở thành năm người khi có thêm Estonia.

Trên đường đi Việt Nam và Estonia đang trò chuyện thân thiết như thể là một cặp đôi, khiến cho China khó chịu trong lòng.

Đáng lẽ ra phải là Lào mới đúng.


Nhưng cái sự khó chịu nó hiện lên trên mặt khiến cho người nào đó hiểu lầm.

Poland đi một bên thấy vậy liền nhếch miệng cười vì hình như cậu đã đoán đúng quan hệ giữa hai người kia.

Cuba dùng ngón tay chọt chọt vào eo China để có sự chú ý của người kia, và nói không ra tiếng.

_Đi chậm lại._

Thấy khẩu hình miệng của Cuba thì China đoán ra được câu nói đó mà đi chậm lại và tắt chế độ theo dõi để khỏi phải bị hai vị thần kia nghe thấy.

Thấy khoảng cách giữa họ và ba người đủ xa thì Cuba mới lên tiếng hỏi.

"Khó chịu vì thấy màn tình tứ không phải cặp của mình à?"

"Biết rồi đừng hỏi."

"Đừng quạo mà bạn tôi ơi."

"Tôi không phải bạn của cậu. Và Estonia là công chúa nhân ngư bị lãng quên."

Cuba nghe vậy liền kinh ngạc sao đó nhìn cô gái đang trò chuyện với độ trưởng nhà mình và nhớ lại vài chuyện trong quá khứ.
___________

"Hôm nay em lén đi ra biển à? Sao trên người có mùi tanh thế?"

"Kh... Đúng vậy. Em mới ra biển. Em xin phép đi đây một chút."

Estonia lúng túng và vội rời khỏi đó để tránh ánh mắt của mọi người. Ussr thấy vậy liền kêu Esotina đi vào phòng y để nói một chút chuyện.
_________________

Lúc đó Cuba cứ nghĩ là Ussr sẽ la Estonia vì tội ra biển không có sự xin phép của y. Nhưng giờ đây thì Cuba lại suy nghĩ khác.

Trong sách có ghi nhân ngư sẽ có một lần trong đời sẽ bốc ra mùi tanh nồng. Điều đó có nghĩa nhân ngư sẽ nhận được hai năng lực đầu tiên và đó cũng là biểu hiện của sự trưởng thành.

Và cái khoảng khắc đó chỉ xuất hiện trong thời gian nhân ngư sáu đến mười lăm tuổi. Nó kéo dài đến ba tháng.

Vừa thay lúc đó Estonia bảy tuổi. Chắc boss kêu em ấy vào để đưa túi thơm hoặc thứ gì đó đại loại như vậy để áp đi mùi tanh nồng kia.

"Vậy ngài Ussr biết được điều này?"

"Ừ. Trong tiểu thuyết ngài Ussr là người biết nhiều nhất. Và trong đám con nuôi của ngài đó luôn chứa bí mật chỉ có ngài ấy biết."

"Không đâu. Không phải cậu cũng biết rồi đó sao?!"

"Vậy giờ ông muốn biết đống bí mật con nuôi đó luôn không?"

"Thôi khỏi. Đến lúc thì tôi hỏi chứ tôi chả muốn biết trước đâu. Vì biết trước rồi thì chán lắm."

《Mộng Ma đồng ý với câu nói của bạn.》

"Cảm ơn cô Mộng Ma. Sẵn đây tôi muốn kí khế ước với cô."

《Mộng Ma nói bạn chắc chắn chứ?》

"Tôi chắc chắn. Vả lại có người muốn tôi kí khế ước với cô nữa kìa, đúng không China?"

China không nói gì chỉ gật đầu đồng ý vì Cuba nói đúng ý tôi rồi. Nên tôi không có ý gì phản bác lại.

《Mộng Ma nghe vậy rất vui.》

《Mộng Ma nói tối nay hãy kí khế ước với cô.》

《Mộng Ma nói rằng cô là quỷ như cô ở phe trung lập nên sẽ không bị những tín đồ theo ánh sáng phát hiện.》

"Như vậy thì tốt quá."
.
.
.
Thời gian trôi qua, khi mặt trời đã lặn, không khí lễ hội bắt đầu nổi lên và chuyến tham quan cũng kết thúc.

Nhưng China không thấy sự xuất hiện của vị thần kí khế ước của mình đâu. Có lẽ ngài ấy có việc bận sấp mặt nên không xuất hiện rồi.

Cả đám tập trung lại trước ngôi nhà của ai đó. Nhưng China lại biết ngôi nhà này.

Ngôi nhà khác biệt với những ngôi nhà còn lại. Chủ nhân của ngôi nhà đó chính là Vatican, tín đồ trung thành của Chúa Jesus.

Cánh cửa ngôi nhà được mở ra, mọi người thấy một ngươit có khuôn mặt nửa trắng nửa vàng, đang bận một bộ đồ như những tín đồ khác. Nhưng màu sắc thì không.


Bộ đồ chỉ có hai màu chủ đạo đó là trắng và vàng.

"Vào nhà đi."

Một câu nói nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc thốt ra khỏi miệng Vatican. Mọi người thấy vậy liền đi vào.

Bên trong ngôi nhà như thể là một thánh đường thu nhỏ vậy. Ở đâu cũng xuấy hiện những bức tranh về Chúa Jesus.

Vatican đúng là một tín đồ trung thành.

"Đây là vật mà ngài Ussr đã nhờ mọi người tới lấy."

Một chiếc hộp nhưng rương báu vật, xung quanh đính rất nhiều viên ngọc cũng như có các dòng chữ.

"Đừng mở ra. Nếu không mọi người sẽ gặp tai họa."

"Bên trong đó là cái gì vậy thưa ngài Vatican."_ Lào tiến lại cầm lấy chiếc rương hỏi.

"Thiên cơ bất khả lộ. Muốn biết thì hãy hỏi ngài Ussr, tôi không thể nói cho mọi người biết được."

Lào nghe vậy gật đầu. Tay nắm chắc chiếc rương hơn. Vatican thấy vậy cũng gật đầu nhẹ sau đó quay qua nhìn tôi.

"Thật lạ lùng."

Hả?!

Cái gì lạ cơ chứ?

Câu nói của Vatican khiến cho những người khác quay lại nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu.

"Cậu là ai và từ đâu tới?"_ Vatican tiến lại hỏi.

"Tôi tên là China, là một quý tộc đến từ một ngôi làng nhỏ."_ China đáp lại.

"Thật sao? Hay cậu đến từ nơi khác? Một nơi không thuộc thế giới này chẳng hạn."

China nghe vậy mà khó chịu, sự lo lắng trong lòng tôi nổi lên. Hàng loạt câu hỏi trong đầu tôi xuất hiện.

Tại sao cậu ta lại hỏi mình như vậy?

Tại sao Vatican lại biết được việc này?

Và hàng loạt câu hỏi khác.

Kí chủ bình tĩnh. Chuyện đâu còn có đó.

Đúng vậy tôi cần bình tĩnh lại.

"Vatican, ngài đang nói cái gì tôi không hiểu?"

China giả vờ hỏi với khuôn mặt như không biết chuyện gì. Vatican trầm ngâm một lúc rồi nói lại:

"Thật ra vị thần tôi tôn thờ đã nói cho tôi về một người con trai tóc đỏ, da đỏ với đồng tử màu vàng. Ngài ấy nói rằng người đó không phải người ở đây."

"Có vẻ là vị thần đó nói về người khác chứ không phải là China. Bên ngoài có rất nhiều người mang những đặc điểm đó nên điều đó không thể là China."

Cuba đáp lại lời nói của Vatican với sự bình tĩnh của mình. Vatican nghe vậy cũng chỉ biết gật đầu đồng ý và cho qua vấn đề này.

"Có lẽ là tôi sai."

"Đúng vậy ngài đã sai. Vì cái thằng phế vật/xấu xí này không thể đến từ thế giới khác được."

N.K và Poland đồng thanh rồi quay đầu lại nhìn nhau sau đó bắt tay nhau như thể là bạn thân lâu năm vậy.

Còn China thì không thể nói gì cả. Tôi chỉ im lặng và quyền rủa hai cái con người kia trong lòng.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
P/s: Tag nhẹ bác Rùa. Kv0101


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận