"Đó là những gì tôi phải trải qua ở hang động Luzuxu trong một năm rưỡi qua."
China thở dài nói. Hắn đã kể hết những gì mình đã làm hay chứng kiến ở hang Luzuxu cho những bạn thân hắn nghe. Và hình như America không quan tâm gì mấy vì cổ đang tập trung vào chiếc điện thoại mới kia nhưng có vài lúc America có xen vào lời nói của hắn để hỏi vài thứ.
Sau khi kể xong, China nhìn những gương mặt của những người còn lại thì thấy ai cũng có nét mặt khó chịu. Rõ nhất là Finland.
"Tụi bây sao vậy?"
China hỏi và nhận được câu trả lời đồng thanh của ba người nãy giờ chăm chú nghe hắn kể.
"Mày kì thị quá đáng."
"Này. Nếu tụi bây mà ở đó thì mấy người sẽ như tôi thôi."_ China phản bác lại.
"Không /Đéo có nhé."_ Cả ba tiếp tục đồng thanh.
China nghe thấy vậy mà lộ ra bộ mặt khinh bỉ dành cho ba người. Hắn các chắc ba người kia sẽ như hắn cho mà coi. Giờ có thể chối nhưng khi gặp con thủy quái xấu xí, kinh tởm, tởm lợn kia thì hắn cá chắc ba người đó sẽ bày ra bộ mặt kinh tởm.
Hiện tại năm người đang ở nơi ở của thần Xuyên Không, Phúc Nha. Sau khi hỏi rõ thì mới biết Phúc Nha dịch chuyển năm người tới đây để gặp mặt sau những ngày xa cách thôi, chứ không có lý do gì khác nữa cả.
"Mà mấy người gặp nhau hết rồi à? Tôi đã gặp tất cả trừ con America ra."_ China hỏi.
"Tao và cánh cụt cũng như mày chưa gặp America."
Italy nói và Antarctica gật đầu kịch liệt. Finland nghe vậy mà nhếch miệng cười khinh vì anh đã gặp hết đám này.
"Tao gặp hết rồi. Mà hiện tại tao và America đang ở vùng đất Sara để tìm mấy cái điện thoại này. Nhưng giờ có rồi thì...."
"Thì hai đứa tụi bây sẽ quay lại chỗ tao và giúp tao giải quyết giấy tờ đất nước."_ Antarctica xen vào nói.
"Không. Tao và con nhỏ đó sẽ đi phiêu lưu tiếp."
Antarctica định phản bác gì đó thì bị Finland dùng băng keo không biết từ đâu mà có dán ngay miệng cậu. Điều này làm cho Antarctica tức giận định mở ra nhưng mở hoài không được.
"Ưm ưm ưm ưm."
"Nói tiếng người."_ Finland nói
"ƯM ƯM ƯM ƯM!!!"
"Thôi kệ cha nó đi."
Finland nhún vai rồi quay sang chỗ khác, mặc kệ Antarctica đang tức tối kia. China và Italy thấy một màn này không khỏi thở dài.
Nói thật thì trong khoảnh thời gian này China mới cảm thấy thoải mái và bộc lộ con người thật của mình à trừ việc không thể nói tục ra. China nhìn những người khác với ánh mắt ôn nhu, lướt qua từng người thì dừng lại chỗ cô gái tóc ngắn màu vàng, có hai loạn tóc dài được để phía trước.
"America. Sao mày cứ chăm chú nhìn điện thoại hoài vậy?"
Câu nói của China đã thành công thu hút ánh nhìn của ba người kia về phía countryhumans nãy giờ im lặng kia. America được gọi tên liền ngước mặt lên nhìn mọi người rồi nói:
"Tao không thể kết nối hay nhắn tin với những người ở thế giới của chúng ta."
America thở dài rồi nói tiếp:
"Tao đã đọc được bài viết do chính UN đăng trên trang web CHS khoảng hai năm trước. Nội dung chủ yếu là về chúng ta. Muốn đọc không?"
Tất cả đều gật đầu. America nhanh chóng kết nối điện thoại với máy tính bảng mà China đã tặng cô hồi nãy. Để có thể dễ dàng đọc khi bài viết được phóng to lên. Bốn người kia vây xung quanh bên America để đọc bài viết của UN được chiếu ở máy tính bảng.
Hiện nay có năm countryhumans bất tỉnh đang ở trong buồng hồi phục do WHO tiếp quản. Năm countryhumans đó lần lượt là China, Finland, Antarctica, Italy và America. Nguyên nhân dẫn đến sự bất tỉnh của năm người họ còn là bí ẩn. Chỉ biết đó là không phải nguyên nhân bình thường.>
"Bị xe tông thì có."
Cả đám đồng thanh nhưng sau đó liền quay lại nhìn nhau với vẻ mặt bất ngờ.
"Ủa gì bây cũng như hai đứa tụi tao à? Tao và Finland bị xe tông khi đang đi du lịch ở Mexico."_ Antarctica hỏi.
"Tao thì bị ở ngay nước mình."
"Ở Việt Nam."
" Spain."
Sự im lặng bao trùm lấy họ khi America kết thúc câu nói của mình. Vậy nguyên nhân chung dẫn đến xuyên không của cả đám chính là bị xe tông. Cũng may mà không phải nguyên nhân củ chuối nào khác.
"Tiếp tục đi."_ China nói.
Việc bất tỉnh của năm người này là cực kì nghiêm trọng. Trong đó có hai cường quốc China và America, vì hai người rất quan trọng trong việc kinh tế thế giới. Không chỉ hai người họ Finland và Italy cũng quan trọng trong khu vực của họ, cụ thể là châu Âu. Còn Antarctica thì nếu không có cậu ta thì chúng ta sẽ không thể biết lượng băng của Nam Cực giảm đi bao nhiêu hay lượng nước biển đã dâng lên bao nhiêu lần.>
"Mày cảm nhận được nước biển tăng hay băng tan à cánh cụt?"
Italy hỏi trong khi Finland dùng tay không xé toẹt ra miếng băng dán ngay miệng của Antarctica. Điều này khiến cho cậu la lên vì đau và nhanh chóng trách móc Finland vì làm điều này với mình. Finland thấy vậy chỉ nhún vai như thể anh chả làm gì sai cả.
"Tập trung câu hỏi giùm tao."_ Italy nói.
"Đúng là tao có thể cảm nhận hai thứ đó. Nguyên nhân vì sao tao cảm nhận được thì tao không biết. Không chỉ riêng mình tao vì Arctic* cũng cảm nhận được nhiệt độ của Trái Đất."
(*Arctic là Bắc cực á mọi người. Có tên khác là North Pole. Còn Antarctica thì là South Pole.)
"Sao mày không nói cho tao biết?"
America liền lớn giọng nói nhưng chỉ nhận được câu trả lời hờ hững của người kia.
"Do mày không hỏi tao nên tao không nói thôi."
"Dẹp mẹ đi."
Với vấn đề nghiêm trọng này thì tất cả các countryhumans bao gồm các countryhumans không quản lí đất nước, dù có bận hay không đều phải đi họp tại trụ sở để chúng ta có thể tìm ra cách giải quyết càng sớm càng tốt.>
Không khí căng thẳng bao trùm lấy bọn họ. Ai cũng biết tính nghiêm trọng về việc này. Bốn người quản lý đất nước đều cảm thấy lo lắng cho những người dân đất nước của mình. Khi họ biến mất thì những người dân của họ sẽ bị kích động, bạo loạn, khủng bố có thể xuất hiện và nhân dân chia bè chia phái.
Việc tốt nhất để có thể quản lý dân và che đậy việc này chính là tiền thế sẽ là người thay thế càng nhanh càng tốt. Cho dù thay thế nhưng sẽ bị UN và các nước khác quản lý chặt chẽ để ngăn những âm mưu xâm lược hay gây chiến tranh với các nước khác.
China và Italy đã có người thay thế đó là Qing và IE. Nhưng còn America và Finland thì không có ai. Bọn họ là một trong những countryhumans luôn thay đổi quốc kì của mình trong lịch sử.
Đất nước Finland có thể sẽ được một nhóm countryhumans nào đó chia nhau ra cai quản trong bí mật. Đó có thể là các countryhumans Bắc Âu.
Nhưng hiện tại America là cường quốc nên sẽ rất khó chọn ra người thay thế. Và bây giờ America khá là rối rắm vì nếu UN hồi sinh tên kia để cai quản thì America không biết người dân của cô sẽ sống sao.
Vì trong lịch sử để hình thành nước Mỹ bây giờ thì tên đó là người chống đối việc xóa bỏ chế độ nô lệnh* của cô. Và tên đó đã bị cô giết để giành lại các bang của mình, CSA là tên của tên khốn đó.
(* Mọi người muốn biết thêm về việc này có thể lên mạng tra nha.)
/Xin lỗi nhưng ta cũng như ngươi. Đều xuyên qua đây./
Giọng nói vang lên trong đầu America khiến cho cô giật mình.
/Chắc ngươi không biết việc này nhưng sau khi chết ta đã xuất hiện và ở trong đầu của ngươi rồi. Ngươi thấy cái gì thì ta thấy cái đó./_ CSA nói tiếp.
'Vậy sao từ đó đến giờ ngươi lại im lặng và không nói tiếng nào.'
/Vì ta không thích. Và đừng nói chuyện với ta nữa./
America cảm thấy khó hiểu nhưng cô không hỏi gì nữa cả. Theo như cô nghĩ thì UN có thể nhờ gia đình cô để cai quản đất nước giùm.
"Chúng tôi có thể quay lại thế giới chúng tôi không ngài Phúc Nha?"_America lên tiếng hỏi.
"Có nhưng khi nào các ngươi hoàn thành vai trò ở nơi này."_ Phúc Nha đáp lại.
"Vai trò?"_ China hỏi.
"Ta sẽ không tiết lộ."
Cảm thấy không thể moi móc thông tin từ vị thần kia nên China bỏ cuộc và tiếp tục cùng với bốn countryhumans kia đọc bài viết khác. Những bài viết tiếp theo đó là về bọn họ và cũng như cuộc bạo loạn ở đất nước họ nhưng sau đó bị dập tắt. Còn về nền kinh tế của thế giới vẫn còn khủng hoảng, bây giờ vẫn chưa chấm dứt.
"Hết thời gian rồi. Tạm biệt."
Không để năm người kia kịp định hình bởi câu nói của Phúc Nha. Thì vị thần kia đã búng tay khiến cho họ biến mất.
"Tiếp theo ai sẽ xuyên không nữa ta? Vừa hay tiểu Vương tặng mình cuốn sách nên tội gì không cho nhân loại xuyên vào."
Phúc Nha vừa nói vừa cười.
.
.
China bật dậy khỏi giấc ngủ. Hắn nhìn xung quanh thấy mình đã trở lại căn phòng của mình và Cuba. Hắn xoa xoa hai thái dương của mình và thở dài.
'Hệ thống.'
Sao vậy kí chủ?
'Thời gian ở đây với thời gian ở thế giới chúng ta có giống nhau không?'
Có thưa kí chủ. Kí chủ đã xuyên qua đây gần hai năm nhưng do bị trục trặc thời gian nên dẫn đến kí chủ là người xuyên sau cùng. Và bây giờ thời gian ở đây bằng thời gian ở thế giới bên kia. Tức là kí chủ trải qua một ngày bên đây thì thế giới của kí chủ cũng hết một ngày.
Nghe hệ thống 117 giải thích khiến cho China cảm thấy hiểu đôi chút. Hắn cũng muốn hỏi hệ thống để biết về vai trò của mình và bốn người kia nhưng hắn quyết định sẽ không hỏi. Nếu Phúc Nha đã không muốn cho hắn biết thì rất có thể sẽ ra lệnh cho 117 không nói cho hắn nghe.
Hệ thống 117 đồng ý với suy nghĩ của China. Vừa mới nãy cha của nó đã ra lệnh không tiết lộ vai trò của China và bốn người kia. Nên nếu China có hỏi thì nó sẽ nói dối rằng nó không biết.
《Cục wifi di động hỏi bạn rằng sao bạn thất thần như thế.》
Nghe thấy tiếng thông báo vang lên. China nhìn lên bảng tin nhắn màu xanh đang lơ lửng trên không trung. Thấy tin nhắn của sugar dady của mình đã vắng mặt một ngày qua.
"Hôm qua ngài đã đi đâu vậy?"
《Cục wifi di động nói rằng anh ấy phải qua chỗ thần sách ở phe trung lập để sửa cái DOP.》
《Cục wifi di động nói rằng cái DOP khá nhiều chi tiết nên mất thời gian nhiều.》
"DOP? Đó là máy gì vậy ngài Kasie? Và ngài có nhiều mối quan hệ ghê."_ China hỏi.
《Cục wifi di động nói rằng đó là máy có thể biến hành trình của một ai đó thành một quyển sách.》
《Cục wifi di động nói rằng thần sách có khá nhiều DOP và thần phản ứng, người anh sinh đôi của thần sách đã nhờ anh ấy giúp đỡ chứ anh ấy chả quen biết thần sách và thần phản ứng.》
《Cục wifi di động tự hỏi vì sao thần phản ứng lại biết anh ấy và nhờ anh ấy giúp đỡ.》
"Chà tôi nghĩ là do ngài Vô Luận. Vì hai vị thần mà ngài nhắc đến đều ở phe trung lập nên có thể hai ngài ấy biết được ngài là do ngài Vô Luận nói."
《Cục wifi di động gật đầu.》
China ngồi tám nhảm với Kasie và hệ thống một chút rồi mới rời giường. Hắn bước vào phòng tắm và vệ sinh cá nhân nhanh chóng rồi rời khỏi phòng để xuống bếp.
Khi bước đến bậc cầu thang cuối cùng thì China thấy cảnh Lào và N.K rượt nhau vì đồ ăn. China khẽ bật cười và đi lại chỗ bàn ăn, kéo ghế ra và ngồi xuống.
Khi vừa đặt mông xuống thì đã có một chén súp được đặt ngay chỗ China ở trên bàn. Và âm thanh kéo ghế được phát ra ở kế bên hắn.
"Ăn đi."
Chất giọng hơi lạnh lùng đó không thể nhầm lẫn vào đâu được đang phát ra kế bên cạnh hắn. China quay đầu qua nhìn thì thấy Việt Nam đang nhìn hắn.
Đội trưởng à. Vợ anh đang ở bên kia. Bên phải anh đó. Anh hãy quay qua và dùng cái ánh nhìn say đắm hay đắm say của anh vào cổ đi. Đừng nhìn em vì em chả chơi gay với anh đâu nên yên tâm.
...._ Hệ thống 117 cạn lời với suy nghĩ trên của China.
"Đội trưởng, anh không định ngăn hai người kia lại sao?"
China hỏi xong liền nở một nụ cười đúng chuẩn quý tộc. Nhưng ngay sau đó nụ cười của China đã bị đông cứng lại bởi câu nói của Việt Nam.
"Kệ hai người họ đi. Dù có cản thì mấy giây sau hai người đó sẽ như vậy thôi."
Đội trưởng à. Anh có thể quay qua nhìn Lào và nói cũng được mà. Mắc cái gì phải nhìn em hoài vậy? Em biết em đẹp rồi khỏi nhìn anh ạ.
Kí chủ tắt chế độ tự luyến giùm hệ thống.
'Im đi cái đồ không có miệng.'
"Đội trưởng có thể nhìn sang chỗ khác được không? Tôi cảm thấy hơi khó chịu khi bị ai dòm ngó khi ăn."
Việt Nam gật đầu.
Cảm thấy mình đã thoát khỏi kiếp bị Việt Nam dòm ngó khi ăn thì China cảm thấy hạnh phúc nhưng ngay sau đó thì cái hạnh phúc đó liền bị dập tắt bởi Việt Nam. Cái người đang dùng bàn tay trái chạm vào bàn tay phải của hắn.
"Đội trưởng ơi. Phiền anh bỏ tay tôi ra cái."
"Không. Ta sợ trong khi ta không nhìn ngươi thì ngươi lại chạy đi đâu mất."
Chạy cái *beep*.
Đáng lí ra Việt Nam phải lo cho Lào mới đúng. Thế quái nào lại chuyển sang hắn rồi? Thay anh ta đã phát hiện trong tài khoản của hắn có nhiều đồng xu vàng nên muốn chiếm đoạt.
Kí chủ. Thần tượng của tôi không nghèo có khi còn giàu hơn kí chủ nữa.
Hoặc Việt Nam đã phát hiện điều gì đó mà China đang giấu đúng không? Nhưng đó là điều gì?
Kí chủ bớt hoang tưởng giùm hệ thống. Hệ thống cũng mệt mỏi khi nghe được những suy nghĩ của kí chủ.
Cuba đứng dựa vào thành bếp, trên tay đang cầm một ly cà phê đen. Cậu vừa nhâm nhi vừa nhìn cái cảnh muốn phang ghế kia.
Ngay cả con quỷ khế ước của Cuba Mộng Ma, Aneko cũng phải tạm không theo dõi cậu vì không muốn ăn cơm chó của hai người này.
.
.
Ảnh minh họa (xin lỗi vì vẽ hơi ẩu nha mấy bác vì bức này tôi chỉ vẽ chơi thôi à.)
(P/s: Xin đừng mang tranh của tôi đi đâu.)