China tỉnh dậy sau khi chìm vào giấc ngủ nguyên do là cú giật điện.
Còn về lí do vì sao thì China, tức là tôi đây sẽ thẳng thắn nói rằng do tôi lỡ miệng chửi thề.
Tôi thề tôi sẽ quyền rủa bất kì ai khiến tôi chửi thề thêm một lần nữa.
Tôi ngồi dậy và nhìn xung quanh thấy rằng mình đang ở trong một căn phòng nào đó xa lạ chứ đếch phải phòng của tôi.
Tôi định bước xuống giường thì một giọng nói lạnh lẽo, đầy sự mạnh mẽ phát ra ở một góc phòng:
"Tỉnh rồi à?!"
Một giọng nói kiểu như tổng tài bá đạo trong bất kì truyện ngôn hay đam nào. Một giọng nói khiến cho chị em hay thụ đều muốn có chửa ngay.
Nhưng đối với China thì không.
Thật ra thì nếu như tôi là con gái thì cũng có thể lắm đó. Ai biết được, dù gì tâm lý của phụ nữ phức tạp và khó hiểu lắm.
Kí chủ bớt độc thoại một mình được rồi đó.
Nếu như có thể thì tôi muốn lườm cháy cái bản mặt của cái hệ thống 117 kia. Nhưng điều đó sẽ không thành hiện thực được vì nó không có mặt.
Kí chủ đừng khịa tôi nữa. Tôi biết tôi sai rồi.
Nó biết vậy là tốt.
《Kẻ điên nói rằng bạn chừng nào mới trả lời câu hỏi của Việt Nam kia.》
Nhờ có Vô Luận mà tôi biết được rằng mình đang cho người kia ăn bơ nãy giờ. Tôi quay qua thấy Việt Nam điềm tĩnh đang nhìn tôi với ánh mắt lạnh lẽo khiến cho người khác nhìn vào phải lạnh sống lưng.
"Anh ở đó từ khi nào vậy?"
"Từ khi ngươi ngất đi."
Đù men. Nói thật thì tôi thật sự không thể nào quen hình tượng lạnh lùng ngầu lòi này của Việt Nam.
Vì sao ư?
Vì Việt Nam là người hòa đồng luôn nở nụ cười trên mặt. Cậu ta sẽ sẵn sàng làm bất cứ điều gì nếu đó có lợi cho đồng bào cậu và sẵn sàng giúp đỡ ai đó gặp khó khăn trừ tôi ra.
Đừng hỏi vì sao. Vì câu trả lời quá dễ đoán.
Vì Việt Nam ghét việc làm của người dân kí chủ với nhân dân của cậu ấy.
Đó là câu trả lời đúng cho câu hỏi trên.
"Tôi đã ngất trong bao lâu vậy?"_ China hỏi.
"Gần năm tiếng."
Việt Nam bình thản trả lời. Còn China thì hoảng loạn trong lòng.
Nếu như nói theo kiểu của anh ta thì có nghĩa là anh ta đã đứng ở đó trong vòng năm tiếng và nhìn chăm chăm vào tôi khi đang ngủ đó à.
《Kẻ điên nói rằng đoán xem》
《Kẻ điên sẽ tặng cho bạn 300 xu nếu bạn đoán đúng.》
Nhìn hai dòng thông báo đó khiến cho China rơi vào trầm lặng. Tôi nhìn Việt Nam sau đó liền im lặng lúc lâu.
Sau khoảng thời gian im lặng giữa China và Việt Nam thì tôi bèn lên tiếng:
"Không lẽ anh đã đứng ở đó suốt năm tiếng?"
Việt Nam không nói gì chỉ gật đầu.
"Và nhìn chằm chằm tôi khi đang ngủ?"
Việt Nam gật đầu.
Hai cái gật đầu khiến cho China lại rơi vào trầm lặng hiện tại China rất bối rối và xấu hổ. Đâu ai muốn người khác nhìn chằm chằm vào mình khi đang ngủ cơ chứ.
Sự xấu hổ bao chùm lên người China khiến cho tôi muốn tìm cái lỗ mà chui xuống mà thôi.
Nhưng cái sự xấu hổ đó kéo dài chưa lâu thì bị Việt Nam đánh tan bằng một câu nói:
"Đi thôi."
"Đi đâu cơ chứ?!"_ China thắc mắc hỏi.
"Đi tập luyện. Vì hiện tại ngươi là đồng đội của ta rồi."
"Nhưng tôi có thể gây ra cản trở cho anh và đồng đội của anh. Vì tôi hơi yếu kém."
Đó là sự thật. Vì tôi mới xuyên qua thôi mà có biết con mẹ ma thuật hay phép thuật gì đâu cơ chứ.
"Không có ai là yếu đuối cả. Và ngươi cũng vậy. Chả có lý do gì mà có tận hai vị thần theo dõi người cho rằng là phế vật."
Việt Nam ngừng một chút và nói tiếp:
"Trừ khi ngươi có tài cán nhưng giấu đi."
Bố mày không hề có tài cán nhá. Bố mày chỉ có kung fu panda thôi.
China thật sự muốn nói câu đó nhưng phải im lặng vì tôi không thể chửi thề dù có là mày tao đi chăng nữa.
Kí chủ biết điều rồi đó.
'Thôi mày im miệng giùm tao luôn đi.'
Không thể kí chủ. Vì tôi chỉ nói đúng sự thật thôi.
China mặc kệ lời nói đó của hệ thống mà bước xuống giường và nhìn Việt Nam.
"Tôi nói trước rồi đó. Chút nữa đừng có mà nói tôi là phế vật hay thứ cản đường đấy."
"Ừ."
Và thế là China và Việt Nam đi ra khỏi phòng và đi xuống sân đấu của nhà nguyên chủ tức là tôi ở bên thế giới này.
Mới đặt chân xuống thôi thì tôi có thể nghe thấy một tiếng hét chói tay của ai đó. À không phải một mà là hai mới đúng.
Ồ đó không phải ai khác là hai đệ của tôi. HongKong và Taiwan. Hai người đệ ấy đang chiến đấu gay gắt với Cuba và Lào.
《Cục wifi di động nói rằng hai người em của bạn thật là yếu.》
Ừ thì yếu thật vì hai người đó có phải là nhân vật thứ chính đâu chứ. Chỉ là nhân vật phụ nói đúng hơn và nhân vật qua đường góp mặt một hoặc hai đường là không xuất hiện nữa.
《Như một đàn ông cảm thấy hứng thú với cô nàng Lào.》
Cùng là phụ nữ mà không hứng thú với nhau mới lạ.
《Như một đàn ông sẽ nói rằng cô sẽ kí khế ước với cô ta.》
What the hell?!...
Không lẽ vị thần này chính là vị thần đó. Một vị thần có thể đập tan một đội quân của quỷ nếu cô muốn. Và cô là vị thần duy nhất trong các vị thần nữ dùng búa.
Và cô có thể làm trái luật nếu như cô muốn. Dù biết rằng mình có thể bị tước đi danh vị thần này.
《Kẻ điên nói rằng bạn đoán đúng rồi đó.》
Ôi cái đầu của China muốn nổ tung ra đây này. Hết một vị thần đa cấp rồi tới vị thần biết thân phận tôi giờ tới vị thần chuyên gia làm trái luật.
Mới có hai ngày thôi mà khiến cho tôi cảm thấy ảo não vô cùng. Không biết rằng sau này còn kéo thêm mấy thể loại thần nào nữa đây.
Kí chủ đoán xem.
China thật sự muốn đập chết cái hệ thông mắc dịch này.
Khó lắm kí chủ ơ... KÍ CHỦ CẨN THUẬN PHÍA TRƯỚC.
Nghe thấy giọng hoảng hốt của hệ thống 117 mà tôi liền nhìn thì thấy một quả cầu lửa đang phóng tới mình.
Việt Nam nhanh chóng né qua nhưng vài giây sau đó liền nhận ra China không thể chống lại.
Anh định chạy lại đỡ quả cầu lửa đó nhưng một việc xảy ra khiến cho anh phải dừng lại. Những người khác nhìn thấy liền hoảng hốt.
Vì China đã nhanh tay mà lấy cái khăn trải bàn kế bên. Dùng lực thật mạnh kéo để tạo một luồn gió nhẹ nhưng đủ mạnh để chuyển hướng quả cầu lửa.
Thật may mắn cho China, nó đã chuyển sang hướng khác.
Thằng nào chơi ngu mà chọi lửa lung tung vậy?!
Đó là ý nghĩ của China sau khi thoát được kiếp nạn làm bỏng mặt này. Tôi thở phào nhẹ nhõng vì đã thành công chuyển hướng quả cầu lửa kia.
Trả lại cái khăn trải bàn kia và nhìn lại. Thì thấy một đống ánh mắt đang đổ dồn vào mình. Điều này khiến cho China cảm thấy hơi khó chịu.
Tôi nhíu mày hỏi:
"Có chuyện gì nhìn tôi hoài vậy?"
"Huynh vừa mới làm cái gì đó?"
Taiwan lên tiếng hỏi khi vẫn đang nhìn vào China. Tôi nhìn lại và đáp một câu:
"Thì tạo ra cơn gió đủ mạnh để đổi hướng quả cầu lửa thôi."
"Nhưng tại sao huynh lại biết điều đó?."
Ủa?! Chẳng lẽ nguyên chủ ở đây bị thiểu năng à?!
Kí chủ nói đúng rồi đó.
Thật luôn đó à?!
Tại sao trong truyện lại không đề cập chuyện này?
Vì đó hoàn toàn không có trong truyện. Nhưng xét về góc độ ở thế giới này thì nguyên chủ là kẻ vô học.
Ra là vậy. Nhưng cái méo nào ngu đến mức không biết làm vậy cơ chứ?!
Và China cảm thấy mình thật là bất hạnh khi xuyên qua vừa bị thiểu năng vừa phá hoại tài sản là giỏi. Chưa kể còn có thêm ba cục nợ chưa gì đã xuất hiện rồi.
Đúng là bất hạnh thiệt.
'Tao biết.'
China nhìn Taiwan và không nói gì cả. Vì tôi chả biết mình nên nói cái gì cả. Thôi thì nói câu này vậy. Dù gì đệ ấy tin hay không thì tùy.
Kí chủ thật sự muốn nói câu đó sao?
'Bộ mày còn câu nào hay hơn câu đó à?!'
Không nhưng kí chủ cũng có thể dùng câu khác mà. Chứ nói câu đó dễ bị nghi lắm.
China làm lơ câu nói đó của hệ thống và mở miệng ra nói:
"Đọc sách thì biết."
"Đệ không tin huynh cho lắm."
Taiwan nói lại với vẻ mặt kì cục. Điều này làm cho cô nàng Lào đứng kế bên thắc mắc mà quay sang hỏi:
"Là sao?! Bộ cậu ta ngu lắm à?"
"Không thưa chị. Chỉ bị khuyết tật não bẩm sinh thôi."
Một câu nói của HongKong đã chính thức làm cho cơn giận đang ngủ yên trong lòng China nổi dậy.
Tôi biết rằng đệ ấy không nói tôi vì tôi không phải là nguyên chủ nhưng tôi vẫn thấy tức lắm.
《Cục wifi di động cảm thấy bất ngờ khi biết bạn bị bệnh.》
《Như một đàn ông cảm thấy có chút khó tin.》
Vì đó đếch phải là China. Nó khiến cho tôi muốn tức điên lên thôi.
Kí chủ bình tĩnh. Đừng chửi thề nếu không bị điện giật đó kí chủ.
Biết là sẽ bị giật điện nhưng China vẫn cảm thấy tức khi mình chửi như vậy.
"Muội nói đúng chứ thưa huynh trưởng?"
Một câu nói đầy sự châm chọc của HongKong khiến cho China định lên tiếng chửi thề tập hai thì bị ai đó bịt miệng lại.
"Im lặng."
Giọng nói đầy khí chất lạnh lẽo và mạnh mẽ phà vào tai China khiến cho cậu phải ớn lạnh. Khỏi phải nhìn mặt thì tôi cũng biết đó là Việt Nam.
"Ngươi nên nhớ rằng ngươi đang bị một lời nguyền đấy."
Một câu nói đã đánh đòn vào tâm lý của China.
Tại sao tên đó biết tôi không được chửi thề?
Câu hỏi hiện lên mặt China.
Việt Nam thấy vậy liền lên tiếng giải đáp cùng lúc đó liền hiện lên bảng thông báo chỉ có mình China thấy.
"Là do vị thần có biệt danh Kẻ điên nói cho ta."
《Kẻ điên nói rằng là do ta nói đó.》
"Vậy à..."
China nhìn sang chỗ khác khi biết rằng có một đống ánh mắt đang đổ dồn về mình. Bọn họ đều có chung một câu hỏi.
Lời nguyền đó là gì?!
Chưa để một trong số họ lên tiếng thì Việt Nam đã nói trước:
"Một khi người này chửi thề sẽ bị điện giật. Chửi thề càng nhiều thì bị điện giật cầng mạnh và nhiều."
《Cục wifi di động cảm thấy bất ngờ về câu nói kia.》
《Như một đàn ông hiện tại cảm thấy sốc vì lời nguyền kì cục này.》
"Và điều đó cũng giải thích vì sao lúc nãy cậu ta tỏa ra một luồn điện mạnh mẽ đến vậy."
Cuba nói xong liền rít một hơi xì gà thật mạnh. Sau đó nhả khói ra. Thật sự mà nói thì anh cũng hơi bất ngờ khi đội trưởng lại biết lời nguyền này.
Lúc đầu Cuba còn nghĩ China bộc phát ma thuật hệ điện chứ không nghĩ tới hình phạt của lời nguyền.
Có vẻ dường như mọi chuyện đã thú vị hơn rồi đây.
"Huynh bị lời nguyền đó khi nào vậy?"
Taiwan quan tâm hỏi và lại gần China. Tôi thấy vậy chỉ kéo bàn tay thô rát và to của Việt Nam kia ra khỏi miệng mình và lên tiếng:
"Hôm qua thôi."
"Vậy à. Nhưng tại sao huynh lại không nói cho đệ biết?"
"Nó chẳng có to tát gì cả nên khỏi nói cũng được mà."
"Vậy mà không to tát cái gì cơ chứ?! Tại sao huynh lại im lặng vậy hả?! Huynh trưởng không muốn nói cho huynh ấy và muội biết đúng không?"
HongKong cũng tiến lại và chấn vấn China vì không nói cho cô biết. Miệng tôi hơi giật giật vài phát nhưng sau đó liền nhận ra tính cách hai người em này.
HongKong là một người có lời nói cay đắng với tôi nhưng bên trong lại quan tâm tôi. Như cái biểu hiện đầy sự lo lắng trên gương mặt muội ấy.
Taiwan là người ngay thẳng. Cũng quan tâm tôi nhưng một cách lạnh nhạt. Nhưng tôi biết rằng đệ ấy thật sự quan tâm và quan sát mọi người. Như cái cách đệ ấy hỏi tôi tại sao tôi lại biết dùng khăn trải bàn để tránh ngọn lửa kia.
Haiz... Hai người đệ này không thay đổi gì mấy. Cũng như hai người đệ ở thế country humans kia.
Tôi đồng ý với suy nghĩ của kí chủ. Hai người họ có tính cách rất giống với hai người em của kí chủ.
Tôi chỉ mỉn cười nhẹ và xoa đầu hai người đệ kia. Hai người bọn họ cũng ngạc nhiên vì hành động ấy.
"Sao vậy? Không thích huynh xoa đầu à?"
"Không phải.... Do đã rất lâu rồi huynh không xoa đầu đệ và muội ấy."
"Vậy à.... Nếu là như thế thì huynh xin lỗi."
China cảm thấy bất mãn khi nguyên chủ không biết thương và xoa đầu hai người em quan tâm đến mình gì cả.
"Thôi huynh đừng xoa nữa. Càng xoa thì đầu tóc muội càng rối lên đó."
HongKong lên tiếng nhưng lại không tránh né ra. China chỉ bật cười và thu hồi tay lại.
Đã nghiện rồi còn ngại.
Lần này China đồng ý với ý kiến của hệ thống 117.